Dương Chấn Nham cũng mày nhăn lại, trong mắt lập loè ánh sắc lạnh.
Những ấn tượng tốt lúc trước của ông về Lục Vân lập tức biến mất sạch sẽ.
Ở Long quốc, Vân Thiên Thần Quân là vị thần không thể khinh nhờn, dù ngã xuống cũng là cổ thụ thần chọc trời muôn đời không điêu tàn trong cảm nhận của dân chúng Long quốc.
Hắn đã trở thành một một nơi gửi gắm tinh thần.
Nhưng Lục Vân, người thanh niên được mình luôn mồm gọi là ‘Anh em’ này lại dám nói ra ngôn luận càn rỡ như vậy trước mặt nhiều người vào thời khắc mẫn cảm thế này.
Dương Chấn Nham rất tức giận, cũng rất thất vọng.
Trọng người tài không sai, nhưng nếu tư tưởng của người đó không đoan chính thì cho dù có tài đến mấy cũng không thể dùng.
Trước kia ông đã nhìn lầm.
Tâm tình Dương Chấn Nham cực kỳ phức tạp, lúc này lại nghe Lục Vân giải thích: “Tôi nói Vân Thiên Thần Quân ngã xuống là chuyện tốt, những lời này không có ác ý, cũng không phải bỏ đá xuống giếng.
Vân Thiên Thần Quân là nhân vật cái thế vô song, uy phong ngời ngời, rất xuất sắc nổi bật, gương mặt dưới mặt nạ Long Đầu kia nhất định cũng anh tuấn bất phàm, phong lưu phóng khoáng, đẹp như Phan An…
Người như vậy ngã xuống thì ai cũng đau lòng cũng thương tâm, tôi cũng vậy.
Mà sở dĩ nói đây là chuyện tốt là vì tôi biết chuyện này đã không thể cứu vãn, chúng ta chỉ có thể nhìn nhận vấn đề này từ một góc độ khác.
Xưa nay Long quốc không phải là của một người, mà là Long quốc của mọi người, có lẽ lần này Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì lần sau sẽ có một Lục Thiên Thần Quân hoặc là Nhật Thiên Thần Quân đứng lên.
Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà phải là ngàn ngàn vạn vạn người của Long quốc.”
Lục Vân không nhanh không chậm nói ra những lời này, giọng điệu cũng không phập phồng lên xuống gì nhiều, nhưng không biết vì sao đám người Dương Chấn Nham nghe vào tai lại sinh ra một cảm giác hào hùng.
Hắn nói không sai.
Vân Thiên Thần Quân không nên là một người, mà là ngàn ngàn vạn vạn cá nhân.
Một Vân Thiên Thần Quân ngã xuống thì nhất định sẽ có vô số Vân Thiên Thần Quân đứng lên.
Dân chúng Long quốc khiêm tốn, khoan dung, dĩ hòa vi quý, nhưng không ai có tư cách dập tắt sự kiêu ngạo trong xương cốt và ngọn lửa trong lòng họ!
Liên minh Thí Thần Giả phương Tây không đáng sợ, đáng sợ là sự cứng cỏi và kiêu ngạo trong xương cốt của họ bị khí thế của đối thủ đánh tan.
Mà Long quốc không thiếu nhất là sự cứng cỏi và kiêu ngạo kia!
Nếu nhìn nhận vấn đề này từ góc độ này thì lời nói của Lục Vân chẳng có gì sai cả.
Đám người Dương Chấn Nham vẫn trầm mặc.
Lục Vân đã thản nhiên đứng dậy và nói: “Những lời vừa rồi chỉ đại diện cho quan điểm cá nhân tôi, nếu mọi người cảm thấy tôi mạo phạm Vân Thiên Thần Quân thì tôi cũng không biết làm sao.
Sự độ lượng của Thần Quân chính là sự độ lượng của Long quốc, tôi không tin Vân Thiên Thần Quân sẽ vì mấy câu nói như vậy mà trách tội tôi, các vị, cáo từ!”
Lần này hắn đến đây chủ yếu là vì chữa bệnh cho Dương Tiểu Mạn, cũng coi như nể mặt Dương Chấn Nham nên mới ngồi lâu lại như vậy.
Đã đến lúc hắn phải trở về rồi.