Biển Thước trả lời: Đại ca tốt nhất, nhị ca thứ hai, ta kém nhất.
Ngụy Văn Vương khó hiểu: Vậy vì sao thanh danh của ngươi vang dội nhất?
Biển Thước đáp: Đại ca thường chữa bệnh trước khi bệnh tình phát tác, khi đó người bệnh còn chưa phát hiện mình bị bệnh thì đã được chữa khỏi, vì thế người bệnh không biết sự cao minh của đại ca;
Nhị ca thường chữa bệnh khi bệnh tình vừa phát tác, người bệnh hơi không khoẻ thì nhị ca đã cho thuốc khỏi bệnh, bởi vậy quê nhà đều nghĩ nhị ca chỉ trị được bệnh vặt;
Mà ta thường chữa bệnh khi bệnh tình đã nghiêm trọng, người bệnh cực kỳ đau đớn, người nhà lòng nóng như lửa đốt, sau khi lành bệnh thì họ sẽ ca tụng gấp bội, cho nên ta vang danh thiên hạ.
Chuyện xưa này là kể về khái niệm trì vị bệnh (trị bệnh chưa hiện).
Đại ca và nhị ca của Biển Thước đều tinh thông trì vị bệnh, nhìn thấy triệu chứng nhẹ của người bệnh đã đoán trước kế tiếp bệnh tình sẽ phát triển thế nào.
Giải quyết triệu chứng nhẹ trước có thể kịp thời tránh khỏi bệnh nhẹ phát triển thành bệnh nặng hơn sau này, cũng chính là phòng bệnh hơn chữa bệnh mà Tây y thường nói đến.
‘Thượng công’ là chỉ những bác sĩ cao minh như vậy, dạng bác sĩ này thấy gan bệnh biến có thể lập tức biết trước bước tiếp theo bệnh tật sẽ truyền đến tì tạng, cho nên sẽ trị tì trước.
Mà bác sĩ trình độ bình thường thấy gan bị bệnh chỉ biết trị gan, không biết dự phòng bệnh biến tì tạng. .
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Đây chính là trì vị bệnh.”
Lục Vân hiên ngang nói có sách mách có chứng, không chỉ giải thích khái niệm trì vị bệnh mà còn giúp đám sinh viên biết rằng bác sĩ càng giỏi thì càng chú trọng trì vị bệnh.
Căn bản không cần cố tình nhấn mạnh cái gì, mọi người nghe xong đã bắt đầu sinh ra một suy nghĩ: Trì vị bệnh rất quan trọng.
Thật sự là như thế!
Trong phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cứ như từng cái tát vô hình điên cuồng vả vào mặt người đàn ông cứng nhắc kia.
Cái gì là giảng bài?
Đây mới là giảng bài!
Mà không phải chiếu PPT đọc một đoạn văn cổ rồi tùy tiện phiên dịch một lần.
Sắc mặt người đàn ông cứng nhắc xanh mét đi.
Anh ta vốn muốn để một tên sinh viên ngang ngạnh lên bục làm trò cười, nhưng không ngờ người thật sự bị vả mặt lại là mình.
Lúc này thật sự không thể nói gì được nữa.
Mà ngay lúc này, đám sinh viên trong phòng đã kiềm chế hồi lâu cuối cùng cũng nhịn không được kích động hô lên: “Thầy Lục quá ngầu! Thầy Lục em yêu thầy!! Thầy Lục, em muốn sinh khỉ con cho thầy!!!”
Thân thể người đàn ông kia run lên kịch liệt.
Thầy Lục?
Chẳng lẽ thanh niên trước mắt là sư tổ của viện trưởng Triệu phó, thần y Giang Thành Lục Vân?
Đáp án hiển nhiên là khẳng định.
Người đàn ông cứng nhắc lập tức khom lưng, kinh sợ nói: “Lục thần y, tôi không biết là ngài đã tới, còn tưởng rằng là sinh viên cứng đầu nào cố ý làm loạn lớp học…”
Trên đầu anh ta ứa mồ hôi lạnh, mồ hơi chảy xuống từ cổ làm ướt nhẹp cả áo.