Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 887:




Đại thần trước mắt là sư tổ của phó viện trưởng Triệu Mặc của bệnh viện trung y tỉnh, mà mình chỉ là một bác sĩ bình thường của bệnh viện thôi.
Vừa rồi anh ta dùng thái độ như vậy nói chuyện với Lục thần y, nếu hắn so đo thì e rằng sẽ mất luôn công việc này.
Người đàn ông kia rất sợ hãi.
Lục Vân không có tâm tư so đo với nhân vật nhỏ như vậy, nhưng vẫn giáo dục một câu: “Nếu tôi thật sự là một sinh viên cứng đầu, tôi nhảy ra làm loạn chỉ có thể chứng minh anh giảng bài không tốt, gặp phải tình huống này thì anh nên tự kiểm điểm lại.”
“Vâng vâng vâng, Lục thần y dạy bảo rất đúng.”
Nghe ý của Lục Vân thì hình như không muốn so đo, người đàn ông cứng nhắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trở về tỉnh lại đi, hôm nay tôi sẽ dạy khoá này luôn.” Lục Vân phất phất tay, cưỡng chế đuổi người đàn ông kia đi.
Anh ta vừa rời khỏi phòng học thì các sinh viên lập tức chen chúc chạy đến bên cạnh Lục Vân nói ríu rít không ngừng, hoàn toàn khác với bầu không khí nặng nề trước dó.
Lục Vân muốn đạt tới hiệu quả này, đó là giáo dục thông qua hứng thú.
Vốn dĩ sinh viên ngồi ở nơi này không đầy một phần ba phòng học, cũng không biết có phải những sinh viên này lộ ra tiếng gió với bạn bè không mà rất nhanh đã có rất nhiều người chạy đến.
Cứ như đã về tới lúc trước, thậm chí còn thu hút nhiều người hơn.
Bởi vì có rất nhiều sinh viên đều nhìn thấy tấm ảnh lan truyền trên diễn đàn của trường, đó là hình ảnh mơ hồ đội chó săn chụp lén được khi Lục Vân đi đến đoàn phim của Tiêu Thấm.
Lúc ấy bức ảnh này đã được Trác Đại Vĩ nhờ vã các mối quan hệ để liên hệ với người đăng ảnh xóa bỏ.
Còn hướng đi của chó săn tiên phong Trác Đại Vĩ, Lục Vân đã sớm nhét nhân tài như vậy vào ám bộ của Thiên Sáp Điện rồi.
Trở về vấn đề chính.
Bởi vì tấm hình lúc đó mà không ít sinh viên của đại học Giang Nam đã biết thầy Lục của họ quen biết người đẹp minh tinh Tiêu Thấm.
Mà khi tin tức này bị phơi bày thì chuyện Lục Vân là em trai của Tiêu Thấm đã không còn là bí mật.
Hôm nay không ít sinh viên biết Lục Vân đã trở lại đều kích động chạy tới, muốn nhờ hắn xin chữ ký của Tiêu Thấm.
Lục Vân rất ranh ma mà tỏ vẻ, muốn chữ ký thì rất đơn giản, chờ lớp trung y học kỳ này kết thúc thì mười sinh viên có biểu hiện xuất sắc nhất sẽ miễn phí nhận được một bản chữ ký của Tiêu Thấm.
Tin này làm các sinh viên kích động muốn xỉu ngang.
Chương trình học tiếp theo tiến triển rất thuận lợi, trong phòng đầy sinh viên, muốn tích cực bao nhiêu có tích cực bấy nhiêu, gần như không ai đục nước béo cò.
Bên ngoài phòng học, Thẩm Tĩnh Nghi yên lặng đứng nhìn Lục Vân mà không tới gần, cũng không đi qua chào hỏi, chỉ lộ ra vẻ mặt rất phức tạp.
Trong khoảng thời gian qua cô vẫn luôn nỗ lực, cố gắng muốn trở thành một tu luyện giả.
Nhưng chênh lệch thiên phú không phải dựa vào nỗ lực là có thể đền bù.
Người có thiên phú tốt chỉ cần mấy giờ là cô đọng ra được chân khí, mà thiên phú kém thì cho dù tốn mấy tháng, một năm, thậm chí là nhiều năm cũng không thể bước vào ngạch cửa này.
Đây là số mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.