Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 98:




“Không có uống chỉ có ăn tát thôi.”
Lục Vân tát Lý Tuyền một cái, hiển nhiên là vô cùng tức giận.
Một hung thủ giết người vì bảo toàn thể diện của mình, có thể coi tính mạng cô bé không ra gì, không đánh hắn chẳng lẽ còn giữ lại để bái tế sao?
Lục Vân đương nhiên biết Lý Tuyền nghĩ gì.
Nói chung, thuốc Đông y mặc dù uống sai, cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, đến lúc đó Lý Tuyền hoàn toàn có thể nói là hiệu quả trị liệu không tốt, một lần nữa kê cho cô bé một đơn thuốc khác là được.
Nhưng vừa rồi Lục Vân đang quan sát ngón trỏ của cô bé thì phát hiện, bệnh tình của cô bé đã vô cùng nghiêm trọng, căn bản không cho phép trì hoãn thêm một lát nữa.
Hoa văn ngón trỏ của trẻ em từ trong ra ngoài, có thể chia làm ba cửa gió, khí, mệnh, càng ra ngoài thì bệnh càng nặng.
Mà hoa văn trên ngón trỏ cô bé, đã lan đến đầu ngón tay, đây là dấu hiệu cực kỳ nguy hiểm.
Cho nên đơn thuốc canh Bạch Hổ này ăn vào, chính là giết người.
Một cái tát, khiến Lý Tuyền bối rối, khiến rất nhiều bệnh nhân xếp hàng khám bệnh cũng bối rối.
Không phải chỉ là chẩn đoán bất đồng thôi sao, sao lại vung tay?
Bọn họ không biết bệnh tình của bé gái nghiêm trọng đến mức nào, cho nên căn bản không hiểu tâm tình Lục Vân lúc này.
Chinh chiến sát phạt năm năm, Lục Vân càng cảm nhận được sinh mệnh trân quý, nếu như hôm nay không ra tay, sẽ trơ mắt nhìn một sinh mệnh mất đi.
Chuyện tàn nhẫn như vậy, hắn làm không được.
Đù – –
Lý Tuyền chật vật từ trên mặt đất bò dậy, trực tiếp phun ra một chữ thô tục, sau đó hổn hển gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Lâm Thanh Đàn, con mẹ nó rốt cuộc cô từ đâu đưa tới bệnh viện một tên thần kinh, quả thực vô pháp vô thiên!
Điện thoại của hắn, chính là gọi cho Lâm Thanh Đàn.
Lúc này Lâm Thanh Đàn còn đang nhập hàng ở tỉnh thành, không hiểu sao lại bị mắng một trận, buồn bực nói: “Sao vậy bác sĩ Lý, thần kinh gì?”
“Chính là tên xúc vật Lục Vân, sao cô lại tuyển tên này vào, cô bị mù sao?”
Bác sĩ Lý, Lục Vân là em trai tôi, xin anh nói chuyện tôn trọng một chút.
Lâm Thanh Đàn nghe Lý Tuyền mắng Lục Vân là đồ chó, thanh âm cũng lạnh xuống.
“Em trai cô?”
Lý Tuyền sửng sốt một chút, sau đó lại càng thêm phẫn nộ rít gào: “Được lắm, tôi nghĩ sao hắn lại dám đối đầu với tôi, hóa ra là em trai cô, Lâm Thanh Đàn, cô đã sớm nhìn tôi không vừa mắt đúng không, được, lão tử không làm ở Hạnh Lâm Đường nữa!”
“Bác sĩ Lý, rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy……”
Lâm Thanh Đàn còn chưa hỏi rõ đã xảy ra chuyện gì, Lý Tuyền đã cúp điện thoại.
Gọi điện thoại cho Lục Vân, cũng không ai nghe máy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.