Bỏ Cha Giữ Con

Chương 12:




Lúc đánh đàn thì đẹp, lúc xỏ kim thì linh hoạt, hiện giờ phác họa ngũ quan trên da mặt màu trắng vô cùng lưu loát.
"Vương gia từ nhỏ đến lớn đều ở trong cung, sao lại biết kỳ thuật giang hồ này?" Ta nhìn đến ngạc nhiên, nhịn không được đặt câu hỏi.
"Ta từng rời khỏi cung hai năm," hắn cẩn thận tô lông mày trên mặt: "Tránh được quan binh lục soát."
Vì sao lại rời cung?
Hắn hời hợt nói: "Trong cung nhàm chán, muốn chạy trốn.”
Được rồi, tính tình kỳ quái.
Hắn nói hắn rời cung hai năm, nhưng ta và hắn ở cùng nhau không quá một năm. Một năm không ở bên ta, hắn đã làm gì?
Như thấy rõ nghi hoặc của ta, hắn tiếp tục nói: "Một năm đầu rời cung, ta hóa trang thành những thân phận khác nhau làm những nghề khác nhau. Năm thứ hai, ta cùng một nữ tử thành hôn.”
Ánh mắt hắn đột nhiên tối sầm lại: “Sau đó, nàng bỏ chạy để ta lại một mình.”
Ta: "...”
Đúng là nồi nào không mở thì lấy nồi đó.
23
Lại hơn một tháng nữa trôi qua.
Nghe nói thế cục ở trong triều hiện nay bề ngoài tuy gió êm sóng lặng nhưng sau lưng lại sóng ngầm mãnh liệt.
Không có Nhiếp chính vương, việc xử lý chính sự từng bước rơi vào tay Thừa tướng, thế lực và địa vị dần dần ngang hàng với Thái hậu.
Phía Thái hậu tất nhiên là không cam lòng, âm thầm gây trở ngại cho Thừa tướng.
Thừa tướng cũng không thua kém, đánh đổ một một nhóm lớn phe cánh của Thái hậu.
Hai bên đánh nhau theo kiểu ngươi c..hết ta sống, Thẩm Cảnh Hành lại ở thôn trang dạy Trường An các trò chơi mới lạ, hoá trang, cờ vây, tượng gỗ, tượng đất...
Trường An đối với những trò chơi mới mẻ này cảm thấy muôn phần hứng thú, càng bội phục người cha toàn năng của mình sát đất.
Lúc đầu Thẩm Cảnh Hành và Trường An ở bên nhau còn có chút mất tự nhiên, hắn trông giống như một người cha già muốn đối xử tốt với con cái nhưng không biết phải làm thế nào.
Cũng may ở bên cạnh lâu ngày, hai cha con càng ngày càng quen thuộc.
Thẩm Cảnh Hành cũng thay đổi sự cưng chiều lúc ban đầu thành giáo dục nghiêm khắc, giao bài tập cho Trường An.
Hắn nói gì Trường An nghe nấy, hắn nói cái gì chính là cái đó. Tóm lại là coi như hòa hợp nhưng gần đây lại có mâu thuẫn.
Thẩm Cảnh Hành ngày ngày đều ngủ cùng ta, Trường An cũng muốn ngủ cùng nhưng lại bị Thẩm Cảnh Hành không nhân nhượng chắn ở ngoài cửa.
Trường An tức giận không phục, trợn mắt nhìn hắn: "Cha đã ngủ cùng mẹ hai tháng rồi, thêm con nữa thì sao?"
Thẩm Cảnh Hành lạnh lùng nói: "Không hoan nghênh.”
“Con có phải là con của hai người không?!”
Thẩm Cảnh Hành: “Đúng.”
"Đúng thì làm cha phải nhân từ, làm con phải hiếu thuận, con muốn ngủ cùng hai người!"
“Không được.”
Nhóc con trừng mắt lạnh lùng: "Tại sao không được, trên đời này nào có người làm cha nào như cha!"
Thẩm Cảnh Hành nhấc mí mắt liếc nó một cái: "Không có người cha như ta thì có người cha như thế nào?”
“Tiền Đa Đa không giống như cha!"
Thẩm Cảnh Hành dừng một chút, nghiêng đầu đưa mắt nhìn về phía ta: "Tiền Đa Đa?"
Tệ thật!
Thằng nhóc này! Ta lập tức tiến lên tính che miệng Trường An.
Nhưng lại bị người nào đó bắt dừng lại: “Để nó nói.”
"Con nói cái gì Tiền Đa Đa cũng đều đồng ý, không giống cha, con tìm cha chơi nhưng cha lại không đồng ý yêu cầu của con.”
“Hắn rảnh rỗi.”
"Tiền Đa Đa không chỉ mua cho con đồ ăn ngon, cùng con chơi vui vẻ, mỗi ngày lễ đều dẫn con đi ra ngoài dạo hội đèn lồng!"
“Hắn rảnh rỗi.”
"Tiền Đa Đa thấy cái gì thú vị cũng đều sẽ tặng cho con!"
“Hắn rảnh rỗi.”
Cảm thấy mình nói cái gì cha cũng không quan tâm, Trường An cắn răng: "Quan trọng nhất là, Tiền Đa Đa đối với mẹ cũng đặc biệt tốt!"
Thần sắc Thẩm Cảnh Hành có chút biến hóa, khóe môi nhếch lên cong cong: "Nói cho cha nghe kỹ một chút, Tiền Đa Đa đối với mẹ con tốt như thế nào?”
Trường An cũng không ngốc, vừa rồi chẳng qua là do tức giận, bây giờ bình tĩnh lại cảm thấy mình nói sai. Nó khịt mũi: “Vì sao con phải nói cho cha biết!"
Thẩm Cảnh Hành bắt đầu cho nó ăn bánh vẽ: "Có muốn ngủ cùng mẹ con không?"
Ánh mắt Trường An sáng lên, lập tức mắc câu: "Muốn!”
Thẩm Cảnh Hành mỉm cười: "Vậy nói cho phụ thân nghe, Tiền Đa Đa đối với mẹ con tốt như thế nào?”
Thằng nhóc vừa muốn mở miệng, lập tức bị ta không thể nhịn được nữa cầm lấy cánh tay đẩy ra ngoài, đóng cửa lại.
"Bây giờ mẹ không muốn ngủ cùng với con!”
Sau khi đuổi Trường An ra ngoài, Thẩm Cảnh Hành mỉm cười cùng ta bốn mắt nhìn nhau.
Ta bị ánh mắt vi diệu này của hắn nhìn khiến cả người không được tự nhiên. Đang muốn nhanh chóng tìm đề tài dời sự chú ý thì người trước mắt liền nói: "Hay là nàng nói cho ta biết, Tiền Đa Đa tốt với nàng như thế nào?"
Ta kiên trì: "Chàng đừng nghe trẻ con nói lung tung, thiếp và hắn là bằng hữu, bao nhiêu năm qua vẫn vậy."
"Nếu là bằng hữu, sao Vương phi lại chột dạ như vậy làm gì?"
“Không muốn chàng hiểu lầm.”
Hắn nhìn ta không nói gì.
“Được rồi, hắn hỏi thiếp có cân nhắc chuyện thành thân với hắn hay không, thiếp không đồng ý." Ánh mắt ta đảo điên cuồng: "Quan hệ của thiếp và hắn là như vậy, không còn gì khác.”
Thấy Thẩm Cảnh Hành vẫn không nói lời nào, ta vội vàng nắm lấy bả vai hắn: "Vương gia, chàng hãy tin thiếp.”
Hắn thở dài, kéo ta vào trong ngực.
“Đương nhiên là ta tin nàng.”
24
Vào đông càng ngày càng lạnh, con đường nhỏ ở thôn quê phủ kín lá rụng, cây tùng phủ đầy tuyết trắng. Thẩm Cảnh Hành trở về kinh thành.
Nghe nói tiểu hoàng đế chẳng biết vì sao đột nhiên bị nhiễm phong hàn sốt cao không hạ, ngự y nói chỉ sợ không qua khỏi mùa đông này.
Hiện giờ huyết mạch trực hệ của hoàng thất ngoại trừ tiểu hoàng đế cũng chỉ có một mình Thẩm Cảnh Hành, các công chúa hoàng tử khác đã tử thương sạch sẽ trong cuộc cung biến vài năm trước.
Nhiếp chính vương mất tích, tiểu hoàng đế bệnh nặng, Thái hậu đau buồn không có thời gian bận tâm, cục diện trong triều càng ngày càng bất ổn.
Thừa tướng cấu kết với Phiên vương tạo phản.
Đánh trận hai tháng, Phiêu Kỵ tướng quân Mạnh Tiêu dẫn hai vạn tinh binh lấy ít thắng nhiều, c..hém đầu Thừa tướng, bình định phản loạn.
Ngư ông đắc lợi.
“Thu lưới được rồi.” Lúc nói lời này Thẩm Cảnh Hành đang dạy Trường An đánh cờ, bình tĩnh cầm quân đen đặt xuống. Quân trắng ngay lập tức bị g..iết không còn mảnh giáp.
Điều quan trọng là phải biết mình biết ta, nếu đùa bỡn quyền thuật không phải sở trường của ta, chi bằng ta cùng Trường An im lặng đợi ở đây.
Dung Khanh và Ngô Bân ngụy trang thành huynh trưởng của ta, thỉnh thoảng xuống núi mua chút nhu yếu phẩm cho chúng ta cũng báo tin về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.