Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Chương 3: Chung Ly ngoại truyện ba




Chung Ly là một thương nhân nên biết rằng làm việc gì cũng phải thận trọng. Nếu như nói những người phụ nữ khác có thể dùng một chiếc nhẫn kim cương hay một căn nhà là có thể theo đuổi. Nhưng Chu Tô thì khác, dù là đem toàn bộ kim cương ở Nam Phi hay mấy chục khu chung cư xa hoa, cô cũng sẽ không thèm để ý.
Chung Ly đã bỏ tiền thuê thám tử điều tra, Chu Tô vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai. Cô ấy đang là chủ của một tạp chí du lịch, nhưng để giữ tình trạng của tờ báo kia đều dựa vào nguồn thu nhập bài viết hình ảnh về những địa điểm du lịch của Chu Tô cung cấp cho những tờ báo khác. Chính vì làm về du lịch nên Chu Tô luôn đi đi về về giữa các danh thắng, các điểm đến. Mẹ của Chu Tô hiện đang rất đau đầu với tình trạng hôn nhân của con gái mình. Chung Ly biết kiểu phụ nữ như Chu Tô nhất định sẽ không bao giờ coi trọng đối tượng mai mối nhưng bởi vì nghe lời mẹ, chắc chắn Chu Tô sẽ cũng vẫn phải đi xem mắt. Điểm yếu của Chu Tô chính là mẹ của cô- Lý Cẩm Phương.
Kết quả của mấy lần Chu Tô đi xem mắt đúng là làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Đến chỗ hẹn, Chu Tô liền trực tiếp nói, kết hôn cũng được, nhưng mà cô nhất định sẽ không ở nhà hầu chồng sinh con, cô lấy sự nghiệp làm trọng, sau khi kết hôn vẫn sẽ đi chu du bốn bể. Còn nữa, mẹ ruột mình đơn thân lẻ bóng, nếu lấy nhau cần có người chăm sóc cho bà, còn có điều quan trọng nhất là cô sẽ không sinh con ngay, nếu như có thể mà nói thì tốt nhất vĩnh viễn không cần sinh con.
Một người vợ như vậy, ai dám rước về nhà? Mẹ chồng nào có thể chấp nhận kiểu con dâu như vậy?
Chung Ly dương dương khóe miệng, ai nói không dám rước Chu Tô về? Tôi đây dám, thậm chí còn muốn rước cô ấy về đến phát điên. Về phần mẹ chồng tương lai của Chu Tô, cũng chính là mẹ mình, Chung Ly tin tưởng mình có thể giải quyết êm đẹp.
Vì vậy, trong vòng gần hai tuần lễ, Chung Ly ở tất cả những nơi công cộng trái ôm phải ấp vô số những người phụ nữ khác nhau bao gồm diễn viên, người mẫu, thậm chí cả tiểu thuyết gia nổi tiếng.
Càng làm cho người ta đau đầu chính là Chung Ly lại đem một đống những nữ nhân kia về nhà, nói mình đã lớn tuổi nên muốn kết hôn. Dĩ nhiên những người phụ nữ được anh mang về nhà mặt lấp một lớp phấn trang điểm dày bao nhiêu thì tin đồn xấu cũng nhiều bằng chừng ấy. Lưu Tú Cầm nhìn từng người phụ nữ kia, trong lòng cảm thấy rất gấp rồi. Nhìn chồng mình vẫn không mảy may đổi sắc, khó chịu hỏi: "Lão Chung, có phải ông già rồi nên hồ đồ? Làm sao có thể để Chung Ly hoành hành như vậy được?"
Chung Mục Chi sau khi về hưu, tính tình từ từ trở nên ôn hòa, việc gì cũng không quá để ý.
Thời điểm Lưu Tú Cầm hỏi như thế, ông đang cầm bút lông kiểu lớn viết chữ triện, nhàn nhạt nói: "Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, cứ để nó tự quyết định."
"Trước kia làm gì có chuyện như vậy, đầu tiên là thuận theo lời cha mẹ, nếu không thì phục tùng sự an bài của lãnh đạo, bản thân đâu quyết định được?"
Chung Mục Chi cầm khăn lông ướt, chậm rãi lau tay, nói: "Giống như người ta uống nước, nóng lạnh tự mình biết. Đừng tưởng là con trai bà uống nước thì bà nhất định hiểu cốc nước của nó là nóng hay lạnh."
"Tôi không quan tâm nóng lạnh gì, tôi chỉ không thể để mặc con trai mình làm bừa." Lưu Tú Cầm thật ra cảm thấy rất kỳ quái, từ trước đến nay Chung Mục Chi luôn là người rất coi trọng danh dự , lần này tại sao lại có thể hành xử như vậy?
Mặc dù suy nghĩ trong lòng như vậy nhưng nào dám nói ra, chỉ có thể ngọt nhạt với con trai mình: "Chung Ly à, mẹ sẽ tìm cho con một cô gái con nhà gia giáo, con gặp mặt tìm hiểu một chút xem sao nhé?"
"Thế nào là con nhà gia giáo?"
"Chính là gia thất trong sạch, không có tính xấu nào quá đáng hay có tin đồn yêu đương nhăng nhít này nọ. Dĩ nhiên, một cô gái có gia thất tốt thì tất nhiên sẽ không dính vào những chuyện hư hỏng kia. Nếu con không tìm được, mẹ sẽ giới thiệu cho con một, à không, con muốn mấy cũng được. Con trai mẹ như thế này cô gái nào chả muốn!"
"Thôi đi mẹ." Chung Ly cười khẽ: "Đồng nghiệp của mẹ lẽ nào nguyện ý đem con gái ngọc ngà nhà mình gả cho con? Chả phải con trai mẹ chuyện xấu nổi tiếng xa gần sao?"
"Nói bậy!" Lưu Tú Cầm đánh Chung Ly: "Nhà chúng ta chọn vợ cho con nói không ngoa thì cũng giống như vương gia chọn phi, con coi trọng cô gái nào, ai có thể nói không muốn. Con nói đi, đất Bắc Kinh này, thậm chí là cả Trung Hoa Dân quốc, con thích con gái nhà ai, nếu phải đào sâu ba thước đất, mẹ cũng tìm về cho con."
Rốt cuộc cũng dụ mẹ mình nói đến vấn đề trọng điểm rồi, Chung Ly trầm mặc một lúc lâu sau đó nói: "Nói đến mới nhớ, quả thật là có một người rất thích hợp."
"Ai? Con cái nhà ai?"
"Là người trong sạch, trước kia ở chung với gia đình chúng ta trong Đại viện."
"Vậy thì tốt! Con cái gia đình trong Đại viện thì tốt."
"Chu Tô."
Lưu Tú Cầm vừa nghe Chung Ly nói xong đã mắng: "Con bé chết tiệt kia ư? Có phải không bị nó đè chết nên con không cam tâm phải không? Con bé đó không được!"
"Tại sao?"
"Nha đầu đó cứ như dân đầu đường xó chợ ấy. Con gái gì mà tính tình không đỡ nổi. Mẹ không thích nó, con chọn người khác đi!"
"Vậy thì thôi!" Chung Ly đứng dậy: "Thật vất vả con mới thích thích một cô gái lại là người mẹ không thích. Vậy thì con lại tiếp tục qua lại với mấy cô kia."
Lưu Tú Cầm hình như không cam lòng, nhưng vẫn không nói câu nào.
Thời gian về sau Chung Ly càng làm cho bà đau đầu. Con trai bà mang về đủ loại phụ nữ, thậm chí còn có người hơn nó những 10 tuổi, còn có con rồi, phụ nữ không đứng đắn hay đã từng làm những việc gian dối, lừa lọc thậm chí đã từng thông gian cũng có.
Lưu Tú Cầm thật sự không còn lời nào để nói, làm gì có cha mẹ nào thắng nổi con cái? Bà bèn cắn răng đi tìm Lý Cẩm Phương hàn huyên về chuyện mai mối Chu Tô cho Chung Ly.
Lý Cẩm Phương đầu tiên hơi do dự, Lưu Tú Cầm đoán chừng Lý Cẩm Phương ngại thanh danh của Chung Ly không tốt, bèn lôi kéo bà, khuôn mặt tươi cười nói: "Con của mình, tự mình biết. Chung Ly nhà tôi bây giờ do vẫn còn trẻ nên chưa ổn định, đến khi kết hôn rồi sẽ suy nghĩ thấu đáo thôi. Thực ra nói không ngoa chứ Chung Ly nhà tôi cũng không phải hạng tầm thường, bà đừng do dự mà làm trễ nải chuyện của tụi trẻ."
Cuối cùng, dưới áp lực mạnh mẽ của Lý Cẩm Phương, Chu Tô vẫn thật sự phải đi xem mắt, đối tượng là Chung Ly.
"Xin chào, đã lâu không gặp." Thái độ của Chu Tô vẫn không khác gì mấy năm trước, lạnh nhạt mà khách sáo.
Chung Ly cũng gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Hai người ngồi như vậy thật lâu, Chung Ly mới mở miệng nói một câu: "Chúng ta kết hôn đi!"
"Có ý tứ gì?" Chu Tô cau mày, trên thực tế từ nhỏ Chu Tô đã không có ấn tượng tốt đẹp gì về nam nhân này.
"Mỗi ngày đi xem mắt, em không cảm thấy phiền sao?"
Chu Tô trầm mặc.
Ngón tay Chung Ly xoa cằm, quan sát Chu Tô nói: "Dù sao thì tôi cũng cảm thấy rất phiền, hơn nữa mục tiêu của chúng ta giống nhau. Tôi cũng rất ghét người vợ tương lai cứ bám dính lấy mình, quản đông quản tây. Yêu cầu của em trước khi đến tôi cũng có nghe qua, sau khi cưới chúng ta không can thiệp chuyện của nhau. Như thế nào?"
Chu Tô quan sát Chung Ly một cách tỉ mỉ, muốn nhìn ra anh ta thực sự đang tính toán điều gì, cuối cùng chỉ thấy gương mặt của anh anh giống như chẳng hề để ý.
Cúi đầu trầm tư một hồi, nói: "Được, một lời đã định. Theo ý anh, nhưng là hai bên đều có quyền ly dị."
Chung Ly gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng trong lòng nghĩ thầm, sau khi kết hôn, làm gì có chuyện để cho em muốn ly dị thì ly dị?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.