Phương Đại Đồng yên lặng lái xe. Nhưng chỉ một lát sau đã không nhịn được nữa, nghiêng người nhìn Chu Tô, trong lòng chua xót, dùng tay quay người Chu Tô lại hỏi: "Có phải hắn ta đang ở cùng cô gái kia không?"
Chu Tô ngây ngốc nhìn Phương Đại Đồng, rất lâu sau vẫn chưa tìm lại được tiêu cự trong đôi mắt, mê mang nói: "Tôi không tin, Chung Ly sẽ không đối xử với tôi như vậy . Phương Đại Đồng….Tôi không tin, cô ta gạt tôi phải không?"
"Anh biết chỗ ở của Tần Nhiễm Phong, lần trước thuê thám tử điều tra nên anh biết rất rõ về cuộc sống của cô ta. Em có muốn đến đó chứng thực hay không?"
Chu Tô quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, sau khi suy nghĩ đáp: "Được."
Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cửa sổ tầng hai của căn phòng nhỏ kia.
Ánh đèn chiếu sáng, cửa sổ mở rộng, xuất hiện bóng dáng một cô gái yểu điệu, sau đó là một người đàn ông tiến đến, ôm cô gái vào lồng ngực.
Sau đó, đèn tắt.
Người đàn ông kia Chu Tô biết chắc chắn là ai.
Ngón tay siết chặt cặp lồng, Chu Tô ngẩng cao đầu, có lẽ để nước mắt không chảy nhưng ngoài ý muốn, nước mắt vẫn chảy xuống vòng theo khuôn mặt hình trái xoan tuyệt đẹp của Chu Tô, từng giọt rơi xuống.
Thật lâu sau cô không nhúc nhích, tất cả những hoạt động ồn ào náo nhiệt của con người luôn biến mất vào màn đêm đen yên ả. Chu Tô xoay người lại, ánh mắt rời khỏi bầu trời, quay lại nhìn Phương Đại Đồng không nói gì, nhưng đôi vai run rẩy giống như chiếc lá mỏng manh lung lay trong gió thu chực cuốn chiếc lá rời khỏi cây.
Thỉnh thoảng có một vài chiếc xe lướt qua, ánh đèn chiếu thẳng lên khuôn mặt Chu Tô, làm ánh lên những giọt nước lấp lánh trong đôi mắt, giống như những ánh sao rơi vào trong mắt cô. Nhưng Phương Đại Đồng không cảm thấy đẹp, ngược lại cảm thấy được sự lạnh lẽo, cô tịch cùng một thứ gần như là tuyệt vọng chết lặng.
Lòng Phương Đại Đồng giống bị một chiếc kềm kẹp chặt, người con gái anh nâng niu trong lòng bàn tay, che chở hết mực, không muốn để cô chịu một chút thương tổn nào, làm sao lại có thể bị tên khốn khiếp kia chà đạp như vậy? (Ps: 'Người con gái anh nâng niu trong lòng bàn tay, che chở hết mực, không muốn để cô chịu một chút thương tổn nào'_Chính vì thế mới nói nam phụ trong truyện này quá tuyệt luôn ý)
Nắm chặt nắm đấm, Phương Đại Đồng giữ chặt lấy hai vai Chu Tô, nhìn cô chằm chằm: "Chu Tô, chỉ cần em nói một tiếng, anh lập tức xông lên đó, khiến cho tên khốn kia không đi được nữa mà phải bò ra ngoài!"
Chu Tô hít một hơi thật sâu, lau nước mắt nói: "Phương Đại Đồng, nếu anh dám làm như vậy thì tôi sẽ không bao giờ làm trị liệu nữa."
"Nhưng mà…" Chu Tô cúi đầu mâm mê cặp lồng trong ngực, tự lẩm bẩm: "Thật là đáng tiếc… Món canh này… Tôi đã tốn rất nhiều thời gian, rất nhiều nguyên liệu mới có thể nấu ra. Thật là đáng tiếc… Thật sự là quá đáng tiếc." Chu Tô một mực cúi đầu lẩm bẩm, lặp đi lặp lại vài lần liền khóc lên, nước mắt từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống vỏ của chiếc cặp lồng, những giọt nước mắt đó men theo bề ngoài bằng kim loại của cặp lồng chảy thành từng dòng, đâm thẳng vào trái tim của người đang nhìn.
"Đi thôi." Chu Tô hít hít mũi lần nữa, vỗ vỗ bả vai Phương Đại Đồng, quay người bước về phía xe.
Phương Đại Đồng ngây ngốc nhìn theo bóng lưng Chu Tô, cười khổ sau đó hung hăng vò đầu bứt tóc, chẳng lẽ Chu Tô chính là kiểu phụ nữ cuồng ngược trong truyền thuyết? MD! Đây là thể loại gì vậy chứ?
"Ầm" một tiếng, Phương Đại Đồng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, là âm thanh của đầu Chu Tô đụng phải cửa xe.
Vội vàng chạy tới, xoa xoa đầu Chu Tô, Phương Đại Đồng lo lắng hỏi: "Sao? Có nghiêm trọng không?"
Chu Tô không nói gì, ngồi xổm xuống.
Phương Đại Đồng nghĩ thầm, âm thanh lớn như vậy âm, nhất định là hỏng mất đầu rồi: "Như thế nào, còn có thể đi không? Anh đỡ em nhé?"
"Phương Đại Đồng…Đau quá… Đau quá." Âm thanh nức nở nghẹn ngào giữa màn đêm: "Tại sao lại đau thương như vậy? Tại sao chưa từng có ai nói cho tôi biết nó sẽ đau như vậy? Phương Đại Đồng…Trái tim của tôi giống như bị khoét mất một miếng… Đau quá… Đau quá!" Nói xong liền gào khóc: "Tại sao bây giờ mới biết đau thương đến vậy, đau đến nỗi hít thở không thông, so với thời điểm phát bệnh còn đau hơn. Phương Đại Đồng tại sao anh không nói cho tôi biết, tình yêu là thứ làm người ta đau đớn nhất trên cõi đời này?"
Phương Đại Đồng ôm Chu Tô vào trong ngực, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ trong ngực này thật xa lạ. Anh nhớ tới người con gái cứng cỏi lương thiện trong trận bão tuyết năm đó, đối mặt với sự uy hiếp đến tính mạng còn suy nghĩ cho bạn đồng hành, dù là một giây kế tiếp sẽ phải đối mặt với tử thần cũng ung dung đối mặt, không biểu hiện một chút hèn nhát cũng tuyệt không lùi bước, người con gái đó ở trong lòng anh giống như nữ thần Athena, nữ thần chiến tranh và trí tuệ cứ như vậy mà dễ dàng gục ngã?
"Tôi hiểu biết rõ, trong lòng anh đang thầm mắng tôi là đứa vô dụng, không có tiền đồ, như thế nào lại có thể nhu nhược đến vậy, người ta rõ ràng có thể không để ý đến nữa, cứng rắn bỏ qua. Nhưng tôi lại không thể nào làm như vậy, không thể tự khống chế bản thân mình, bảo tôi bỏ qua anh ấy, thật sự không thể làm được. Tôi chỉ muốn lưu lại hình ảnh tốt đẹp nhất trong mắt anh ấy. Chờ sau khi tôi chết đi, tôi biết như vậy là cực kỳ ích kỷ nhưng anh ấy phải mãi nhớ đến tôi. Tôi thực sự không biết suy nghĩ này có ngu ngốc quá không không nhưng bây giờ căn bản tôi không thể rời bỏ anh ấy, cho dù trong lòng anh ấy không thương tôi. Có lúc tôi cũng đã thực sự rất ghét bản thân, nhưng thực sự không có biện pháp, cũng không muốn khống chế mình, chỉ muốn cùng anh ấy. Phương Đại Đồng… Anh để tôi tùy hứng nốt lần này nhé… Là tôi cam tâm tình nguyện, những lời nói mỉa mai khinh thường hãy giữ trong lòng, lưu lại cho tôi một chút tự ái cuối cùng thôi."
Lời nói của Chu Tô thực sự hỗn loạn, không hề logic. Nhưng Phương Đại Đồng lại hiểu ngay cô muốn nói gì. Anh đã từng nghe có người nói, hai người yêu nhau, người nào yêu nhiều hơn, người đó liền thua hoàn toàn.
Phương Đại Đồng làm sao có thể khinh thường Chu Tô, anh có tư cách gì khi dễ cô? Bởi vì không phải anh cũng yêu đến ngu ngốc như cô?