Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Chương 24:




Phương Đại Đồng hắng giọng muốn nói gì đó có thể khiến Chu Tô vui vẻ nhưng lại phát hiện không khí căng thẳng đến nỗi ngay cả bản thân anh cũng không vực dậy nổi tinh thần bèn đi tới xoa đầu Chu Tô nói: "Chu Tô, có lẽ em thật sự nên buông tay thôi. Em không cảm thấy sao? Từ đầu tới cuối chỉ có một mình em kiên trì, một mực chống đỡ duy trì cuộc hôn nhân. Chung Ly có lẽ cũng không phải không có tình cảm với em nhưng mà trong lòng anh ta, sự tự ái của bản thân lại lớn hơn cả phần cảm tình này. Em đúng là một người phụ nữ số khổ, đi theo anh đến Pháp chữa bệnh thôi."
Chu Tô ngẩng đầu lên, dùng bàn tay lau đi vệt nước mắt nói: "Không đâu, cho dù hiện tại thật sự có chút mệt mỏi nhưng tôi nhất định sẽ không buông tay. Nói thật với anh, nếu như chỉ dựa vào một chút yêu thích nhất thời thì tôi đã cạn sạch nhiệt tình lâu rồi nhưng qua thời gian này tôi lại phát hiện tôi càng yêu anh ấy nhiều hơn. Tình yêu này không ngừng phát triển. Vì Chung Ly không có bất cứ sự đáp trả nào cho nên tôi biết chỉ có mỗi tôi cố gắng lấy lòng anh ấy nhưng không có kết quả gì đâu. Nhưng tôi vẫn sẽ nhất quyết đâm đầu vào."
"Đứa ngốc… " Phương Đại Đồng thở dài: "Vừa ngốc lại vừa cố chấp, bướng bỉnh hơn cả trâu nữa."
"Mặt khác" Chu Tô tiếp tục, cầm bức ảnh gia đình gồm cô, Chung Ly và ba mẹ chồng lên, tỉ mỉ vuốt ve nói: "Ba chồng từ nhỏ nhìn thấy tôi lớn lên, sau khi tôi kết hôn với Chung Ly cũng luôn đối xử thật tốt với tôi. Nếu như im lặng ra đi như thế, cũng quá không có lương tâm. Tôi vẫn còn muốn giúp ba chồng lấy lại sự trong sạch."
"Trong sạch?" Phương Đại Đồng hừ lạnh: "Người đi ở bờ sông nào có không ướt giày, làm sao em biết ông ấy trong sạch? Những kẻ chỉ có vẻ ngoài đạo mạo nghiêm trang nhưng là ngụy quân tử anh đã thấy không ít."
"Chớ nói nhảm." Chu Tô bất mãn đáp: "Tôi cho anh biết, ông nhất định là người trong sạch." Trầm tư một chút, Chu Tô hỏi tiếp: "Phương Đại Đồng, chuyện kia nghiêm trọng tới cỡ nào đến nỗi khiến ba chồng tôi giận đến nỗi xuất huyết não?"
"Em chậm rãi nghe tôi kể nhé." Phương Đại Đồng lại bắt đầu giở thói dài dòng văn tự.
"Một thời gian trước, cái người họ Trần kia lợi dụng chức quyền buôn lậu xe hơi, tham ô công quỹ bị Ủy ban phòng chống tham nhũng tra xét ra. Nhưng ông ta vẫn luôn miệng nói mình chỉ là tòng phạm cũng không chịu nói ra ‘ núi dựa ’ là ai. Bởi vì ông ta cứng đầu không nhận nên cơ quan kiểm soát đang tiến hành kiểm tra hàng loạt những mối quan hệ của lão Trần kia với những quan chức khác. Đúng lúc này bức ảnh của em lại được đăng lên, hành động của hai người mờ ám như vậy, ai có thể không nghi ngờ đây? Hơn nữa hiện tại những người kia không tìm ra manh mối, đã bắt đầu bị trung ương thúc giục. Bây giờ cư dân mạng cũng như người dân đã đem con kiến đã nói thành con voi. Không khéo, trong khoảng thời gian nhạy cảm này cùng với sự phẫn nộ của dân chúng, lãnh đạo sẽ đưa ba chồng em ra làm thí thân."
"Về phần bệnh tình của ba chồng em, là bởi vì ông ấy bị đưa đến bệnh viện nơi anh đang làm việc nên anh mới biết. Nghe nói thời điểm những người của Ủy ban phòng chống tham nhũng trung ương đến dẫn độ Chung Mục Chi, lời qua tiếng lại thế nào khiến ông ấy không chịu nổi kích thích mà đột nhiên phát bệnh, lúc được đưa đến bệnh viện chỉ còn sót lại nửa cái mạng. Bác sĩ y tá bận bịu rất lâu mới có thể cứu vãn chút ít tình hình nhưng đến bây giờ ba chồng em vẫn đang trong tình trạng hôn mê, lúc nào tỉnh thì không ai có thể nói trước. Với tình hình kia và hiểu biết của anh, nếu Chung Mục Chi tỉnh dậy thì cũng sẽ không khôi phục được hoàn toàn."
"Nghiêm trọng đến thế sao?" Chu Tô thì thầm: "Làm sao lại nghiêm trọng đến mức ấy? Tôi chỉ vô tình chụp một bức ảnh, tại sao lại có thể như vậy…Nếu sớm biết có chuyện, những bức ảnh ‘ Dấu vết thành thị ’ kia có chết tôi cũng sẽ không đem lên Internet.”
"Nếu biết trước thì mọi chuyện đều tốt đẹp, anh nghĩ chúng ta không nên ngồi đây tán phét cái gì mà nếu như, hiện tại vụ án này đã bị làm rùm beng lên rồi, không ai có thể ngăn dư luận được nữa đâu." Phương Đại Đồng nói rõ ý định, đứng dậy muốn đi.
Chu Tô kéo anh ta lại: "Phương Đại Đồng, tôi biết rõ gia cảnh nhà anh không tầm thường. Anh làm ơn hãy nghĩ giúp tôi một biện pháp đi, hỏi thăm một chút tin tức nội bộ cũng được."
Phương Đại Đồng khổ sở nhìn Chu Tô, khéo léo tránh khỏi bàn tay đang giữ lấy mình của Chu Tô: "Em nghĩ Sở Tư pháp là do nhà chúng tôi mở ra à? Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mình làm chuyện mờ ám, ai cũng không thể giấu mãi được."
Chu Tô ngẩn người, chậm thu tay của mình về, nhẹ giọng nói : "Phương Đại Đồng, anh nói xem tôi phải làm thế nào bây giờ? Tôi cảm thấy bản thân mình rất thất bại, anh có biết không?" Nước mắt lại ào ạt rơi xuống: "Tôi không có cách nào cứu vãn mối quan hệ của mình và ba ruột, khiến mẹ đau lòng. Về phần Chu Nhuế, không nói anh cũng biết, mỗi ngày đều cà phơ cà phất giống như một kẻ không ra gì, thân là một người chị,trách nhiệm là điều không thể tránh khỏi. Lần này trở về đây, tôi vốn muốn vãn hồi rất nhiều thứ. Bao nhiêu năm nay đây mai đó, quay đầu lại không những mình không còn gì trong tay mà những người mình yêu thương cũng không giữ được. Anh nói có phải tôi rất vô dụng không. Bây giờ cứ như vậy, mặc kệ tất cả, theo anh tới nước Pháp, Phương Đại Đồng…Nếu thực sự làm như vậy lương tâm tôi sẽ không một ngày yên ổn."
Phương Đại Đồng nhìn Chu Tô cúi đầu, trái tim đau như cắt, lại lần nữa ngồi xuống, âm thanh cũng dịu dàng hẳn: "Chuyện này, thật không dễ làm."
"Phương Đại Đồng, tôi biết nếu cứ việc gì cũng cầu xin anh giúp như vậy thật sự là rất quá đáng. Nhưng tôi còn có thể cầu xin người nào, nếu như ba chồng hiện tại có thể được minh oan, phải dập đầu mấy cái với người nào tôi đều làm được, chỉ là sau khi ba tôi mất, tôi thật sự không biết ai có thể giúp đỡ trong chuyện này." Chu Tô khóc lóc rất thảm thương: "Cầu xin anh, dù là có làm người khác khó chịu nhưng tôi không muốn ngay cả đến lúc chết vẫn liên lụy đến người vô tội. Anh giúp tôi một chút có được không, có được hay không? Huhu…"
Phương Đại Đồng đau lòng vội vàng thuận theo yêu cầu của Chu Tô: "Trước tiên em cứ phải bình tĩnh đã. Em như vậy làm sao anh có thể mặc kệ được. Người phụ nữ như em lúc nào cũng là cố tình gây sự, nhưng anh tự nguyện, luôn nguyện ý giúp em."
"Vậy anh…" Chu Tô vừa khóc vừa lôi kéo tay Phương Đại Đồng: "Anh phải nhanh lên một chút, nhanh lên một chút…Tôi sợ sẽ liền vĩnh viễn không còn mặt mũi nhìn Chung Ly nữa."
Phương Đại Đồng cầm khăn giấy bên cạnh bàn, lau mặt cho Chu Tô: "Biết rồi…Bà cô của tôi ơi. Anh sẽ về nhà ba mẹ hỏi thăm tin tức, em đừng khóc nữa. Có được hay không?"
Chu Tô vừa dài phào nhẹ nhõm, điện thoại di động vang lên, là số máy lạ.
Cô bắt máy: "Alo?" Sau đó lau lau khóe mắt.
"Xin hỏi là Chu Tô tiểu thư sao?"
"Vâng. Anh là?"
"Tôi là ký giả của báo ‘Sự thật’, cô xem có thể hay không gặp mặt, hàn huyên một chút về chuyện tại sao cô lại chụp được bức ảnh quý báu kia?"
"Bức ảnh quý báu? Chuyện?" Chu Tô đang dùng giấy lau mắt bỗng dừng lại: "Anh nói cái gì cơ?"
"Chính là chuyện cô vì lợi ích của quốc gia, của nhân dân mà tiết lộ chuyện tham ô của ba chồng mình ấy."
"Anh… Anh… Ai nói? Chuyện gì xảy ra?" Âm thanh của Chu Tô ngày một cao lên.
"Tấm hình kia, không phải xuất từ trang web của cô sao? Là nhờ cô mới có thể bắt được tên sâu mọt của quốc gia kia."
"Đó là sai lầm, căn bản không có chuyện này. Ba chồng tôi hoàn toàn trong sạch, các người không được phép luận tội một cách vô căn cứ!" Nói xong, hung hăng cúp điện thoại.
Nhưng mà tin nhắn lại liên tiếp được gửi đến điện thoại. Nào là ca ngợi cô là người có nghĩa, dũng cảm đại nghĩa diệt thân… Chu Tô hoàn toàn rối rắm, ngay lập tức tắt điện thoại.
Mở máy vi tính ra, trên web đã tràn đầy những tin tức trời ơi đất hỡi, cái gì mà bên cạnh những tên bại hoại luôn có một người chính nghĩa, vì lợi ích của nhân dân, đại ghĩa diệt thân. Cư dân mạng dường như đang muốn nâng Chu Tô lên tận trời, hận không thể đem huy chương tặng cho cô.
Chu Tô muốn khóc cũng khóc không được. Đây là tình huống gì a? Thế nào những người đó lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy?
Trong cơn tức giận muốn đem tất cả những bức hình kia xóa đi, lại bị Phương Đại Đồng ngăn lại: "Hình ảnh đã lan truyền rộng rãi, em còn xóa làm gì. Nếu em xóa lại có kẻ thừa nước đục thả câu, tỷ như ‘ Con dâu chính nghĩa cuối cùng cũng bị khuất phục trước cường quyền, nhân dân cả nước hãy ủng hộ cô ấy’ thì biết làm thế nào?"
Chu Tô nghe Phương Đại Đồng nói vậy, giận đến nỗi không thốt nên lời, chỉ muốn đập vỡ máy vi tính, thời đại Internet đúng là quá tai hại.
"Đừng tức giận, cứ kéo xuống dưới nhìn, còn có những thứ hay ho hơn cơ." Phương Đại Đồng nhắc nhở.
Chu Tô di chuyển con chuột thì thấy"Tình thế mở rộng, tham quan con của lợi dụng công khoản tiến hành không hợp pháp mua bán", "Phần tử sa đọa muốn để lại đường lui, tham ô công quỹ mở công ty, tạo tài khoản ảo ở ngân hàng Thụy Sĩ."
Chu Tô kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng, chuyện của Chung Mục Chi đã lây lan sang cả công ty của Chung Ly, đoán chừng một thời gian ngắn nữa, công ty của anh cũng sẽ bị điều tra toàn diện tra.
Lần này, Chu Tô thật sự đã gây họa lớn.
Trầm mặc nửa ngày, Chu Tô chợt đứng dậy. Phương Đại Đồng hỏi: "Em làm gì thế?"
Chu Tô hít sâu một hơi, nói: "Tôi đi tìm Chung Ly."
"Anh ta bây giờ còn có thời gian gặp mặt em sao, ba của mình sống chết chưa rõ, sự nghiệp đoán chừng cũng đang gặp nguy. Em cảm thấy anh ta sẽ đối xử với em như thế nào? Chớ tự mình đi tìm phiền toái."
"Không, họa là do tôi gây ra, nhất định tôi phải đối mặt. Quan trọng nhất là…" Chu Tô dừng một chút: "Tôi phải bù đắp cho anh ấy."
Phương Đại Đồng dùng vẻ mặt coi thường nói: "Chu Tô! Bây giờ tôi mới phát hiện mặt của em cũng dày phết đấy, em chờ nếm mùi thất bại đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.