Gì Lý dùng sức đẩy Chu Tô, nói: "Thiếu phu nhân, phu nhân ngày hôm qua đã ngất xỉu một lần rồi, bác sỹ có nói là không thể bị kích thích nữa. Coi như gì van xin cô, cô đi về nhà trước đi."
Chu Tô thấy gì Lý khó xử như vậy, trong lòng khó chịu giống nghư lấy dao cắt. Đúng vậy, quả thật là do cô nên gia đình này mới biến thành bộ dáng này.
Không nói thêm gì nữa, cúi đầu xoay người. Một giây sau khi quay người, Chu Tô thật sự không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
Cúi đầu lững thững bước mấy bước, chợt khựng lại. Nếu cô đi như vậy chẳng phải là đồng nghĩa với việc đồng ý ly hôn. Không thể… Cô sẽ không bao giờ đồng ý ly hôn, có chết cũng không thể đi.
Đứng cách ngoài cửa vài mét ngẩng đầu lên, vừa đúng có thể nhìn thấy cửa sổ phòng Chung Ly. Cô nghĩ nếu như cô đứng đây, may mắn Chung Ly sẽ thấy được cô. Cô nhất định sẽ không đi, cho dù bị hắt hủi như thế nào cô cũng sẽ không rời bỏ căn nhà này, rời bỏ nó đồng nghĩa với việc buông tay Chung Ly.
Từ giữa trưa đến xế chiều, Chu Tô không hề dời bước, dùng chân vẽ nên những hình thù kì dị trên nền đất, sau đó lại tự nhìn chúng.
Mây đen giăng đầy trời, gió cũng nổi lên. Chẳng lẽ trời muốn mưa? Chu Tô nghĩ thầm, tình tiết như vậy không phải chỉ xảy ra trong phim tình cảm hay sao? Lúc nữ chính mắc lỗi, phải chịu phạt thì trời sẽ mưa…
Đang suy nghĩ, cửa liền mở ra, Chu Tô vui mừng ngẩng đầu, sau đó lại ảm đạm cúi đầu…Là gì Lý…
Gì Lý đứng trước cửa, nhìn chằm chằm Chu Tô một lát, thở dài, đi thẳng tới: "Thiếu phu nhân vẫn là nên đi thôi, làm như vậy cũng không phải là biện pháp. Gì còn gọi cô một tiếng thiếu phu nhân có nghĩa là gì vẫn còn thương cô, nghĩ cho cô. Nhưng mà dù vô tình hay cố ý, lần này thật sự cái nhà này đã bị cô làm hại đến thảm thương. Kỷ thủ trưởng, người đứng đầu Ủy ban phòng chống tham nhũng quốc gia là cấp dưới của lão gia, vừa mới đến nói mấy câu bóng gió như thăm hỏi, lão gia đã nhận ra ý của ông ta ngay, nghe xong liền hôn mê bất tỉnh."
"Cứu chữa hơn nửa buổi tối mới qua được, lúc đấy bác sỹ còn nói lão gia có thể tỉnh lại hay không còn chưa chắc. Phu nhân muốn chuyển lão gia tới bệnh viện tư, mấy người kia cũng không cho bởi vì lão gia là nghi phạm muốn theo dõi. Phu nhân gấp đến độ không còn cách nào, trở về nhà liền bắt đầu khóc, huyết áp tăng lên, tối hôm qua còn ngất xíu, trước khi cô tới mới uống thuốc, thiếu gia cũng không dễ dàng gì, nhìn ba mẹ biến thành bộ dáng này mặc dù không hề nói gì nhưng có thể không nóng nảy sao? Từ tối hôm qua đến giờ còn chưa có hạt cơm nào vào bụng đâu đấy. Ai…"
Chu Tô lại khóc, lấy tay che miệng mơ mơ hồ hồ nói: "Cháu biết rõ tất cả tội lỗi đều từ cháu mà ra, nhưng gì Lý… Nhưng nếu cháu đi, chuyện của cháu và Chung Ly thật sự sẽ phải chấm dứt…"
"Cô có đi hay không không khác nhau gì cả, thiếu gia vốn là người con hiếu thuận, xảy ra chuyện như vậy còn thế nào có thể tiếp tục với cô không?"
Chu Tô khóc nấc lên, không nói câu nào chỉ là không ngừng lắc đầu.
Gì Lý chép miệng hai tiếng nói một câu: "Thật là cố chấp." Xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, bầu trời đầy mây đen bỗng lóe lên một tia chớp, tiếp đó tiếng sấm rền vang từ phía chân trời.
Chu Tô vẫn thẳng tắp đứng tại chỗ, mặc cho mưa xối xả lên thân hình gầy gò đơn bạc của mình. Chỉ chốc lát sau, toàn thân Chu Tô liền ướt đẫm, sự lạnh lẽo lan truyền từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, cô nhớ Phương Đại Đồng nói không thể để thân thể bị lạnh, dễ dàng phát bệnh. Nhưng thật sự cô không dứt bỏ được cuộc hôn nhân này, không dứt bỏ được con người dần dần chiếm lĩnh toàn bộ trái tim mình. Tự lẩm bẩm như niệm chú… Xin mày…Đừng phát bệnh… Hãy để cho tôi kiên trì đến cùng.
Nếu như phát bệnh mà chết ngay tại đây, Chu Tô cũng không oán trách bất cứ ai, bây giờ ước nguyện chỉ muốn cùng người mình yêu lưu lại một đoạn kí ức tốt đẹp nhỏ nhoi là hoàn toàn không thể, rốt cuộc là tại sao, tại sao việc yêu một người khó khăn như vậy? So chết còn khó hơn?
Không biết đã mưa bao lâu, lâu đến nỗi Chu Tô chẳng còn sức đứng vững nữa, cả người lạnh lẽo cũng bắt đầu phát run.
"Tại sao còn đứng đây?" Trước mắt xuất hiện hình ảnh Chung Ly cầm một chiếc dù lớn nhưng bởi vì mưa quá lớn, quần áo của anh cũng đã ướt đẫm.
Chu Tô cố gắng ngẩng đầu lên, tận lực nở một nụ cười, lại phát hiện khóe miệng đã cứng ngắc.
"Tại sao còn đứng đây?" Chung Ly lặp lại câu hỏi, trên mặt không có biểu tình gì.
Chu Tô chầm chậm trả lời: "Bởi vì, bởi vì muốn thỉnh cầu tha thứ."
"Tại sao muốn thỉnh cầu tha thứ?"
"Bởi vì không muốn mất đi anh."
"Tại sao không muốn mất đi anh?"
"Bởi vì em yêu anh."
Mỗi câu hỏi Chung Ly lại tiến thêm một bước, chỉ còn có một bước là đến trước mặt Chu Tô bỗng dừng lại hỏi tiếp: "Tình yêu của em có thể kiên trì bao lâu?"
"Cho đến lúc chết!"
"Nhớ lời hôm nay em nói đấy." Nói xong đột nhiên buông dù, tiến lên một bước ôm lấy Chu Tô đang run rẩy vào vòng tay mình, nói nhỏ vào tai của cô nói: "Anh cũng vậy, sẽ yêu em cho đến lúc chết."
Trong làn mưa dày đặc, hai người ôm lấy nhau thật chặt, không nói thêm gì nữa, chính là thân thể gần nhau, tâm liền tâm, tựa như hai con cá mắc cạn gặp nhau bèn gì chặt lấy nhau.
Rất lâu về sau, cảnh tượng trong màn mưa của hai người lúc này vẫn nhẹ nhàng nhưng ghim sâu vào tâm trí của Chung Ly, thỉnh thoảng lại xuất hiện trong giấc mơ của anh. Là một giấc mơ đẹp đến không ngờ.
Lòng tràn đầy vui mừng, Chu Tô đang muốn nói gì đó liền bị một sức mạnh kéo giật ra, cô ngẩng đầu nhìn lên. Là mẹ chồng…Lập tức nắm chặt tay Chung Ly.
Chung Ly cũng nắm thật chặt tay Chu Tô , quay lại nhẹ nhàng nói với mẹ mình: "Mẹ, mưa lớn. Mẹ mau vào nhà đi, không lại ngã bệnh đấy."
Lưu Tú Cầm mặc kệ trời mưa, hét lên: "Mẹ anh đây còn không muốn sống nữa cơ, sợ gì chút trời mưa này chứ? Chung Ly, anh có phải hồ đồ rồi hay không, ba anh bây giờ còn nằm ở trong bệnh viện sống chết chưa rõ, nếu như tỉnh lại cũng chỉ có thể ngồi xe lăn, đều là bởi vì cô ta, làm sao anh còn có thể cùng một chỗ với cô ta chứ?" Lưu Tú Cầm nói xong nước mắt liền tuôn ra, hòa lẫn làn mưa.
Chung Ly nhìn mẹ mình nói: "Mẹ, thật xin lỗi..."
"Thằng con trai trời đánh, thằng con bất hiếu kia!" Khóc nấc lên, Lưu Tú Cầm giơ tay tát Chung Ly một cái.
Chu Tô muốn mở miệng nhưng Chung Ly lại siết chặt tay cô, ý bảo cô đừng lên tiếng.
"Đó là cha của anh Chung Ly à… Rốt cuộc anh ăn phải bùa mê thuốc lú gì của cô ta vậy hả? Tại sao lại không có tiền đồ như vậy cơ chứ, không phải chỉ là một người đàn bà thôi sao? Đi ba bốn vòng quanh đất Bắc kinh này có thể tùy ý chọn một người nhưng ba anh thì chỉ có một thôi Chung Ly à!"
"Ba chỉ có một, nhưng Chu Tô cũng chỉ có một. Mẹ những ngày qua con đã suy nghĩ rất rõ ràng, con thật sự rất yêu cô ấy, vừa nghĩ tới chuyện phải vĩnh viễn cắt đứt quan hệ cùng cô ấy đã cảm thấy giống như cả đất trời này sắp sụp đổ, đau đến nỗi không thể hít thở. Con hiểu biết rõ bản thân mình không có tiền đồ, nhưng dẫu sao con không thể không có cô ấy. Mặc kệ cô ấy có yêu con hay không, con vẫn muốn sống chết bên cạnh cô ấy. Mặc kệ về sau cô ấy sẽ bỏ con lại một mình hay không. Kiếp này, người chung Ly con yêu chỉ có một người. Đó chính là Chu Tô!"
Chu Tô ngỡ ngàng nhìn trân trân Chung Ly đang đứng bên cạnh, chợt có cảm giác, dù là giờ phút này phải chết đi, cũng có thể nói, tôi đã thỏa mãn, cuộc đời này không còn gì để hối hận nữa rồi.
Lưu Tú Cầm ngẩn người, giơ tay đấm mạnh lên người Chung Ly từng đợt: "Cái tên nghiệt tử này… Nếu như vẫn muốn ở cùng cô ta…Về sau đừng gọi tôi là mẹ cũng đừng hòng bước chân vào cái nhà này nữa!"
Chu Tô đứng không vững nữa rồi nhưng vẫn tiến lên ngăn cản: "Mẹ…Đều là lỗi lầm của con… Mẹ đừng làm như vậy…Đừng đánh anh ấy."
"Uỳnh" một tiếng… Cả hai người phụ nữ đều trố mắt. Chung Ly đã quỳ gối, nặng nề quỳ xuống trong màn mưa. Hòa lẫn những âm thanh từng giọt mưa rơi xuống vẫn nghe âm thanh đầu gối Chung Ly chạm đất.
Cúi thấp đầu, mái tóc đen mượt của anh bị nước mưa dính ướt nhẹp, quần áo cũng dính cả vào người, khung cảnh hết sức bi thảm nhưng anh vẫn kiên định nói: "Vậy xin mẹ hãy xem như không còn người con trai này đi!" Nói xong, đứng lên kéo tay Chu Tô còn chưa kịp phản ứng, biến mất trong màn mưa.
Lưu Tú cầm thở hổn hển, sững sờ nhìn về hướng hai người rời đi, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là ý trời?"
Sau đó một đoạn thời gian, Chu Tô hỏi Chung Ly vì sao lại có quyết định quyết tuyệt như vậy, Chung Ly trả lời, lúc đấy chỉ biết nghe theo trái tim mách bảo, lý trí bị anh vứt hết sau đầu rồi.