Ngậm một thìa cháo thật lớn, tâm tình Chu Tô trở nên tốt hơn rất nhiều. Chuyện của ba chồng coi như về cơ bản đã xử lý xong, hơn nữa khẩu vị của cô cực kỳ tốt, chẳng còn nôn mửa, hơn nữa thiếu hiện tượng thiếu máu dẫn đến hay hoa mắt chóng mặt muốn ngất xỉu cũng đã đỡ hơn, mặc dù chỉ ăn được những thức ăn nhẹ nhưng mà đối với những bệnh nhân mắc căn bệnh này, trường hợp của Chu Tô đã là rất tốt rồi.
"Chung Ly. Công ty của anh thế nào rồi?" Chu Tô chợt nghĩ đến chuyện này.
Chung Ly gật đầu: "Ừ, mọi công việc đã quay trở lại quỹ đạo."
"Mặc kệ nói thế nào, chuyện của ba em vẫn cảm thấy rất có lỗi, bộ dạng bây giờ của ông khiến em thật sự đau lòng." Chu Tô cúi đầu khuấy khuấy cháo.
"Bác sỹ nói chỉ cần làm vài đợt trị liệu vật lý, tình huống của ba sẽ chuyển biến tốt, mặc dù không cách nào khôi phục như trước kia nhưng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, coi như đó là một loại may mắn. Em đừng nghĩ quá nhiều, mẹ cũng chỉ là nhất thời tức giận, bà vốn là người dễ mềm lòng, còn lén lút bảo anh khuyên em đừng suy nghĩ nhiều đấy."
"Thật sao?" Chu Tô rất mừng: "Mẹ nói như vậy thật sao? Anh chỉ gạt em thôi."
"Không đâu, em thông minh như vậy, anh dại gì mà đi lừa gạt em chứ? Đúng rồi, có chuyện anh muốn nói trước với em một tiếng." Vẻ mặt của Chung Ly nghiêm túc.
"Anh nói đi."
"Em xem, chuyện của ba, Nhiễm Phong là người có công lớn nhất, chúng ta nên mời người ta ăn một bữa cơm đúng không? Anh tính ngày nào đó chúng ta mang cô ấy đến một nhà hàng nào đó ăn một bữa thật thịnh soạn, có được không?"
Chu Tô vừa nghe Chung Ly nhắc đến Tần Nhiễm Phong đã mất hết khẩu vị rồi, trong lòng có vô vàn lý do để không thích Chung Ly một mình gặp mặt cô ta. Nhưng Chung Ly đã nói trước, giống như đã xin phép rồi, như vậy thể hiện anh ấy đã rất tôn trọng cô rồi. Hơn nữa, Phương Đại Đồng cũng đã nói thái độ cô đối xử với ân nhân lần này của gia đình mình – Tần Nhiễm Phong rất có vấn đề, điều này khiến cho Chu Tô cũng cảm thấy khá lúng túng. Nếu như nói không cho, đoán chừng Chung Ly lại nói cô hẹp hòi.
"Đúng thôi. Cô ấy đã bỏ qua hiềm khích trước đây để tận lực giúp chúng ta. Như vậy em còn có thể nói gì. Anh cứ đi gặp cô ta đi, em không có ý kiến gì." Chu Tô nuốt một ngụm cháo, giống như không quá quan tâm trả lời.
"Thế tại sao lại có vẻ giận dỗi như vậy?" Chung Ly cười cười
"Đâu có, anh nghĩ em hẹp hòi như vậy sao? Anh đánh giá em quá thấp rồi đấy."
"Không hẹp hòi tại sao lại không muốn ăn một bữa cơm với cô ấy vậy?"
"Cái này và hẹp hòi có quan hệ gì? Anh…" chợt dừng một chút, đem cháo trong miệng nuốt: "Anh nói em và cô ta cùng nhau đi ăn? Không phải anh và cô ta sao?"
"Cũng không đúng, là hai chúng ta mời cô ấy một bữa."
Chu Tô không chớp mắt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
"Làm gì đấy? Không phải em bảo không đi ăn cơm với cô ấy sao? Cô ấy là ân nhân của gia đình chúng ta, em lại không chịu đi ăn cùng cô ấy một bữa ăn, còn không phải là hẹp hòi?" Chung Ly một tay chống cằm, vẻ mặt thành thật nhìn cô.
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên!" Chu Tô vội vàng đáp: "Anh nha, tốt nhất là nên tìm nhà hàng nào tốt một chút. Chuyện như vậy sớm nên mời cô ấy một bữa rồi, vợ chồng chúng ta đúng là thất lễ quá."
"Đúng, đúng vợ à." Chung Ly vẫn tiếp tục cười cười.
Trước khi đi Chu Tô cố gắng ăn mặc chải chuốt một phen nhưng khi nhìn thấy phong thái trẻ trung cùng xinh đẹp của Tần Nhiễm Phong lại cảm thấy tất cả sự chuẩn bị của mình đều vô ích rồi. Nếu như năm sáu năm trước, Chu Tô có thể tự tin nói rằng cô không hề thua kém Tần Nhiễm Phong nhưng bây giờ, Tần Nhiễm Phong kia giống như một quả dưa leo xanh non mơn mởn, mà cô nói dễ nghe một chút là có chút khí chất của người phụ nữ thuần thục, nói khó nghe một chút chính là nhan sắc phai tàn rồi.
Nhưng vẫn phải toát ra phong thái của nữ chủ nhân, gọi một bàn đồ ăn thật lớn, cô ta vừa ngồi xuống đã ân cần rót nước, hỏi han.
Tần Nhiễm Phong không tỏ vẻ gì, lặng lẽ nhận lấy, trên mặt có chút buồn bã, có lẽ là do cô ta nghĩ bữa cơm này chỉ có một mình Chung Ly tới. Nhưng Tần Nhiễm Phong cũng không lộ rõ khó chịu, chỉ giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Chu Tô không muốn để không khí bàn ăn quá cứng ngắc, cười vui vẻ nói: "Về sau chắc bọn tôi sẽ phải gọi cô là Lâm Nhiễm Phong nhỉ, thật vất vả mới tìm lại được ba ruột."
Tần Nhiễm Phong lộ vẻ khó xử trên khuôn mặt: "Cái này, có lẽ không đâu. Ba tôi nói, ba tôn trọng mẹ, tôn trọng sự hoài niệm và tình yêu của tôi đối với mẹ nên nói với tôi không nên đổi họ."
"Có một người cha có khả năng chu cấp đầy đủ phương tiện sống, tại sao ngày xưa còn đi làm tại ‘ Thịnh Thế Vương Triều ’? Em không biết những cô gái đi làm tại nơi đó sẽ bị người đời nhìn với ánh mắt như thế nào chứ?" Chung Ly hớp một ngụm trà, làm như vô tình hỏi.
Cô ta vẫn đi làm tại hộp đêm? Chu Tô thiếu chút nữa đã hét lên, có một như vậy núi dựa lớn như vậy lại còn muốn đi làm ở chỗ đó?
Tần Nhiễm Phong lúng túng nhìn Chu Tô cười, chậm rãi cúi đầu nắm chặt lấy ly trà trong tay, trầm mặc một lúc lâu mới nói: "Cũng có lúc tôi nghĩ đến chuyện đi tìm ông ấy, đặc biệt là đêm ba mươi tết, thời điểm nhìn thấy hình ảnh ông ấy trên chiếc ti vi màn hình lớn ở ‘Thịnh Thế’. Ti vi lúc đó chiếu cảnh ông ấy đang ở cô nhi viện an ủi những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi, phát cho bọn họ nào là sủi cảo nào là hoành thánh, khi đó tôi bởi vì không chịu tiếp rượu mà bị một ông chủ lớn bạt tai. Trong lòng đặc biệt uất ức, lại nghĩ ông ấy có thể cho con nhà người ta hoành thánh một cách tình cảm như vậy nhưng lại để con gái của mình đói bụng, chỉ có thể len lén khóc ở một góc nhỏ. Còn có lần có người cố ý dùng thuốc với tôi, suýt chút nữa bị hại đời rồi..."
Ngẩng đầu ngượng ngùng cười, lau đi những giọt nước mắt đọng lại bên khóe mắt nói: "Thật xin lỗi, những chuyện này nói với hai người để làm gì chứ? Đều là chuyện đã qua."
"Bởi vì oán hận ba mình vứt bỏ mẹ con hai người nên thủy chung không cách nào tha thứ, mới không chịu đi tìm ông ấy phải không?" Loại cảm giác này Chu Tô hoàn toàn hiểu rõ, cái loại đau đớn này trước đây Chu Tô đã từng trải qua, bây giờ lại thêm cả phần chua xót và hối hận nữa.
Tần Nhiễm Phong lắc đầu: "Cũng không hẳn là vậy, thời điểm ba mẹ ly dị tôi còn rất nhỏ, cũng không biết oán hận là gì. Chỉ là mẹ tôi từ đó không bao giờ cho tôi nhắc đến ba tôi nữa. Tính cách của mẹ tôi đặc biệt cương liệt. Bà nói với tôi, năm đó bà đã kiên định nói, nếu như kiên trì ly hôn hai mẹ con chúng tôi coi như đói chết cũng sẽ không bước lại vào cửa nhà ông nửa bước, nhưng ba vẫn độc ác bỏ lại mẹ con tôi, nên tôi cũng phải có cốt khí của mẹ, nếu như thật sự phải lưu lạc nơi đầu đường xó chợ cũng không thể đến chỗ ba xin bố thí."
"Thời điểm mẹ tôi bị bệnh, tôi lừa bà nói là vay tiền của bạn bè trong trường còn có người hảo tâm giúp đỡ nhưng bạn bè tôi có ai dư dả đâu, còn xã hội này lấy ai hảo tâm mà quyên góp. Lúc đó tôi không còn cách nào khác là đi tìm việc làm. Lúc tuyển tôi vào, quản lý ‘Thịnh Thế’ rõ ràng nói nhận tôi vào rửa chén đĩa, phục vụ cơ bản. Ai biết lúc sau kí hợp đồng xong ông ta lại trở mặt. Ai…" Tần Nhiễm Phong thở dài một hơi: "Nhưng tôi không thể đi tìm ba, bởi vì đã từng thề với mẹ vĩnh viễn đều không đi gặp ông, hơn nữa nếu mẹ biết tôi lén lút đi gặp ba, bệnh tình thể nào cũng chuyển biến xấu đi. Mẹ tôi chính là một người phụ nữ quật cường như vậy, thời điểm bà yêu ai sẽ dành tất cả trái tim cho người đó nhưng một khi đã hận thì tuyệt cũng không quay đầu."
Thực ra Tần Nhiễm Phong là một cô gái nhỏ khiến người người yêu thích, một cái nhăn mày, một nụ cười của cô cũng đủ làm người khác không nỡ từ chối, chấp nhận tất cả yêu cầu của cô ấy.
Về việc Tần Nhiễm Phong cố gắng chống đỡ tìm cách kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ mà không chịu đi gặp ba, trong thời điểm khó khăn gặp được Chung Ly cũng như Chung Ly đã ra tay giúp đỡ cô ta như thế nào, Tần Nhiễm Phong không nói.
Chu Tô không hỏi, Chung Ly cũng không nói.
Chu Tô vốn muốn ăn một bữa cơm thật vui vẻ với Tần Nhiễm Phong nhưng không khí lại nặng nề từ đầu đến cuối.
Chu Tô nghĩ, cũng đúng thôi, hai người phụ nữ cũng yêu một người đàn ông ở cùng nhau làm sao có thể cùng nhau ăn một bữa cơm vui vẻ thoải mái được cơ chứ? Ở trên con đường tình yêu, ba người đi cùng nhau thì quá mức chật chội.
Sau khi ăn xong, Chung Ly đi trước lấy xe. Chu Tô và Tần Nhiễm Phong sóng vai bước tới đại sảnh. Đi được vài bước, Tần Nhiễm Phong chợt dừng lại, quay đầu nói với Chu Tô: "Khi đó, Chung Ly đối với tôi mà nói là Chúa Cứu Thế. Người ta nói, trên thế giới này có người phá thì sẽ có người cứu vớt. Tôi vẫn luôn cảm thấy Chung Ly chính là người cứu vớt tôi, chưa từng nghĩ mình tại sao lại rơi vào vòng xoáy tình tay ba này. Xin lỗi vì đã mang tới cho gia đình chị nhiều sóng gió. Nói thật, bây giờ tôi chưa thể nói rằng mình đã xóa đi tất cả tình cảm của mình dành cho Chung Ly, nhưng mà tôi sẽ không đi tìm anh ấy nữa. Ba nói rất đúng, trái tim của anh ấy không ở chỗ tôi, tự mình hành hạ mình cũng không đáng giá. Như vậy, chúc phúc cho hai người. Hẹn gặp lại."
Nhìn bóng lưng Tần Nhiễm Phong càng lúc càng xa, Chu Tô nghĩ Tần Nhiễm Phong rốt cục đã thề thốt gì trước giường bệnh của mẹ mình mà lại quyết tuyệt không đi gặp ba như vậy? Hơn nữa, nếu như cô ấy cũng là một người phụ nữ quyết tuyệt như mẹ mình, chẳng phải sẽ chỉ yêu một người đàn ông cho đến tận cùng của sinh mệnh?
Khi yêu nhau, đàn ông và phụ nữ luôn có suy nghĩ và hành động khác nhau, đàn ông khi yêu luôn biết vị trí của mình trong mối quan hệ này là như thế nào, phải lấy được cái gì từ mối quan hệ này một cách rất rõ ràng nhưng phụ nữ khi yêu, chung quy luôn bị tình yêu làm mờ mắt, không còn lý trí, không còn suy nghĩ được gì cho mình nữa.
"Chu Tô!"
Chu Tô chầm chậm quay đầu thì thấy Chung Ly đang thong dong bước tới chỗ cô.
"Nhiễm Phong đâu rồi, thế nào chỉ có một mình em ở đây?"
"Cô ấy nói có việc nên đi trước, chúng ta trở về thôi." Chu Tô tựa vào ngực Chung Ly, thủy chung nhìn về hướng Tần Nhiễm Phong rời đi, suy nghĩ mông lung rồi lại không muốn suy nghĩ gì nữa.