Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Chương 7:




Hôm nay, Lúc Chu Tô về nhà thì nhìn thấy một người quán cà phê đối diện khu chung cư mình ở, chồng của Lưu Yến Linh- Dương Lực. Thực ra thì nhìn thấy anh ta cũng không phải chuyện gì ngạc nhiên chuyện, nhưng điều khiến Chu Tô nghi hoặc là anh ta đang dựa hẳn người ngồi lên ghế sô pha của quán cà phê, ngồi ngay bên cạnh còn có một cô gái khá trẻ trung xinh đẹp.
Chu Tô đứng ở trên đường, nhìn thấy cảnh đó xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn cho nên cũng không nhìn rõ lắm. Chuyện như vậy luôn không nên dễ dàng kết luận điều gì nên cô quyết định núp ở một bên tiếp tục quan sát, nghĩ thầm nếu như chỉ là đồng nghiệp hoặc là khách hàng bình thường cô coi như không thấy, nhưng nếu như hai người kia có hành động gì mờ ám, Chu Tô nghĩ thầm nhất định sẽ bước vào tát cho Dương Lực vài cái.
Đang thập thò quan sát nhất cử nhất động của hai người kia liền bị ai đó vỗ nhẹ lên vai khiến linh hồn bé nhỏ của Chu Tô suýt nữa bay thẳng lên thiên đường rồi. Quay đầu nhìn lại, là người cha đã lâu không gặp của mình. Chu Tô xoa xoa trái tim, thở dài nhẹ nhõm nói thầm: "Còn tưởng là người nào, hù chết người ta rồi."
Chu Kỳ Phong nhìn theo hướng Chu Tô đang nhìn sau đó nghi hoặc nhìn Chu Tô hỏi: "Con đang làm gì đấy?"
Chu Tô đáp: "Không có." Nói vậy nhưng vẫn lén lén lút lút nhìn về phía đôi nam nữ đang ngồi trong quán cà phê kia qua cửa kính.
"Tô Nhi." Chu Kỳ Phong lại gọi, Chu Tô sửng sốt một chút… Tô Nhi, chỉ có ông ấy mới gọi Chu Tô như vậy.
Chỉ là rất lâu rồi không nghe thấy.
Chu Kỳ Phong chỉ nghiêm mặt, mấy lần miệng mở rộng lại khép lại nhưng vẫn không nói gì.
"Ba nói đi, có chuyện gì?" Chu Tô ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn không quay đầu nhìn ba mình mà vẫn luôn chăm chú nhìn vào quán cà phê.
"Ba…" Ông hắng giọng "Mấy hôm trước ba có đến nhà mẹ gặp mẹ con và Nhuế Nhuế, có nhờ mẹ con chuyển lời nếu con rảnh rỗi đến nhà ba chơi một lát nhưng mãi không thấy con qua chơi nên ba chỉ còn cách đến chỗ con một chuyến."
Chu Tô nghe ông nói như vậy không khỏi quay đầu nhìn ba mình, quả thật ông đã già rồi, đặc biệt là đoạn thời gian này gầy đi không ít, gương mặt cũng hóp lại, những sợ tóc bạc hai bên thái dương bay phất phơ trong gió. Mặc cho ông đã từng là người từng chinh chiến qua bao sa trường cũng không thể thắng nổi sự nghiệt ngã của thời gian, cuối đời cũng leo lét như ngọn đèn trước gió.
Trước kia Chu Tô chưa từng nghĩ đến chuyện ba mình sẽ có ngày ra đi, cho dù có oán hận, có đau khổ nhưng chưa từng nghĩ tới có ngày ông cũng sẽ già đi, nói thế nào, tựa như bạn một mực dựa vào một ngọn núi lớn mấy chục năm an toàn, nhưng vừa quay đầu lại đã phát hiện thực ra chỗ dựa vững chắc đó đã bị mưa gió bào mòn.
Đúng vậy, căn bệnh của cô còn tới một cách đột ngột như vậy, người nào có thể chống lại được số mệnh cũng như thời gian chứ? Chỉ là Chu Tô đang suy nghĩ nếu như ngày cô chết đi, cảm nhận của người cha người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ba của mình sẽ như thế nào, sẽ ôm di ảnh của cô nói những lời đau xót sao?
Nghĩ như vậy, lỗ mũi Chu Tô chợt chua xót. Lúc này cô mới phát hiện làm sao cô có thể hận cha của mình, cô chỉ là sợ hãi mất đi như vậy, bởi vì sợ mất đi cho nên trốn tránh, cho nên ra vẻ như không thèm để ý tới.
Chu Kỳ Phong đưa bàn tay thô ráp, chậm rãi thử dò xét sờ sờ trên trán cô, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt nhưng bàn tay run run đã tố cáo cảm xúc thật của ông. Xoa xoa một lúc, ông ấp úng nói không nên lời mấy chữ, Chu Tô nghe một lúc lâu mới có thể nghe rõ. Ông nói: "Thật xin lỗi…thật xin lỗi… thật xin lỗi con gái yêu..." Lời xin lỗi lặp đi lặp lại đến vài chục lần, mang theo biết bao đau thương cùng hối hận.
Mắt thấy giọt nước mắt không thể kiềm chế nữa mà rơi xuống của Chu Kỳ Phong, trái tim Chu Tô như bị ai nhéo một cái đau điếng, muốn nói cái gì đó thế nhưng không tài nào mở miệng được.
Chu Kỳ Phong cúi đầu lau nước mắt, động tác chậm chạp xen lẫn run rẩy, ông nói: "Chuyện của những người đời trước không nên ảnh hưởng đến thế hệ sau, Tô Nhi…Ba không phải là một người cha tốt."
Chu Tô muốn nói cái gì đó nhưng ánh mắt nhìn đến hai người kia đã muốn rời khỏi quán cà phê, kéo tay cha mình vội vội vàng vàng nói: “Hiện tại con có việc gấp… Ba… Ba cứ về nhà nghỉ ngơi…Hôm sau có dịp con sẽ đến thăm ba, sẽ nói chuyện nhiều hơn."
Mắt Chu Kỳ Phong thoáng qua một tia mừng rỡ, đã nhiều năm như vậy cuối cùng lại lần nữa được nghe tiếng gọi ba từ miệng Chu Tô, thật vui mừng, nhưng lại nghĩ Chu Tô nói vậy chỉ để đuổi ông về, khuôn mặt không khỏi ảm đạm hơn vài phần, ông ha ha cười: "Được rồi, Tô Nhi, ba chờ con, nhớ tới đấy."
"Đã biết…" Chu Tô nghểnh cổ nhìn hai người đã đứng dậy kia, có chút nóng nảy.
Chu Kỳ Phong không nói gì nữa, liền xoay người bước đi. Chu Tô trong lòng lo lắng không khỏi lần nữa nhìn theo bóng lưng ba mình rời khỏi, chợt nhớ tới bài hát ‘Bóng lưng’ của Chu Tự Thanh, nghĩ tới người cha của mình, đã già như vậy nhưng vẫn đau khổ áy náy vì chuyện xưa, vẫn là trong lòng đau xót.
Nhìn ông dần dần đi xa, Chu Tô lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía quán cà phê, Dương Lực cùng cô gái kia đã sớm biến mất, không khỏi có chút ảo não. Hồi tưởng lại lời nói hôm nay của cha mình rất kỳ quái, gì mà chuyện đời trước, ảnh hưởng các con? Đợi chút, cái từ này lúc ở công viên mẹ cô cũng đã nói với người đàn ông kia như vậy không phải sao? Trời ạ, cô đã đoán đúng, ba mẹ muốn phục hôn. Nhưng ba mình đã sống nhiều năm với gì Trương như vậy, bây giờ muốn bỏ là bỏ ư, ý của hai người là như vậy nên mới cùng nói cùng một câu ảnh hưởng đời sau như vậy? Thật là trong đầu đã nhào thành một đống, Chu Tô không khỏi thở dài một tiếng, thế nào lần này trở về phải đối mặt nhiều vấn đề như vậy.
Khẩu vị của Chu tô lại bắt đầu không tốt trở lại, cô ngậm thìa cháo trong miệng đã một lúc lâu mà không ăn miếng nào, mặc dù cháo đã được hầm rất kỹ nhưng trong dạ dày tựa như có một tảng đá đang vỡ nứt trong đó, mặc cho cái gì đi vào đều là quay cuồng một trận.
Chung Ly nhìn chằm chằm cô, buông chiếc đũa trong tay xuống, hơi bất mãn: "Chu Tô, gần đây có chuyện gì xảy ra. Ăn ít như mèo, muốn giảm cân sao?"
"Đâu có." Cô cười cười đáp lời, vừa nói xong đã hung hăng đem cả muỗng cháo nhét vào trong miệng, nhai nhai hai cái nuốt xuống nói: "Không có, không có."
Không đợi Chung Ly nói gì, dạ dày cô đã phản ứng lại với thìa cháo cô cho vào. Cô lấy tay che miệng, chạy vào nhà vệ sinh.
Nằm ở trên bồn cầu liền bắt đầu liều mạng ói, trời đất u ám, nước mắt cũng chảy xuống một vòng.
Chung Ly vội vàng đi theo, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ lưng của cô, hỏi: "Chu Tô, chuyện gì xảy ra vậy?"
Chu Tô không còn sức đâu mà đáp, nôn xong liền nằm sấp trên mặt đất. Chung Ly đỡ cô dậy, khẩn trương vuốt vuốt cái trán mồ hôi đầm đìa của cô: "Có khó chịu chỗ nào nữa không? Chu Tô?"
Chu Tô suy yếu lắc đầu, muốn há miệng nói gì đó nhưng không còn chút hơi sức nào nữa nên một chữ cũng nói không ra được.
Chung Ly không nén được tức giận, trong miệng nhắc đi nhắc lại: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên, không được phải đi bệnh viện." Nói xong vội vàng bế ngang cô lên, hướng về phía cửa.
Chu Tô lần này thật sự luống cuống, không thể đi bệnh viện. Nhất định không thể. Cô thở hổn hển suy yếu lôi kéo cổ áo Chung Ly, liều mạng giùng giằng. Chung Ly gạt tay của cô, ôm cứng vào ngực: "Lúc này không thể tùy hứng, lần trước vốn đã nên đi khám rồi, anh thật sự đáng chết!" Đau lòng sờ sờ mặt của cô, không khỏi càng ôm chặt.
"Không ... Không nên đi." Chu Tô cắn răng nói ra mấy chữ: "Mệt quá, muốn nghỉ ngơi, nghỉ ngơi liền hết chuyện, xin anh, đừng đem em đến bệnh viện." Khuôn mặt cô tràn đầy nước mắt, gắt gao lôi kéo y phục của anh, không biết dùng bao nhiêu khẩn cầu, cực kỳ giống một đứa bé bất lực.
Chung Ly nhìn cô phản kháng thành cái bộ dáng này, tâm liền mềm nhũn, dịu dàng nói: "Nhưng mà, em xem bây giờ đã khó chịu thành ra như vậy, có thể không đi bệnh viện sao?"
"Không có việc gì, loét dạ dày thôi. Em để thuốc ở trong ngăn tủ. Anh đi lấy cho em…" Chu Tô nặng nề đưa ngón tay chỉ chỉ vào hộc tủ.
Chung Ly nghe lời buông tay, đặt cô nằm xuống giường, từ hộc tủ lấy ra một lọ thuốc đưa cho cô. Nhìn cô run rẩy lấy mấy viên thuốc từ trong lọ ra uống , tim của anh đau như bị ai đó lấy dao đâm.
Nhận lại lọ thuốc, Chung Ly đút từng ngụm nước ấm cho Chu Tô uống xong, nhìn sắc mặt cô chậm rãi chuyển biến tốt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Nhẹ nhàng đắp chăn, Chung Ly xoa xoa gương mặt Chu Tô, ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn cô nói: "Chu Tô, không biết vì sao anh rất lo lắng, hiện tại rất tốt, thật, tốt giống như một giấc mộng. Nhưng mà anh vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nói không ra là nơi nào nhưng chỉ cảm thấy không đúng. Lần này trở về em rất kỳ quái, có phải hay không có cái gì gạt anh, hả?"
Chu Tô cười: "Em nào dám lừa gạt anh, Chung thiếu gia, anh đa tâm rồi."
"Được, trước nghỉ ngơi đã, khoan nói chuyện. Chúng ta chọn thời gian đi bệnh viện làm kiểm tra toàn bộ một lượt."
"Cái này…" Chu Tô nhăn mặt, do dự nói: "Ừ, anh cứ để em tự đi khám. Em có quen một bác sỹ rất giỏi nhưng anh ta rất bận rộn, còn phải chờ sắp xếp. Thực ra em biết công việc của anh lại rất bận rộn, khỏi theo em làm gì."
"Tại sao em cứ không muốn cho anh đi theo như vậy?" Chung Ly nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt hoài nghi.
Chu Tô thoáng xanh mặt, nửa ngày cười nói: "Không có gì. Không phải là không muốn cho anh đi cùng, anh bận mà. Anh yên tâm, nhất định sẽ đem kết quả khám về báo cáo, được không?"
Chung Ly trầm mặt, cuối cùng thỏa hiệp. Chư Tổ thừa dịp anh không chú ý thở phào một cái, nghĩ thầm lại phải làm phiền Phương Đại Đồng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.