Những ngày cuối thu đang tiến những bước chân tới gần, đảo mắt Chu Tô đã trở về nước gần nửa năm rồi, việc đời biến ảo, cuộc sống vô thường. Ở quê hương chưa đầy nửa năm nhưng Chu Tô đã trải qua những sự việc và trải qua những thăng trầm của cảm xúc mà gần ba mươi năm cuộc đời cô chưa từng nếm trải, giống như tình cảm của ba dành cho cô; sự ra đi của ba; tình cảm day dứt trái ngang của mẹ, ba và ba Chung Ly; còn có tấm lòng của Chung Ly; tình yêu của anh dành cho mình. Càng hiểu ra càng quý trọng bởi vì mình đã chẳng còn bao nhiêu thời gian để quý trọng nữa. Nghĩ như thế khiến cảm giác bi thương cứ vấn vít mãi trong tâm trí Chu Tô.
Nhưng mà vẫn không phụ sự trông mong của Phương Đại Đồng, cách mỗi một tuần Chu Tô lại đến bệnh viện trung tâm kiểm tra dạ dày một lần. Tối thiểu cô phải biết được mình lúc nào sẽ chết.
Phương Đại Đồng mặc áo bluse trắng, cầm cuộn phim nhìn lúc lâu, mi tâm co rút trong chốc lát, lẩm bẩm : "Thế nào lại như vậy nhỉ?"
Chu Tô cố ngước mắt nhìn theo ánh mắt Phương Đại Đồng nhưng vẫn không hiểu việc gì khiến anh ta kinh ngạc như vậy, không còn cách nào khác bèn hỏi thẳng anh ta: "Tình hình không tốt sao? Nhưng mà gần đây tôi có bị đau thường xuyên đâu."
"Em nói gần đây thế nào, không đau?" Phương Đại Đồng đặt cuộn phim xuống, nghiêm túc nhìn Chu Tô.
"Đúng vậy, chỉ đau một chút thôi, tần suất cũng không thường xuyên nữa. Khiến tôi còn tưởng tế bào ung thư tự nhiên giảm bớt chứ."
"Thật là quá kỳ quái… " Phương Đại Đồng vẫn lẩm bẩm một mình, hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Chu Tô.
"Kỳ quái gì cơ, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?" Chu Tô nhìn dáng vẻ của Phương Đại Đồng biết nhất định có điều khác thường.
Phương Đại Đồng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Chu Tô, sau đó dùng tay đặt lên bả vai Chu Tô, khóe miệng khẽ run, muốn nói lại thôi.
"Có gì mau nói đi…Làm tôi hồi hộp muốn chết."
"Ừ thì… " Phương Đại Đồng chợt cười, nụ cười đó rất kỳ quái, lộ vẻ kích động lại mang theo chút lo lắng, cũng mang theo một mặt chân thành chờ mong: "Em hãy nghe cho kỹ Chu Tô, thật ra thì anh cũng không có cách nào để giải thích kỹ càng cho em hiểu, trong hai tuần nay tế bào ung thư trước đây đang lan rộng một cách bất thường bỗng nhiên dừng khuếch tán một cách đột ngột, chức năng của dạ dày và gan cũng không giống như điều anh dự đoán là sẽ nhanh chóng suy thoái…Nói mãi như thế cũng không có tác dụng gì…Tóm lại bệnh tình của em bỗng nhiên lại được khống chế một cách kỳ lạ."
Chu Tô có chút sững sờ: "Vậy là có ý tứ gì?"
"Ý tứ chính là bệnh tình của em rất có thể bởi vì nhân tố không rõ nào đó điều chỉnh khôi phục, hiểu chưa?" Lúc này Phương Đại Đồng thực sự kích động, hô to lên, âm thanh vang dội trong phòng làm việc chật hẹp.
"Vậy sao, là thật sao, không phải lúc trước nói là loét dạ dày biến thành tế bào ung thư sao?" Chu Tô trong miệng hỏi nhưng trong lòng đã tin, chóp mũi tê rần kích động, nước mắt liền rơi xuống.
"Cũng không hẳn vậy, có rất nhiều chuyện ly kỳ, y học cũng không thể giải thích rõ ràng. Đã từng có rất nhiều trường hợp, nghe qua tổng kết khám xét chữa trị của những người khác cũng có, tự anh nhìn thấy qua bệnh nhân của mình cũng có những trường hợp như em. Mà thực ra em vừa bắt đầu cùng người khác cũng không giống nhau, người khác đến lúc tế bào ung thư phát tán đau đến nỗi xuống giường không nổi, nhưng em xem em lại còn có thể đi lại khắp nơi đúng không?"
Phương Đại Đồng lắc hai vai của cô: "Chu Tô…Có thể em sẽ không chết."
Từ trước tới nay, Phương Đại Đồng không dám nhắc đến từ ‘chết’ trước mặt Chu Tô, bởi vì sợ cô không chịu nổi cũng sợ mình không chịu nổi. Trời mới biết anh mỗi ngày lo lắng đề phòng, lăn lộn khó ngủ vì bệnh tình của Chu Tô, tra xét bao nhiêu tài liệu sách vở y học, hỏi thăm bao nhiêu vị bác sỹ nổi tiếng, vậy mà…Giờ khắc này tất cả cố gắng đềucó thể được hồi báo…Cô ấy…Có thể sống. Mặc kệ có phải hay không cô ấy sống là để nắm tay ai đi đến cuối con đường, tóm lại sau này, cuộc sống của mình vẫn có thể có hình dáng của cô ấy xuất hiện, được nhìn cô vui đùa, nhìn cô hạnh phúc. Thật tốt. Còn có thể nhìn cô ấy hạnh phúc, thật tốt.
Chu Tô dĩ nhiên là mừng rỡ đến muốn ngất, chẳng lẽ ông trời thấy được sự cố gắng nỗ lực của cô, thấy được cô khổ sở vì sẽ không được sống bên những người mình yêu quý như thế nào nên đã cho cô một cơ hội được sống thêm lần nữa?
"Phương Đại Đồng, tôi…" Chu Tô vừa mới nói mấy chữ liền không nhịn được nghẹn ngào, bao nhiêu uất ức khổ sở bấy lâu nay vào thời khắc này không có bất kỳ điều gì có thể ngăn chặn nữa mà vỡ òa, kích động đến nỗi lệ rơi đầy mặt lúc nào cũng không hay.
"Chu Tô. Anh hiểu…" Phương Đại Đồng vỗ vỗ vai cô: "Mặc dù còn chưa có xác định nhưng là có hi vọng chúng ta nhất định không thể buông tha, trước tiên anh sẽ liên lạc với vị bác sỹ nổi tiếng chuyên về ung thư dạ dày lần trước anh nói, mấy ngày nữa chúng ta phải đi Pháp."
Chu Tô chầm chậm gật đầu, sau đó có chút chần chừ.
Phương Đại Đồng nhìn dáng vẻ do dự của Chu Tô, nóng nảy hét lên: "Em còn chần chừ gì nữa, bệnh có thể chữa là may mắn một lần mới có trong đời, còn do dự?"
"Tôi đi mà. . ." Chu Tô dường như muốn nói gì đó lại thôi.
"Suy nghĩ có nên nói cho Chung Ly biết hay không chứ gì?" Phương Đại Đồng mặt lạnh hỏi.
"Ừ."
"Chu Tô này, đã đến nước này em còn có thể nói sao? Mà mặc kệ em nói hay không nói, mặc kệ em định nói với anh ta như thế nào, năm ngày sau, nếu em không ở trên máy bay, tôi có cưỡng chế cũng phải trói em lên máy bay!"
"Đừng kích động, tôi có nói không đi đâu, chả nhẽ sinh mệnh của chính mình mà tôi còn không biết lo?"
"Theo anh thấy thì đúng là em không thèm để ý thật đấy, cuộc sống đâu quan trọng bằng tình yêu đúng không? Nói cho em biết, không có cái mạng nhỏ kia thì cũng không lấy đâu ra tình yêu cao cả vĩ đại của em đâu!" Phương Đại Đồng đang thực sự nóng nảy, không phải anh đang liều mình giữ lại mạng sống cho cô hay sao? Tại sao cô còn có thể không thèm để ý như vậy chứ?
"Biết rồi…Tôi biết mà. Năm ngày sau, nhất định sẽ lên máy bay, cùng anh đi Pháp."
Suốt cả quãng đường về nhà, bởi vì hưng phấn mà cả người Chu Tô không ngừng phát run, Chu Tô rất muốn nhào vào lòng Chung Ly để thông báo tin vui này, nhưng mà, bây giờ còn chưa phải lúc.
Lại nghĩ đến lời Phương Đại Đồng nói, vẫn chưa thể xác định có chữa được hay không. Cho nên, trước tiên nên đi Pháp cùng Phương Đại Đồng nhưng vấn đề bây giờ là lấy cớ gì để nói với Chung Ly đây? Thật làm cho người khác nhức đầu.
Về đến nhà, Chung Ly đã tan sở, ngồi trước ti v. Không biết anh đang xem cái gì mà bật cười ha ha. Chu Tô tiến tới hỏi: “Xem gì mà vui vậy?"
Nhìn kỹ, là cảnh quay ba bốn đứa bé chừng bảy tám tháng tuổi gì đó, cùng nhau quay vòng thi bò.
"Có gì vui chứ?" Chu Tô đứng dậy định bụng quay bước.
Chung Ly nhanh chóng kéo Chu Tô lại, chỉ vào cậu bé đáng yêu trên ti vi nói: "Thú vị vậy còn gì, chân cũng nhỏ, tay cũng nhỏ. Nho nhỏ thật đáng yêu."
"Ừ…" Chu Tô tùy ý gật đầu.
Chung Ly nhìn chằm chằm Chu Tô một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: "Chúng ta sinh con đi."
"Anh đùa gì thế? Không thể nào…" Chu Tô đẩy tay Chung Ly, đến mạng của mình cũng còn chưa chắc giữ được, cái gì mà sinh đứa bé chứ.
"Thế nào không thể nào? Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, ba mẹ cũng thúc giục đấy." Đôi tay lần nữa kéo Chu Tô vào lòng, vẫn duy trì nụ cười.
"Là ba mẹ anh thúc dục thôi, dù sao mẹ em cũng không thúc giục." Chu Tô xoay mặt.
Một lúc sau Chung Ly thở dài: "Nhưng mà anh cũng muốn có con, Chu Tô, chúng ta sinh một đứa con, an ổn sống cùng nhau không tốt sao?"
Chung Ly đang rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến Chu Tô không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này. Chung Ly thật sự muốn sinh một đứa bé, nhưng tình trạng hiện tại của cô phải làm sao?
"Nhưng mà anh đã làm phẫu thuật buộc ga rô ngăn sinh đẻ rồi mà…" chỉ có thể dùng lí do này để tạm thời né tránh.
"Không phải anh nói rồi sao? Phẫu thuật này là chyện nhỏ." Chung Ly hình như thấy được hi vọng, khôi phục gương mặt vui sướng,
"Chuyện này chúng ta nói sau đi…" Chu Tô hờ hững đẩy Chung Ly ra đứng dậy, trên thực tế là không biết làm thế nào để từ chối.
"Không muốn thì thôi, thật ra thì anh cũng cảm thấy như vậy quá nhanh…" sau lưng âm thanh càng giống như tiếng thở dài: "Vậy thì chờ một chút, dù sao chúng ta còn có nhiều thời gian."
"Ừ, vậy em vào phòng nghỉ ngơi nhé." Chu Tô thật sự có chút mệt mỏi, còn phải nghĩ chuyện nên viện cớ gì để đi Pháp đây.
"Chu Tô còn có một chuyện. Mấy ngày nữa anh phải đi Đức một chuyến, có công chuyện làm ăn.”
Trong lòng Chu Tô mừng thầm trong lòng nhưng cố trấn định, làm như không quan tâm hỏi: "Ừ…Nhưng mà lúc nào thì anh đi? Đi bao lâu?"
"Năm ngày sau bay, đi chừng ba bốn ngày gì đó."
Chẳng lẽ ông trời thực sự giúp mình? Ngay cả bản thân Chu Tô cũng không nhịn mà cảm thán, sau đó len lén cười sau lưng Chung Ly: “Vậy để em chuẩn bị hành lý cho anh, đi xa nhớ phải chăm sóc mình thật tốt."