Mở cửa phòng, vùng bụng rất đau, chân tay cũng rất đau, đầu óc choáng váng, cả người Chu Tô giống như tê dại, một tay ôm eo, yếu ớt bước vào cửa.
Ngay lúc này, Chu Tô chỉ cần một chiếc giường để nằm ngủ một giấc, những chuyện khác nói sau, cô bây giờ vô tâm cũng vô lực.
Khó khăn bấu chặt vào cầu thang để lên lầu hai, vừa đặt chân lên sàn tầng hai, ngẩng đầu lên, Chu Tô ngây ngẩn cả người.
Trên vách tường bây giờ tất cả đều bị che kín bởi những áp-phích những đứa trẻ, con trai con gái đều có, giống nhau ở chỗ là đều là những đứa trẻ xinh xắn, dễ thương hết sức, có bé mở đôi mắt tròn to nhìn lên bầu trời, cũng có bé nằm trong nôi ngủ ngon lành, có bé giống như đang vỗ đôi tay lộ ra nụ cười vui mắt . . .
Mỗi bước đi qua một bức ảnh như vậy, trái tim Chu Tô lại giống như bị đâm một chiếc kim vào, đi hết dãy hành lang, trái tim cô giống như đã biến thành một chú nhím.
"Chu Tô!" Một âm thanh vui vẻ phát ra từ đằng xa.
Là Chung Ly với khuôn mặt vui vẻ và hạnh phúc, bước từng bước dài từ phòng tới đỡ cánh tay của cô nói: "Cẩn thận một chút, anh đỡ em."
Chu Tô sững sờ nhìn chồng mình, lại nhìn vào những bức áp- phích trên tường, nhất thời tỉnh ngộ.
Chung Ly nhìn theo ánh mắt của Chu Tô, lập tức vui vẻ nói: "Ha ha, thích thật nhỉ? Anh vốn chỉ định mua một hai tấm thôi nhưng sau đấy thấy bức nào cũng đẹp nên nhất quyết mua mấy chục tấm, như thế nào, không tệ chứ?"
Chung Ly dùng vẻ mặt giống như đang chờ được khen thưởng nhìn cô nhưng lúc sau vẫn không thấy vợ mình phản ứng gì bèn cười xòa: "Em vẫn còn giận anh à? Anh xin lỗi vợ mà, đường đường là một người chồng lại có thể nóng giận đẩy ngã vợ đang mang thai, về sau anh tuyệt đối sẽ đối xử với em thật tốt, em chính là trời ở cái nhà này."
"Anh dùng cả buổi sáng để dán những tấm áp phích này?"
"Cũng tầm vậy. Lúc sáng sớm anh đến văn phòng liền bắt đầu không ngừng nghĩ về con của chúng ta, thật sự không có cách nào có thể tập trung làm việc được nên quyết định đến siêu thị xem một chút đồ đạc cho trẻ sơ sinh. Em mau vào phòng xem, dễ thương lắm!"
Chu Tô theo bản năng đẩy tay Chung Ly ra, sắc mặt rất khó chịu: "Chung Ly, hiện tại em rất mệt mỏi, thật ra thì . . ."
"Em xem anh vô ý quá…” Chung Ly vỗ vỗ trán: "Phụ nữ có thai thường luôn cảm thấy mệt mỏi, việc này cứ để anh xử lý!" Nói xong, nhanh nhẹn bế Chu Tô lên nói: "Cũng may, bây giờ còn chưa quá nặng, bất quá anh nghĩ vài tháng nữa chúng ta nên chuyển phòng ngủ xuống lầu dưới thì tốt hơn."
Hai tay Chu Tô ôm lấy cổ chồng mình, ngây ngốc nhìn Chung Ly đang tự vui vẻ trong cảm xúc của mình, cũng không biết nói như thế nào cho phải nữa.
"Ngồi xuống đây, mau nhìn xem…" Chung Ly ôm Chu Tô vào phòng ngủ, đặt cô lên giường một cách cẩn thận sau đó lôi một đống đồ ra, luôn miệng thuyết minh.
"Xem một chút, cái này là áo sát nách lúc đứa bé tầm một tháng tuổi. Thật sự quá xinh nên anh mới mua, nhưng không biết bảo bảo nhà chúng ta là con trai hay con gái nên anh liền mua màu xanh dương và màu hồng, mỗi màu mua một cái."
"Cái này là núm vú, cũng có phân chia trai gái, anh lại không thể làm gì khác là của con trai và con gái mỗi thứ mua một loại. Chu Tô, thật ra thì anh thích con gái hơn, thật sự rất muốn biến con gái chúng ta thành tiểu công chúa mà cưng chiều hết mực."
"Còn có cái này, cái này thật là đáng yêu, giày cho trẻ sơ sinh, em có thấy đồ dùng cho con nít bây giờ cũng đa dạng phong phú quá thể không." Chung Ly vừa nói vừa khoa tay múa chân, tỏ vẻ rất hạnh phúc.
Chu Tô cũng cười theo, bình thường Chung Ly thực sự không phải là kiểu đàn ông lắm lời, phần lớn thời gian luôn mang một vẻ mặt nghiêm nghị, lúc vừa mới kết hôn Chu Tô còn âm thầm đặt biệt danh cho anh là mặt Diêm Vương đấy. Nhưng bây giờ anh đang giống như một đứa trẻ ngây thơ, miệng nói không ngừng, tâm tình vui vẻ.
Nhưng mà, cô phải nói thế nào với anh rằng đứa bé này đã không còn, cô làm sao đối mặt nổi với sự mất mát của anh đây?
"Chung Ly, em mệt mỏi không phải bởi vì . . ."
"Còn có cái này…" Chung Ly vẫn đắm chìm trong cảm giác hào hứng của riêng mình, đứng dậy kéo từ trong góc ra một chiếc xe em bé: "Xem một chút, có phải là rất đẹp hay không. Lúc anh hỏi mua, cô bán hàng còn hỏi anh em mang thai mấy tháng rồi, anh trả lời hai tuần lễ, cô ấy còn bảo lúc này chuẩn bị e là hơi sớm. Sớm cái gì mà sớm, chúng ta tất nhiên là phải lo lắng cho con sớm nhất có thể, phải hay không?" Nói xong, Chung Ly nửa quỳ trước mặt Chu Tô, nhẹ nhàng vuốt vuốt lên chiếc bụng đang bằng phẳng của Chu Tô, nghiêm trang hỏi.
Chu Tô kéo tay của anh, khó khăn mở miệng: "Chung Ly, đứa bé đã không còn nữa."
Chung Ly cứng đờ cả người nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười: "Em đừng nói bậy, anh còn muốn mau mau gặp con đây, có phải không tiểu công chúa của ba?" Chung Ly lần nữa cẩn thận vuốt bụng của Chu Tô cười rộ lên.
Chu Tô hung hăng hất tay của anh ra: "Chung Ly, em nói thật, không còn nữa, là sự thật! Sáng hôm nay, em đã đi phẫu thuật!"
Chung Ly dùng vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Chu Tô, bật đứng dậy: "Em…Em nói thật chứ?"
Chu Tô thở dài: "Không sai, em mới vừa làm giải phẫu xong, hiện tại mệt chết đi được."
"Chu Tô! Em có biết em đang nói gì không hả?" Âm thanh của Chung Ly lớn đến nỗi cửa sổ thủy tinh cũng bị chấn động.
"Em nói, em đang mệt chết đi, anh đi ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi." Chu Tô cụp mắt, nhàn nhạt nói.
"Còn nghỉ ngơi cái gì? Em nói chuyện rõ ràng cho anh!" Chung Ly hung hăng nắm hai vai Chu Tô hét lớn.
"Đau quá! Chung Ly, anh buông tay!" Chu Tô cảm thấy hai vai của mình giống như sẽ bị bóp nát.
"Tại sao? Chu Tô, tại sao lại giết chết con của chúng ta, tại sao?" Giờ phút này Chung Ly giống như mất đi lý trí liều mạng lắc lắc, mặt kìm nén đến nỗi gân xanh nổi lên.
"Không có vì cái gì hết. Không muốn giữ nó nên bỏ thôi, anh buông ra! Mau buông tay!" Chu Tô run rẩy nói, cảm giác đau đớn lại truyền đến từ hạ thân.
Chung Ly thở hổn hển, ánh mắt sắc bén mang đầy hận thù nhìn Chu Tô chằm chằm, Chu Tô còn cảm thấy có lẽ chung Ly thực sự muốn bóp chết mình. Tiếp đó ầm một tiếng, Chu Tô bị chung Ly đẩy ngã lên giường, mặt cũng đau nhói.
"Tại sao? Tại sao? Người phụ nữ ác độc kia! Cô là người phụ nữ ác độc nhất tôi từng thấy từ trước đến nay! Cô không có trái tim, hoàn toàn không có trái tim!” Chung Ly giận đến nỗi nói năng không mạch lạc nổi nữa, cho Chu Tô một cái tát, sau đó xoay người đập vỡ hết đồ đạc trong phòng.
Chu Tô nằm trên giường, duy trì tư thế lúc bị Chung Ly đẩy ngã, nhắm nghiền hai mắt, nghe tiếng Chung Ly đánh vỡ gương, tiếp sau đó là là đập nát ghế, sau đó là tủ treo quần áo, kéo dài thật lâu thật lâu. . . Cuối cùng "Ầm" một tiếng, âm thanh sập cửa bỏ đi.
Không lâu sau, trong thư phòng vang vọng một dãy âm thanh ầm ĩ, kèm theo là tiếng gào thét hết sức bi thương của Chung Ly, trái tim Chu Tô giống bị xé nát.
Từ từ mở mắt, khung cảnh bừa bãi hiện ra, đồ đạc lúc nãy Chung Ly vừa đem ra khoe khoang bây giờ một là bị xé nát, hai là bị vò nhúm, rơi đầy đất.
Chu Tô thật sự chưa từng nghĩ, Chung Ly lại coi trọng đứa bé này như vậy. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện Chung Ly còn mong chờ, yêu thương đứa con này hơn cả cô. Nhưng cô mệt quá, mệt quá, thật không muốn suy nghĩ nữa, trước tiên phải ngủ một giấc đã…Ngủ đi. Nghĩ như vậy, lại thật sự thiếp đi.