Bởi vì chuyện của Chu Nhuế nên ngày hẹn làm thủ tục ly hôn của Chu Tô và Chung Ly bị lùi về sau mấy ngày. Không khí ngày càng lạnh nên Chu Tô càng ngày càng trông giống chiếc bánh dày, áo quần mặc rất nhiều, khăn quàng cổ mũ len đầy đủ. Thật ra thì Chu Tô không thuộc kiểu người sợ lạnh nhưng có thể là do bị bệnh, thân thể yếu đi nên mấy ngày nay luôn cảm thấy lạnh như băng.
Phương Đại Đồng liếc Chu Tô nói: "Ăn mặc như thế này còn uống trà sữa lạnh, đổi lại đồ uống nóng…" nói xong gọi phục vụ: "Một ly trà mật ong ấm… Ừm…Là không nên dùng nước đun sôi 100 độ để pha mà nên dùng nước tầm 40 độ thôi."
Chu Tô sững sờ, sau đó bật cười: "Được rồi được rồi, làm như tôi là bà hoàng không bằng ấy."
"Lúc này em đừng thể hiện, xem xem mặt của em hiện tại thành cái dạng gì rồi, còn không chú ý đến ăn uống?" Giọng nói của Phương Đại Đồng có chút cáu giận.
Chu Tô đưa tay sờ sờ chén nước ấm áp, rơi vào suy nghĩ mông lung, đúng, chứng bệnh của Chu Tô rất giống sự thối rữa của quả lê. Ngày trước hai má của Chu Tô thuộc kiểu mũm mĩm bây giờ đầu lõm xuống, hốc mắt rõ ràng tái đi, cả khuôn mặt tái nhợt, căn bản không có bất kỳ sinh khí nào. Sáng sớm mỗi ngày nhìn mình trong gương, Chu Tô luôn nghĩ đến cụm từ đèn cạn dầu.
"Sao đến giờ em còn chưa đi Pháp cùng anh? Em cứ cố chấp như vậy mà cũng được à?" Phương Đại Đồng lẩm bẩm nói.
"Hôn lễ của Diêu Mộc và Chu Nhuế sẽ được cử hành sau mấy ngày nữa. Thân là chị gái ruột tại sao lại có thể không ở lại chúc phúc cho em gái mình? Nhuế Nhuế trải qua chuyện này đã trưởng thành lên nhiều rồi." Chu Tô cười khẽ.
"Nếu như cô ấy biết em bị bệnh như vậy, còn có thể vui vẻ cử hành đám cưới sao?"
"Phương Đại Đồng, anh có thể nói thật cho tôi biết, tôi, còn bao nhiêu thời gian?"
Phương Đại Đồng trầm ngâm nhìn phong cảnh ảm đạm ngoài cửa sổ, khẽ gật đầu: "Nếu như ra nước ngoài, tích cực điều trị có thể chống đỡ được sáu tháng đến một năm, nếu như chỉ ở Trung Quốc uống thuốc có lẽ chỉ còn hai ba tháng, nhưng cũng phải xem tình hình thế nào mới chắc chắn được. Bất quá em xem em bây giờ đến đi bộ cũng không vững...."
"À…" Chu Tô co người, Chu Nhuế nói hôn lễ trễ nhất sẽ được cử hành trong vòng hai tuần sau, khi đó hẳn không trễ.
"Phương Đại Đồng, rồi sẽ có một ngày Chung Ly quên mất tôi phải không?" Chu Tô xoay xoay ly trà mật ong, nói với Phương Đại Đồng một câu không đầu không đuôi như vậy.
"Em đừng nói những lời đó với anh, phải hỏi Chung Ly chứ." Âm thanh của anh ta có chút giận dỗi.
Chu Tô bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm, dạ dày cũng như thân thể đều ấm lên: "Anh xem, Diêu Mộc yêu thương bạn gái cũ như vậy cũng có thể gặp Nhuế Nhuế thương cậu ta, bao dung cậu ta, cho dù đáy lòng có tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng có thể hạnh phúc phải hay không?"
Chu Tô ngẩng đầu nhìn Phương Đại Đồng mỉm cười, Phương Đại Đồng lại cảm thấy nụ cười đó so với khuôn mặt đẫm nước mắt còn khó coi hơn. Lạnh nhạt đáp: "Muốn khóc thì khóc đi."
Chu Tô lắc đầu: "Tôi không nên khóc nhiều làm gì, đoạn thời gian trước đã khóc quá nhiều rồi, Phương Đại Đồng anh tin không? Bây giờ tôi sẽ không khóc nữa."
Phương Đại Đồng quay đầu, thở dài:"Anh không biết."
Chu Tô nhếch miệng:"Thật ra thì, tôi cũng không biết là có làm được vậy không."
Thời điểm tới cục dân chính, hai người bọn họ đã phải xếp hàng sau. Chung Ly mặc một chiếc áo lông dê màu xám tro với chiếc khăn nhiều ô vuông màu đen quấn quanh cổ nổi bật trong đám người, hai tay buông thõng. Chu Tô ngơ ngác đứng phía xa một lúc lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mang vẻ chán nản cùng cô đơn của anh, trái tim cảm thấy thật sự rất đau đớn.
"Người ly hôn cũng nhiều thật đấy." Chu Tô đến bên cạnh Chung Ly cúi đầu không biết nói gì, nhìn xung quanh một chút sau đó buột miệng cảm thán.
"Đúng vậy, vợ chồng bây giờ ly hôn thật dễ dàng." Chung Ly hơi nheo mắt nhìn Chu Tô, nói một câu bâng quơ nhưng Chu Tô lại cảm thấy ánh mắt của Chung Ly giống như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
"Anh có ý gì, người đề nghị ly hôn trước không phải là anh sao? Bây giờ lại nói giống như em là kẻ bạc tình thế." Chu Tô bướng bỉnh cãi.
"Hừ…Chu Tô. Em hiểu anh đang có ý gì mà, cái gì em cũng hiểu mà, không phải sao?” Ánh mắt Chung Ly thẳng tắp nhìn vào Chu Tô, cất lời với giọng nói lạnh như băng.
"Mặc dù chúng ta ly hôn nhưng sau này anh nên tự chăm sóc bản thân nhé."
Nghe Chu Tô nói như vậy, Chung Ly nghi ngờ quay đầu đánh giá Chu Tô một lượt từ trên xuống dưới, nói: "Anh cảm thấy rất kỳ quái đấy Chu Tô ạ, không phải là em không muốn có con với anh, không muốn giữ cuộc hôn nhân này sao? Nguyện vọng đã thực hiện được tại sao bộ dạng lại nhìn thê thảm như vậy, có phải là em bị bệnh hay không mà sắc mặt kém đến dọa người như vậy?"
Chu Tô theo bản năng sờ sờ mặt, anh ấy cũng nhìn ra được phải không? Xem ra bệnh tình của cô đang lộ ra một cách rất rõ ràng: "A, hai ngày nay em bị cảm nhưng đã uống thuốc rồi."
"Số 37. Chung Ly, Chu Tô!"
Chu Tô vuốt vuốt lại mái tóc sau đó bước thẳng vào phòng ly hôn. Chung Ly nhìn vào thái độ thong dong không suy nghĩ đó của Chu Tô cảm thấy rất tức giận, giật nhẹ khăn quàng cổ, mạnh mẽ theo gót Chu Tô bước vào.
Người ngồi ở bàn làm thủ tục luôn bắt đầu với một câu hỏi máy móc từ ngàn đời nay: "Nguyên nhân ly hôn là gì?"
"Tính tình không hợp!"
"Tính tình không hợp!"
Hai người trăm miệng một lời.
Nhân viên công vụ bật cười: "Lời nói cũng chuẩn xác đến từng chi tiết như thế, đến ngữ điệu cũng giống nhau, xem ra hai người cũng không phải không hợp nhau đâu."
Hai người bất ngờ liếc nhau một cái, sau đó cùng nghiêng đầu sang chỗ khác, mỗi người đều theo đuổi suy nghĩ riêng.
"Sau khi đã đặt bút kí vào đây, hai người có muốn ‘hợp’ cũng không được nữa rồi." (Ý người này là chơi chữ, hợp nhau và hợp lại)
Hai người nhận lấy tờ giấy, từ tận sâu đáy lòng đều hiểu nếu như ký vào tờ giấy này, từ nay về sau lại thật sự không có bất kỳ dính líu nào đến nhau nữa.
"Những lời nên nói tôi vẫn phải nói, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, mong hai người suy nghĩ kĩ càng trước khi quyết định đặt bút kí tên. Haiz… Mặc dù tôi đã nói lời này đến hàng vạn lần nhưng không đôi nào nghe lọt tai. Lời tôi nói vừa xong, các người có người suy nghĩ một chút cũng có người không thèm suy nghĩ gì đã đặt bút ký. Nếu như cảm thấy còn phải suy nghĩ lại, tôi luôn hoan nghênh."
Chung Ly nắm chặt cây bút trong tay, cảm giác nó nặng tựa ngàn cân, tay run rẩy đến nỗi có cố gắng như thế nào cũng không cách nào viết nổi tên mình lên trang giấy, đặt thật mạnh chiếc bút lên trang giấy để lại một dấu chấm to đùng.
Trong đầu không ngừng nhớ lại những lời nói yêu thương ngọt ngào lúc trước, những lời tự nhu với bản thân ngàn vạn lần không được do dự, nhanh chóng giải thoát cho nhau, hãy dành lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình nhưng bây giờ từ tận đáy lòng lại không ngừng kêu gào, không thể ký, không ký. Chung Ly thật sự không có cách nào hạ bút.
Ngẩng đầu nhìn Chu Tô bên cạnh, cô cũng đang cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Chung Ly khó khăn mở miệng: "Chu Tô, chúng ta . . ."
Chu Tô không để Chung Ly nói hết câu, giống như sực tỉnh, trong nháy mắt siết chặt đầu ngọn bút, nhanh chóng ký tên của mình.
Lưu loát đem tờ giấy đặt lên bàn, hỏi người nhân viên công vụ đang mở to mắt nhìn hai người: "Như vậy là được chứ gì?"
"A…Chưa xong đâu. Phải chờ lĩnh chứng nhận ly hôn mới xong." Nhìn dáng vẻ do dự của hai người lúc nãy còn tưởng rằng mình thật sự là đã thuyết phục được họ đừng ly hôn đấy.
Chung Ly sững sờ nhìn tờ giấy Chu Tô đặt mạnh lên bàn, trái tim đau đớn như bị ai xé nát, đau thương nhưng lại không thốt nên lời, hoá ra là như vậy, thì ra thật sự là đã không thể chờ đợi.
Chung Ly cười khổ, lắc đầu, nhanh chóng kí tên mình.
Lúc rời khỏi cục dân chính, Chu Tô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặc dù gần tới mùa đông nhưng ánh mặt trời lại ấm áp giống y như lúc cô bỏ đứa bé trong bụng bước ra khỏi bệnh viện, rất ấm áp và thoải mái. Hai mắt khô khốc, thực sự Chu Tô không thể khóc nữa rồi.
Xoay người, đối diện với Chung Ly, nở một nụ cười miễn cưỡng, chìa tay ra: "Chung Ly, chúng ta bắt tay từ biệt đi, chúc anh nhanh chóng tìm được hạnh phúc chân chính."
Chung Ly trầm mặc, nhìn chằm chằm khuôn mặt Chu Tô, lộ ra nụ cười có chút thê lương: "Hạnh phúc chân chính của anh? Chu Tô, anh thật sự rất hâm mộ em, có thể giơ tay chém xuống, gọn gàng nhanh chóng. Em có thể dạy anh một chút được không?"
Bàn tay của Chu Tô lẻ loi dừng lại giữa không trung, hồi lâu, từ từ thu hồi: "Chung Ly, thời gian là người thầy tốt nhất, một ngày nào đó anh sẽ học được thôi, học được cách buông tay."
Nói xong, xoay người muốn rời khỏi, cô sợ nếu như mình không đi thì thật sự sẽ không có dũng khí bước tiếp nữa.
Tay bỗng bị một lực mạnh hung hăng kéo lại, Chu Tô không quay đầu lại, chỉ nghe âm thanh khan khan, mang vẻ đè nén rõ ràng: "Chu Tô, chúng ta nhất định phải như vậy sao? Nhất định phải chia tay sao?"