Đến nước Pháp, hai người không có tâm tình lưu luyến những phong cảnh bậc nhất của thành phố lãng mạn nhất thế giới này. Sáng sớm ngày thứ hai đã đến chỗ của giáo sư Jacques, chuyên gia ung thư dạ dày của bệnh viện Pa-ri. Đối với kì tích mà Phương Đại Đồng nhắc tới, vị giáo sư này hơi hoài nghi, mặc dù không nói gì nhưng vẻ mặt lạnh nhạt của ông cũng đủ khiến cho Chu Tô và Phương Đại Đồng mất nửa phần hy vọng.
Sau khi Chu Tô mặc áo quần bệnh nhân bị đẩy vào phòng siêu âm bèn quay đầu lại nhìn Phương Đại Đồng. Vào lúc đó, Phương Đại Đồng bỗng có cảm giác chua xót giống như lần từ biệt cuối cùng.
Đứng bên cạnh anh là giáo sư Jacques, ông đẩy mắt kiếng một cái giống như muốn nói lại thôi, sau đó một lúc lâu dùng vẻ mặt nặng nề nói: "Lần cuối cùng ta thấy bệnh tình của bệnh nhân xuất hiện kỳ tích là cách đây 40 năm về trước. Khi đó ta còn rất trẻ tuổi, mỗi lần có bệnh nhân gần đi đến cuối sinh mạng đều hi vọng lại được thấy kì tích như trường hợp 40 năm trước một lần nữa. Nhưng luôn là hy vọng càng nhiều thì thất vọng lại càng lớn. Lần này Chu Tô cũng giống như vậy, ôm hy vọng nhưng tuyệt đối không suy nghĩ chắc chắn xảy ra kì tích. Richer, Thượng Đế tự có sắp xếp của ngài, ta mong cháu hãy suy nghĩ rằng tất cả tùy duyên."
Ngôn ngữ của ông rất nhẹ nhàng nhưng Phương Đại Đồng cảm thấy có bao nhiêu cay đắng trong câu trần thuật nhẹ nhàng đó của giáo sư. Cảm thấy ý nghĩa của câu nói kia, thần kinh Phương Đại Đồng lại căng như dây đàn. Nói cách khác có phải Chu Tô sẽ xảy ra kì tích mà khỏe mạnh trở lại bình thường hay không cách nào phán đoán. Trước khi anh đã hy vọng quá nhiều, hơn nữa cũng khiến Chu Tô hy vọng rất nhiều…Nếu như…anh không có cách nào tưởng tượng được. Nếu như tất cả chỉ là phán đoán sai lầm của anh thì phải đối mặt như thế nào với một Chu Tô đang trông chờ từng ngày vào cuộc sống khỏe mạnh đây.
Phương Đại Đồng trầm mặc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây ngoài cửa sổ. Đến tột cùng, Chu Tô có thể lại là một kỳ tích hay không?
Sáng sớm ngày thứ ba sau khi xuất ngoại, Chu Tô lặng lẽ ngồi chờ kết quả xét nghiệm của mình ở hành lang bệnh viện. Phương Đại Đồng đã đi vào phòng xét nghiệm hơn một tiếng đồng hồ nhưng cánh cửa phòng đó vẫn đang đóng chặt.
Chu Tô ngồi ở ghế chờ, tay gắt gao nắm lấy tay vịn của ghế, trái tim đạp thình thịch như muốn vỡ.
Loại hành hạ này quả thật khiến Chu Tô phát điên. Tình hình như thế nào thì cũng nên ra ngoài báo cho mình một tiếng chứ cứ bắt chờ đợi như vậy Chu Tô thật sự nóng đầu rồi, cô định bụng đứng lên đi lại một chút lại phát hiện chân mình đã mềm nhũn, khó có thể bước đi không khỏi buồn cười, thì ra mình sợ chết thế này cơ đấy.
Ban đầu tràn đầy tự tin rằng bệnh tình của mình đã khá lên nhưng sau khi vị giáo sư bác bỏ giả thiết đó, không thể không thừa nhận là có chút mất hứng, nhưng giống như Phương Đại Đồng nói, nếu như có một chút hy vọng thì mình không nên từ bỏ hy vọng, kết quả cuối cùng như thế nào chưa ai biết. Cả sáng hôm nay Chu Tô tự nói với mình như vậy mới có thể miễn cưỡng nở nụ cười không tim không phổi để an ủi ngược Phương Đại Đồng không cần quá để ý, vẫn còn phải chờ kết quả cuối cùng.
Chu Tô nghĩ, từ trước đến nay mình điều gì cũng đã kiên cường vượt qua, ba mẹ ly hôn từ nhỏ nên bị mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn vào, đã rất nhiều đêm cô đơn đằng đẵng, đã từng chấp nhận cuộc hôn nhân đồng sàng dị mộng, hiện tại chẳng qua chỉ là nỗi đau trên cơ thể, đau như thế thấm gì với những nỗi đau trong tâm hồn mà cô đã phải chịu đựng. Chính vì thế, cô còn sợ gì nữa mà lại run rẩy như thế này cơ chứ?
Bỗng nhiên đầu óc Chu Tô sáng tỏ, đó là bởi vì cô có người để quyến luyến. Vô dục mới bền, đã từng là một người phụ nữ phiêu bạt khắp chân trời góc bể, thỉnh thoảng đứng ở đỉnh đèo nhìn xuống mặt biển bao la phía dưới đã nghĩ cứ như vậy dung nhập vào thiên nhiên chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
Nhưng hiện tại không giống nhau, Chu Tô đã quá quyến luyến sự ấm áp của anh, sự ấm áp đó làm cho đêm lạnh của cô không hề tịch mịch nữa. Chung Ly cho cô quá nhiều hi vọng, hiện tại có quá nhiều ý nghĩ tham luyến hơi ấm kia nên làm sao cô có thể trở về với cô gái kiên cường Chu Tô như trước đây. Chỉ có tự mình biết nội tâm những cái được gọi là kiên cường, không sợ bất cứ điều gì ngay từ đặt anh vào trong tim là đã hoàn toàn sụp đổ rồi.
Cho nên, bây giờ Chu Tô thật sự khẩn trương, rất vô dụng và sợ chết.
Bỗng có tiếng nói phát ra từ phía trên, Chu Tô ngẩng đầu lên, là Phương Đại Đồng. Mới vừa rồi suy nghĩ quá tập trung nên không biết anh ta ra ngoài lúc nào.
Chu Tô muốn đứng lên nhưng đôi chân không có tiền đồ của cô lúc này lại mềm oặt khiến Chu Tô chỉ có thể mở lớn đôi mắt ngước lên nhìn Phương Đại Đồng hỏi: "Như thế nào, kết quả như thế nào?"
Trả lời câu hỏi của cô không phải là lời nói, mà là vẻ mặt của Phương Đại Đồng.
Mặt của anh ta tái nhợt, cả khuôn mặt đờ đẫn, mí mắt khẽ rũ dường như không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Phương Đại Đồng không hề nói gì, chậm rãi cầm tờ giấy xét nghiệm trong tay, run rẩy đặt trước tầm mắt Chu Tô.
"Đây là cái gì?" Chu Tô giơ tay nhanh chóng giật tờ giấy xét nghiệm xem nhưng nhìn khắp lượt vẫn không hiểu, gấp đến độ hét lên: "Không hiểu, anh nói mau, tại sao lại mang bộ mặt này, không tốt phải không? Anh đừng im lặng như thế!"
Phương Đại Đồng nhấc mí mắt như nặng ngàn cân lên, khóe mắt có chút ẩm ướt, liếm liếm đôi môi khô khốc, khó khăn lắm mới nói được mấy chữ: "Chu Tô, có lẽ anh đã suy đoán sai rồi."
"Phịch" Chu Tô nặng nề tựa lưng lên ghế, nếu như nói mới vừa rồi lúc anh ta đi ra bản thân mình còn ôm lấy một tia hi vọng là Phương Đại Đồng quá kích động mới mang vẻ mặt kia. Bây giờ cô đã thật sự chết tâm.
Chậm rãi nhắm mắt lại, từng cảnh tượng xuất hiện trong tâm trí Chu Tô.
" Sau khi trở về, em sẽ có một món quà lớn cho anh."
“Sẽ không phải là sau khi trở về em sẽ báo anh biết em có bầu đấy chứ?"
“Chu Tô, chúng ta đã từng lãng phí quá nhiều thời gian hiểu lầm cũng như không tin tưởng nhau, mà thời gian thì trôi qua quá nhanh nên về sau chắc chắn anh sẽ cố gắng để không còn những thứ đáng tiếc kia, chúng ta phải dùng quãng thời gian còn lại chung sống thật hạnh phúc."
"Tại sao còn đứng đây?" Chung Ly lặp lại câu hỏi, trên mặt không có biểu tình gì.
Chu Tô chầm chậm trả lời: "Bởi vì, bởi vì muốn thỉnh cầu tha thứ."
"Tại sao muốn thỉnh cầu tha thứ?"
"Bởi vì không muốn mất đi anh."
"Tại sao không muốn mất đi anh?"
"Bởi vì em yêu anh."
"Tình yêu của em có thể kiên trì bao lâu?"
"Cho đến lúc chết!"
"Nhớ lời hôm nay em nói đấy."
"Ba chỉ có một, nhưng Chu Tô cũng chỉ có một. Mẹ những ngày qua con đã suy nghĩ rất rõ ràng, con thật sự rất yêu cô ấy, vừa nghĩ tới chuyện phải vĩnh viễn cắt đứt quan hệ cùng cô ấy đã cảm thấy giống như cả đất trời này sắp sụp đổ, đau đến nỗi không thể hít thở. Con hiểu biết rõ bản thân mình không có tiền đồ, nhưng dẫu sao con không thể không có cô ấy. Mặc kệ cô ấy có yêu con hay không, con vẫn muốn sống chết bên cạnh cô ấy. Mặc kệ về sau cô ấy sẽ bỏ con lại một mình hay không. Kiếp này, người chung Ly con yêu chỉ có một người. Đó chính là Chu Tô!"
Đầu óc của Chu Tô giống đau giống như muốn nổ tung. Đôi tay gắt gao nắm lấy tay vịn của chiếc ghế, không để cho thân thể yếu đuối của mình ngã xuống, cả người run rẩy giống như toàn bộ sức lực bị rút sạch sành sanh. Không sai, xong rồi tất cả đều xong rồi, tất cả cam kết tất cả những lời thề non hẹn biển đều vì một tờ kết quả xét nghiệm này tan thành mây khói rồi.
Phương Đại Đồng thấy thân thể Chu Tô như sắp ngã xuống liền vội vàng tiến lên, run rẩy bấm huyệt nhân trung cô, trong miệng nhắc đi nhắc lại: "Xin em, đừng buông bỏ hy vọng, đừng suy nghĩ bi quan. Anh xin lỗi… Thật sự xin lỗi…"
Chu Tô từ từ mở mắt, từng giọt lệ cũng theo khóe mắt chảy xuống không ngừng, chống đỡ thân thể đứng dậy nhìn người đàn ông đang đau khổ áy náy, Chu Tô xoa xoa khóe mắt nói: "Tôi không trách anh… Chưa từng có. Chuyện hôm nay là chuyện không ai mong muốn."
Phương Đại Đồng xoay mặt, nhưng vẫn không ngăn được dòng nước mắt chảy ra, mặc anh ta nhíu chặt mày, nắm chặt hai quả đấm nhưng không ngừng được.
Chu Tô hít hít mũi: "Phương Đại Đồng, anh đừng khổ sở. Từ trước đến nay tôi luôn là người phải nói lời cám ơn với anh, tôi tùy hứng như vậy, làm tổn thương trái tim của anh như vậy, nhưng anh vẫn giúp đỡ tôi hết lần này đến lần khác. Anh là người bạn tốt nhất của tôi."
Phương Đại Đồng vẫn không quay đầu nhìn Chu Tô, đôi môi run rẩy giống như muốn nói gì đó để an ủi người phụ nữ đang cố làm ra vẻ kiên cường bên cạnh nhưng trái tim thật sự quá đau đớn, đau đến nỗi một chữ cũng không thể nói ra, đau đến nỗi giả bộ vẻ mặt không có chuyện gì không làm được, chỉ có thể mặc cho nước mắt rơi mãi.
Thất bại của cả đời anh là đã từng tự hào rằng không có điều gì mình không làm được, nhận bao nhiêu lời tán dương là đa tài nhưng duy chỉ có chuyện này, chuyện anh muốn nhất lại không làm gì được, anh không có biện pháp gì chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu suy yếu cho đến chết.
Phương Đại Đồng đờ đẫn quay đầu nhìn Chu Tô mặc dù cũng lệ rơi thành hàng nhưng không tỏ vẻ gì là oán hận, không kiềm chế nổi sự đau đớn trong lòng nữa, ôm chặt cô khóc: "Chu Tô, anh thật sự quá vô dụng, anh không có cách nào, muốn cứu sống em nhưng thật sự không có biện pháp gì. Anh đã muốn buông bỏ tình cảm của mình, chỉ cần em sống tốt, sống vui vẻ và hạnh phúc là anh đã mãn nguyện rồi nhưng tại sao ông trời lại đối xử với em ác độc như vậy? Tại sao lại có thể đối xử với anh ác độc như vậy?"
Chu Tô muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời nào. Bây giờ cô không còn hơi sức nào để giả bộ kiên cường nữa mà khóc lớn.
Vị giáo sư đứng ở trước cửa, muốn tiến tới an ủi gì đó nhưng những lời nói an ủi thì có ích gì đối với một con người sắp mất đi sinh mệnh. Nhìn hai người ngồi trên ghế, ôm nhau khóc lớn, ông chậm rãi lấy mắt kiếng xuống, mệt mỏi dụi dụi mắt, thuận tiện lau đi giọt nước mắt sắp rơi xuống nơi khóe mắt, xoay người đóng cửa lại. Ông ngồi ở trên ghế nhìn đám mây hờ hững bay trên bầu trời, thở dài một tiếng. Kì tích bốn mươi năm trước sẽ không bao giờ xảy ra một lần nữa.