Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi, Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó

Chương 12: Sự phát điên của lâm mộng




"Bạn muốn hỏi xem Lâm Mộng cùng Lăng Thần có xứng đôi không sao? Tôi chỉ nói một chữ: a pì ( khinh miệt)
"Xét về kỹ năng diễn xuất cảu Lâm Mộng, nếu không có Lăng Thần hỗ trợ, thì cô chẳng là gì cả!"
"Lăng Thần nhìn bề ngoài có vẻ rất tổng tài, như thẩm mỹ của hắn lại khiến người khác phải e dè."
"Thậm chí còn thắc mắc thậm chí không biết Lâm Mộng có nắm giữ bí mật gì của Lăng Thần không, nên Lăng Thần mới đành cam tâm."
"Ta vô cùng hoài nghi Lâm Mộng và Lăng Thần đến với nhau có phải là vì tình yêu thật hay không?"
Đó chỉ là một cuộc thăm dò ý kiến và nó đã trở nên phổ biến trên internet chỉ sau một đêm.
Tên của diễn đàn này là "Liên Thiên", ban đầu nơi này là nơi chỉ để nói chuyện tự do. Chủ sở hữu diễn đanf là người nước ngoài, máy chủ cũng ở nước ngoài. Điều này cho phép những người không thích Lâm Mộng tìm cách trút bỏ cơn giận.
Kết quả là, số người tham gia diễn đàn đã tăng vọt trong vòng chưa đầy hai mươi bốn giờ, và số người bình chọn cho bài viết tăng lên nhanh chóng lên tới hàng trăm nghìn. Khi người hâm mộ trung thành của Lâm Mộng đổ xô đến diễn đàn để kiểm soát các bình luận, số người bình chọn đã vượt quá một triệu, phần bình luận trở nên ồn ào hơn.
Trước đây mọi người đều sợ hãi trước thế lực của Lăng Thần, không dám lên tiếng, nhưng trong diễn đàn này, mọi người lại nổ ra một cuộc cãi vã mà họ đã kiềm nén suốt thời gian qua.
Thật là thú vị, thú vị!
Nhưng dù diễn đàn có sôi nỗi đến đâu thì các trang công khai khác vẫn luôn im ắng, thậm chí không một ai chia sẽ. Rõ ràng là việc này bị kiểm soát.
Khi Lâm Thanh phát hiện ra diễn đàn này đã muộn màng, số lượng bình luận trên cuộc thăm dò đã lên tới bốn triệu, đáng kinh ngạc đã phá vỡ kỹ lục.
Mặc dù Lâm Thanh không biết ai đã làm điều này, nhưng thật sự khá thú vị.
Trong tòa nhà tập đoàn Lăng Gia, Lăng Thần vừa mới kết thúc cuộc họp, đang định xem lại tài liệu như trợ lý đã đưa một chiếc máy tính bảng cho Lăng Thần, nội dung trên máy tính là cuộc bình chọn đang diễn ra trên mạng.
"Chủ tịch, anh xem cái này đi, tuy ràng nhàm chán nhưng có thể làm tâm trạng anh thoải mái hơn.
"Ai đã tạo ra diễn đàn này?" Lăng Thần chưa từng thấy diễn đàn này.
"Đây là diễn đàn nước ngoài rất nổi tiếng, nhưng ở Trung Quốc lại chưa từng gây tiếng vang, hôm qua tôi lướt web thì thấy đột nhiên nổi tiếng."
"Người nào tổ chức ra?" Lăng Thần hỏi trong khi đọc bình luận.
"Vẫn không biết."
"Hả?" Lăng Thần ngẩng đầu lên.
Trong thương trường này, không có gì mà anh ta có thể tìm không ra.
"Người sáng lập và người tổ chức ra đều không biết, thật là vô lí, máy chủ của đối phương là thuộc quyền sở hữu chứ không phải thuê số vốn bỏ ra hẳn rất lớn."
Lăng Thần cau mày, nhưng rất nhanh đã thả lỏng.
Nó có thể là....
Lâm Thanh?
"Thưa anh theo tôi được biết thì cô Lâm Mộng đang điên cuông với công việc. Đội ngũ cố ấy đang cố gắng hết sức để kiểm soát, chúng ta có nên hành động không?"
Với tư cách là trợ lý của Lăng Thần, Kiều Niệm đã xử lý rất nhiều việc như thế này khi thấy được những tin tức rác như này và dùng tiền để giải quyết.
"Không cần." Lăng Thần đóng máy tính lại, "Cứ để đó xem thôi."
Anh tò mò, Lâm Thanh này còn có chiêu trò gì nữa?
Cô ấy trông rất bình thường, nhưng ấy đã làm gì và tại sao cô ấy có thể dễ dàng kiểm soát được dư luận mà thậm chí còn có thể mua được một căn biệt thự hàng chục tỷ?
Loại chuyện này đối với anh ta rất dễ để điều tra, nhưng anh ta muốn từ từ khám phá, từ từ chờ đợi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác từ cô.
"Nhưng thưa anh, nếu chúng ta không ra tay, cô Lâm nhất định sẽ sớm đến tìm anh." Kiều Niệm nhắc nhở.
Lăng Thần giả vờ như Kiều Niệm không nhắc nhở, bởi vì hắn đang nghỉ tới Lâm Thanh, liền nghĩ tới Tiểu Hoa.
"Kiều Niệm, một cô bé năm tuổi thì thích gì?"
Kiều Niệm ban đầu sửng sốt, sau đó lại lắc đầu. Anh từ khi sinh ra đã đọc thân, làm sao biết được trẻ con thích gì?
"Hãy đi tìm hiểu nó."
"Vâng."
Lâm Mộng sắp phát điên rồi.
Cô lộ ra thông tin rác cũng không sao, mắng cô cũng không sao, nhưng tại sao lại có thể bảo cô ta không xứng với Lăng Thần?
Cô làm gì sai?
Cô chưa đủ xinh đẹp sao?
Lâm Mộng đã đập nát mọi thứ ở studio nhưng cô vẫn không hết tức giận.
"Mộng Mộng đừng quá lo, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi." Trợ lý an ủi cô.
Lâm Mộng không nói gì.
Năm đó cô gần như mạo hiểm mọi thứ để được ở cạnh Lăng Thần. Trong nhiều năm cô đã cố gắng rất nhiều, nhưng Lăng Thần ngay từ đầu đã không có cảm giác với cô, bây giờ chủ đề bàn tán này lại xuất hiện một cách khó hiểu....làm sao cô có thể không phát điên cơ chứ?
"Người đứng đầu diễn đàn là ai?" Lâm Mộng nén giận hỏi.
"Không thể tìm ra."
"Người phụ trách diễn đàn đâu?"
"Không ai có thể liên lạc được."
Lâm Mộng nắm chặt nắm đấm, chuyện này sao có thể xảy ra sau lưng cô?
Ở Nam Thành có ai dám cả gan như thế?
"Ngươi đã liên lạc với Lăng Thần chưa?" Lâm Mộng hỏi.
"Tôi đã Liên Lạc với anh ấy, Kiều Niệm nhấc máy, anh ấy nói.....Anh Lăng không ra mặt."
"A------" Lâm Mộng hét lớn.
"Mộng Mộng, bình tĩnh." Trợ lý an ủi cô.
"Tôi đi tìm anh ta!" Lâm Mộng nói xong lập tức đi ra ngoài.
"Mộng Mộng, ở dưới lầu đang có phóng viên, cô không thể ra ngoài."
Lâm Mộng tức đến phát điên, đây là lần đầu tiên cô gặp tình trạng khốn khổ như thế này.
"Mộng Mộng đừng lo, lát nữa tôi sẽ nói chuyện với phóng viên, công bố một số tin tức chấn động về một số diễn viên nỗi tiếng khác. Chỉ cần chuyển hướng sự chú ý của cô đi, thì không có gì to tát nữa."
Theo logic mà nói, đây thật sự không phải là vấn đề to tát, dù sao cũng chỉ là một diễn đàn, chủ đề cũng chỉ là sự suy diễn của mọi người, nhưng dừng như chủ đề này đã đụng đến điểm yếu của Lâm Mộng, điều này còn đáng xấu hổ hơn là trực tiếp mắng mỏ cô.
Buổi tối sau khi hoàn thành công việc, Lăng Thần lần đầu tiên sở đứng giờ.
Trong xe, Lăng Thần vẫn ngồi ghế sau, nhưng điểm khác biệt là bên cạnh anh còn có một chiếc hộp màu hồng.
Đó là một món quà cho Tiểu Hoa.
Anh không biết một đứa trẻ năm tuổi thích gì nên mới bảo Kiều Niệm xem thử và trực tiếp mua quà.
Tôi không biết liệu Tiểu Hoa có thích nó không.
Lăng Thần nhìn món quà trong tay, lần đầu tiên sau nhiều năm như vậy, hắn rất mong chờ được gặp một người.
Khi xe tiến vào sơn trang, gần tới phía nhà anh, Lăng Thần ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Tiểu Hoa.
Cô bé đang ngồi xổm trước cửa nhà nhà anh, dưới anh đèn màu cam ấm áp, cô bé ngoan ngoãn như một chú mèo con.
"Chú!" Tiểu Hoa vừa nhìn thấy xe của Lăng Thần, lập tức đứng dậy, chạy lại.
Lăng Thần ôm hộp quà xuống xe.
"Chú, chú tan làm rồi ạ!" Tiểu Hoa ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
Lăng Thần nhìn khuôn mặt ngọt nào của cô bé, trong lòng lập tức trở nên ấm áp, ngay cả giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn:
"Sao cháu lại ngồi ở đây?"
"Mẹ cháu bận, cháu ở nhà một mình chán lắm ạ," giọng cô bé trong sáng: " Chú tan làm rồi ạ? Chú có thời gian để chơi với cháu không?"
"Ừ." Lăng Thần gật đầu, sau đó nhớ lại món quà trong tay, đưa cho cô bé: "Cho con."
"Quà ạ?' Tiểu Hoa có vẻ ngạc nhiên.
"Chúng ta vô nhà trước đi." Nhìn nụ cười trên mặt Tiểu Hoa, Lăng Thần không khỏi mĩm cười.
Có thể khiến Tiểu Hoa vui vẻ, loại cảm giác này như đạt được một thành tự nào đó khiến Lăng Thần rất hạnh phúc.
"Chú...chú biết nấu ăn không?" Tiểu Hoa đi theo phía sau hỏi: "Chúng ta.. phải ăn tối chứ đúng không ạ?"
"...."Nụ cười trên khóe miệng của Lăng Thần bổng chốc biến mất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.