Bố Ơi Tỉnh Dậy Đi, Mẹ Là Ánh Trăng Đêm Đó

Chương 29: Đây là muốn hại cô ta mà!



Bởi vì Lăng Thần ở cùng Tiểu Hoa nên Lâm Thanh ăn cơm, nghỉ ngơi rồi vội vàng ra khỏi cửa.

Tiểu Hoa ăn xong, thoải mái nằm ở trên sô pha ngủ trưa, Lăng Thần lặng lẽ ở bên cạnh.

Anh ấy đang nhìn vào điện thoại của mình và nhìn vào diễn đàn.

Liên quan đến vấn đề Người Nhện ở Nam Thành, tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đồng loạt im lặng, hot search đã bị xóa từ lâu. Tuy nhiên, chỉ riêng trên diễn đàn này, chủ đề này vẫn rất được yêu thích.

Số lượng đăng ký diễn đàn này ngày càng tăng và máy chủ đã bị tê liệt hai lần, bởi vì hiện tại mọi người đều cảm thấy diễn đàn này là nơi không thể bị vốn kiểm soát và là nơi có thể thực hiện được quyền tự do ngôn luận.

“Người nhện này thật đẹp!”

“Ừ, cô ấy vẫn xinh đẹp ngay cả khi không trang điểm!”

“Bạn có ăn mặc như vậy mà trông lỗng lẫy được không?”

“Trên mạng, khi bạn nói về việc mặc quần áo, ý bạn là mặc quần bó của Người Nhện phải không?”

Mọi người nhìn tôi nói gì đó, khu bình luận tràn ngập tiếng cười. Chỉ trong một ngày, số lượng bình luận đã vượt quá 300.000.

Khi Lăng Thần mới lên diễn đàn, một tin tức mới nhất đã thu hút sự chú ý của anh.

“Xem chi tiết.”

Lăng Thần bấm vào diễn đàn, một tin tức mới nhất thu hút sự chú ý của anh. Là một bức hình do người xem đứng từ xa chụp lại, những chiếc xe bị tắc đường trong đó có xe của anh.

“Nhìn xem, đây là xe của Lăng Thần sao?”

Người đăng còn đặc biệt đăng một số hình ảnh của Lăng Thần được giới truyền thông chụp trước đây, tuy không có ảnh chính diện nhưng cũng có hình ảnh chiếc xe của anh ấy.

“Ha ha ha, Lăng Thần ở hiện trường cũng ăn dưa sao?”

“Chủ tịch Lăng chưa từng nghĩ tới mình sẽ bị kẹt trên đường!”

“Ông Lăng tức giận đến nỗi đã xây dựng một con đường riêng trong một đêm.”

“Không biết anh Lăng có nhìn thấy Người Nhện xinh đẹp của chúng ta không.”

“Ồ, đáng tiếc Lăng tiên sinh đã có bạn gái, nếu không anh chính là SpiderMan xứng đôi.”

“Dù sao thì anh Lăng có hợp hay không vẫn hợp hơn Lâm Mộng.”

Lăng Thần vốn không thích bị người ta bàn tán, cũng không muốn trở thành chủ đề bàn tán của người khác, nhưng lần này hắn lại không hề ghét bỏ.

Lâm Mộng không có thời gian để đọc diễn đàn này.

Vào lúc này, cô đang trải qua ngày đau đớn nhất trong cuộc đời.

Toàn thân cô đau nhức không thể đứng dậy. Rõ ràng cô muốn nghỉ một ngày, nhưng người của công ty quảng cáo đi ô tô tới, ba bốn người bước ra, họ chỉ bế cô lên xe và kéo cô phim trường mà không có lời giải thích nào.

Cô cảm thấy thật tệ!

Mặc dù bác sĩ đã kiểm tra chứng minh cơ thể cô không có vần đề gì, chỉ là do cô quá mệt mỏi, chỉ cần nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, nhưng cô căn bản không có thời gian để nghỉ ngơi.

Cô không muốn quay nữa.

Cô muốn về nhà!

“Mộng Mộng, chờ đã, anh Lăng cuối cùng đã giành được quảng cáo này cho anh, chúng ta không thể để anh ấy thất vọng phải không?” Quản lý đã kiên nhẫn thuyết phục.

“Nhưng……”

“Hãy kiên nhẫn, ngoan nào.”

Lâm Mộng ngồi trên ghế tựa và nhìn vùng đất hoang xung quanh mình.

Đây là dưới chân núi, ngoại trừ nhân viên, xung quanh không có ai.

“Chị Cảnh, tôi…”

"Mộng Mộng, ông chủ của thương hiệu sắp đến. Cô phải thể hiện thật tốt.

Họ đang tác động đến thị trường quốc tế. Đây cũng là một phần quan trọng trong quá trình quốc tế hóa của cô."

Lâm Mộng thậm chí không có chỗ để từ chối.

Lúc này, chuyên gia trang điểm và tạo mẫu cũng đến làm việc theo phong cách của Lâm Mộng.

Các người hộ trợ đạo cụ đang cẩn thận dàn dựng hiện trường.

Với tư cách là đạo diễn, Lâm Thanh vẫn đeo một chiếc mặt nạ đen to lớn và đang giao tiếp với người quay phim.

Chẳng mấy chốc, hiện trường đã được dựng lên.

Không có vật cản và máy thu, khung cảnh ngập tràn cỏ xanh mền mại, được bao quanh bới ngọn núi nhấp nhô, những loài hoa dại và con dốc nhân tạo cao ba mét.

“Các diễn viên vào vị trí.”

Cô ấy trông như thế nào?

Tóc cô rối bù, bộ váy cao cấp đẹp đẽ bị nhà tạo mẫu lấm lem bùn đất, khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng cũng xấu hổ.

Lâm Mộng miễn cưỡng đến hiện trường vụ nổ súng với sự giúp đỡ của hai người.

“Đạo diễn,” Lâm Mộng vẻ mặt đáng thương nói: “Nhìn xem, tôi đứng không

nổi sao quay phim…”

“Không sao đâu,” Lâm Thanh xua tay và yêu cầu những người xung quanh rời đi, “Bạn không cần phải đi bộ.”

“Sau đó tôi…”

Lâm Thanh lùi lại một bước, thoát khỏi camera, sau đó ra hiệu với camera: “Bắt đầu.”

Lâm Mộng còn chưa biết bắn, dùng biểu cảm gì, tạo dáng thế nào, nói lời gì thì bất ngờ bị đá.

“Ah!”

Chân tôi vốn đã không vững nhưng lại bị Eva đá mạnh khiến tôi mất kiểm soát và lăn xuống dốc…

Trên con dốc cao ba mét, thân thể hắn rơi tự do, Lâm Mộng có giãy giụa thế nào cũng vô ích.

Dọc đường, cô va đầu vào đá, nhành cây nhỏ cào vào mặt, những vật thể lạ lăn xuống va vào nhau cạch cạch dọc đường.

Khi cơ thể cô cuối cùng cũng dừng lại, Lâm Mộng nằm bất động trên mặt đất, máy ảnh hướng về phía cô, một, hai, ba…

“Cắt.”

Lâm Thanh dùng loa cầm tay hét lên: “Lâm Mộng, cô sao vậy? Tôi không phải bảo cô đứng lên sao?”

Lâm Mộng bối rối. Có ai đã nói với cô ấy đâu?

Từ sáng nay đã có ai nói cho cô biết nội dung quảng cáo chưa?

“quản lý, đem cô ấy mang tới đây!”

Phải lăn nữa.

Lâm Mộng được hai người đỡ và quay trở lại đỉnh dốc trước khi cô kịp mở miệng, Lâm Thanh đã ra hiệu cho máy ảnh, sau đó lùi lại một bước, duỗi chân và đá Lâm Mộng xuống.

“Ah–”

Ngoại trừ gào thét, Lâm Mộng không có cơ hội nói cái gì.

Sau khi vấp ngã một lần nữa, Lâm Mộng cuối cùng cũng lăn xuống. Lâm Mộng nhanh chóng ngẩng đầu lên và cố gắng đứng dậy…

“Cắt!” Giọng nói của Lâm Thanh lại vang lên từ xa, “Lâm Mộng, không phải tôi đã bảo cậu nếu bị ngã thì phải đứng dậy ngay lập tức sao? Cậu đang làm gì ở đó vậy?”

“Tôi……”

“Làm lại!” Lâm Thanh hét lớn.

Lâm Thanh gần như đau khổ và sắp khóc.

Cơ thể vừa ngừng lăn xuống, cô lập tức ngẩng đầu định đứng dậy, nhưng toàn thân đau nhức, đọng tác đứng dậy cũng không được dứt khoát. Đây có phải…lại bắt đầu lại không?

Lúc này cách đó không xa, một chiếc ô tô chạy tới.

Là Quý Bạch.

Anh ấy mặc một chiếc áo màu sáng mềm mại và thoải mái, tóc được vuốt lên.

Anh ấy trông ấm áp và thoải mái.

Khi Lâm Mộng nhìn thấy anh ta, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh.

Quý Bạch là nhà thiết kế và ông chủ của thương hiệu thời trang nữ này. Anh ấy là khách hàng của Eva, cho dù Eva có khó chịu đến đâu, cô ấy cũng sẽ không cố tình làm khó cô trước mặt khách hàng của mình, phải không?

“Anh Bạch,” Lâm Mộng với sự hỗ trợ của nhân viên đi tới, “Chào anh.”

Lâm Mộng đã cố gắng hết sức để tỏ ra yếu đuối để ông chủ của anh cảm thấy có lỗi với anh, nhưng… Như thể Quý Bạch hoàn toàn không nhìn thấy cô, anh vòng qua cô và đi thẳng về phía Lâm Thanh.