Hạng Lê ngơ ngác nhìn y, cả buổi cũng không lấy lại tinh thần.
Nhan Lập Khả mở to hai mắt, do dự một chút, lại nhẹ giọng hỏi, “Xin lỗi, tôi… Hình như không nhớ được…” Cổ tay gầy gò di chuyển, y cố sức đưa tay chạm vào bàn tay của Hạng Lê đang để bên giường, “Việc này…”
Hạng Lê mạnh mẽ hoàn hồn, mắt mở thật lớn, bờ môi run run.
“Em… Em vừa nói cái gì?”
Nhan Lập Khả mím môi, nhỏ giọng hỏi, “Xin hỏi anh là ai? Còn nữa, đây là đâu?”
Hạng Lê vẫn còn ngơ ngác, đám người phía sau cậu cũng không kịp phản ứng, mọi người đều đờ đẫn hai mặt nhìn nhau.
“Bác sĩ!” Đứng phắc lên, Hạng Lê vội vàng đẩy cửa phòng bệnh ra, “Bác sĩ có đó không?!”
Nghe được tin, bác sĩ cùng hộ sĩ luống cuống bận rộn kiểm tra hơn nửa ngày, cuối cùng đưa ra một kết luận.
Nhan Lập Khả bị mất trí nhớ.
“Sao, làm sao có thể…” Hạng Lê khó tin, cánh tay run rẩy chỉ về phía người trên giường bệnh, “Đầu em ấy còn không có bị thương…”
Bác sĩ chịu trách nhiệm cho Nhan Lập Khả cũng là vị bác sĩ danh tiếng nhất, ông đã làm bác sĩ chuyên dụng cho Hạng gia được nhiều năm nay nhưng cũng chưa từng gặp qua trường hợp như thế này, chính ông cũng thấy bối rối, “Việc này tôi cũng không thể khẳng định chắc chắn được, đúng thật có chút kỳ quái. Tuy rằng cậu ấy bị thương nặng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thần kinh, não bộ cũng không có bất kỳ tổn thương nào, việc mất trí nhớ này…”. Nhíu mày suy nghĩ một lúc, bác sĩ miễn cưỡng cười an ủi, “Cậu đừng lo, có thể do vừa mới tỉnh lại, trí nhớ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, qua một thời gian ngắn hẳn sẽ tốt lên.”
“Thật không?” Hạng Lê siết chặt nắm đấm, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào thiếu niên trong phòng bệnh, trong lòng hỗn loạn.
***
Nhan Lập Khả nửa mở mắt, ngẩn người nhìn trần nhà trên đỉnh đầu.
Cơ thể rất đau, nhưng cũng không phải không thể chịu đựng được. Trực giác nói cho y biết, đó là vì bị thương do súng bắn, nhưng tại sao mà bị như vậy, y thật sự không nhớ rõ. Đầu óc trống rỗng, nhưng trong lòng lại không hề hoảng loạn. Hoang mang của lúc mới tỉnh lại đã giảm đi đôi chút, y nhanh chóng bình phục tâm tình, lặng lẽ làm rõ tình trạng của bản thân.
Thiếu niên kia gọi y là Tiểu Khả.
Tiểu Khả…
Cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, giống như thật sự đã nghe qua ở đâu đó.
A… Có khi y thật sự tên là Tiểu Khả gì đó.
Khẽ hít vào một hơi, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Thời tiết bên ngoài rất đẹp, ánh mặt trời cũng ấm áp. Từ góc độ này nhìn xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy một bụi hoa hồng màu đỏ tươi.
Thật đẹp, những đóa hoa màu máu đỏ.
Khóe miệng không kìm được mà cong lên. Không hiểu sao tâm trạng cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, y vô thức mỉm cười nhẹ nhàng.
Cửa bị mở ra, y quay đầu nhìn sang, nhìn thấy là thiếu niên ban nãy đi vào, biểu tình rất phức tạp.
“Tiểu Khả…”
Nhan Lập Khả cười khẽ gật đầu.
Người kia kinh ngạc, sửng sốt một chút, sau đó trong mắt lóe lên mừng rỡ.
“Em nhận ra anh?!” Vội vàng đi đến, trong mắt rõ ràng rất vui mừng, “Em nhớ lại rồi sao?”
Nhan Lập Khả cảm thấy buồn cười, người này, đã lớn đến như vậy, như thế nào lại trông như trẻ con thế này. Đôi mắt cong lên, y khẽ cười nói, “Vừa rồi anh gọi tôi là Tiểu Khả.” Người kia ngây người, Nhan Lập Khả cảm thấy trong mắt người nọ lập tức nổi lên bi thương khiến cho y đau lòng, liền theo bản năng mà nhẹ giọng dỗ dành đối phương, “Anh kể cho tôi nghe một chút chuyện về tôi đi, nói không chừng tôi có thể nhớ ra?”
Cậu ngơ ngác nhìn y, chớp mắt, giống như có chút không biết phải làm sao.
Nhan Lập Khả mím môi, ngón tay khẽ nhúc nhích. Cậu lập tức nắm lấy, lòng bàn tay thật ấm, Nhan Lập Khả để mặc cho cậu nắm, đôi mắt vẽ thành một đường cong xinh đẹp, “Kể một chút chuyện trước đây cho tôi nghe đi, có được không?”
Bàn tay của cậu có chút run rẩy, dường như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc, qua thật lâu rốt cuộc cũng mở miệng.
“Em tên là… Nhan Lập Khả,” Lúc nói ra ba chữ kia, ánh mắt của cậu vô thức dịu đi rất nhiều, “Một tuần trước bị kẻ thù ám sát, bị thương, cho nên mới mất trí nhớ…”
“Còn anh?”
“Hả?”
Nhan Lập Khả chớp mắt, bàn tay mảnh khảnh tựa như cố ý trêu chọc cậu mà khảy khảy lòng bàn tay cậu, “Còn anh thì sao? Anh tên là gì? Chúng ta có quan hệ như thế nào?”
Cậu hít thở dồn dập, yết hầu run lên, cố gắng nói, “Anh tên là Hạng Lê, em là con nuôi của cha anh, chúng ta… Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau… Anh, anh…”
“Sao?”
“Anh… Anh rất thích em…”
Đôi mắt đen láy của Nhan Lập Khả nhìn vào cậu, thấy trên mặt Hạng Lê có chút ửng hồng.
Đương lúc bị nhìn đến xấu hổ, đối phương bất chợt cười lên, “Ừ… Nói vậy là, tôi có cha nuôi, còn có anh trai là anh, đúng không?”
“Ừ,” Hạng Lê gật đầu, bổ sung, “Anh còn có một anh trai nữa, ba chúng ta cùng nhau lớn lên đấy.”
“À…” Nhan Lập Khả hơi rũ mắt xuống, đôi mắt đen láy bình tĩnh. Y cũng không có hỏi nhiều, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói, “Vậy anh kể một ít chuyện trong nhà đi, tùy tiện kể chuyện gì cũng được.”
Hạng Lê ngơ ngác nhìn ánh mắt bình thản của y, cảm giác có chỗ nào đó rất lạ lẫm, nhưng niềm vui trong lòng đã làm tan đi nghi hoặc. Cậu càng nắm chặt bàn tay Nhan Lập Khả, dịu dàng kể lại chuyện trong tám năm qua cho y nghe.
Ánh nắng ấm áp, xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân mình của hai người. Nhan Lập Khả yên lặng lắng nghe, dần dần cảm thấy mệt mỏi, mí mắt hơi dính vào nhau. Hạng Lê cười cười, nhẹ nhàng buông tay ra, đưa tay xoa tóc y, “Ngày mai anh lại nói tiếp, em ngủ một giấc trước đi, được không?”
Nhan Lập Khả ngoan ngoãn gật đầu. Hạng Lê đứng lên đắp lại chăn cho y, bên tai chợt vang lên giọng nói có chút thắc mắc của thiếu niên, “Không phải anh nói, anh còn có anh trai sao?”
Chỉnh lại góc chăn xong, Hạng Lê đứng thẳng người lên, “Đúng thế.”
“Nhưng mà, vừa rồi anh nói nhiều như vậy, đều không nhắc đến y.” Nhan Lập Khả hơi buồn ngủ, ngáp một cái, âm giọng cũng mơ màng.
Hạng Lê dừng động tác một chút, khẽ thở dài một hơi, “Anh ấy không muốn ở cùng với chúng ta, lúc nào cũng cô độc một mình.”
“Vậy sao…” Nhan Lập Khả hơi nhíu mày, nhưng thật sự rất mệt, chậm rãi nhắm mắt lại, thuận miệng hỏi thêm một câu, “Anh ấy tên là gì?”
Hạng Lê cẩn thận đem ghế ngồi trả về chỗ cũ, nhẹ nhàng đi ra đến cánh cửa, “Anh ấy à, tên là Hạng Ý.”
Hạng… Ý?
Mí mắt nặng nề như có tảng đá đè lên, cơn buồn ngủ dần dần ập đến. Nhưng không biết vì sao, trong giây phút nghe thấy cái tên này, trái tim chợt đau lên một chút.
Hạng Ý…
Hạng Lê nhìn thấy người trên giường đã ngủ, lúc này mới xoay người mở cửa, cẩn thận đi ra ngoài. Chẳng qua cậu không phát hiện được, trong đôi mắt đang nhắm chặt của thiếu niên từ từ chảy ra một giọt nước mắt, dọc theo khóe mi, chậm rãi chảy xuống gối.
***
Nhan Lập Khả đột ngột bị một âm thanh náo động làm cho thức giấc, tỉnh dậy cảm thấy khóe mắt có chút khô cay, cậu nhíu mày đưa tay lên sờ, hình như là nước mắt, trong lòng liền bối rối. Ngoài cửa vang lên ầm ầm, cậu nhướng cổ muốn nhìn cho rõ, nhưng bóng người quá nhiều, cậu cũng không nhìn ra được gì, chỉ có thể thấy nhiều bác sĩ và hộ sĩ đang rất vội vàng, biểu tình cũng vô cùng cấp bách.
Không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên có chút hoảng sợ.
Ngẩng đầu nhìn cái nút đỏ bên cạnh giường, suy nghĩ một chút, vẫn ấn xuống.
Rất nhanh, một người đàn ông áo đen vội vàng chạy vào, cẩn thận bật đèn lên.
“Có chuyện gì thế?” Người kia vội vàng hỏi, nhìn thấy Nhan Lập Khả không xảy ra chuyện gì lớn mới nhẹ lòng, “Cậu có chuyện gì sao?”
Nhan Lập Khả nhìn ra ngoài cửa, “Bên ngoài làm sao vậy?”
Âu Dạng âm thầm hoảng hốt.
Loại âm giọng thanh đạm, ngữ điệu bình thản này…
Ngẩn ngơ một chút, trong lòng liền cảm thấy đau buồn. Mạc Bắc mất tích đã quá lâu, hắn tìm đến gần như suy sụp, thế nhưng lại xuất hiện ảo giác.
Lấy lại tinh thần, hắn điều chỉnh cảm xúc, “Nhịp tim Đại thiếu gia lại bị ngừng…” Rũ mắt xuống, giọng nói mang theo chút đau lòng, “Bọn họ đang cấp cứu cho cậu ấy.”
Nhan Lập Khả hơi nhíu mày, “Đại thiếu gia?”
Âu Dạng phục hồi tinh thần, nhớ ra người này đang bị mất trí nhớ, liền giải thích, “Là anh trai của Tiểu thiếu gia, Hạng Ý.”
Nhan Lập Khả cảm thấy trái tim lại đau nhói khó chịu, trong ngực như bị thứ gì đó đè nén, rất khó thở, “Y cũng bị thương?”
Cậu nhớ tới vài chuyện Hạng Lê nói lúc sáng, cả nhà bọn họ bị kẻ thù ám sát, người lớn đều gặp nạn mà chết, giờ chỉ còn lại anh em bọn họ.
Âu Dạng gật đầu, “Cậu ấy bị thương rất nặng, đây đã là lần cấp cứu thứ bảy, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.”
Nhan Lập Khả không biết tại sao lại thế này, chỉ cảm thấy lồng ngực đau đến đáng sợ, đè nén đến phát đau.
Âu Dạng trông thấy cậu không có chuyện gì, cũng không muốn quấy rầy thêm, xoay người chuẩn bị đi ra, “Vậy cậu nghỉ ngơi đi, tôi đứng canh ở bên ngoài, có việc gì cứ gọi tôi.”
“Chờ một chút.”
Âu Dạng bất ngờ, ngẩng đầu trông thấy Nhan Lập Khả chậm chạp cử động cánh tay. Hắn hoảng sợ, vội vàng đi đến, “Cậu muốn lấy gì à? Để tôi lấy là được rồi.”
Cơ thể vừa cử động liền đau lên, nhưng không hiểu sao, thà rằng chịu đau nhưng cậu vẫn muốn đứng dậy.
“Anh dìu tôi đi xem.”
“Cái gì?!” Âu Dạng kinh sợ.
“Dìu tôi ra ngoài xem.”
Nhan Lập Khả cẩn thận ngồi dậy, đưa tay rút kim truyền dịch. Âu Dạng cuống quít đè tay cậu lại, nhíu mày, “Cậu đừng nhúc nhích.” Hắn giữ tay Nhan Lập Khả, gấp gáp nói, “Cậu ấy đang trong phòng cấp cứu, cậu xem cũng không được, cậu đừng lộn xộn, Tiểu thiếu gia mà biết sẽ rất đau lòng.”
Nhan Lập Khả ngừng một chút, cụp mắt mím môi.
Cậu cũng cảm thấy mình thật khó hiểu, nhưng trái tim rất đau, toàn bộ tinh thần giống như đều đặt ngoài cửa.
Ngồi yên một lúc lâu, cậu ngây ngốc nhìn hành lang yên tĩnh nặng nề bên ngoài, chậm rãi tìm lại chút lý trí, “Y… Sẽ không sao chứ?”
Âu Dạng thấy cậu ngồi yên, thở phào một cái, nhưng vẫn cẩn thận quan sát kim tiêm trên người cậu, “Cậu yên tâm, Tiểu thiếu gia sẽ lo cho cậu ấy.”
Nhịp tim vẫn có chút dữ dội, lồng ngực cũng rất khó chịu, cảm giác hoang mang khó hiểu này, cậu không biết làm sao, đành phải ép mình nằm xuống trở lại.
“Cậu cũng là bệnh nhân, đừng nên lo lắng nhiều, cố gắng dưỡng thương trước đã.” Âu Dạng đắp kín chăn cho cậu, “Cậu đừng lo, nếu có chuyện gì, tôi sẽ nói cho cậu biết.”
Nhan Lập Khả dần bình tĩnh lại, nhìn vào mắt của hắn, “Khi nào cấp cứu cho y xong, anh nói tôi biết nhé.”
“Được.”
Âu Dạng biết ba anh em bọn họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chắc hẳn quan hệ rất tốt, lo lắng cho đối phương như vậy cũng hợp tình hợp lý, liền không nghĩ nhiều mà nhanh chóng quay người rời đi.
Nhưng Nhan Lập Khả vẫn mở mắt nhìn trần nhà thật lâu, mãi đến khi trời rạng sáng, cũng không hề buồn ngủ.
Trong lòng rất khó chịu, cảm giác đau xót cuồng cuộng dâng lên.
Hơi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, hoa hồng dưới sân nở rộ lên rất đẹp, cậu ngắm nhìn một lát, dường như đáy lòng dịu đi không ít, đến khi mặt trời lên cao, cuối cùng mới có cảm giác hơi mệt mỏi, nặng nề thiếp đi.
***
“Ca ca.” Sau lưng vang lên tiếng gọi trầm thấp của một người.
Chỉ cần nghe được âm thanh này, trong lòng lập tức cảm thấy ấm áp. Hắn vừa định quay người lại, bên eo liền bị người kia ôm từ phía sau, hơi thở của y phả ngay bên tai, đầu đưa lại gần, “Làm gì đó?”
Để mặc cho y ôm, hắn tiếp tục chuyển đồ vật trên tay, “Thuốc trị ngoại thương cho em.” Nói xong, đưa tay nhéo cánh tay ở ngang eo, “Ngoan ngoãn đứng qua một bên, em như vậy anh không tiện làm.”
Người nọ hừ một tiếng, không cam lòng mà buông tay ra, “Mấy lọ thuốc lần trước đều không có tác dụng, đừng nhọc công nữa.”
Hắn bất đắc dĩ xoay người, ngón tay chỉ nhẹ vào giữa hai hàng lông mày nhíu lại của y, “Đây là lần đầu mà, để lâu thì hiệu quả sẽ không tốt.” Nói xong, hắn lại xoay người cầm lấy một cái cốc thủy tinh đựng chút nước thuốc, “Nếu em thật sự cảm thấy anh nhọc công, hẳn nên ít đánh nhau lại…”
“Hừ.” Cậu nhíu mày không quan tâm, nhịn không được lại tiến đến gần, ôm lấy hắn, “Nếu em đánh nhau cả đời, thì anh chế thuốc cả đời cho em là được mà.”
Hắn ảo não thở dài, không thoải mái mà nhúc nhích, “Buông ra được không nào?”
“Không.” Làm nũng mà cọ cọ vào cổ hắn, cánh tay càng siết chặt hơn.
Bất đắc dĩ cười cười, hắn cũng không nói nữa, tùy ý để người phía sau ôm, tiếp tục công việc trong tay.
“Thơm quá, đây là mùi gì thế?”
“Hả? Cái này sao?” Nâng ống mềm trong tay lên, đưa tới chóp mũi của y, “Cỏ Linh Âm, chữa trị ngoại thương rất tốt.”
“Cỏ Linh Âm à…” Cậu hít hà, sau đó bỗng nhiên cong miệng cười hắc hắc, vùi cái mũi vào giữa cổ hắn, “Không thơm bằng anh ~”
“Em…” Đưa tay xoa đầu của đối phương, hắn khẽ cười, mặc kệ thân hình to lớn của đối phương đè nặng trên vai mình, hít hít hà hà ôm hắn cọ tới cọ lui. Phía sau lưng tựa như gánh thêm một con rùa đen lớn xác, đi đường thật mệt mỏi, nhưng trong lòng của hắn rất hạnh phúc, nhịn không được cũng cong miệng cười.
Trái tim ngập tràn vui vẻ hạnh phúc, hắn chậm rãi mở mắt ra, còn chưa kịp thu hồi ý cười trong mắt.
“Mơ thấy cái gì đẹp sao, cười vui vẻ đến như vậy.”
Nhan Lập Khả nghiêng đầu, nhìn thấy Hạng Lê vui cười ngồi ở bên cạnh mình.
Cậu ngẩn người, từ từ thu lại nụ cười ngốc nghếch bên môi, “À… Không nhớ ra…”
Hạng Lê cầm lấy tay cậu, lắc lắc, “Hôm nay cảm thấy thế nào? Còn đau ở đâu không?”
Nhan Lập Khả tỉnh táo lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, lắc đầu, “Kia…”
“Sao cơ?”
“Hạng Ý, thế nào?”
Hạng Lê sửng sốt, có hơi kinh ngạc, “Em lo cho anh ấy?”
“Ừ…” Mím môi, giọng dần trở nên vội vàng, “Tôi nghe nói, hôm qua y lại bị đưa đi cấp cứu…”
Cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình siết chặt thêm, Nhan Lập Khả càng hoảng sợ, “Làm sao vậy?”
Hạng Lê cố gắng kiềm nén cảm xúc, giọng cũng nhỏ đi, “Anh… Không biết…”
“Cái gì?”
“Anh ấy… Vẫn chưa tỉnh lại,” Hạng Lê nuốt cổ họng, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Miệng vết thương tiếp tục bị vỡ ra, dùng nhiều loại thuốc đều không có tác dụng, căn bản không lành lại được, anh thật sự… Thật sự không có cách…”
Nhan Lập Khả thẫn thờ lắng nghe, trong mắt đột nhiên lóe lên một tia sáng, “Tôi…”
“Sao vậy?”
Hai mắt của Nhan Lập Khả mơ màng, giọng cũng trở nên hư vô, “Tôi… Muốn thử…”
Hạng Lê kinh ngạc.
Nhan Lập Khả chậm rãi thanh tỉnh, không hiểu sao trên trán bắt đầu chảy mồ hôi, “Tôi… Thử xem.”
Nói xong, cậu giãy giụa muốn ngồi dậy, Hạng Lê sợ hãi, vội vàng ngăn cậu lại, “Em muốn làm gì?”
Nhan Lập Khả ngơ ngác ngẩng đầu nhìn y, đầu óc vang lên ong ong, không nghĩ ra được gì, nhưng trong tâm lại kích động mãnh liệt, “Tôi muốn đến phòng thí nghiệm…”
“Cái gì?!” Hạng Lê sững sờ nhìn cậu, đôi mắt sáng rực lên, “Em vừa mới nói cái gì? Phòng thí nghiệm? Em…”
“Đúng… Phòng thí nghiệm…” Nhan Lập Khả thì thào nói xong, đột ngột giống như không chịu đựng nổi mà đưa tay bưng lấy đầu, lông mày nhíu chặt.
“Tiểu Khả, Tiểu Khả em sao vậy?” Hạng Lê đau lòng ôm lấy cậu, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương của cậu.
“Phòng thí nghiệm…” Nhan Lập Khả thì thào nói, “Có phải… Có một phòng thí nghiệm đúng không? Linh, linh âm thảo…”
Thiếu niên lẩm bẩm nói gì đó, Hạng Lê nghe không hiểu, nhưng trong lòng vui sướng vô cùng. Xem ra bác sĩ nói không sai, em ấy đang từ từ nhớ lại, sau một thời gian nữa, có lẽ sẽ nhớ ra hết mọi chuyện. Đau lòng mà ôm thật chặt, Hạng Lê lắc lắc người trong ngực, “Đừng cố đừng cố, đúng vậy, có phòng thí nghiệm, ở dưới mật thất của Hạng gia, có một phòng thí nghiệm rất lớn.”
Nhan Lập Khả chợt ngẩng đầu, con mắt đen láy nhìn thẳng vào đối phương, “Anh dẫn tôi đến đó được không?”
“Cái gì?”
“Anh dẫn tôi đi…” Bám lấy cánh tay Hạng Lê, Nhan Lập Khả chậm rãi nâng người ngồi thẳng dậy, “Tôi có thể chữa trị cho y, tôi có thể chữa khỏi cho y…”
“Y?” Hạng Lê lập tức hiểu được, “Em nói đến ca?”
“Ừ.” Nhan Lập Khả gật đầu, đôi mắt càng gấp rút, “Đưa tôi đi, nhanh lên…”
Nói xong, cậu không chờ Hạng Lê kịp phản ứng, đưa tay tháo bỏ kim truyền trên tay ra, Hạng Lê hoảng hốt, chỉ ngây ngốc nhìn cậu.
“Nhanh lên… Tôi, tôi phải cứu y…”
Hình như do cử động quá mạnh, Nhan Lập Khả cảm thấy trước mắt choáng một cái, cơ thể lập tức được đỡ lấy, không còn bao nhiêu sức lực để nói chuyện.
Đôi mắt Hạng Lê phức tạp, trong lòng càng hoang mang hơn. Từ trước đến nay người Nhan Lập Khả ghét nhất chính là Hạng Ý, lúc này sao lại quan tâm đến y như vậy… Ngực có chút chua xót, nhưng vẫn chấp thuận mong muốn của Nhan Lập Khả, cẩn thận đỡ cậu đứng dậy. Hạng Ý ngụy kịch ngày đêm, nếu như có Mạc Bắc ở đây, nhất định đã có thể chữa khỏi cho y. Dù sao… Nhan Lập Khả là học trò tám năm của Mạc Bắc, có lẽ, cậu thật sự có thể…
Tuy rằng đau lòng, nhưng Hạng Lê vẫn dìu Nhan Lập Khả cẩn thận bước xuống giường. Hạng Ý lâm bệnh quá nặng, thật sự muốn nguy rồi.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Nhan Lập Khả hít sâu một hơi, theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Y… Ở trong này?”
Hạng Lê quan sát ánh mắt của cậu, gật đầu.
Nhan Lập Khả đột nhiên cảm thấy căng thẳng trong lòng, cậu nuốt cổ họng, cẩn thận bước ra một bước, lại một bước, chậm rãi đi đến cánh cửa.
Ngón tay vô thức run lên.
Cửa mở, bước chân có chút cứng ngắc, cậu đi vào trong, cảnh tượng đập vào trong mắt khiến cậu cảm thấy cơ thể phát lạnh, trái tim co rút đau đớn.
Trên giường bệnh, dáng vẻ gầy yếu xơ xác của người kia in vào trong mắt cậu, gầy đến trơ cả xương, da thịt trắng bệch, trên người bị bao phủ bởi tầng tầng băng gạt đỏ tươi.
Cậu hầu như không nhìn thấy gì khác, cũng không nghe được gì, trong mắt chỉ còn người nằm trên giường, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng nhịp tim không hiểu sao đập nhanh dữ dội của mình.
Từng bước một đi đến, thân thể suy yếu bỗng nhiên có khí lực, cậu vô thức rời khỏi cánh tay của Hạng Lê, chậm chạp, đi đến giường Hạng Ý.
Bàn tay không tự chủ được, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của người kia.
Mở miệng, muốn gọi tên của y, nhưng lời vừa đến bên miệng, chợt cảm thấy có chút mơ màng.
Nên… Gọi y là gì đây?
Cậu ngơ ngác nhìn gương mặt xanh xao của Hạng Ý, trái tim càng thêm đau đớn.
Trước đây mình… Gọi y là gì?
Trong vô thức gần như không suy nghĩ, từ cổ họng khẽ khàn thốt lên một chữ.
“Ý…”
Cậu hơi cúi người, ngón tay chậm rãi vuốt ve gương mặt Hạng Ý, “Ý.”
Không biết có phải ảo giác hay không, ngón tay bên trong bàn tay cậu, bỗng nhiên giật giật.
Nhan Lập Khả bỗng dưng tỉnh táo lại, ngẩn người nhìn y.
Hàng lông mi dài của Hạng Ý hơi run rẩy, tựa như cố sức hết sức để mở mắt ra, mí mắt rung động.
Bờ môi người nọ mấp máy, Nhan Lập Khả nghe không rõ, vội vàng cúi người xuống đến gần môi của y.
Hơi thở vô cùng mong manh, nhưng lại như mang theo nghẹn ngào, thì thào khẽ gọi.
“Mạc Bắc…”