Nhan Lập Khả ngây ngốc một lúc mới bất chợt bừng tỉnh, vội vã quay người gấp gáp nói, “Y, y có phản ứng!”
Nhưng Hạng Lê đứng phía sau như đang ngẩn người, ánh mắt phức tạp nhìn vào cậu, trong mắt ẩn chứa thứ cảm xúc cậu không hiểu được.
Hạng Lê chậm chạp phản ứng, tròng mắt màu đen cuối cùng cũng có tia sáng, “Cái gì?” Hắn nhanh chóng chạy tới, cúi đầu nhìn thấy Hạng Ý cau chặt lông mày, mừng rỡ mở to mắt, “Ca? Ca anh tỉnh đi!”
Nhưng Hạng Ý vẫn còn nhắm hai mắt, lồng ngực yếu ớt phập phồng, thần sắc rất đau khổ.
Hạng Lê gạt đi cảm giác chua xót vừa thoáng qua trong lòng, vội vã nói với Nhan Lập Khả, “Em canh chừng anh ấy!” Vừa dứt lời liền nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Một lát sau lập tức có nhóm bác sĩ và y sĩ chạy vào, Nhan Lập Khả lòng đầy lo lắng, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn lùi về phía sau đứng qua một góc. Mắt nhìn theo mấy người kia kiểm tra tình trạng của Hạng Ý, tuy rằng động tác nhẹ nhàng, nhưng Nhan Lập Khả nhìn sao cũng thấy động tác của bọn họ còn quá thô bạo, không đủ cẩn thận, nhất là khi nhìn thấy Hạng Ý hơi nhíu lông mày, nghe thấy tiếng y vô thức rên lên vì đau đớn, cậu nhịn không được siết chặt bàn tay, hận không thể tự mình tiến lên chăm sóc cho y.
Bận rộn một lúc lâu, bác sĩ cuối cùng cũng kiểm tra xong, Nhan Lập Khả nhẹ nhàng thở phào, lập tức tiến lên hai bước.
“Y sao rồi?”
“Anh ấy sao rồi?”
Hai người cùng lúc đồng thanh, Nhan Lập Khả bất ngờ, nghiêng đầu nhìn Hạng Lê, phát hiện đối phương lại có biểu tình phức tạp tựa như muốn nói lại thôi mà nhìn mình, cậu cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua cũng không để tâm nhiều, quay đầu nhìn sang bác sĩ, “Y thế nào?”
Bác sĩ lại lắc đầu, thở dài, “Đã có chút phản ứng, nhưng… Haiz, vẫn không có chuyển biến tốt đẹp gì, vẫn còn hôn mê sâu, miệng vết thương cũng không thấy khép lại…”
Ngón tay Nhan Lập Khả run run, nhịn không được cắn môi.
Đợi các bác sĩ đi hết, cậu ngẩn ngơ một lúc lâu, theo bản năng chậm chạp đi đến bên giường Hạng Ý. Sắc mặt của y tái nhợt, lần kiểm tra vừa nãy dường như đã đụng trúng chỗ đau của y, bờ môi không còn chút máu. Nhan Lập Khả thất thần nhìn, đến khi bên cạnh có một người lại gần, bàn tay đột nhiên bị cầm lấy.
“Đi thôi, anh dẫn em đến phòng thí nghiệm.” Hạng Lê nói, đưa tay nắm lấy bả vai Nhan Lập Khả, dùng chút sức, xoay người cậu lại đối diện với mình, “Em ở đây nhìn cũng vô ích, đi theo anh.”
Giọng nói của hắn có chút khàn, rõ ràng rất mệt mỏi, Nhan Lập Khả hơi chút lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy tơ máu của Hạng Lê, hơi đau lòng mà vươn tay xoa mắt của hắn, “Có phải anh… Lâu rồi chưa được nghỉ ngơi?”
Hạng Lê sững sờ, ánh mắt có chút vui vẻ, bờ vai hơi thả lỏng ra, thần kinh căng thẳng cũng được giãn ra chút ít, “Không sao, anh không mệt.”
Nhan Lập Khả mím môi, không nói thêm gì nữa.
Hạng Lê vui mừng trở lại, theo thói quen vươn cánh tay ôm lấy eo đối phương, cơ thể Nhan Lập Khả vẫn còn yếu, hắn nghĩ để mình ôm cậu đi có lẽ sẽ tốt hơn, nhưng người bên trong đột nhiên cứng ngắc, không đợi hắn kịp phản ứng đã nhanh chóng lùi về sau hai bước, ánh mắt cũng có chút dè chừng. Hạng Lê ngây ngốc nhìn cậu, cánh tay đưa ra khựng lại giữa không trung.
Nhan Lập Khả hơi cụp mắt, ho một cái, “Tôi tự đi là được.”
Nói xong, cậu cất bước đi ra cánh cửa, lướt ngang qua bờ vai của Hạng Lê, không quay đầu nhìn lại. Hạng Lê đứng đờ ra tại chỗ, trái tim như chết lặng, đau đớn chậm rãi dâng lên. Hắn cứng ngắc xoay người, nhìn cánh cửa phòng bệnh mở rộng, hít một hơi thật sâu, ép mình nhấc bước đi ra ngoài.
***
Hai người đến được phòng thí nghiệm thì đã là xế chiều, trên đường đi Nhan Lập Khả di chuyển rất chậm, nhưng Hạng Lê không dám chạm vào cậu lần nữa, chỉ lẳng lặng đi theo phía sau cách xa cậu hai bước. Hạng gia vẫn là hoang tàn, trong khoảng thời gian này hắn chỉ lo cứu chữa cho Nhan Lập Khả và Hạng Ý, hầu như mặc kệ những chuyện khác, lúc này trong lòng lại bị đè nén, căn bản không nhìn thấy sân vườn ngổn ngang.
Từ lúc bước vào bên trong Nhan Lập Khả bắt đầu cảm thấy đáy lòng bình yên lạ thường, cậu có cảm giác rất quen thuộc với nơi này, đặc biệt là tòa biệt thự trước mặt, vừa nhìn qua đã cảm thấy ấm áp trong lòng. Được Hạng Lê dẫn vào trong đại sảnh, đi theo đường hầm dưới đất dần dần đến được phòng thí nghiệm, Nhan Lập Khả đặt tay lên tay cầm cửa, cửa còn chưa mở ra nhưng khóe miệng đã không kìm được mà cong lên.
Phòng thí nghiệm vô cùng lớn, rõ ràng là nằm dưới lòng đất, nhưng bên trong vô cùng tươi sáng, không khí cũng rất trong lành. Nhan Lập Khả bám vào vách tường đi đến trước từng khung tủ chứa đồ, nhịn không được đưa tay lên sờ. Cả người như theo bản năng mà phấn khích, nhìn mấy thứ này, không hiểu sao cảm thấy rất thỏa mãn. Hạng Lê đi theo sau cậu, thấy cậu cong mắt mỉm cười, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn vì vẻ mặt này của cậu mà vui vẻ lên.
Nhan Lập Khả lấy ra một ít dụng cụ từ trong tủ chứa, có vài thứ tương đối nặng, cậu cầm không nổi, Hạng Lê lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được mà cầm lấy mấy thứ trong tay cậu, cẩn thận chạm nhẹ vào tay của cậu, “Để anh cầm giúp em một chút, được không?”
Nhan Lập Khả nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt người này vô cùng cẩn thận, thấy được cậu chút khó xử, “Vừa rồi… Xin lỗi, chỉ là tôi có chút không quen.”
Hạng Lê ngẩn người, vội vàng lắc đầu, “Không sao không sao, là lỗi của anh, anh quên em không nhớ được chuyện trước kia…”
Nhan Lập Khả chớp hai mắt, cảm thấy không hiểu, “Chuyện trước kia?” Cậu đột nhiên mỉm cười, đưa vật dụng cho Hạng Lê, dựa lưng vào vách tường phía sau nghỉ ngơi một chút, “Chẳng lẽ trước kia anh luôn ôm tôi sao?”
Đôi mắt Hạng Lê lóe lên ánh sáng gì đó, không trả lời. Nhan Lập Khả vốn chỉ là nói đùa, nhưng nói xong lại nhìn thấy phản ứng này của đối phương, có chút sững sờ.
Chẳng lẽ người này thật sự quen ôm mình rồi?
Có phần nhớ không ra, cậu hơi gãi đầu, cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng mang dụng cụ trong tay đến trước bàn thí nghiệm.
Người đi bên cạnh im lặng nặng nề, cậu cảm thấy bầu không khí có chút trầm trọng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
“Tiểu Khả.” Dường như đã dằn vặt thật lâu, Hạng Lê rốt cuộc lên tiếng.
Nhan Lập Khả ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt người kia nhìn cậu chất chứa tình cảm nồng nàn, cậu nhìn bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái.
“Tiểu Khả, trước đây chúng ta là người yêu, anh… Anh rất yêu em.” Hạng Lê gắt gao nhìn vào cậu, giọng nói có chút dồn dập, “Em thật sự không nhớ ra sao?”
Nhan Lập Khả bất ngờ, ngây người. Đầu óc trì trệ một lúc lâu mới có thể lấy lại tinh thần, ngập ngừng hỏi, “Anh… Không phải là anh trai của tôi sao?”
Hạng Lê như nghẹn họng, cả buổi không nói nên lời. Hắn đứng cứng đờ một lúc, cuối cùng phải từ bỏ mà cúi đầu, giọng điệu suy sụp, “Được rồi, coi như anh chưa nói gì.”
Nhan Lập Khả không rõ lắm. Yêu? Là ý gì? Đều là nam giới, người này còn là anh trai của cậu, sao có thể là người yêu?
Bầu không khí trong phòng có chút ngột ngạt, sắc mặt Hạng Lê vô cùng ảm đạm, cậu cảm thấy không được tự nhiên, liền xé ra một trang giấy của cuốn sổ bên cạnh, cầm bút viết xuống vài chữ. Viết xong rồi, cậu hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn Hạng Lê khẽ mỉm cười.
“Ca.”
Cả người Hạng Lê run lên, khó tin nhìn cậu.
Nhan Lập Khả mím môi, dáng tươi cười không thay đổi, đi qua đưa mảnh giấy trong tay cho hắn, “Những cây thuốc này, anh vào rừng tìm giúp em, được không?”
Trong mắt Hạng Lê có thứ gì đó rung động, giọng nói cũng run rẩy, “Em… Vừa gọi anh là gì?”
Nhan Lập Khả lặng im một lúc, khẽ hạ mắt xuống.
Hạng Lê ngơ ngác thật lâu, bỗng nhiên cúi đầu cười thành tiếng, có điều âm thanh đã khàn, vang lên tràn đầy vẻ tự giễu, “Em nhớ rõ phòng thí nghiệm, nhớ rõ khu rừng, nhớ rõ phương thuốc, vậy mà gọi anh là ca?” Tựa như kìm nén không được, người nọ cười thật lâu, có điều thanh âm càng lúc càng nghẹn ngào.
Nhan Lập Khả không nói gì, chỉ im lặng cúi thấp đầu.
Hạng Lê cười đủ rồi, nhẫn nhịn đau đớn cuộn dâng trong lòng, nắm chặt mảnh giấy trong tay.
Hắn đã mất đi người cha hết mực cưng yêu, anh ruột chưa biết sống chết ra sao, mà người duy nhất còn nguyên vẹn đang đứng trước mặt hắn này, cứ nghĩ sẽ giúp đỡ hắn cùng hắn chèo chống vượt qua, thế nhưng căn bản không hề nhớ ra hắn.
Trong lòng trống trải, hắn cứng đờ đứng đó thật lâu, cuối cùng từ từ xoay người đi, bước từng bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Đi đến cửa, hắn bỗng nhiên dừng lại, khẽ nói, “Tiểu Khả, anh sẽ chờ em.” Hắn quay đầu lại, nhìn vào vẻ mặt điềm tĩnh của Nhan Lập Khả, khàn giọng nói ra từng chữ một, “Anh sẽ chờ em, chờ đến ngày em có thể nhớ ra anh.”
Nhan Lập Khả chợt cảm thấy đau nhói trong lòng, thân thể tựa như phản ứng một cách vô thức, còn chưa kịp đau buồn, trái tim đã theo bản năng mà co rút đau đớn.
Hạng Lê nói xong thì rời đi, Nhan Lập Khả đưa tay đè chặt lồng ngực, qua một lúc sau thì nhắm mắt lại, khẽ thở dài một tiếng.
***
Thuộc hạ của Hạng Lê làm việc rất nhanh nhẹn, Nhan Lập Khả còn chưa kịp thử nghiệm điều chế, dược liệu đã được đưa đến tận tay. Cậu nhớ mang máng loại cỏ Linh Âm này không thể để lâu, chúng phải được nghiền nát và hòa tan trong thời gian ngắn thì mới có thể phát huy được dược tính, vì vậy cậu bỏ qua việc nghỉ ngơi, chịu đựng đau đớn do vết thương gây ra, thức trắng đêm gấp rút hoàn thành phương thuốc. Nhưng dù sao bản thân cậu cũng là bệnh nhân, thức đêm quá nhiều liền cảm giác hoa mắt chóng mặt, đôi khi còn bị buồn nôn, Hạng Lê luôn luôn ở bên cạnh cậu, không trò chuyện nhiều lắm, chỉ cẩn thận chăm sóc cậu, chăm lo chu đáo.
Thỉnh thoảng Hạng Lê lại lộ ra ánh mắt u buồn khiến cậu cảm thấy áy náy, nhưng cậu chỉ có thể nhẫn tâm mà giả vờ như không nhìn thấy. Cậu luôn cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ đến chuyện nếu như cậu thật sự ở chung với Hạng Lê, cùng hắn ôm nhau, thậm chí là cùng hắn hôn môi gì gì đó, chỉ cần nghĩ đến hình ảnh đó thôi đã cảm thấy không đúng, rất rất không đúng.
Hơn nữa, bọn họ còn là anh em.
Vậy nên trong suốt quá trình làm cả hai tương đối im lặng, sau khi thức trắng suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng Nhan Lập Khả điều chế được một lọ thuốc mỡ màu xanh thẫm, chuyên dùng để điều trị ngoại thương. Cậu bước đầu cho rằng nguyên nhân khiến Hạng Ý hôn mê sâu là do các miệng vết thương lâu ngày không tài nào khép lại được dẫn đến bị nhiễm trùng, phương thuốc này cậu viết xuống rất tự nhiên, còn về phần hiệu quả như thế nào, thật lòng cậu cũng không chắc chắn.
Cho nên khi trở lại phòng bệnh của Hạng Ý, trong lòng cậu vẫn còn lo lắng không yên.
Y thuật của Mạc Bắc vốn nổi tiếng xa gần, vì vậy khi mọi người trong bệnh viện biết Nhan Lập Khả là học trò của Mạc Bắc thì đáy lòng vô cùng mong chờ, Nhan Lập Khả đi đến bên giường của Hạng Ý, cảm thấy có chút lo lắng, nghĩ nghĩ, cậu vẫn phải áy náy gãi đầu, xoay người nhìn mọi người phía sau.
“Kia… Nhiều người như vậy tôi không được tự nhiên…”
Bác sĩ trưởng sửng sốt, có hơi lưỡng lự, rốt cuộc vẫn thuận theo ý của cậu, dẫn mọi người ra khỏi phòng bệnh. Hạng Lê đứng yên tại chỗ quan sát Nhan Lập Khả thật lâu, cuối cùng không nói gì hết, xoay người đi ra ngoài.
Căn phòng trở về yên tĩnh, chỉ còn nghe được tiếng hơi thở mong manh của Hạng Ý.
Không biết sao, Nhan Lập Khả bỗng cảm thấy căng thẳng hơn, bàn tay đưa ra cũng vô thức phát run.
Bệnh nhân trên giường gầy đến kinh khủng, Nhan Lập Khả vén chăn của y lên, nhìn thấy trước ngực y là hàng xương sườn lồi lõm rõ ràng, không hiểu sao hốc mắt liền trở nên chua xót. Cố nén đau lòng, cậu nhẹ nhàng nâng cánh tay Hạng Ý lên, cẩn thận chầm chậm tháo lớp băng phía trên xuống, Hạng Ý đau đến cau mày, ngón tay Nhan Lập Khả run run, ép mình không nhìn mặt y nữa, ánh mắt chỉ chăm chú quan sát những miệng vết thương máu thịt lẫn lộn kia. Nhưng trái tim thật sự rất đau, cậu muốn cố gắng ức chế ép mình giữ bình tĩnh, nhưng không thể làm được.
Dường như toàn bộ đau đớn trên thân thể của y, trái tim cậu đều có thể cảm nhận được, mỗi một lần vô thức co thắt đều khiến cho thần kinh của cậu đau đớn theo.
Mở lọ thuốc ra, dùng một chiếc nhíp đã được khử trùng nhẹ nhàng lau miệng vết thương, cậu nín thở, cẩn thận đem thuốc mỡ bôi lên các vết thương đầy máu kia. Theo bản năng mà hô hấp thật khẽ, đến cả mắt cũng mở thật to. Đến khi hoàn hảo bôi xong một miệng vết thương, cậu nhẹ nhàng lấy băng băng lại thật kỹ lưỡng, sau đó cẩn thận xử lý miệng vết thương kế tiếp.
Mùi hương thơm ngát của thuốc mỡ chậm rãi ngập tràn căn phòng, không khí hòa lẫn với hương thơm thanh đạm ấy, chầm chạp lơ lửng trôi vào trong hơi thở.
Cuối cùng cũng bôi xong hết các miệng vết thương trên toàn thân Hạng Ý, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng cúi đầu nhìn phản ứng của y. Nhưng vừa nhìn thấy, lại đột nhiên ngây cả người.
Trong cơn hôn mê, rõ ràng y đang chịu đựng đau đớn, cơ thể đều run lên bần bật, thế nhưng…
Bờ môi khô nứt khẽ cong lên, khóe môi tái nhợt của Hạng Ý rõ ràng đang cười.
Nhan Lập Khả nhìn đến ngây dại, trong đầu đột nhiên trắng xóa, toàn bộ ý thức bất chợt trở nên mơ màng.
Cơ thể không tự chủ được mà cúi xuống một chút.
Cậu không biết mình đang làm cái gì, hết thảy như một thước phim không tiếng, thời gian giống như dừng lại trong khoảnh khắc. Chờ đến khi tỉnh táo trở lại, cậu nhìn thấy gương mặt phóng đại của Hạng Ý chiếu vào trong mắt mình, môi của mình nhẹ nhàng chạm vào bờ môi khô nứt lạnh buốt của y. Nhan Lập Khả run người, loạng choạng lùi về sau một bước.
Trời ơi, mình vừa mới làm gì…
Mình vậy mà… Vô thức hôn y?
Nhan Lập Khả cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không biết làm sao.
Y là anh trai của Hạng Lê… Vậy chẳng phải cũng là anh trai của mình sao?
Hơn nữa… Y cũng là nam.
Nhan Lập Khả cảm thấy trên mặt nóng bừng, hoàn toàn nghĩ không ra vì sao, gương mặt của Hạng Ý cứ một mực hiện lên trước mắt, khiến cho cậu chỉ cần nhìn thấy bộ dáng mê man của y thì trái tim liền đập thình thịch. Cậu ngơ ngác một lúc lâu, rốt cuộc lấy lại tinh thần, cuống quít đẩy cánh cửa đằng sau ra loạng choạng xông ra ngoài như chạy trốn.
***
Mấy ngày tiếp theo, những miệng thương gần như thối rữa của Hạng Ý khép lại một cách kỳ tích. Nhóm bác sĩ thất bại trong việc cứu chữa cho y hơn mười ngày liền nhìn Nhan Lập Khả với ánh mắt kính nể, nhưng không biết thiếu niên này làm sao, ngoại trừ lần đầu tiên cậu tự mình bôi thuốc cho Hạng Ý, về sau liền không thấy cậu đặt chân đến đó lần nào nữa.
Có điều loại thuốc trị ngoại thương này của Nhan Lập Khả thật sự chỉ hiệu quả trong lần đầu, qua ngày sau công dụng sẽ giảm đi rất nhiều. Vì vậy, tuy rằng không đặt chân đến phòng bệnh của Hạng Ý, nhưng ngày ngày cậu vẫn giam mình trong phòng thí nghiệm thâu đêm suốt sáng để điều chế thuốc. Vốn Nhan Lập Khả cũng mang trọng thương trên người, cơ thể còn chưa hồi phục, làm việc mệt nhọc không nghỉ suốt mấy ngày liền như vậy, cuối cùng gắng gượng không nổi, đến ngày thứ sáu thì ngất xỉu trong phòng thí nghiệm.
Bây giờ trên cánh tay cậu đang được cắm kim tiêm, thành thật mà nằm trong phòng bệnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn ra phía hành lang, vẻ mặt lo lắng.
Hạng Lê ngồi ở bên cạnh gọt táo cho cậu, mỗi miếng đều gọt thật nhỏ, sợ cậu bị nghẹn, nhưng Nhan Lập Khả vẫn luôn không tập trung, đồ ăn đưa đến cũng không thèm nhìn, tùy ý há miệng ra máy móc nhai, rõ ràng đang thất thần suy nghĩ gì đó, tâm trí căn bản không đặt ở đây.
Hạng Lê đút cho cậu ăn một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ mà dừng tay, buông tiếng thở dài, “Tiểu Khả.”
“Hả?” Thuận miệng đáp một câu.
“Ca anh ấy đỡ hơn nhiều rồi, em không cần lo lắng.” Hạng Lê trầm giọng nói, tâm trạng nghe ra cũng không vui.
Nhan Lập Khả bất ngờ, gương mặt không hiểu sao ửng đỏ, “Ừ…”
Hạng Lê nhìn cậu một hồi, cắn chặt răng, dường như đã đấu tranh một lúc lâu, đột ngột hỏi, “Có phải em… Thích anh ấy đúng không?”
Nhan Lập Khả kinh ngạc, đôi mắt trừng lên thật lớn.
Con ngươi tối đen của Hạng Lê lặng lẽ quan sát cậu, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu khẽ nói, “Ngày đó em hôn anh ấy, anh nhìn thấy rồi.”
Ngón tay vô thức run lên, Nhan Lập Khả cuống quít hạ mắt.
Hạng Lê bình tĩnh trở lại, tựa như ngây ngốc ra, qua thật lâu lại yên lặng tiếp tục gọt táo, đưa đến bên miệng Nhan Lập Khả, không nói gì nữa.
Nhan Lập Khả đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng mang theo chút cay đắng, giữa cổ họng tràn đến một thứ đắng chát khó nói nên lời.
Bầu không khí có chút lúng túng, Nhan Lập Khả muốn nói gì đó, nhưng vẻ mặt trầm lặng của người này nhìn rất ảm đạm, khiến cho cậu không nói nên lời. Giữa lúc không biết làm sao, bỗng nhiên một trận tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
“Mời vào.”
Cửa bị người đó đẩy mạnh ra, Âu Dạng phấn khích chạy thẳng vào, giọng nói rõ ràng rất kích động, “Đại thiếu gia tỉnh rồi!”
Hạng Lê không biết vì sao, cái tin mà hắn đã chờ đợi suốt nửa tháng này, giờ đây đột nhiên giống như một con dao tàn ác đâm vào tim hắn. Động tác trên tay cứng ngắc, hắn vô thức quay đầu, nhìn thấy Nhan Lập Khả đang sững sờ, sau đó đôi mắt đen láy kia hiện lên vẻ mừng rỡ, giây tiếp theo liền đứng bật dậy, mặc kệ cơ thể suy nhược của mình, lảo đảo xông ra ngoài cửa.
Hạng Lê chậm rãi đứng lên, nhìn thấy bóng dáng của Nhan Lập Khả thoáng chốc đã biến mất, hắn đứng tại chỗ ngây ngốc thật lâu, sau đó yên lặng thả quả táo trong tay xuống, quay người đi ra ngoài.