Lăng Viêm vừa bước lên lầu hai liền trông thấy Nhan Lập Khả đang chống cằm ngồi thất thần bên bệ cửa sổ. Lăng Viêm đến gần lay đầu của Nhan Lập Khả, thiếu niên lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn cong mắt mỉm cười, “Về rồi sao?”
Một câu về rồi sao, nghe rất là êm tai. Lăng Viêm cười hì hì, đến bên cạnh Nhan Lập Khả, cũng bắt chước cậu chống cằm, “Vừa nãy tìm tôi?”
Nhan Lập Khả gật đầu, bộ dáng mím môi hết sức đáng yêu, “Cả buổi không thấy anh ở đây, thuận miệng hỏi một chút.”
“Thuận miệng?”
Nhan Lập Khả ngốc ra một lát, sau đó giống như ngượng mà trừng mắt liếc hắn một cái.
Lăng Viêm cười hả hê, không chọc cậu nữa, nói năng nghiêm túc, “Vừa rồi có tin, haiz…” nói ra lại cảm thấy đắng lòng, “Đường biển từ đây trở về thành phố B đang có cảnh báo bão, có thể chúng ta phải ở lại đây vài ngày.”
“Cái gì?” Nhan Lập Khả kinh ngạc, “Bao nhiêu ngày?”
“Cái này…” Lăng Viêm xụ mặt, “Vốn ba ngày sau có thể tìm đường đi thông qua… Nhưng Tiểu thúc vì lý do an toàn, nên để chúng ta mười ngày sau mới được đi…” Nhan Lập Khả cảm thấy Lăng Viêm như vầy rất giống trẻ con, buồn bã phẫn nộ, thoạt nhìn rất đáng yêu, cậu nhìn hắn cười ha ha, “Anh còn nghe lời vậy sao?”
“Hừ, tôi chỉ nghe lời của Tiểu thúc.” Lăng Viêm nói xong, nháy mắt với Nhan Lập Khả, “Nhóc con, ở chung với tôi mười ngày, phải học cách nịnh tôi nha, nếu không sẽ không cho cậu ăn cơm.”
Khóe miệng Nhan Lập Khả thẳng băng một đường, liếc hắn một cái.
Vậy là phải tạm hoãn mà ở lại trên hòn đảo này thêm mười ngày. Nhan Lập Khả nhìn thoáng qua thấy tâm trạng Lăng Viêm rất tốt, trong lòng xáo chuyển, bỗng nhiên nói, “Vậy để tôi gọi điện xin phép trường nghỉ học.”
“À, cái này khỏi lo,” Lăng Viêm dường như rất tự hào vì sự chu đáo của mình, “Tôi nói Lô Quân đến trường cậu rồi, yên tâm, có lẽ đã xin xong.”
“A…”
Nhan Lập Khả gục đầu, chống cằm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Giống như lời Lăng Viêm nói, không tới vài phút, ánh nắng chan hòa bên ngoài dần dần chuyển thành màu đen, mây đen giăng kín trời, nhìn qua đúng thật là có bão. Xem ra nếu thời tiết cứ kéo dài như vậy thì thật sự phải ở lại đây thêm mười ngày…
Nhan Lập Khả lặng im nhìn ra ngoài cửa, âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Vừa nãy cậu đã ra ngoài đi dạo một vòng, không nơi nào có sóng tín hiệu, xem ra toàn bộ hòn đảo này đều bị cản tín hiệu, nơi duy nhất có thể liên lạc ra bên ngoài, chỉ có thể là căn phòng vừa rồi Lăng Viêm gọi điện thoại…
Chỉ cần vào được căn phòng kia, thiết bị định vị nhất định có thể phát tín hiệu ra ngoài.
Thế nhưng, tìm lý do gì để vào…
Lẻn vào là chuyện không thể, đây chỉ là một hòn đảo nhỏ, nhưng lại có vô số camera, hầu như có thể đạt đến trình độ không góc chết, chỉ cần cậu hơi có hành động bất thường lập tức sẽ bị phát hiện ngay.
Chỉ còn cách tìm một lý do thích hợp, quang minh chính mà đại đi vào… Có điều…
Nhớ đến thái độ khi nãy của Lăng Diệc Phong, Nhan Lập Khả liền nhíu mày.
Người đàn ông kia vô cùng cảnh giác, sẽ không dễ dàng như vậy mà cho phép cậu bước vào phòng đó.
Rốt cuộc nên làm sao bây giờ…
“Tiểu Khả, y thuật của cậu là học được từ Mạc Bắc à?”
Nhan Lập Khả nghiêng đầu nhìn Lăng Viêm, mỉm cười gật đầu, “Đúng vậy, nhưng một năm nay đều do tôi tự nghiên cứu, Mạc Bắc để lại rất nhiều tư liệu và phương thuốc được phát minh để thử virus, tôi đều cất kỹ trong phòng thí nghiệm ở Tam Giác Vàng,” nói xong, thiếu niên thở dài một tiếng, “Thật sự không nỡ bỏ lại những thứ đó.”
“Ha ha, thì đã sao.” Lăng Viêm nhướn lông mày, “Cùng lắm thì tôi phái người trộm mấy cái đó về cho cậu.”
“Ha ha, anh có đôi lúc rất trẻ con.” Nhan Lập Khả cười, lại lắc đầu, “Thật ra cũng không sao, đều nhớ hết trong đầu rồi, nghiên cứu lại là được.”
Lăng Viêm cúi đầu nhìn một bên mặt đang mỉm cười của Nhan Lập Khả, thiếu niên này vốn vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hiện lên vẻ tài trí cùng thanh đạm càng thêm mê người, Lăng Viêm rất thích nhìn Nhan Lập Khả cười như vậy, rõ ràng tuổi không hề lớn, nhưng có thể khiến người ta cảm thấy an tâm vô cùng. Hắn ngây ngẩn nhìn một chốc, trong lòng lại rạo rực, nhịn không được liền nắm lấy cằm của cậu, vẻ mặt đê mê, “Khó trách Hạng Lê thích cậu đến vậy, bộ dáng nhìn rất gây họa nha.”
Nhan Lập Khả nhíu mày, gạt ngón tay của hắn qua một bên, “Đừng đề cập người đó với tôi.”
“Chậc chậc,” Lăng Viêm không hề gì mà lắc tay, “Thật ra nhìn tên nhóc kia hơi ngu ngốc, ngây thơ chút thôi, cũng rất tốt, cậu cần gì chán hắn như thế.”
Nhan Lập Khả cau mày cúi đầu, tỏ vẻ không muốn tiếp tục đề tài này.
Lăng Viêm giật mình, cúi người kề sát lại gần tai của Nhan Lập Khả, “Vậy cậu thích mẫu người thế nào?”
Trong đầu vô thức hiện lên gương mặt của Hạng Ý, Nhan Lập Khả ngẩn người một chút, lấy lại tinh thần vội vàng lùi về sau một bước, “Tôi không có mẫu người ưa thích.”
“A…” Lăng Viêm xoa cằm suy tư, “Vậy thì càng tốt.”
Nhan Lập Khả không rõ hắn có ý gì, chỉ nhìn thấy ánh mắt người đàn ông này càng lúc càng gian tà, âm thầm cảm thấy không ổn, đành phải mượn cớ đi nhà vệ sinh để trốn.
Hai chú cháu Lăng Diệc Phong và Lăng Viêm dường như đã lâu không có hội tụ như vậy, cho nên đến buổi tối ăn cơm, Lăng Diệc Phong còn cố tình đem ra một thùng rượu tự mình chưng cất, cả hai vừa trò chuyện vừa uống, tiếng cười vang lên không ngừng. Nhan Lập Khả nhìn hai người một lớn một nhỏ đang đùa giỡn chơi đoán số, đột nhiên cảm giác trong tim như có dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Gia đình, có lẽ chính là cảm giác này… Nhan Lập Khả ngây người suy nghĩ, ngắm nhìn bộ dáng hớn hở của Lăng Viêm, nhìn cả buổi trời.
Sắc trời đã đen hẳn, cơm nước xong xuôi Nhan Lập Khả liền ra bờ biển tản bộ, gió biển có hơi nặng nề, cũng khiến cho lòng cậu càng trầm trọng hơn. Lúc ăn cơm đã nghĩ cách làm thế nào để vào được căn phòng kia, nhưng nghĩ mãi đến giờ vẫn chưa tìm ra biện pháp. Đi khoảng vài vòng trên đảo, Nhan Lập Khả thở dài một tiếng, cuối cùng quay về đường cũ.
Dù sao còn đến mười ngày, từ từ suy nghĩ vậy.
Vừa đi vào nhà liền trông thấy Lăng Viêm đang ngồi dưới sàn dựa vào cửa lớn mà hút thuốc. Trước khi ra ngoài Nhan Lập Khả vẫn thấy Lăng Viêm và Lăng Diệc Phong trò chuyện vui vẻ, dáng vẻ lúc này nhìn âm trầm hơn rất nhiều, cậu hơi lo lắng bước đến, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm vào cái người đang hút thuốc.
“Làm sao vậy?”
Lăng Viêm đưa mắt nhìn cậu, gạt tàn thuốc, “Nói thật, tôi thật sự muốn cảm ơn cậu.”
“Hả?”
Lăng Viêm dựa đầu vào thành cửa, như đang nhớ lại chuyện gì, “Dáng vẻ vui cười như vậy của Tiểu Thúc, đã lâu rồi không được nhìn thấy.”
Nhan Lập Khả hiểu được một chút, lặng yên ngồi xuống đối diện hắn.
Lăng Viêm lại cúi mắt xuống nhìn vào cậu, trầm giọng nói, “Giai đoạn ban đầu cứu chữa cho Lẫm thúc, Tiểu thúc giống như phát điên, không để ý đến bất kỳ ai, không ăn không uống, rất dễ nổi nóng, không ai khuyên được, ngay cả tôi cũng không thể…”
Nhan Lập Khả mím môi, yên lặng lắng nghe.
“Sau đó cứu được rồi, lại trở thành dạng này,…” Lăng Viêm dừng thật lâu mới tìm lại được giọng nói, “Nhìn thấy người càng ngày càng gầy, mời nhiều người đến như vậy đều chữa không được, thật sự, chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia còn lại khung xương…” Lại ngừng một chút, Lăng Viêm chợt cười lên, “A, một năm rồi, cuối cùng Tiểu thúc cũng cười trở lại.”
Lăng Viêm dụi điếu thuốc, chợt ngồi thẳng người lên một ít, kéo lấy Nhan Lập Khả ôm vào trong lòng, Nhan Lập Khả bất ngờ, ngửi được toàn thân người này toàn tản ra mùi rượu, vừa định đẩy ra, lại nghe được giọng nói trầm khàn thủ thỉ của Lăng Viêm ở bên tai, “Tiểu Khả, cảm ơn cậu.” Nhan Lập Khả ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt nâu đen của Lăng hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy, “Thật sự, rất cảm ơn cậu.”
Nhan Lập Khả vô thức cảm thấy đau lòng.
Người này tin tưởng mình như vậy…
Mong đợi mình cứu sống linh hồn hai người kia như vậy…
Đáy lòng Nhan Lập Khả bất chợt run lên, toàn thân cũng dần rét lạnh mà run rẩy.
Nếu có một ngày, hắn biết mình đang lợi dụng hắn.
Nếu như hắn biết, mình thực sự muốn giết Lăng Diệc Phong và Mạc Lẫm…
Nếu ngày đó thật sự xảy ra, hắn… sẽ đối xử với mình như thế nào…
“Tiểu Khả?” Lăng Viêm siết chặt vòng tay, lắc lắc người bên trong, “Làm sao thế? Tự nhiên run đến vậy?”
Nhan Lập Khả vội vàng né mắt xuống, “Không sao… Chỉ là hơi lạnh.”
“Ha ha, phải rồi, thời tiết xấu thế mà.” Lăng Viêm ôm cậu đứng thẳng lên, tâm trạng tốt hơn nhiều, “Lạnh lắm hả?” Nói xong, hắn cởi áo khoát ngoài của mình, rồi bao bọc lấy người của cậu, “Như vậy đi? Còn lạnh không?”
Nhan Lập Khả quan sát hắn một chút, lặng lẽ lắc đầu.
Lăng Viêm không biết Nhan Lập Khả đang suy nghĩ gì, đôi mắt của thiếu niên như bị che phủ bởi một lớp sương mù, thần sắc rất ảm đạm, đôi con ngươi có vẻ ủ rũ hơn so với ngày thường, dưới bóng đèn dáng vẻ gầy gò của Nhan Lập Khả hiện lên càng thêm đơn bạc, Lăng Viêm không hiểu sao cảm thấy đáy lòng rung động, một cảm giác thương tiếc dâng lên, khiến cho hắn vô thức cúi đầu xuống.
Nhan Lập Khả mơ hồ cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên kỳ lạ, nhưng vừa định ngẩng đầu lên nhìn cho rõ đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó dính lên môi của mình. Phía sau lưng đột ngột bị người đàn ông này ghìm chặt, hơi thở nóng rực phả ngay bên tai, một thứ ngang ngược đầy mùi rượu xông thẳng vào trong khoang miệng, dường như sợ cậu tránh né, sau ót cũng bị cố định chặt chẽ.
Nhan Lập Khả kinh hoàng sợ hãi, rốt cuộc cũng nhớ đến kháng cự, cả tay chân đều sớm bị Lăng Viêm khóa lại, muốn cử động cũng không được. Cậu hoảng loạn xoay cổ, vất vả lắm mới có thể thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt khiến người khác nghẹt thở của người kia, “Lăng Viêm, buông ra!”
Nhưng Lăng Viêm càng ôm chặt hơn, híp mắt lại, nhìn thẳng vào mắt của Nhan Lập Khả, “Tiểu Khả,” Lời nói mang theo hơi thở nóng bỏng, hô hấp phả lên trên cổ càng nóng rát khiến cậu run lên, cậu nghiến răng trừng mắt đề phòng nhìn hắn, nghe được câu nói kèm theo nhiệt độ nóng hổi của Lăng Viêm ghé sát vào tai mình, “Đi theo tôi, làm người của tôi, được không?”
Nhan Lập Khả cố sức đẩy người hắn ra, vốn không nghĩ đến việc trả lời, chỉ gấp rút nói mấy câu buông ra buông tay gì đó, Lăng Viêm chờ cả buổi mà không nghe được đáp án, không kiên nhẫn nhíu mày càng ôm cậu chặt hơn. “Đừng lộn xộn, em xoay qua xoay lại như vậy, tôi không dám chắc mình có thể nhịn thêm được đâu.”
Nhan Lập Khả tức khắc bất động, mặt đỏ bừng lên, cả người cũng phát nóng, cậu cẩn trọng nhìn vào ánh mắt nồng nhiệt của Lăng Viêm, biết là do tên này uống quá chén, bị kích thích, liền cẩn thận tìm lời nói, “Trước tiên anh buông tôi ra…”
Lăng Viêm hừ một tiếng, cánh tay ghìm chặt eo của Nhan Lập Khả tức giận nói, “Tôi đối với em thế này là quá lịch sự rồi, với những người khác căn bản không cần thương lượng.” Nói xong, Lăng Viêm nheo mắt rồi áp sát lại gần một chút, “Đi theo tôi có gì không tốt, tôi cường tráng hơn tên nhóc Hạng Lê gấp vạn lần!”
Trong nháy mắt, tâm trạng căng thẳng của Nhan Lập Khả liền bị đứt gãy bởi vì lời này của Lăng Viêm, cậu bất đắc dĩ đẩy Lăng Viêm ra, “Tôi nói rồi, tôi không thích đàn ông, anh…”
“Đừng nhiều lời vô nghĩa.” Lăng Viêm không còn kiên nhẫn, dứt khoát ôm cậu lên, đi vào phía trong nhà gỗ, “Được hay không, nói một câu!”
Nhan Lập Khả cau mày, đang suy nghĩ xem có nên đánh cho con ma men này một trận hay không, khóe mắt đột nhiên liếc thấy hướng đi của Lăng Viêm, cả người sững sốt.
Lăng Viêm ôm cậu đến trước cửa phòng, sau đó thả mạnh cậu xuống, mặc kệ cho lưng của Nhan Lập Khả đập mạnh lên cửa. Hai cánh tay chống hai bên, Lăng Viêm cúi người, hơi thở nóng rực, “Nhanh lên, trả lời tôi, tôi sẽ không ép em, nếu em thật sự không muốn, tôi ngay lập tức để em đi.”
Nhan Lập Khả cảm thấy trái tim mình nảy lên kịch liệt, toàn cơ thể như cuồn cuộn trong con sóng dữ, lồng ngực bởi vì cấp bách mà liên tục phập phồng. Bàn tay siết chặt hai bên người, cơ thể dần trở nên run rẩy.
Tôi…
Ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy lửa dục ham muốn của Lăng Viêm, Nhan Lập Khả cảm giác tim mình đang từ từ co rút, quặn thắt, giống như bị ai đó bóp nghẹt trong lòng bàn.
Rốt cuộc mình… nên…
“Im lặng tức là đồng ý?” Lăng Viêm đột nhiên cười, nhìn thiếu niên đối diện đang sợ hãi mà cuống quít cúi đầu, khuôn mặt ửng hồng dưới ánh đèn càng thêm gợi cảm, hắn cố gắng kiềm chế khao khát trong lòng, chầm chậm cúi đầu ghé sát bên lỗ tai của Nhan Lập Khả hỏi một lần cuối cùng, “Tiểu Khả, nếu không đẩy tôi ra, tôi coi như em đồng ý.”
Ba giây, hai giây, một giây…
Lăng Viêm bỗng nhiên híp mắt, khóe miệng nhếch lên cao. Vươn tay tóm mạnh lấy người trước mặt, tay kia không chần chừ mà đẩy cánh cửa phòng sau lưng Nhan Lập Khả ra.
Trong khoảnh khắc tiếng cửa mở vang lên, Nhan Lập Khả cảm giác trong tim mình có gì đó đoạn tuyệt.
Cả người bị hắn ôm chặt, sau đó chuyển động vài cái liền ngã ập xuống giường, thân thể rõ ràng đã nóng đến độ muốn phát ra lửa, nhưng tâm trí càng lúc càng rét buốt, vắng lặng như không còn âm thanh gì nữa. Mọi chuyện giống như một thước phim không tiếng ùa đến, cậu nhắm mắt cảm nhận được trên cơ thể mình có bàn tay mạnh bạo nóng rát đang vuốt ve, mãi đến khi có thứ gì đó đặt bên dưới thân mình, rốt cuộc, cậu mới từ từ mở mắt.
Bên trên cậu là Lăng Viêm, thứ bên trong cơ thể đốt cháy cả người cậu, lại không phải là người kia.
Nhan Lập Khả nhìn thấy hai cơ thể quấn lấy nhau, thấy trong mắt của Lăng Viêm dần dần hiện lên yêu thương, cậu chỉ lẳng lặng nhìn, cho đến khi thứ kia thật sự tàn bạo tiến sâu vào trong cơ thể, cuối cùng cậu cười, đưa tay ôm lấy bả vai đối phương.
“A… A!” Từ bị tiến vào mạnh mẽ đến lắc lư kịch liệt, tiếng rên rỉ ngắt ngửng dũng mãnh tiến ra từ trong cổ họng, Nhan Lập Khả cắn chặt môi theo bản năng, một mực ôm lấy tấm lưng của Lăng Viêm, mặc cho mồ hôi của hai cơ thể đang dần dà hòa vào nhau.
Lăng Viêm lấy tay ôm sát cậu vào lòng, hôn lên ánh mắt mơ màng của thiếu niên, trầm thấp rên hộc hộc, mang theo ý vui cười, “Tại sao không kêu?” Thắt lưng lại mạnh thêm một chút, Lăng Viêm cắn mút vành tai của Nhan Lập Khả, “Tôi thích nghe tiếng kêu của em.”
Nhan Lập Khả nhắm mắt thật chặt, chậm rãi siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay nổi lên trắng bệch, nhưng vẫn nở nụ cười. Giây tiếp theo, một tiếng rên mê người nhẹ nhàng phát ra từ trong môi của thiếu niên. Âm giọng thanh khiết giờ phút này mang theo chút quyến rũ, nghe được khiến cho Lăng Viêm càng thêm phấn khích, dục vọng vùi sâu trong cơ thể của Nhan Lập Khả lại cương to thêm một vòng.
Nhan Lập Khả cảm nhận được, cười càng tươi thêm chút ít, đôi mắt mơ màng ướt át chảy ra nước, đôi con ngươi đen láy dường như có thể hút người vào trong. Lăng Viêm bỗng nhiên cảm thấy Nhan Lập Khả bám chặt vào vai của mình, sau đó ngang hông có một đôi chân dài gác lên, người dưới thân cố nâng người về phía hắn, tươi cười càng thêm gợi tình, “Thích tôi đến vậy sao? Chỗ đó trướng đến độ khiến tôi đau muốn chết.”
Gương mặt vẫn luôn nhợt nhạt của thiếu niên ửng lên một lớp hồng hồng trên gò má, đôi mắt ươn ướt, hai phiến môi đỏ mọng đột ngột dán lên môi của Lăng Viêm, giọng nói tràn đầy vẻ cám dỗ, “Phát ngốc cái gì, nhanh động đi.”
Lăng Viêm cười hặc hặc, cánh tay ôm lấy người dưới thân, động tác va đập thật sự tàn nhẫn.
Tiếng rên nhỏ nhẹ lại vang lên, êm dịu đáng yêu đến tận xương tủy.
“Mở chân ra một chút…”
“Tự mình động xem nào…”
“Ngoan, ngoan lắm, mở miệng…”
Người bên dưới hoàn toàn mở rộng thân thể mặc cho hắn muốn làm bất cứ điều gì, thậm chí còn chủ động làm theo ý đùa giỡn của hắn mà trằn trọc triền miên.
Màn đêm như nước, đến không khí cũng phảng phất hơi thở mê người, Lăng Viêm không biết mình làm bao lâu, chỉ cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm mà trước đây chưa từng có liên tục xông lên, khiến cho hắn không thể kìm nén ôm chặt cơ thể người trong lòng.
Chờ khi tất cả kết thúc, Lăng Viêm ôm lấy thân thể xụi lơ vô lực của người bên cạnh, liên tiếp hôn thật sâu lên đôi môi của cậu.
“Tiểu Khả, anh sẽ đối xử tốt với em.”
Thiếu niên mỉm cười, tự động đáp lại nụ hôn, khiến cho hắn vui hơn càng ôm chặt Nhan Lập Khả hôn thêm vài lần.
…
Hô hấp của người bên cạnh đều đều an tĩnh, Nhan Lập Khả nghiêng người nhìn gương mặt ngủ say mà còn mỉm cười của hắn, thời gian xung quanh bỗng nhiên trôi qua thật chậm, Nhan Lập Khả cảm thấy nhịp tim mình dường như cũng chậm lại.
Bộ dáng Lăng Viêm khi ngủ rất giống con nít, không… Thực tế, người này thật sự giống như một đứa con nít, biết ý thức, liền nghiêm túc…
Ngơ ngác nhìn thật lâu, Nhan Lập Khả nhắm hai mắt, cuối cùng từ trên cánh tay của Lăng Viêm mà quay người, kéo lấy chiếc áo sơ mi bị Lăng Viêm xé xuống, lặng lẽ nắm trong tay.
Tên ngốc này, thật là nôn nóng, kích động đến vậy sao, quần áo đều bị rách hết…
Hoảng hốt suy nghĩ, Nhan Lập Khả lơ đãng nhìn lướt qua căn phòng.
Căn phòng này, chắc cũng có camera.
Nhan Lập Khả kéo áo lên che lại cơ thể, sau đó yên lặng nhắm mắt lại.
Ngón tay lần mò di chuyển, chạm đến chiếc cúc áo nho nhỏ kia.
Đột nhiên cảm thấy, một thứ cảm xúc mệt mỏi dâng lên trong lòng.
Yên lặng thật lâu, cậu rốt cuộc cũng đưa ngón tay lên ấn xuống nút khởi động của thiết bị định vị.
Một cái rung lên rất nhỏ phản hồi lại.
Nhan Lập Khả ngẩn người một lúc, đột nhiên cười cười đầy mỉa mai, sau đó cậu co người, chôn đầu vào trong lòng Lăng Viêm lặng lẽ nhắm chặt hai mắt.
***
“Tích tích, tích tích!”
Ô Lỗ Cáp chống cằm ngáy ngủ chảy cả nước miếng, lại bị một hồi tiếng chuông báo động làm cho tỉnh giấc, cằm suýt chút nữa đập xuống mặt bàn. Hậm hực dụi mắt, đến khi thấy rõ lý do, cả người liền sững sờ, tức khắc tỉnh ngủ.
“Đại ca, đại ca!!” Đứng lên hô to rồi chạy như bay ra ngoài, đến cửa cũng không thèm gõ mà trực tiếp xông thẳng vào phòng.
Hạng Ý đang ngồi xem xét một sấp báo cáo, đột ngột bị dọa cho giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy là Ô Lỗ Cáp, thấy không thể trách được nên trừng mắt một cái, bình tĩnh tiếp tục lật trang, “Làm gì vậy?”
Ô Lỗ Cáp đứng vững, thở hồng hộc, “Cái kia cái kia cái kia…” Thở phì phò cả buổi, cuối cùng mới nói lớn, “Thiết bị định vị báo động!”
Trong chớp mắt, cả người Hạng Ý cứng đờ, lập tức đứng bật dậy đi ra khỏi thư phòng. Y đi rất nhanh, Ô Lỗ Cáp thật sự đã lâu rồi không thấy được dáng vẻ gấp rút này của Hạng Ý. Hai người đến phòng, Hạng Ý đi đến trước còi báo động hít một hơi thật sâu, sau đó giống như muốn bình ổn tâm tình mà nhắm hai mắt lại.
“Cậu gọi Sở Mặc đội trưởng đến đây.”
“A, vâng!”
Ô Lỗ Cáp nghe lệnh loạng choạng chạy đi, Hạng Ý mở mắt ra, đưa tay khởi động màn hình.
Trước hết là bản đồ toàn thế giới, sau đó thu nhỏ đến phạm vi Châu Á, cuối cùng chấm một điểm tại một hòn đảo nhỏ trên biển Thái Bình Dương.
“Hóa ra ở chỗ này.” Hạng Ý nghe thấy tiếng nói thì quay đầu lại, trông thấy Sở Mặc đang tới gần, ánh mắt vui sướng, “Tên nhóc Nhan Lập Khả này, bản lĩnh không tồi.”
Hạng Ý dịch sang bên cạnh nhường cho gã chút chỗ đứng, gật đầu cười, “Nhỏ nhưng rất thông minh.” Nói xong, y ấn lên một cái nút, “Trên cúc áo có gắn một camera mini, khi đó tôi không nói cho em ấy.”
Sơ Mặc nghe vậy liền âm trầm, sau đó thở dài một tiếng, “Lăng Viêm không tin hắn, cậu cũng không tin hắn. Nhan Lập Khả này, ta thấy có chút thương cảm.”
Ngón tay của Hạng Ý cứng đờ một trận, không nói gì, mắt lóe sáng một đường.
Điểm đỏ trên màn hình vẫn đang nhấp nháy, chức năng ghi hình dần được khởi động, chỗ điểm đỏ kia bỗng nhiên được phóng to lên, sau đó trong màn hình tối đen chậm rãi hiện ra một hình ảnh mờ nhạt. Đôi con ngươi đang nhìn vào màn hình của Hạng Ý đột ngột co rút một cái, gần như không kịp phản ứng, toàn bộ người cứng trở nên cứng ngắc.
Sở Mặc thấy được cũng cảm thấy ngượng, ho một tiếng, “Hắn thật sự vì cậu mà không từ thủ đoạn.”
Nhưng Hạng Ý giống như không nghe thấy, chỉ nhìn chằm chằm vào hai thân thể trần truồng đang ôm lấy nhau trong màn hình, không nói một câu. Sở Mặc cúi đầu trông thấy bàn tay thả bên người của y đang siết chặt thành quyền, sức lực rất lớn, các đốt xương ngón tay đều nổi lên trắng bệch.
Sở Mặc chuyển mắt, nghĩ cần phải nói gì đó để xoa dịu bầu không khí đóng băng này, nhưng còn chưa mở miệng, nắm tay siết chặt của Hạng Ý bất chợt thả ra, sau đó tay kia đưa lên tắt màn hình camera.
“Hai ngày nữa phái thêm mấy người này đi theo Nhan Lập Khả.” Giọng của Hạng Ý nghe vẫn như thường, biểu tình cũng không cảm xúc.
Sở Mặc nhìn y, cũng không ngăn cản, thuận lời hỏi y một câu, “Sao vậy?”
“Cũng leo lên giường, nhất định sẽ không còn nghe lời như vậy nữa.” Hạng Ý nói, bỗng nhiên cười, “Nằm vùng thời gian dài rất dễ bị dao động, huống chi đã làm đến bước này, nói không chừng cuối cùng lại đứng về phía bên kia. Ha, không phải Mạc Lẫm là ví dụ sao… A phải, đối tượng tiếp tục là người Đằng Lăng, hừ, bọn họ Lăng thật đúng có bản lĩnh về phương diện này,” Nói xong, Hạng Ý cười lạnh một tiếng, ngón trỏ gõ mặt bàn đôi mắt từ từ híp lại, “Sau này cũng không thể hoàn toàn tin tưởng lời hắn nói, Sở Mặc thúc thúc, chú cử người của Ám Bộ theo dõi hắn, nếu thật sự có chuyện gì bất thường…” y dừng lại một chút, hô hấp nặng nề trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi nói, “Tìm người âm thầm giải quyết đi.”
Sở Mặc quan sát y một lúc, yên lặng khẽ gật đầu.
Không khí trong tầng hầm nhất thời trầm trọng, Sở Mặc nhìn vào màn hình, cố ý nói sang chuyện khác, “Vậy bây giờ thế nào? Lập tức cử sát thủ đến? Dù sao cậu cũng không quan tâm sống chết của Nhan Lập Khả, bọn chúng có nghi ngờ hắn hay không cũng không ảnh hưởng.”
Hạng Ý nghiêng đầu nhìn màn hình, im lặng một lúc, sau đó lắc đầu, giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, “Tạm thời để cho hắn trà trộn vào trước, nằm vùng bên cạnh Mạc Lẫm, bọn chúng cũng sẽ không đổi địa điểm, nếu hắn thật sự làm tình nhân của Lăng Viêm, lại chữa khỏi bệnh cho Mạc Lẫm, tên Lăng Viêm kia sẽ dần dần tin tưởng hắn, tung tích của Lăng Diệc Thần sớm muộn gì cũng biết được.”
“Vậy bây giờ?”
“Án binh bất động.” Hạng Ý nói, đưa tay ấn lên bàn phím lưu lại số liệu trên màn hình, “Nếu đã làm đến tận bước này, dĩ nhiên nên để giá trị của hắn được phát huy hết mức có thể, không phải sao?”
Sở Mặc nhìn người đàn ông lạnh lùng đến độ vô tình ở trước mặt, sau nửa ngày cũng không biết nên đáp lời thế nào. Thật lâu trước đây, Hạng Ý không phải là người như vậy, đứa bé này luôn trọng tình trọng nghĩa, mặc dù có đôi lúc cũng ác tính, nhưng vẫn luôn chừa lại cho người khác một con đường lui, những người có tình cảm với y, y đều nhớ kỹ, càng không để những người đó trở thành quân cờ mà tùy ý lợi dụng.
Hạng Ý của khi xưa… Hạng Ý của cái thời Mạc Bắc còn ở bên cạnh y, dường như đã… Thật sự không còn…
Sở Mặc âm thầm thở dài, không nói gì thêm, trước khi đi còn nhìn lại bóng lưng yên tĩnh của người kia, trong lòng đau nhói, nhưng vẫn im lặng mà bước ra.
Trong phòng chỉ còn lại một mình y, bầu không khí nặng nề gần như có thể đè nén cả hô hấp. Hạng Ý đứng bất động tại chỗ thật lâu, một lát sau, y đưa tay mở camera lên, màn hình ngay lập tức chuyển về hình ảnh ái muội mơ hồ của căn phòng nọ, y cứ đứng yên như vậy, không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn vào hình dáng của Nhan Lập Khả đang rúc vào lòng Lăng Viêm, nhìn thật lâu, đôi mắt lạnh đi một tầng. Nhờ ánh đèn của màn hình, vết bớt nơi thái dương của y dần dần hòa hợp với cặp mắt, chậm tãi tỏa ra mùi máu tanh.