Bối Đạo Nhi Trì

Chương 90: 【 Màu máu 】




Nhan Lập Khả thức dậy cảm thấy đầu óc mơ màng, chớp mắt mấy cái vẫn không thấy rõ trước mặt, đột nhiên cảm giác có một bóng đen bao phủ lên, sau đó đôi môi bị hôn một cái. Nhan Lập Khả ngơ ngác, trông thấy khuôn mặt tươi cười của Lăng Viêm phóng to ngay trước mắt, cánh tay ôm trên eo cậu còn áp sát vào.
“Nhóc con, ngủ thật là say.” Hắn chống cằm cúi đầu cười tủm tỉm nhìn cậu, tay kia ôm eo cậu kéo vào trong lòng, “Đêm qua lạnh sao? Anh thấy em kéo áo ở dưới lên đắp.”
Nhan Lập Khả cuối cùng cũng tỉnh, nhớ lại chuyện hoang đường đêm qua, trong lòng xông lên cảm giác tự giễu cùng cay đắng. Nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng của Lăng Viêm, “Đúng vậy, anh lấy hết chăn của tôi.”
Lăng Viêm chớp mắt tỏ vẻ oan ức, “Nào có, anh ngủ rất thành thật…”
Nhan Lập Khả cười cười, nhướn người lên ôm lấy cổ Lăng Viêm, kéo xuống rồi đặt một nụ hôn lên đôi mắt người nọ, “Chào buổi sáng, thành thật đại thúc.”
Lăng Viêm ngây người nhìn cậu, trì trệ trở nên phấn khích, đến khi kịp phản ứng liền cau mày, “Anh đại thúc chỗ nào!”
Nhan Lập Khả cười ha ha, trở người đứng lên tìm quần áo, “Anh lớn hơn tôi cả một giáp, không đại thúc thì là gì? Đàn ông phải biết chấp nhận già.”
Lăng Viêm phẫn uất mà hừ một tiếng, đứng lên từ đằng sau ôm lấy cơ thể mịn màn của thiếu niên, cắn một cái lên sau ót cậu, “Tuyệt đối không phải một nhóc con đáng yêu.”
Nhan Lập Khả bật cười, quay vòng lại trong lòng của hắn, bất mãn bĩu môi, “Vậy anh còn muốn tôi, mắt bị gì vậy.”
“Ô, dám nghi ngờ mắt của anh? Nhóc con, xem anh chỉnh đốn em thế nào ~” Lăng Viêm cười sảng khoái, ôm người kia nhấc lên, đứng tại chỗ xoay một vòng lớn, chọc cho Nhan Lập Khả cũng phải cười rộ theo. Lăng Viêm cười đặt cậu xuống, trán chống lên trán, ánh mắt dần dần dịu dàng, “Không hối hận chứ?”
Nhan Lập Khả nhìn thấy ánh mắt như vậy, đau nhói trong lòng, không thể tiếp tục duy trì nụ cười trên mặt. Cậu vươn tay ôm cổ của Lăng Viêm, hơi dùng sức kéo đầu của hắn xuống, đôi môi chủ động hôn lên môi của đối phương. Lăng Viêm bất ngờ một chút, nhưng cũng nhanh chóng nhắm mắt hôn thật sâu vào, Nhan Lập Khả lặng lẽ mở mắt ra nhìn hắn thật lâu, cuối cùng từ từ nhắm mát lại.
Đến khi hai người tách ra, Lăng Viêm cúi đầu nhìn thấy Nhan Lập Khả đang cong mắt khiêu khích cười nói, “Cảm giác thế nào?”
“Cảm giác?” Lăng Viêm sung sướng trong lòng, mắt híp lại, ôm chặt lấy Nhan Lập Khả, một lần nữa xé quần áo trên người cậu xuống, “Cảm giác em chính là một tiểu bại hoại đang dụ dỗ tôi phạm pháp.”
Bị ném trở lại lên giường, trên người lại bị cơ thể cường tráng của Lăng Viêm đè lên, Nhan Lập Khả thở gấp mỉm cười, đưa chân lên gác lên hông của hắn, “Vậy anh còn vui sướng mắc câu?”
Lăng Viêm cười lớn, nâng eo của thiếu niên lên, cả người chen vào giữa hai chân của đối phương, chậm rãi dùng sức đẩy thẳng vào. Nghe được tiếng rên nhỏ khẽ của Nhan Lập Khả, Lăng Viêm cúi người hôn lên môi của cậu, triền miên đến tai của cậu, âm giọng trầm khàn mang theo tiếng cười, “Cực kỳ vui sướng.”
Nhan Lập Khả thở dốc ôm lấy người phía trên, nghe được lời hắn nói thì khẽ cười thành tiếng. Thiếu niên vốn đã xinh đẹp, thêm nụ cười này thật sự khiến cho người ta rúng động, Lăng Viêm càng nhìn càng yêu đến tận trong tim, nhịn không được ôm chặt người này vào trong lòng, chuyển động càng lúc càng thô bạo.
Một thứ gì đó giống như giọt nước chảy ra từ khóe mắt của Nhan Lập Khả, Lăng Viêm cúi đầu mút vào, mùi vị có chút mặn, có lẽ là mồ hôi. Nghĩ vậy, hắn cúi đầu hôn một lên mắt của Nhan Lập Khả, tần suất dần càng nhanh hơn.
***
Cài này gọi là “Từ nay quân vương không lâm triều”…
Đợi đến khi mặt trời lên đỉnh Lăng Viêm mới đứng lên rời giường, Nhan Lập Khả mệt mỏi ngủ say, hắn không nỡ đánh thức cậu dậy, cúi đầu khẽ hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của đối phương, cẩn thận đắp chăn cho cậu rồi mới mặc quần áo đi ra ngoài.
Lăng Viêm vừa mới ngồi lên ghế sô pha ngoài phòng khách, liền trông thấy Lăng Diệc Phong bưng dĩa điểm tâm tới cho mình. Người kia đưa dĩa thức ăn cho hắn, vừa cười vừa trêu chọc, “Viêm Viêm, đã lâu không thấy.”
Lăng Viêm bị câu “Viêm Viêm” kia làm cho thiếu chút nữa sặc nước miếng, “Tiểu thúc, cháu cũng ba mươi rồi, đừng kích thích cháu.”
Lăng Diệc Phong cười ha hả, đưa cốc sữa bò cho hắn, chậc chậc than thở, “Tiếng động cũng thật lớn, cách hai vách tường vẫn còn nghe.”
Lăng Viêm đỏ mặt, hừ hừ hai tiếng rồi nhét một miếng bánh mì vào trong họng, “Đó là do cháu lợi hại.”
“Được được, nhóc lợi hại, làm người ta không thể xuống giường.”
“Nào có…” Lăng Viêm gãi đầu, cười hì hì nói, “Chỉ là ngủ thôi.”
Lăng Diệc Phong cười, dần tỏ vẻ nghiêm túc, “Nhóc thật lòng sao?”
Lăng Viêm nuốt đồ ăn xuống, cốc sữa bò trên tay cũng đặt xuống bàn, ngước mắt nhìn thẳng vào Lăng Diệc Phong, “Cho là vậy đi,” nói xong, Lăng Viêm lại cười tươi lên, “Dù sao, không có ý định chơi đùa.”
“Được rồi.” Lăng Diệc Phong nghe xong thấy rất vui, “Vậy cái đống bạn trai bạn gái kia làm thế nào?”
“Thế nào hả? Bỏ thôi.” Lăng Viêm cười, tiếp tục ăn. “Tiểu thúc, cháu của chú tuy phong lưu, nhưng tuyệt đối không hạ lưu, cháu đã nói sẽ đối xử tốt với em ấy thì sẽ chịu trách nhiệm, cháu khi nghiêm túc rất đáng sợ đấy.”
Lăng Diệc Phong khẽ cười, đứng lên vỗ vỗ vai của hắn. Nhan Lập Khả là người rất tốt, thông minh hiểu chuyện, lại còn xinh đẹp như vậy, nếu như cậu ấy thật lòng ở bên cạnh Lăng Viêm, chính mình cũng thấy vui cho bọn nó.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, nhanh đến đêm, Nhan Lập Khả xoa cái bụng đói cồn cào loạng choạng vào nhà ăn. Lăng Viêm nhanh chóng chạy đi tìm về một đống thức ăn cho cậu, còn tự tay dâng lên trước mặt cậu, hận không thể đút cho cậu ăn. Nhan Lập Khả chưa từng được ai chiều như vậy, nhất thời không quen, người đàn ông trước mắt tươi cười quá rạng rỡ, cậu đột nhiên cảm thấy không thể tiếp tục nhìn, vội vàng né mắt sang chỗ khác, vùi đầu ăn uống.
***
Những ngày tiếp theo bình yên đơn điệu, nhưng rất vui.
Lăng Viêm thuộc loại người mà dù có một mình bị ném lên hoang đảo cũng có thể tìm trò vui đùa cùng với gió hoa, vậy nên, trong mười ngày này Nhan Lập Khả bị hắn lôi kéo chạy hết chỗ này đến chỗ khác, xiên cá, bắt chim, đắp cát, thi nín thở trong nước, cái gì cũng chơi ít nhất một lần. Kết quả sau mười ngày, cả Nhan Lập Khả và Lăng Viêm đều đen như thổ dân, đến khi trở về Đằng Lăng, Lô Quân suýt nữa nhận không ra bọn họ.
Lô Quân là thằng em kiêm trợ thủ đắc lực của Lăng Viêm, suốt ngày toàn bị Lăng đại thiếu gia chèn ép, thực chất đã thành nô lệ luôn rồi. Mắt thấy Lăng Viêm xuống xe ôm lấy một thiếu niên, hôn vài cái rồi mới buông tay bảo tài xế lái đi, Lô Quân suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng nhịn không được vẫn phải hỏi, “Này, tên nhóc vừa rồi là ai?”
Lăng Viêm cởi cái quần cộc mặc suốt mười ngày qua, mặc lên lại âu phục liền cảm giác không được thoải mái, thắt cà vạt cả buổi còn thấy khó chịu, dứt khoát tháo nó ra, “Hả? Vừa rồi à? Là Nhan Lập Khả đó.”
Lô Quân ngẩn ngơ, trong đầu nhớ lại bộ dáng trắng trẻo mềm mại của Nhan Lập Khả, âm thầm than oán, “Cậu nhóc xinh đẹp như vậy làm sao mới ở với anh có mười ngày lại biến thành Obama?”
Lăng Viêm cũng không nổi giận, ngược lại còn rất vui, cười hả hê ngồi vào bàn làm việc xem tư liệu, “Thấy thế nào? Rất đáng yêu đúng không?”
Lô Quân lại ngẩn người, đứng gãi đầu, “Không phải anh nói sẽ không xuống tay với cậu ấy sao, nói làm bạn thích hợp hơn gì gì đó…”
Lăng Viêm nhún vai, cầm bút gạch ngang đánh dấu lên bản báo cáo, “Ai mà biết, ngây ngẩn thành như vậy.” Nói xong, hắn nhìn chằm chằm vào bản tư liệu vài lần, cau mày, “Bản kế hoạch dự án vịnh nước này là của ai làm?”
“Là Lão Chu.”
“Shit, làm cái quái gì vậy.” Vứt báo cáo qua một bên, Lăng Viêm xoa đầu suy nghĩ, “Cậu nói với Lão Chu báo với truyền thông kế hoạch được thay đổi, nơi này đang cạnh tranh với nhiều công ty khác, chưa được xác định.”
“A, được.”
Lăng Viêm lại nhìn vào tư liệu của mảng truyền thông ở bên cạnh, nhìn thấy số liệu của “Công ty truyền thông Hợp Tung” đứng đầu trong lĩnh vực này, nhịn không được bĩu môi shit một tiếng, “Đặc biệt chú ý đến công ty Hợp Tung này, hừ, tập đoàn lập nghiệp từ xã hội đen lại có thể tẩy trắng đến mức độ này, coi như cũng có chút bản lĩnh.” Nói xong, hắn lấy ra vài tờ thông tin, “Hiện tại mảng làm ăn bên ngoài của bọn họ là do ai quản lý?”
Lô Quân suy nghĩ một chút, “Hình như là một nữ trợ thủ tên Mặc Liên, trợ thủ của Dương Viễn Tu lão đại của Hợp Tung.”
“Ừ.” Lăng Viêm còn chút ấn tượng, cô ta đơn giản đến độ không có chuyên môn, suy nghĩ một chút, thuận miệng hỏi thêm một câu, “Còn phần làm ăn ngầm Dương Viễn Tu giao cho ai?”
“À, là Lâm Vũ Phi.” Lô Quân nói, bổ sung thêm câu, “Là đội trưởng của đội vệ sĩ lợi hại đến mức biến thái của Dương Viễn Tu, đoán chừng là một tên kỳ quái.”
“Lâm Vũ Phi?” Không có ấn tượng với người này, trong trí nhớ của hắn tên này luôn đứng sau lưng Dương Viên Tu, không có cảm giác tồn tại, nên hắn cũng không chú ý.
“Được rồi, cứ vậy đi.” Lăng Viêm ném tư liệu trong tay đi, đứng dậy duỗi lưng một cái, “Cậu đi nói với quản gia Tiền cho người dọn phòng của tôi một chút, đổi thành chiếc giường lớn hơn.”
“Hả?” Lô Quân ngạc nhiên, khó tin nổi, “Anh không phải là muốn…”
Lăng Viêm nhướn mày, tâm tình sung sướng, “Tất nhiên, người của tôi sao có thể ở cái ký túc xá nhỏ xíu như vậy, cậu chưa thấy cái ký túc xá tồi tàn đó đâu, ai ui, không có điều hòa, chỗ tắm rửa cũng không có, đường đi thì hẹp, rung giường một cái còn phát ra tiếng động, bla bla bla…”
Lô Quân ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn còn giật mình, nhìn Lăng Viêm có vẻ rất nghiêm túc, đây đúng thật là tin tức khiến người ta kinh hãi.
Hai người, một người lòng đầy căm phẫn, một người đi trên mây, tóm lại một ngày vui mừng của hai người Đằng Lăng lại bắt đầu trở nên lộn xộn…
***
Nhan Lập Khả được Lăng Viêm lái xe đưa đến ký túc xá, đến khi lên lầu trong đầu vẫn còn nhớ lại chuyện của mười ngày qua, phong cảnh trên hòn đảo vô cùng đẹp, nước biển trong xanh còn có thể nhìn thấy đàn cá đang bơi tung tăng ở dưới, Lăng Viêm lúc nào cũng nghĩ ra cách để đùa giỡn với cậu, tìm hết mọi cách để làm cậu vui, trong mười ngày này, vui vẻ thoải mái đến nổi khiến cậu cảm thấy không chân thật.
Người kia toàn tâm toàn ý đối xử với cậu như thế, mọi chuyện cậu làm bây giờ cũng chỉ là đâm một nhát sau lưng hắn. Nhan Lập Khả ngã xuống giường, nhắm chặt mắt, trái tim vô cùng đau đớn, chịu không được mà cuộn mình ôm lấy thân thể.
Giả dối dù sao cũng chỉ là giả gối, làm người nên biết đối mặt với hiện thực. Nhan Lập Khả cắn răng mở mắt ra, chống người ngồi dậy tìm thẻ sim mới đổi vào điện thoại, mỗi động tác đều rất chậm, ngón tay ấn lên còn có chút run rẩy. Âm thanh chờ đợi kéo dài, trong chớp mắt điện thoại được tiếp, Nhan Lập Khả nuốt cổ họng, cố gắng làm cho giọng của mình nghe bình thường, “Ý…”
Hạng Ý mơ hồ, giống như đột nhiên phản ứng, vội vã lo lắng hỏi, “Tiểu Khả, em về rồi?”
Nhan Lập Khả ừ một tiếng, đè lại điện thoại chậm rãi cuộn thân mình, “Đường biển đi ra đảo có bão lớn nên tạm hoãn vài ngày, hôm nay mới trở về.” Mỗi khi nghe được giọng của Hạng Ý cậu luôn cảm thấy rất thoải mái, nhưng không hiểu tại sao, lúc này chỉ cảm giác thật mệt mỏi.
Bên kia Hạng Ý thở dài, thoáng trách móc, “Tại sao không gọi điện cho tôi, tôi rất lo lắng cho em.”
Đáy lòng Nhan Lập Khả nhẹ nhõm một chút, cố gắng nâng tinh thần, “Toàn bộ tín hiệu trên đảo đều bị chặn, hơn nữa mỗi ngóc ngách đều được lắp đặt camera, tôi không thể mạo hiểm…” Nói xong, Nhan Lập Khả lại nặn ra một nụ cười theo thói quen, “Xin lỗi, khiến cho anh phải lo lắng rồi.”
Hạng Ý bên kia bỗng nhiên lặng đi, qua một lúc lâu sau mới cất giọng, “Vậy em phát tín hiệu định vị bằng cách nào?”
Nhan Lập Khả ngẩn ra, cả người vô thức run lên, đầu ngón tay lạnh như băng, “Tôi…” hô hấp trở nên dồn dập, Nhan Lập Khả đè lại ngón tay đang run rẩy của mình, cố gắng bình tĩnh, “Tự tôi tìm được một nơi, rất bí mật, có thể… Có thể phát tín hiệu…”
Hạng Ý bên kia đột ngột cắt ngang câu nói của cậu, âm giọng trầm thấp đùa cợt gần như tàn nhẫn, “Trên giường của Lăng Viêm?”
Ngay tức khắc cả người bỗng nhiên cứng đờ, đến cả trái tim cũng gần như ngừng đập. Đầu bên kia âm trầm đến mức vắng lặng, Nhan Lập Khả đột nhiên cảm thấy uất ức, đau khổ đè nghén suốt mười ngày qua đều dâng trào cùng một lúc. Bỗng nhiên, cơ thể không còn run rẩy nữa, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, giọng nói mang theo chút tự giễu, khẽ mỉm cười, “Làm sao anh biết?”
Hạng Ý không trả lời, trong điện thoại chỉ có thể nghe được tiếng hít thở khe khẽ của y. Nhan Lập Khả cảm giác thân thể như bị thứ gì đó bén nhọn đâm vào từng nhát, rất đau, đau đến không rõ ràng, đau đớn ngắn ngủi kéo dài liên tục, từng lần tra tấn tinh thần của cậu. Cậu mỉm cười nhìn trần nhà phía trên, âm giọng trở nên nhẹ nhàng, “Đúng vậy, trên giường của hắn.” Nhan Lập Khả nói, mắt cười cong lên, “Chúng tôi làm xong, hắn ngủ rất say, tôi liền có cơ hội để khởi động thiết bị định vị. Dường như Lăng Viêm rất thích tôi, hôm qua hắn nói muốn đưa tôi đến Đế Viên ở chung với hắn, tôi nghĩ càng ở gần hắn thì có thể càng biết được nhiều tin tức, vì vậy tôi đồng ý…” Nói đến đây, Nhan Lập Khả dừng một chút, bỗng hỏi, “Anh nói, tôi có nên đi không?”
Hạng Ý nửa ngày không nói câu nào, nhưng hô hấp ngày càng nặng nề. Nhan Lập Khả chậm rãi ngưng cười, đôi mắt híp lại, “Ý, anh muốn tôi đi sao?”
Một khoảng yên lặng, cho đến khi Nhan Lập Khả cảm thấy ngón tay đang cầm điện thoai của mình đã đau đến mức cay đắng, cuối cùng bên kia cũng vang lên âm thanh khẽ khàn, “Tiểu Khả, em vì tôi làm nhiều như vậy… Tôi rất đau lòng.”
Ngón tay cầm chặt điện thoại thả lỏng một chút, trái tim đau thắt tựa như hơi ổn định lại, Nhan Lập Khả nhắm mắt, khẽ trả lời, “Có những lời này của anh, những việc tôi làm đều có ý nghĩa.”
Giọng của Hạng Ý đột nhiên trở nên sắc bén, mơ hồ ẩn chứa tức hận, “Em phải chịu những vũ nhục này, sau này tôi nhất định thay em đòi lại gấp trăm nghìn lần.”
Nhan Lập Khả cảm thấy trái tim run rẩy đau khổ dần dần được ổn định, hít thở trở nên thông thuận, cậu chậm rãi thở nhẹ một hơi, nụ cười tươi hơn một ít. Tiện tay kéo tấm chăn ở bên cạnh qua, Nhan Lập Khả mỉm cười nói, “Tôi sẽ từ chối Lăng Viêm, anh yên tâm, tôi sẽ không để cho hắn chạm vào tôi lần nữa, tôi…”
Còn chưa nói hết, Hạng Ý đã cắt ngang cậu, dường như hơi ngập ngừng, “Em đột ngột từ chối hắn, hắn sẽ không nghi ngờ sao?”
Cánh tay đang đắp chăn bỗng nhiên cứng đờ, Nhan Lập Khả cảm thấy trong tim có thứ gì đó thắt lại.
“Dù sao đã làm đến mức này, cơ hội để thâm nhập vào trong nội bộ của bọn họ cũng chỉ có lúc này.” Hạng Ý tựa như đang dằn vặt, khẽ nói, “Thế nhưng tôi thật sự không muốn để cho hắn… để cho hắn đối xử với em như vậy…”
Dù sao… Đã làm đến mức này?
Nhan Lập Khả không còn nghe rõ câu nói phía sau, bên tai chỉ liên tục quanh quẩn câu nói này, đâm thẳng vào dây thần kinh lung lay muốn đứt của cậu.
“Có lẽ em nên đồng ý trước, đến lúc đó xem tình huống rồi thương lượng lại, như thế nào?”
Bỗng nhiên cơ thể trở nên thật lạnh, Nhan Lập Khả cuống quít lấy chăn trùm kín người, nhưng vẫn cảm thấy rét đến thấu xương, có lẽ bởi vì quá lạnh, cổ họng dường như cũng bị đóng băng, tắc nghẹn cả buổi không nói nên lời.
Cậu không nhớ lúc sau Hạng Ý nói cái gì, chỉ nhớ cả người lạnh đến không chịu nổi, bờ môi trắng bệch, đến cả sức lực để cầm điện thoại cũng không còn. Sau khi cúp máy, cậu thấy được gương mặt của mình trên màn hình điện thoại, xanh xao tiều tụy, xấu xí như một đồ vật bị vứt bỏ, bởi vì cách so sánh này mà tự cảm thấy buồn cười, nhưng làm thế nào cũng không thể cười nổi, chỉ còn cảm giác lạnh lẽo.
Cậu ngơ ngác nhìn khuôn mặt xa lạ này, đờ đẫn ngắm nhìn, mắt không chớp suốt một đêm, thân thể như ngừng hoạt động, chỉ còn trái tim tan nát điên cuồng đập loạn, mỗi một nhịp, giống như sét đánh.
***
Ngày hôm sau, Lăng Viêm khí thế bừng bừng tiến vào trong ký túc xá của Nhan Lập Khả, trông thấy nhóc con đến cả quần áo cũng không thèm cởi mà nằm cuộn tròn trong chăn. Lăng Viêm cười đi đến chọc cậu, hắn ôm lấy bên ngoài tấm chăn, dùng sức làm cho cái mặt bánh chưng lúc ẩn lúc hiện, giả giọng hừ hừ, “Đoán xem ta là ai~”
Nhưng qua cả một lúc mà người bên trong vẫn không có phản ứng, Lăng Viêm gãi đầu ngừng cười, nghi hoặc mà gọi cậu một tiếng, “Tiểu Khả?”
Vẫn không có phản ứng.
Rốt cuộc Lăng Viêm cũng cảm thấy kỳ lạ, nhíu mày giật mạnh tấm chăn xuống.
Gương mặt tái nhợt của thiếu niên toát đầy mồ hôi lạnh, khóe mắt dường như còn đọng lại vệt nước mắt chưa khô. Trên người Nhan Lập Khả vẫn là mặc bộ quần áo của hôm qua, tay chân lạnh cóng như băng, nhưng trên trán lại nóng đến bỏng tay. Lăng Viêm vội vã bế cậu lên, rống lớn một tiếng với thuộc hạ ở ngoài cửa, “Mau gọi bác sĩ!”
Phóng nhanh như bay đến bệnh viện, Lăng Viêm ôm chặt người trong lòng không dám rời tay, khi xuống xe cũng mặc kệ cáng cứu thương chó má gì đó, tự mình ôm cậu xông thẳng vào trong. Người trong lòng lạnh cứng tựa như một xác chết, hơi thở yếu ớt đến mức không thể cảm nhận được. Lăng Viêm ôm cậu chạy thẳng đến phòng khám, gấp gáp đến độ mặt mũi tái nhợt.
Chẩn đoán, sát cồn, tiêm thuốc, truyền dịch, bận rộn tới trưa, cuối cùng phòng bệnh cũng được yên tĩnh trở lại.
Thiếu niên lẳng lặng nằm trên giường bệnh, gương mặt cuối cùng cũng có chút huyết sắc, có điều trên cánh tay gầy gò vô lực vẫn cắm ống truyền dịch, thấy vậy Lăng Viêm càng đau lòng. Ngồi ở bệnh cạnh Nhan Lập Khả, Lăng Viêm cẩn thận nắm bàn tay của cậu, tốt quá, bàn tay không còn lạnh như trước nữa, đã ấm lên một chút. Đắp lại chăn cho cậu, Lăng Viêm nhẹ nhàng vuốt ve trán của cậu, sau đó ngồi bên cạnh trông coi.
Thời gian trôi qua từng chút, bầu trời dần dần tối sẫm. Cho đến khi truyền hết ba bình dịch, cuối cùng Nhan Lập Khả cũng tỉnh lại.
Đập vào mắt cậu là hình ảnh Lăng Viêm đang ngồi ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh, Nhan Lập Khả ngẩn ngơ, thứ đau đớn điên cuồng trong lòng lại dâng lên lần nữa.
Cậu vì người đàn ông kia mà không màng hi sinh tất cả, nhưng đối với người kia, rốt cuộc cậu tính là gì đây?
Mơ màng nhớ lại cảnh tượng mà cậu nhìn thấy ở khách sạn Rhea ngày đó, bên cạnh Hạng Ý, thật ra có vô số người như vậy, bản thân cậu… Có phải thật sự không có chút quan trọng nào hay không?
Nhan Lập Khả chợt cảm thấy nực cười, thứ cậu gọi là thích, cái gọi là tình yêu, dường như, chẳng qua chỉ là tự cậu đơn phương.
Trong mắt dần hiện lên gương mặt ngủ say của Lăng Viêm, Nhan Lập Khả thẫn thờ nhìn, lòng lại cảm thấy hỗn loạn cùng bất lực.
Người như vậy… Mình lại thật sự lợi dụng hắn, trăm phương ngàn kế muốn giết chết cha của hắn sao…
Ánh trăng lành lạnh, nhưng không hiểu sao khi chiếu lên mặt Lăng Viêm lại cảm thấy nhẹ nhàng, Nhan Lập Khả nhìn một lát, cảm giác hốc mắt càng lúc càng cay đắng, nhịp tim trong ngực như muốn dừng, càng ngày càng đau.
***
Lăng Viêm tỉnh dậy nhìn thấy trên giường trống trải, hắn hoảng sợ, lập tức đứng lên định ra ngoài tìm, nhưng đột nhiên lại trông thấy một mẩu giấy nhỏ được dán lên cửa, chữ viết gọn gàng đẹp đẽ, “Tôi đi dạo hoa viên một chút, đừng lo lắng — Tiểu Khả.”
Không hiểu sao mới đọc chữ đầu tiên đã có cảm giác ấm áp, Lăng Viêm tự cảm thấy mình thật kỳ lạ, tức khắc chạy xuống hoa viên dưới lầu.
Hoa viên của bệnh viện trung tâm rộng đến vô lý, Lăng Viêm vòng tới vòng lui trong đám hoa cỏ, đi qua đi lại cuối cùng cũng trông thấy nửa bóng lưng của Nhan Lập Khả trong một góc nhỏ, dáng vóc của thiếu niên vốn thấp bé, người cũng gầy tong, bị bao phủ trong rừng hoa thảo nào làm hắn khó nhận ra.
“Tiểu Khả!” Mừng rỡ chạy thẳng qua, Lăng Viêm bước đến gần từ đằng sau ôm lấy bả vai của thiếu niên.
Nhan Lập Khả hoảng sợ, rùng mình một cái.
Lăng Viêm cúi đầu cười ha hả, hôn một phát lên mép tóc của cậu, sau đó đi vòng qua đứng đối diện với cậu, “Một mình ở đây nghĩ gì thế?”
Nhan Lập Khả bình ổn lại, ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lăng Viêm, tâm trạng cũng nhờ đó mà khá lên một ít, “Không có gì, chỉ là vừa đi dạo qua.”
Lăng Viêm lại hôn một phát lên đỉnh đầu của cậu, sau đó vươn tay nắm lấy bàn tay của cậu, “Đi dạo một mình chán lắm, anh cùng đi với em.”
Lòng bàn tay của Nhan Lập Khả vẫn còn hơi lạnh, hắn liền nắm chặt hơn, bàn tay bên trong tựa như co rụt lại một chút, nhưng sau đó lại dần dần thả lỏng, để mặc cho hắn nắm.
Hai người chậm rãi tản bộ trong vườn hoa, Lăng Viêm cố giảm tốc độ của hắn, tính tình nôn nóng hiếm khi có tốc độ đi như rùa như thế này.
“Lăng Viêm.” Đột nhiên Nhan Lập Khả đứng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tôi… Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
“Hỏi gì nào.”
Nhan Lập Khả cắn môi, cúi thấp đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, giọng rất nhỏ, “Anh không phải… thật sự thích tôi đúng không?”
Lăng Viêm cười vui, “Vậy em nghĩ sao? Bắt em làm bạn bè à?” Lăng Viêm nói xong, tay kia xoa đầu của cậu, “Anh nào rảnh rỗi như vậy, cùng bạn mình đi dạo vườn hoa?”
Nhan Lập Khả ngẩn ngơ, bỗng dưng đứng lại bất động. Lăng Viêm không hiểu cũng dừng theo, vừa định hỏi có chuyện gì sao, người bên cạnh đột ngột ôm chặt lấy hắn, vùi đầu vào lồng ngực của hắn, cơ thể hơi run rẩy. Lăng Viêm đau lòng, vội vàng ôm lại, “Làm sao vậy? Sao thế?”
Giọng của Nhan Lập Khả rất nhỏ, rất khẽ, âm giọng tựa như đang run lên, “Nếu… Nếu như tôi lên giường với người khác…”
Lăng Viêm sững sờ, lông mày lập tức nhíu lại, “Em dám!”
Dường như Nhan Lập Khả đã dần ổn định lại, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn hắn, “Ý tôi là nếu như, nếu tôi…”
“Nếu nếu cái gì, chó má nếu như!” Lăng Viêm nắm mặt của Nhan Lập Khả, mặt mày hung dữ lên, “Dám nói chuyện này với anh? Muốn chọc tức anh đúng không?”
“Nhưng nếu như tôi vì anh nên mới…”
Lăng đại thiếu gia không cho phép cậu nói tiếp, chỉ lo giận dữ, “Vì anh nên mới cắm sừng anh?” Bàn tay ấn lên trán Nhan Lập Khả, “Em chưa hết sốt phải không?”
Nhan Lập Khả vốn đang rất đau khổ, bị hắn trách móc một hồi liền không còn tâm tình, cậu lẳng lặng nhìn Lăng Viêm một lúc, Nhan Lập Khả thở dài một hơi, buồn phiền mà trừng mắt liếc hắn một cái, “Cũng không phải ai cũng giống như anh.”
“Thúi lắm,” Lăng Viêm ngắt chóp mũi Nhan Lập Khả, hừ lạnh nói, “Anh cũng không tin trên đời này có tên đàn ông nào thật lòng yêu một người mà có thể cho phép người kia bò lên giường của thằng khác. Người đó nếu không phải bệnh thần kinh thì cũng là không coi em ra gì.”
Nhan Lập Khả cảm thấy trong tim chấn động, trái tim đột nhiên đau thắt đến nỗi nghẹt thở. Cậu sững sờ nhìn Lăng Viêm, qua một lúc lâu lại ôm chặt lấy hắn, tựa vào lòng hắn thì thào, “Đúng… Anh nói rất đúng…”
“A?” Lăng Viêm không nghe rõ, nhưng cũng không để ý nhiều, chỉ nâng cằm Nhan Lập Khả lên, híp mắt nhìn cậu, “Này, giả thuyết đó là sao, em muốn trèo tường hả!”
Nhan Lập Khả nhìn hắn, chợt liếc hắn một cái, cười khinh bỉ, “Chỉ số thông minh bao nhiêu vậy, vấn đề tham khảo cũng không nhận ra?”
“Tham… Tham khảo cái con em em!” Lăng Viêm bất chợt đè giọng xuống, siết sao nhìn cậu, “Anh nói thật, nếu dám cắm sừng anh, anh… anh…” Anh anh một hồi, Lăng Viêm nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng gằng giọng nói khẽ, “Anh sẽ tét mông em, sau đó làm em khỏi xuống giường ba năm.”
“…”
Nhan Lập Khả có cảm giác, chỉ số thông minh của mình và hắn đang càng ngày càng chênh lệch.
Nhưng… Một người đàn ông đơn thuần bá đạo như vậy, lại có thể khiến cho trái tim đau đớn của cậu dần dần êm dịu.
“Yên tâm.” Nhan Lập Khả kiễng chân, hôn một cái lên môi hắn, sau đó ranh mãnh cười nói, “Trước khi trèo tường sẽ vứt anh, nên cứ yên tâm.” Nói xong liền đẩy Lăng Viêm ra, nhanh chóng chạy đi.
Cả buổi sau Lăng Viêm mới phản ứng được, giận dữ đuổi theo, “Nhan Lập Khả, em đứng lại cho đại gia!”
“Ha ha.” Nhan Lập Khả trốn vào trong một bụi hoa, nhưng nhanh chóng cũng bị người kia bắt vào trong lòng, Nhan Lập Khả cười tươi, thuận thế ôm lấy cổ của Lăng Viêm, ánh mắt tươi cười quyến rũ như yêu tinh, “Đại thúc, anh ngốc thật.”
“Gọi một tiếng đại thúc nữa, anh sẽ tét mông em!”
“Đại thúc, anh nên chấp nhận sự thật.”
“Nhóc con, xem anh chỉnh em thế nào!”
Hai người cười đùa trong bụi hoa, một bên nhìn dường như rất tức giận, bên kia, hình như là vui vẻ.
Hương hoa hồng phảng phất xung quanh, Nhan Lập Khả đưa tay hái một cành, mặc kệ bị đám gai nhọn đâm vào tay, nắm lấy đóa hoa kia đưa lên chóp mũi, “Lăng Viêm, anh biết em thích hoa gì nhất không?”
Lăng Viêm giỡn đủ rồi, cười ôm lấy Nhan Lập Khả, hôn lên mắt của cậu, “Hoa hồng hả?”
“Đúng vậy.” Nhan Lập Khả ngửi hương hoa, đôi mắt đen láy rung chuyển một thứ ánh sáng mơ màng, “Hoa thơm như vậy, đẹp như vậy, nhưng toàn thân đều là gai nhọn, màu sắc còn giống như máu, thật đẹp.”
Lăng Viêm nghe những lời này thì cau mày, nhưng Nhan Lập Khả vẫn cười, có điều nụ cười kia, Lăng Viêm nhìn vào lại có cảm giác đau lòng kỳ lạ, ừm… Bi thương đến dị thường.
“Anh nói xem, màu máu này, là của tự hoa hồng, hay là của người hái?”
Lăng Viêm giật khóe miệng tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Liên tưởng như vậy làm gì? Nó mọc lên thì có dáng đó…”
“…” Nhan Lập Khả không nói gì, chỉ híp mắt, dáng vẻ tươi cười dần mờ nhạt, “Vậy… Là tự hoa hồng, đúng không?”
Toàn thân máu đỏ, thảo nào, đau như vậy…
Nhan Lập Khả ném cành hoa xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lăng Viêm cười nói, “Trở về đi, em mệt rồi.”
Bị Nhan Lập Khả làm cho hồ đồ, có điều nghe câu này thì hiểu, Lăng Viêm cười hôn lên trán của cậu, nắm tay cậu đi, “Được, về thôi.”
Cành hoa hồng rơi xuống lung lay trên mặt đất, Nhan Lập Khả không quay đầu lại, được Lăng Viêm dắt đi xa dần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.