Đương nhiên, nghĩ thì nghĩ thế chút thôi, Trần Tế Nguyệt sẽ không thực sự cầm búa đi đập vỡ đầu Trần Thập Thất… Chỉ sợ hắn mới cầm búa lên, Trần Thập Thất quơ đại liền có mười bảy mười tám loại phương pháp “Cái gì cũng không làm” khiến hắn hối hận sinh ra trên đời này.
“Ta không hiểu,” Trần Tế Nguyệt bưng chén trà, nhíu chặt mày, “Cô tâm kế như vậy… Vì sao lăn lộn trong phủ Hải Ninh Hầu kém đến thế?”
“Ta đã lăn lộn rất tốt không phải sao?” Trần Thập Thất ngay cả đầu cũng không nâng, “Nhị phòng hưu mất một, chết bất đắc kỳ tử một. Những phòng khác có té giếng có thắt cổ, có bệnh phong hàn mà chết. Đều là ta và tỷ muội cùng thế hệ. Không cùng thế hệ cũng không cần nói ra… Ta là vì tao ngộ ‘biến nhân’ Hoàng hậu nương nương nên mới bất khả kháng, nếu không ta đã lăn lộn đến ‘phong sinh thủy khởi’ rồi không biết chừng.” (phong sinh thủy khởi: thuận lợi thịnh vượng)
Thấy Trần Tế Nguyệt cúi đầu suy tư, Trần Thập Thất nhàn nhạt cười. Không chạy theo thế tục vẫn là có chút phiền phức, thông minh cơ trí như Thủ khóa nữ Bắc Trần – Quý Kỳ nương mà cũng thoáng chốc bị đánh cho mơ hồ, suýt nữa chết vì không thuần thục chuyện xấu xa trong nội trạch thế kia. Nam – Bắc Trần làm gì có những chuyện hậu trạch loạn thất bát tao đó chứ.
“Kỳ thực hậu trạch cũng như triều đình, đều là những màn huyết tinh tàn khốc không thấy đao quang.” Trần Thập Thất nhắc nhở, “Cho nên Trần gia Giang Nam chúng ta luôn rất không thích trèo cao, thanh lưu có thể theo đuổi ‘lưỡng tụ thanh phong’ (hai tay đón gió, thanh liêm) hoặc thích làm ngụy quân tử, nhưng so ra thì hậu trạch luôn thanh tĩnh hơn một chút.” Dừng một chút, “Lại nói khi đó, ta chỉ nghĩ cách muốn yên ổn làm một Tôn Trần thị, chỉ cầu tự bảo vệ mình. Chứ không phải như đám bệnh thần kinh kia, tiêu hao tâm huyết đi tính kế người một nhà.”
Tính kế là việc rất hao tổn tinh thần, nếu không phải nàng được Bắc Trần mời lên kinh, nàng thật đúng là muốn cả đời chôn chân ở Sơn Dương, mắt lạnh nhìn công chúa và phò mã tự giết hại lẫn nhau, xem ai có thể thắng được.
Kể từ lúc bước vào kinh thành, nàng liền không thể không từng bước tính kế, thiết kế cạm bẫy. Hai người kia ắt sẽ không bỏ qua cho nàng, nàng càng không có hứng thú ‘mặc người chém giết’… đành phải cầm đao lên thôi.
Rốt cục miễn cưỡng tiêu hóa được mấy chuyện nội trạch kỳ quái kia, song Trần Tế Nguyệt vẫn càng không hiểu cho lắm. Tiêu hao một số tiền lớn cưới vợ nạp thiếp, kết quả chính là trong nhà khói lửa nổi lên tứ phía, rung chuyển bất an, thậm chí còn nguy lan đến con nối dõi… nữ nhân hậu trạch càng nhiều, con nối dõi ấy vậy mà ngược lại càng thưa thớt, thường thường chết non.
Còn khai với chi, tán với diệp cái gì, rõ là không có việc gì để tiêu tiền mà. Tiền nhiều quá, sao không cầm đi cứu giúp thiên tai hoặc úy lạo quân đội đi? Hậu trạch vừa được thanh tĩnh một chút, còn có thể tích chút đức.
(úy lạo quân đội: thường thấy trong những bản tin thời sự: thăm hỏi để an ủi động viên những người trong quân đội)
Linh quang chợt lóe, Trần Tế Nguyệt nhìn sang, “Sau khi vào đông, công chúa Nhu Nhiên mời Hoàng hậu đến, tổ chức yến tịch rất rầm rộ, tự bỏ vốn xây Phật tháp giúp chùa Đại Hộ Quốc tự, hơn nữa còn dựng nhiều lều phát cháo rộng rãi.”
Trần Thập Thất cười, “Đại hoàng tử quả nhiên hiển đạt, chỉ điểm rất đúng chỗ.”
Có thể ‘lơ’ công chúa Nhu Nhiên, nhưng có quý phu nhân nào da căng không chặt, dám ‘lơ’ Hoàng hậu nương nương chứ? Chỉ là từ sau sự kiện ‘rượu độc’, Lưu Hoàng hậu bắt đầu ăn chay trường, một lòng hướng Phật, ru rú trong cung ít ra ngoài. Trừ những việc cần Hoàng hậu đảm nhiệm ra, gần như không gặp người, chứ đừng nói chi là làm cung yến gì đó.
Nhưng dầu gì Hoàng hậu vẫn là một người mẹ, vẫn sẽ làm chỗ dựa cho con gái mình. Lại là việc thiện… dĩ nhiên có thể bù đắp chút hình ảnh của công chúa Nhu Nhiên.
Chuyện thất đức ‘giết thần thê cướp thần tế’, dù ít dù nhiều có thể bưng bít được chút gì dễ nhìn, đám quý phu nhân cũng không dám vắng vẻ công chúa Nhu Nhiên nữa.
“Hoài Chương huynh mơ hồ từng đề cập qua, mẫu thân huynh ấy cả đời chỉ làm một chuyện trái với lương tâm, sau đó hối hận không thôi, cũng đã trở thành nửa cư sĩ rồi. Hoàng hậu của Đại Yến chúng ta, trừ ngu ngốc ra, lá gan còn rất nhỏ.” Trần Thập Thất cười đáp, “Yên tâm đi, ta không muốn động đến Hoàng hậu nương nương… Hoài Chương huynh cũng đã đảm bảo, hơn nữa động đến Hoàng hậu, nguy hiểm quá lớn.”
…Ý của cô là, nếu Thái tử không đảm bảo trước, cô thật sự nghĩ tới chuyện muốn động đến nữ nhân tôn quý nhất Đại Yến?
Trần Tế Nguyệt tim đánh thắt một cái. Nữ nhân trước mắt nhìn như ốm yếu không chịu nổi này, thế nhưng ôm thù rất dài dai đấy.
“Đại hoàng tử cô cũng không cần nghĩ!” Hắn nghiêm nghị cảnh cáo.
Trần Thập Thất kinh ngạc, “Ta không cần phí sức đi động hắn? Hoài Chương huynh cũng không phải ngồi không. Huynh ấy tất nhiên sẽ xử lý chuyện Đại hoàng tử hoàn toàn.”
Nghĩ thử mà xem, vì sao ông anh Cửu ca vốn tâm kế hơn người, thậm chí còn hơn nàng cả một bậc, lại tâm đầu ý hợp đi kết bạn với Hoài Chương huynh, vì sao một đám ca ca đồng môn đông như vậy, Trần Thập Thất lại đặc biệt xem Hoài Chương huynh là ca ca ruột vô cùng thân thiết.
Lúc ấy bọn họ cũng không biết Hoài Chương huynh chính là Thái tử gia.
Thập Nhất ca từng oán hận rằng, nhìn ba người bọn họ chụm đầu chung một chỗ, thì có loại cảm giác “hồ ly tinh tụ hội”, trước mặt thì thấy là mặt người hình người đấy, sau lưng tổng cộng lại là 27 cái đuôi đang phe phẩy một cách không hề hảo ý. (ba con hồ ly chín đuôi)
Hoài Chương huynh là thoạt nhìn ôn thiện (ôn nhu thiện lương), trong bụng còn trầm tĩnh hơn nàng, chỉ có ghi thù thêm chứ không có ghi thù nhất.
Mặt của Trần Tế Nguyệt phủ xuống cuồng phong bạo tuyết, nội tâm lại không thoải mái một cách khó hiểu.
Thái tử tài ba lắm sao?! Quả thực giỏi như thế thì sao còn bị trúng ám toán? Đã biết rõ hắn thế, lúc trước sao không dứt khoát gả cho hắn làm Thái tử phi? hay là chính phi đi?
Nhưng hắn có thể nói sao? Không thể. Hắn là thiếu chủ Bắc Trần hỉ nộ bất động hình sắc, là nam tử hán đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất). Những lời này nói ra khỏi miệng chính là một cỗ vị chua… Hắn mới không có ghen, tuyệt đối, không có.
Nhưng Trần Thập Thất không hề chú ý tới dị trạng của hắn, dù sao thiếu chủ đại nhân một năm bốn mùa đều là mặt nhăn mày nhíu, trông như thể chủ nợ bị ai ‘mượn gạo trả trấu’ ấy. Nàng đang suy nghĩ chuyện công chúa Nhu Nhiên dựa vào Hoàng hậu trở lại vòng giao tiếp của các quý phu nhân, Đại hoàng tử muốn dùng Hải Ninh Hầu, nhất định sẽ chuẩn bị cho hắn thể diện một chút, hơn nữa sẽ bó công chúa và phò mã lại càng chặt hơn.
Lúc này nàng mới quan sát Trần Tế Nguyệt từ trên xuống dưới, hơn nữa còn đi vòng quanh hắn tỉ mỉ nhìn một lượt.
Khuôn mặt nhăn nhó của Trần Tế Nguyệt thiếu chút nữa không duy trì được, lỗ tai hơi đỏ lên.
“Mùng một tháng hai, trước tiết Hoa Triêu (ngày của hoa), huynh có rảnh rỗi không?” Trần Thập Thất hỏi.
… Gì? Trần Tế Nguyệt gắng gượng duy trì vẻ mặt cau có, nội tâm lại ‘phiên giang đảo hải’. Trước tiết Hoa Triêu, người hữu tình gặp gỡ dưới đèn, là tập tục xưa của dân gian. Trần Thập Thất đây là… cái này đây là…
“Ngày đó là đại thọ cô tổ mẫu ta bảy mươi tuổi, huynh có thể bồi ta đi không?”
Phiên giang đảo hải đang cuộn trào mãnh liệt của Trần Tế Nguyệt, lập tức thành ‘sông cạn đá mòn’. “Cô tổ mẫu của Nam Trần các cô mừng thọ, liên quan gì tới Bắc Trần ta?” Hắn thật tình nổi giận, hơn nữa là xấu hổ.
“Đúng không sai. Nhưng nếu thiếu chủ ngài có thể đem uy nghi thu lại một chút, chúng ta có thể làm cho công chúa và phò mã phi thường ngột ngạt.” Nàng lộ ra một nụ cười ôn nhã, cúi đầu nhu thuận, “Thật sự chỉ có ngài mới có thể giúp ta chuyện này, có thể chứ?”
Mặt mày vẫn nhăn nhíu như trước, nội tâm Trần Tế Nguyệt lại đột nhiên nắng xuân rực rỡ, gió thơm mười dặm, tâm tình toàn bộ quang đãng.
“Ừm.” Hắn giả vờ dáng vẻ vân đạm phong thanh, “Thập Thất nương tử đã lên tiếng, thì cùng cô đi một chuyến vậy.”