Bối Phụ Dương Quang

Chương 14:





Lâm Tư Đông sáng sớm liền tỉnh giấc, quay đầu, Giải Ý còn đang ngủ say, y thương yêu mà nhìn say đắm.
Y khe khẽ hôn nhẹ lên gương mặt phiêu lượng mà an tỉnh đó, xuống giường làm bữa sáng.
Giải Ý ngủ luôn luôn tỉnh. Tuy rằng động tác Lâm Tư Đông khinh thủ khinh cước, nhưng hắn vẫn bị động tác làm cho tỉnh lại. Đợi y ra ngoài đóng cửa lại, Giải Ý mới trở mình một chút, mở mắt ra, nhìn màn mưa ngoài cửa sổ mà xuất thần.
Hắn không có khí lực, vì say rượu mà đau đầu như búa bổ, cả người đều như rã ra từng mảng, đau đớn không chịu nổi. Hắn im lặng nằm nghe tiếng mưa rơi một hồi lâu, liền mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thật sự là quá uể oải, hắn hiện tại chỉ muốn ngủ, cái gì cũng không có khí lực mà nghĩ nữa.
Qua một hồi lâu, Lâm Tư Đông khinh thủ khinh cước mà tiến đến, thấy hắn vẫn đang ngủ, liền ngồi lên giường, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên mặt hắn, hưởng thụ mà vuốt ve, cảm thụ cái cảm giác như chạm vào tơ lụa mềm mại.
Hô hấp Giải Ý rất nhẹ, mặt mày tất cả đều hiện lên sự mệt mỏi rã rời.
Đợi thật lâu, Lâm Tư Đông mới nhẹ lây hắn, không tỉnh, lại lây lây hắn, cười nói: “Tiểu Ý, dậy ăn chút gì nhé. Ăn no rồi ngủ, thế thoải mái hơn.”
Giải Ý mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Lâm Tư Đông thấy nhãn thần hắn mờ mịt bất lực, lòng nhất thời cũng hóa thành mềm nhũn. Y tới gần hắn, cách chăn mà ôm chặt lấy hắn, ôn nhu hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhãn thần Giải Ý chậm rãi trở nên trong trẻo, hiển nhiên đã tỉnh táo lại.
Lâm Tư Đông vui sướng hài lòng cười, vuốt vuốt mái tóc đen bù xù của hắn, ôn nhu mà nói: “Tối hôm qua mệt chết đi nhỉ? Ta rất lợi hại đó, ngươi cũng nên quen dần đi. Đến đây, ngồi dậy ăn sáng trước, sau đó hãy nghỉ ngơi, được chứ?”
Giải Ý nhắm mắt lại, trầm mặc chốc lát rồi nhẹ giọng hỏi: “Ngươi nặng bao nhiêu?”
“Một trăm lẻ tám.” Lâm Tư Đông cười, hôn hôn mặt hắn.
Giải Ý nhíu mày: “Ngươi nặng như thế, đừng có đè ta?”
Lâm Tư Đông cười to, thân thủ kéo hắn lại gần mình.
Giải Ý không nhúc nhích, mặc y giật lại chăn.
Trên người hắn tràn đầy xanh đen ứ thương, nhìn qua khiến cho giật mình.
Lâm Tư Đông nhẹ nhàng vuốt những vết thương này, nghĩ mình có điểm đáng trách: “Xin lỗi, ta kích động quá, không khống chế được.”
Giải Ý cố gắng đem tay y đẩy ra, tự mình từng bước xuống giường. Nhưng chân chỉ vừa chạm đất, thân thể hắn liền mất cân bằng, suýt nữa ngã.
Lâm Tư Đông tay mắt lanh lẹ, lập tức ôm lấy hắn.
Giải Ý ổn định lại cơ thể, giương tay muốn đẩy y ra.
Thế nhưng y lại ôm rất chặt, vững vàng không buông.
Giải Ý cúi đầu mà nói: “Ta muốn đi tắm, ngươi buông.”
Lâm Tư Đông thoáng thả lỏng một ít, đưa hắn ôm lấy, đỡ hắn đi từ từ đến phòng tắm, thân thiết hỏi: “Thực sự không muốn ta hỗ trợ à?”
Giải Ý bình tĩnh gật đầu: “Ta tự mình làm được.”
Lâm Tư Đông liền chỉ cho hắn giá để khăn: “Mấy cái này đều mới cả, ngươi tự nhiên dùng.”
Giải Ý “Uhm” một tiếng nhẹ.
Trong mắt hắn giờ chỉ có trống rỗng, thần tình bình tĩnh. Lâm Tư Đông cũng chẳng nhìn ra sâu cạn, một thời liền không dám lỗ mãng. Y xoay người lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Từ bên ngoài, y nghe được tiếng nước chảy, từ đó mới yên lòng, liền tới tủ quần áo lấy ra một bộ đồ ngủ, đặt tại bàn con cạnh cửa nhà tắm, sau đó đẩy cửa sổ, khiến không khí ngày mới ùa vào, xua đi trọc khí trong phòng.
Y quay người lại, đem drap giường, vỏ chăn, bao gối tất cả đều thay đổi, rồi lại đem cháo bưng lên, múc ra một chén, đặt ở trên bàn trà. Y quay qua quay lại, nhìn ngắm mọi thứ đã được xếp đặt, thoả mãn mà cười cười, liền ngồi xuống chờ.
Qua thật lâu, tiếng nước trong phòng tắm mới ngưng hẳn, Lâm Tư Đông đứng dậy, đóng lại cửa sổ.
Lại một lát sau, Giải Ý đi ra.
Trong phòng rất lạnh làm hắn không khỏi rùng mình một cái.
Lâm Tư Đông nhìn thân thể xích lõa của hắn, chưa kịp khởi sắc tâm, đã nhanh chóng chỉ vào bộ quần áo đặt trên bàn con: “Mau mặc y phục vào, coi chừng cảm lạnh.”
Giải Ý nhìn thoáng qua rồi cầm mà từ từ mặc vào. Y phục rất lớn, hắn phải dùng thắt lưng mà buộc lại mới mặc được, thắt lưng thon gầy hiện ra.
Lâm Tư Đông ôn nhu nói: “Ngươi cứ tại giường ăn đi, ta mang lại ngay.”
Giải Ý toàn thân đau đớn, lúc này cũng không làm khó mình làm chi, liền ngồi trên giường, tiếp nhận chén cháo.
“Sau đó ngươi qua đây ở luôn đi, ta hầu hạ ngươi.” Lâm Tư Đông hắc hắc cười, khẩu khí tựa như nói với lão bà của mình, tự nhiên vô cùng.
Giải Ý chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ từ từ uống chén cháo, cảm giác có chút muốn ói. Hắn đem chén để lên tủ đầu giường, lập tức nằm xuống, rất nhanh đã ngủ mơ màng.
Hắn đang phát sốt, thế nhưng Lâm Tư Đông lại không biết gì cả. Y nhìn Giải Ý ngủ, liền không dám làm ồn, đem chén cháo, muỗng, bàn thu dọn lại, xuống lầu bỏ vào nhà bếp, sau đó đến phòng khách cầm lấy điện thoại, gọi một cú cho Vu Hiển Cường.
—————-
Bên ngoài mưa to giàn giụa, giọt giọt đập vào mặt kính, Vu Hiển Cường cùng Lê Vân An ngồi ở quán cà phê, một bên nhàn nhã uống cà phê, một bên một bên cảnh mưa rơi bên ngoài.
Hai người ngày hôm qua hợp mưu, làm đại sự, hôm nay ở nhà ngồi không yên, liền tụ lại chờ tin tức.
Buổi chiều, Lâm Tư Đông điện tới.
Vu Hiển Cường nghe điện xong, vẻ mặt tươi rói, không ngừng xưng dạ dạ. Buông điện thoại di động, hắn cười nói: “Lão Lê, quả nhiên như ngươi tính, Lâm tổng đã đắc thủ, ta xem ngươi lần này phi thường thoả mãn nha.”
Lê Vân An dáng vẻ thoả thuê mãn nguyện, nhưng vẫn giả bộ nhàn nhạt mà nói: “Khẳng định sẽ như thế thôi.”
“Ngươi thật là thông minh.” Vu Hiển Cường cười lắc đầu. “Chỉ làm trợ lý, thật đáng tiếc a.”
“Cũng không hẳn thế.” Lê Vân An nhún vai. “Ta lại nghĩ ở sau màn bày mưu tính kết cảm giác tốt nhất. Nhìn sự tình theo kế hoạch của ta phát triển, lòng cảm thấy thành tựu mới là điều tốt.”
Vu Hiển Cường không hiểu hỏi lại: “Ngươi sao chắc lão bản các ngươi nhất định thực hiện theo kế hoạch của ngươi làm? Vạn nhất công trình làm xong, hắn không cho ngươi tiền, ngươi làm sao bây giờ?”
“Sẽ không đâu. Trước đây từng công trình hắn đều như lệ mà cho ta tiền.” Tuy rằng nói như thế, trong lòng y vẫn có chút lộp bộp nghi ngờ.
“Xem ra ngươi rất tín nhiệm lão bản ngươi à. Thế mà ngươi lại phá rối phía sau hắn, đem hắn bán thẳng cho Lâm tổng của chúng ta. Thật là nhìn không ra, đến tột cùng ngươi nghĩ cái gì nữa.” Vu Hiển Cường không quá minh bạch. Hắn là biểu đệ của Lâm Tư Đông, tốt nghiệp đại học xong liền theo biểu ca mình, tại tập đoàn thân phận cũng đặc thù, người người còn cho hắn ba phần mặt mũi, sở dĩ nào có hiểu được Lê Vân An.
Lê Vân An nheo nheo mắt, nhìn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ, lẳng lặng mà nói: “Bán đứng? Ta không cho là như vậy. Lần này là cơ hội khó gặp, thế nào cũng không nên buông tha. Ta làm như vậy, hoàn toàn đều vì lợi ích của hắn. Công trình này làm xong, chúng ta tất cả mọi người đều tốt cả không phải sao, mà Giải tổng cũng cả đời không lo nữa. Lẽ nào ta làm sai sao?”
“Người tại giang hồ, làm gì có đúng có sai?” Vu Hiển Cường có chút cảm khái. “Chỉ có thể hỏi nên hay không nên làm mà thôi.”
“Nói cũng đúng.” Lê Vân An gõ gõ bàn tán thưởng. “Được rồi, yêu cầu của ngươi ta đã nói cho Giải tổng biết rồi. Hắn nhờ ta nói lại với ngươi, hắn đáp ứng, không thành vấn đề.”
“Tốt, chúng ta chờ ký hợp đồng thôi.” Vu Hiển Cường cười cười căn dặn hắn. “Ngày mai các ngươi phải mang dự toán cùng biểu đồ hiệu quả cho ta, ngàn vạn lần không thể làm lỡ đâu.”
“Ngươi yên tâm, chúng ta đã làm tốt rồi.” Lê Vân An chắc chắc mà gật đầu.
Hầu như tất cả mọi chuyện đều dựa như mong muốn của họ. Bọn họ trầm tĩnh lại, khoái trá mà tán chuyện, kể lại mấy chuyện thời xưa còn học chung.
Cách đó không xa, đưa lưng về phía bọn họ, Ly Đình với Trương Duy Cần đang ngồi. Bọn họ vốn tới đây ăn cơm trưa mà thôi.
Thế nhưng nghe xong bọn họ nói chuyện, Ly Đình tức giận đến sắc mặt tái cả lại. Trương Duy Cần ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ, thấp giọng hỏi: “Bọn họ là ai?”
Ly Đình cắn răng mím môi nói nhỏ: “Một là trợ lý Lâm Tư Đông, một là trợ lý Tiểu Ý.”
Trương Duy Cần đang suy tư nghe nói thế, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
“Đừng nóng giận.” Hắn nhẹ giọng xoa dịu Ly Đình. “Ngươi xem có nên nói cho Giải tổng hay không?”
“Đương nhiên phải nói.” Ly Đình tức giận vô cùng. “Ta hận nhất loại vương bát đản ăn cây táo, rào cây sung này, nhất là loại vô liêm sỉ, phản chủ như Lê Vân An. Tiểu Ý đối y tốt như vậy, y lại ở sau lưng Tiểu Ý mà tính toán. Ta nhất định phải nói cho Tiểu Ý biết, để thằng đó biết loại người như nó không dễ sống trên đời được.”
“Tốt.” Trương Duy Cần nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng. “Chờ Giải tổng trở về, chúng ta nói cho hắn. Hiện tại đừng nóng giận nữa, cần gì dùng sai lầm người khác mà nghiêm phạt chính mình như vậy?”
Ly Đình gật đầu, tâm tình cũng đã dịu đi đôi chút.
Bọn họ giờ chẳng còn hứng mà ăn nữa, Trương Duy Cần liền gọi bồi bàn: “Hóa đơn.”
Vu Hiển Cường cùng Lê Vân An nghe vậy, không khỏi quay đầu lại nhìn.
Ban ngày hai người họ đều mặc đồ thường, Ly Đình cũng không trang điểm, dáng vẻ cùng buổi tối hoàn toàn bất đồng. Vu Hiển Cường chỉ cảm thấy bọn họ có chút quen mắt, một thời nghĩ không ra. Nhưng Lê Vân An sắc mặt thay đổi, hơi xanh lại.
Y âm thầm suy nghĩ, không biết bọn họ đã nghe được gì chưa, nếu nghe được, chuyện thực sự không ổn rồi.
Tính cách Giải Ý y rất hiểu, ngoài mềm trong cứng. Nếu như Giải Ý biết chuyện này, có khả năng y bị hất cẳng khỏi công ty ngay, khiến y cái gì không chiếm được.
Y quay sang, âm thầm nhìn hành động của bọn họ. Chỉ thấy bọn họ trả hóa đơn rồi đứng dậy đi, một chút cũng không có nhìn bên này. Y lúc này mới yên tâm một chút, nhưng vẫn đang lo lắng.
Vu Hiển Cường nhìn thần tình Lê Vân An có chút kém, vội vã hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lê Vân An nói quanh co lấp liếm. “Hình như thấy người quen, nhưng nhìn kỹ lại không phải.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.