Bối Phụ Dương Quang

Chương 41:





Trình Viễn với Lâm Tư Đông tuyệt nhiên bất đồng, y đối với Giải Ý phi thường ôn nhu. Tại trên giường, Lâm Tư Đông luôn luôn như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt khiến hắn đôi khi không chịu nổi. Mà Trình Viễn tựa dòng nước ấm, chậm rãi tạo cho hắn cảm thấy nhu tình vô biên.
Giải Ý cười khổ mà nhìn y, gương mặt suất khí kia lúc này đây đặc biệt dịu dàng thắm thiết.
Trình Viễn ôm lấy con người đã khiến y khao khát bao lâu nay, tuy rằng đã không còn khí lực làm nhiều chuyện nữa nhưng vẫn lưu luyến mà hôn lấy môi hắn.
Giải Ý uể oải bất kham, chỉ cảm thấy ngay cả khí lực nói cũng không có.
Trình Viễn thủ thỉ bên tai hắn: “Tiểu Ý, ta là thực sự thích ngươi, ngươi theo ta đi. Tư Đông, để ta nói.”
Giải Ý không nhúc nhích chỉ nói một chữ: “Không.”
Trình Viễn nghe một chữ đó, đôi tay chợt siết lại, vững vàng ôm thắt lưng hắn, trong thanh âm có một tia ghen tỵ: “Ngươi không muốn theo ta, chẳng lẽ đã yêu y rồi?”
“Có thể.” Giải Ý lắp lửng.
Trình Viễn hôn lên môi hắn, khẳng định mà nói: “Tin ta đi, yêu Lâm Tư Đông, ngươi không có kết quả tốt đâu.”
Giải Ý không tránh, cũng không giãy dụa, chỉ mỉm cười: “Viễn ca, ngươi nói xem có sức mạnh nào khiến mũi tên đã bắn đi quay đầu lại chứ? Chuyện lần này chỉ do bất ngờ, cùng tình cảm không liên quan. Nếu như bởi vì ta mà phiền hà ngươi, ta hướng ngươi xin lỗi.”
“Đừng nói như vậy, ta lại nghĩ việc này là phúc chứ không phải họa.” Trình Viễn ôn nhu mà cười, nhẹ nhàng vuốt ve hắn. “Ngươi yên tâm, ta nhất định phải tìm ra tên kia, “chân thành” mà cảm tạ.”
“Ta cũng muốn tìm ra tên khốn đó.” Giải Ý cắn răng. “Ta muốn nhìn xem tên đó là thần thánh phương nào, lá gan cư nhiên lớn như vậy.”
———————-
Hai người ngủ thẳng đến tận tối, mới miễn cưỡng đứng dậy được. Trình Viễn cùng Giải Ý đi ăn, rồi chạy xe tới câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn, đem xe của mình về.
Giải Ý suy nghĩ một chút, đi vào câu lạc bộ, tìm Trương Duy Cần hỏi hắn về những người nhân viên phục vụ phòng hôm qua. Trương Duy Cần chẳng hiểu hắn có chuyện gì, nhưng vẫn đem 3 nhân viên kia kêu ra.
Giải Ý nhìn một lượt, vẫn không thấy ai là người ngày hôm qua thay hắn cùng Trình Viễn rót rượu.
Trương Duy Cần lập tức đem tất cả nhân viên phục vụ, quản đốc, chủ quản gọi tới cho hắn nhận mặt.
Giải Ý nhìn xong, chẳng thấy, liền không nói thêm gì, cảm tạ Trương Duy Cần rồi rời đi.
Việc này cũng không gấp, hiện tại hắn cần nghỉ ngơi một chút.
——————-
Tình sự một đêm kia phi thường kịch liệt, Trình Viễn tuy rằng tính cách cũng tốt, không lưu lại vết tích gì trên người hắn nhưng thể lực vẫn tiêu hao nghiêm trọng, cần thời gian khôi phục.
Hắn lái xe về biệt thự, thống thống khoái khoái mà tắm rửa một cái liền ngủ.
————————–
Một đêm không mộng mị, Giải Ý ngủ rất thoải mái. Tới tận khi trời sáng bừng, hắn mới mở mắt ra, miễn cưỡng trở mình.
Không khí se lạnh sáng sớm tiến vào, rèm cửa màu trắng nhẹ nhàng phiêu động. Bên ngoài thập phần an tĩnh, thỉnh thoảng có một chiếc xe nổ máy, sau đó là tiếng xe chạy nho nhỏ.
Thái dương đã mọc lên rất cao rồi, Giải Ý cũng không định dậy. Cơ thể vừa xót vừa đau, tựa như cả ngày hôm qua đã chạy maratong một đoạn rất dài, hôm nay cần triệt để nghỉ ngơi.
Lúc này, điện thoại bên giường vang lên. Hắn cầm lấy microphone, miễn cưỡng nói một chữ: “A lô.”
“Còn chưa dậy à? Thanh âm vang vang của Lâm Tư Đông truyền tới, tựa hồ y chỉ ở ngay bên cạnh.
Giải Ý lười biếng mà cười: “Ngươi ở đâu vậy?”
“Tokyo.”
“A, đến Nhật Bản rồi sao? Thế nào sớm như vậy?”
“Sớm cái gì? Hiệu suất làm việc của người Nhật Bản ngươi cũng biết đó. Ta ăn xong điểm tâm rồi, lập tức sẽ đi ra ngoài tham quan đây.”
“Ngươi chừng nào thì trở về?” Giải Ý lại trở mình, biếng nhác hỏi.
“Ngày mốt, cũng có khả năng dừng ở Hàn Quốc hai ngày.”
“Hay a, chu du liệt quốc.” Giải Ý nhịn không được ngáp một cái. “Nhanh trở về đi.”
“Ngươi xem ngươi kìa, mệt rã rời a.” Lâm Tư Đông hắc hắc cười nói. “Ai, đúng là xã hội chủ nghĩa tốt a.”
Giải Ý cười khúc khích: “Được rồi, điện thoại quốc tế đường dài a, tiết kiệm tiết kiệm đi.”
Trong điện thoại vang lên tiếng chuông cửa, chỉ chốc lát sau liền nghe được thanh âm cung kính của một người Nhật Bản.
Lâm Tư Đông cấp cấp mà nói: “Tiểu Ý, ta phải đi, ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn đó, nghe không?”
Giải Ý ha ha cười: “Biết.”
Buông điện thoại, hắn đứng dậy đi lên sân thượng, hoạt động một hồi, lúc này mới trở lại trong phòng lật xem lịch làm việc.
———————–
Tình sự sinh nhật đêm đó cùng Trình Viễn, bị hắn xử lý thành “tình một đêm” bình thường, chẳng dây dưa thêm nữa.
Trình Viễn biết tính hắn, đâu dễ bỏ qua. Y mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Giải Ý, hẹn hắn đi ăn, uống trà. Giải Ý vẫn một mực cự tuyệt, ngữ khí vẫn ôn hòa lễ độ, phảng phất chuyện gì cũng không có phát sinh qua.
Không đến hai ngày, Trình Viễn nhịn không được trực tiếp chạy đến công ty Giải Ý tìm hắn.
Giải Ý nhìn y đi vào văn phòng mình, nhàn nhạt nói: “Viễn ca, đừng phí công nữa, chúng ta không có khả năng đâu.”
Trình Viễn cười nói: “Trong tự điển của ta, không có 4 từ “không có khả năng”.”
Giải Ý cũng bắt đầu cảm thấy phiền hà, đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Được, ngươi đi nói với Lâm Tư Đông, nếu Tư Đông nguyện ý buông tay, ta liền với ngươi cùng một chỗ, như vậy được chứ?”
Trình Viễn cứng người. Trước giờ y luôn hao tổn tâm cơ vào Giải Ý, suy nghĩ chưa bao giờ nhớ tới Lâm Tư Đông, lúc này nghe hắn nói những lời này, không khỏi nghĩ lại bên kia, thì ra vẫn còn một người vướng chân vướng tay này.
Đúng là cần phải động não động não mà nghĩ.
Y hào hiệp mà cười: “Được, Tiểu Ý, đây chính là do ngươi nói đó, một lời đã định.”
“Một lời đã định.” Giải Ý mỉm cười gật đầu, hắn thật sự muốn chống mắt nhìn xem y làm gì được Lâm Tư Đông.
Trình Viễn ha ha cười, đứng dậy: “Tốt lắm, ta tạm thời không quấy rối ngươi nữa.”
Giải Ý cũng ý vị thâm trường mà cười: “Thứ lỗi, không tiễn xa được.”
Trình Viễn mỉm mỉm cười cười, đi tới cửa thang máy, vừa định bấm nút, Lê Vân An từ phía sau chạy lại.
————————
“Trình tổng.” Gã gấp gáp hữu lễ kêu.
Trình Viễn liếc gã một cái, lãnh đạm ậm ừ đáp lời.
Lê Vân An giành mà bấm nút đi xuống, sau đó kính cẩn lui ra phía sau nửa bước.
“Cảm tạ.” Trình Viễn chờ thang máy từ tầng dưới chót đi đến tận tầng đỉnh rồi lại chậm rãi đi xuống. Đang lúc buồn chán, y thuận miệng hỏi: “Ngươi là trợ thủ Giải tổng à?”
“Vâng.” Lê Vân An lễ phép đáp.
“Ta có nghe nói về ngươi.” Trình Viễn cười nói. “Kẻ mạnh thì thủ hạ cũng không yếu.”
“Không dám nhận. Không biết ta có thể trở thành thủ hạ dưới trướng Trình tổng được hay không?” Lê Vân An hàm ý cười, kiên định nhìn y.
Trình Viễn có điểm kinh ngạc liếc gã một cái: “Có ý gì? Định đi ăn máng khác sao?”
“Người chọn chỗ cao mà.” Mặt Lê Vân An mang theo một nụ cười sâu xa khó hiểu.
Trình Viễn lấp lững: “Công ty Tân Cảnh Giới cũng không phải chỗ thấp mà, nếu như làm cao ốc Hoan Nhạc, sau đó khẳng định oanh động Hải Nam.”
Lê Vân An trầm thấp nói: “Bất quá cũng là nhà giàu mới nổi thôi, sao bằng tập đoàn Viễn Đại, thụ đại căn thâm (1)?”
Cửa thang máy vừa mở, cả hai cùng nhau đi vào. Xung quanh có không ít người, cả hai không hề nói thêm lời nào. Đợi tới khi ra khỏi tòa nhà, Lê Vân An mới quay sang hỏi y: “Trình tổng, có thể cùng ngài đơn độc nói chuyện được không?”
Trình Viễn suy nghĩ một chút, đáp lại: “Vào trong xe ta đi.”
Vừa ngồi vào trong chiếc xe Buick của mình, Trình Viễn thập phần khó hiểu hỏi: “Theo ta được biết , Giải tổng các ngươi rất tín nhiệm ngươi, chức vị ngươi tại công ty Tân Cảnh Giới cũng rất cao, có thể nói dưới một người, trên vạn người. Quyền với lợi như thế, vốn là điều người người ao ước. Vì sao hiện tại lại muốn đi ăn máng khác?”
Lê Vân An suy nghĩ cẩn thận, nói: “Không sai, ta tại công ty Tân Cảnh Giới chức vị với đãi ngộ không thấp. Thế nhưng, hồi báo ta nhận được e rằng không bằng tiểu viên chức bên tập đoàn Viễn Đại . Ta nghĩ đã lâu rồi, quyết định đổi hoàn cảnh một chút.”
“Ta nhớ kỹ mấy người hùng tâm bừng bừng có một câu cách ngôn, “Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng.” Trình Viễn mỉm cười, chẳng có chút tin tưởng lí do thoái thác của gã.
“Ta không giống họ.” Lê Vân An lập tức nói. “Ta tình nguyện làm một cọng lông đuôi tiên diễm của phượng hoàng cũng không muốn làm đầu gà đất.”
Trình Viễn nhịn không được cười: “Rất mới lạ, lần đầu tiên được nghe thế.”
“Trình tổng, ta thật tâm muốn đến tập đoàn Viễn Đại đi theo ngài học tập.” Lê Vân An cường điệu lên, vờ vịt thành khẩn.
Trình Viễn nhìn gã, cười khách khí mà lãnh đạm. Y luôn luôn tin tướng mạo do tâm sinh. Tướng mạo được không chỉ hàng thứ hai thôi, then chốt là khí chất, loại như Lê Vân An chính là đem hai chữ “tính toán” viết rành rành lên mặt. Trong tập đoàn Viễn Đại của y, viên chức có bản lĩnh cỡ người này nhưng khí chất quang minh không hề ít, chẳng có gì phải dùng một kẻ không thể tin được như thế này, đó là chưa nói đến việc có thể khiến Giải Ý không thoải mái.
“Ngươi quá khách khí.” Y nhàn nhạt nói. “Ta có cái gì có thể dạy ngươi chứ? Ngươi theo Giải tổng học được không ít thứ rồi. Tại rất nhiều mặt hắn đều đánh bại ta a.”
Lê Vân An lập tức nịnh nọt: “Trình tổng quá khiêm tốn rồi. Với thực lực Trình tổng, Giải tổng chúng ta muốn thắng ngài là không có khả năng a. Ta tin tưởng trên nhiều khía cạnh đều là Trình tổng nhường Giải tổng một bước cả. Trình tổng là người đa tình mà Giải tổng lại là người khiến người khác nhất kiến khuynh tâm, đưa cho một cái công trình có là gì đâu? Coi như là đưa cả giang sơn để có được niềm vui mỹ nhân cũng không phải không thể? Ta nói đúng không, Trình tổng?”
Những lời này một phát bắn thẳng vào lòng Trình Viễn, gãi ngay chỗ ngứa của y. Y nở nụ cười: “Hình như ngươi biết rất nhiều thứ a.”
“Trình tổng quá khen.” Lê Vân An khiêm tốn cười cười. “Ta bất quá chỉ tận mắt chứng kiến Giải tổng làm sao phát triển lớn mạnh như thế này thôi. Trình tổng, ta biết tại quý tập đoàn, người như ta đầy rẫy, thế nhưng người lý giải nhược điểm Giải tổng như ta, ta dám nói trên đời này chỉ có mình ta mà thôi.”
Trình Viễn cong cong khóe miệng: “Tốt, như vậy, kết luận của ngươi là gì?”
Lê Vân An thẳng lưng: “Nếu ta được qua bên chỗ Trình tổng, cái khác không nói, đầu tiên ta có thể giúp ngài có được Giải tổng, giải quyết xong tâm nguyện.”
Trình Viễn cười cười: “Ta tin tưởng kiến nghị ngươi có thể đưa ra, Lâm Tư Đông đều đã làm cả rồi. Hơn nữa ta không có công trình như cao ốc Hoan Nhạc, ngươi dự định thế nào khiến hắn rời khỏi Lâm Tư Đông đây?”
Lê Vân An sửng sốt, lập tức nói ngay: “Ta không thấy có gì xung đột cả.”
Sắc mặt Trình Viễn lạnh lẽo lại: “Ta không thích cùng người khác chia sẻ.”
Lê Vân An do dự một chút mới nói: “Nói như vậy, cũng không phải không còn biện pháp.”
“A? Nói chút coi.” Trình Viễn bất động thanh sắc.
Lê Vân An nho nhỏ giọng: “Trình tổng có thể có được người hắn trước…”
Trình Viễn lập tức cắt đứt lời gã: “Làm sao có? Đem hắn quá chén? Bỏ thuốc hắn? Hay thẳng thừng cưỡng gian hắn luôn hả?”
Lê Vân An sắc mặt đại biến: “Trình tổng, ta không có ý này …”
Trình Viễn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi họ Lê phải không? Ta khuyên ngươi một câu, trên giang hồ ngươi lừa ta gạt cũng không ngạc nhiên, thế nhưng làm kẻ phản bội thì vĩnh viễn bị người khinh thường thôi. Đừng cho là ta giáo huấn ngươi, ngươi nếu như cứ thế, sau này rất khó có kết quả tốt. Không sai, ta thích Giải tổng các ngươi, thế nhưng đại trượng phu quang minh lỗi lạc, truy người cũng có cách của mình, phương diện này ta không đi tà đạo. Ngươi tự nhiên đi vậy.”
Lê Vân An thấy mặt Trình Viễn đã bắt đầu xanh đen lại, liền không dám nói thêm lời nào, chỉ còn nước xuống xe.
Trình Viễn lạnh lùng nhìn gã một lần nữa đi vào tòa nhà, lập tức cầm lấy điện thoại.
Giải Ý nghe thanh âm Trình Viễn khác thường, không khỏi có chút ngẩn ra.
“Tiểu Ý, chú ý gã dưới trướng ngươi.” Trong thanh âm Trình Viễn chứa đầy quan tâm lo lắng.
“Lê Vân An?” Giải Ý lập tức phản ứng.
“Đúng, lão bản thông minh a.” Trình Viễn yên tâm cười. “Phải cẩn thận người này, đừng để gã phá chuyện của ngươi.”
Giải Ý cảm kích mà nói: “Ngươi yên tâm, ta đang chỉnh lý gã đây.”
“Vậy là tốt rồi.” Trình Viễn khôi phục lại sự hào hiệp vốn có, nhân cơ hội đề nghị. “Buổi tối ăn cơm cùng nhau đi.”
Giải Ý nở nụ cười, rốt cục cũng đáp ứng: “Được rồi.”
Trình Viễn rất hài lòng, lập tức lái xe ly khai. Vừa rồi y chỉ là thuận miệng nói ra “Đem hắn quá chén? Bỏ thuốc hắn?” thôi, thế mà Lê Vân An đã thay đổi sắc mặt, thực sự quá mức kỳ quặc, y phải tìm người tra tra tiểu tử này cho tốt mới được.
______________
(1) thụ đại căn thâm: cây to rễ lớn, ý nói Viễn Đại thanh thế to hơn Tân Cảnh Giới nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.