Vào mùa đông, trời nổi gió rất to, bởi vậy tất cả các cánh cửa tại thư phòng đều được đóng lại, chỉ chừa mỗi một ô cửa sổ cho thoáng.
Kỷ Sơ Đào thích đọc sách ở nơi yên tĩnh, không quen để ai ở lại hầu hạ mình, các thị tỳ đều đã lùi ra sau cung điện. Tập tranh, bát thuốc, rồi thêm cả gian phòng vắng vẻ và tĩnh lặng, dường như tất cả đều diễn ra thật tự nhiên.
Kỷ Sơ Đào đứng dưới kệ sách, vươn tay lên để lấy một cuốn quốc sử dày cộp ở trên. Nàng bỗng thấy có một cái bóng bao phủ trên đỉnh đầu mình, tiếp đến là một cánh tay thon dài lướt qua tai, lấy sách xuống cho nàng một cách dễ như trở bàn tay.
"À, đa tạ..." Kỷ Sơ Đào xoay người lại, nhưng vừa quay sang thì nàng đã giật thót trước dáng vẻ của Kỳ Viêm lúc này.
Hắn đã lấy sách xong nhưng không lùi lại, chỉ chống tay lên kệ sách, hàng mi phủ bóng tối tăm trên mặt hắn. Khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận được hơi thở hơi dồn dập cùng với thân nhiệt cao đến bất thường của hắn.
"Uống thuốc xong rồi, bây giờ có thể nghỉ ngơi được rồi." Giọng Kỳ Viêm khàn đến lạ lùng, đôi mắt ưng sắc bén nhưng tối tăm, âm trầm của hắn giăng đầy tơ máu, giống như dung nham ngủ say sau lớp băng giá lạnh.
Hắn cởi thắt lưng bằng bàn tay không bị thương.
Kỷ Sơ Đào vẫn chưa biết gì về chuyện tình cảm, kể cả những hình ảnh trong mơ cũng ngắt quãng, mơ hồ vô cùng nên nàng chưa kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy Kỳ Viêm đột nhiên có gì đó kỳ quái.
Nàng nuốt nước miếng, hỏi: "Ngươi sao vậy? Ở đây nóng quá à?"
"Ừm." Giọng nói của Kỳ Viêm vẫn khàn khàn kỳ lạ như thế.
"Vậy để ta sai người hạ lửa than lại một chút…" Kỷ Sơ Đào muốn gọi thị tỳ vào thư phòng, nhưng bỗng có một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng.
Cuốn sách Kỷ Sơ Đào đang ôm trong lòng rơi xuống đất làm phát ra tiếng “phịch”. Theo phản xạ, nàng rút tay về, hành động của nàng có phần ngây thơ và cũng xen lẫn đôi chút hoảng loạn. Cho dù khờ khạo thế nào thì nàng vẫn nhận ra Kỳ Viêm của lúc này có gì đó rất lạ, chẳng giống hắn thường ngày chút nào!
"Ngươi… Rốt cuộc ngươi sao vậy?" Kỷ Sơ Đào vô thức lùi về phía sau, nào ngờ nàng vừa lui một bước thì Kỳ Viêm cũng tiến lên một bước.
Đằng sau tấm bình phong trong thư phòng có một chiếc giường nhỏ để nghỉ ngơi, có treo chuông bạc và màn trướng bằng lụa mỏng, Kỷ Sơ Đào bất cẩn nên bị sẩy chân, ngồi phịch xuống nhuyễn tháp.
"Ta thế nào thì đáng lẽ ra điện hạ phải là người rõ ràng nhất chứ?" Võ bào màu mực bị ném xuống một cách thản nhiên, đắp lên mép tháp, một đôi giày vải lính màu đen đứng trước mặt nàng. Đôi mắt hạnh long lanh tràn trề sự hoảng hốt của Kỷ Sơ Đào ngước lên, tình cờ thấy cảnh cái bóng của Kỳ Viêm bao phủ lấy mình.
Đôi mắt Kỳ Viêm sáng rực, chứa đựng quá nhiều cảm xúc kín đáo và phức tạp. Vào giây phút ấy, Kỷ Sơ Đào cảm giác mình hệt con thỏ bị con sói bị thương nhắm vào vậy. Ngây ngốc, khờ khạo, không có chỗ nào để trốn.
"Điện hạ muốn cá nước thân mật thì cứ nói thẳng thôi, cần gì phải phí tâm vào những việc không đâu như vậy?" Hắn cởi bao cổ tay một cách đầy hoang dã, rồi sau đó cúi người, khàn giọng thì thầm: "Điện hạ vừa đến tuổi cập kê, quốc sắc thiên hương, thần có lý do gì để từ chối chứ?"
Rõ ràng nụ cười của Kỳ Viêm lạnh lùng quá đỗi, nhưng ánh mắt lại nóng bỏng như muốn thiêu cháy người ta. Kỷ Sơ Đào chẳng tài nào hiểu được những gì hắn vừa nói.
Mặc dù không biết Kỳ Viêm đã bị cái gì kích động nhưng Kỷ Sơ Đào đã đoán được hắn muốn làm gì.
Có lẽ là… giống như mấy việc trong mơ ấy.
Đến đây, Kỷ Sơ Đào bàng hoàng. Nàng không hề có ý đó, cũng chưa sẵn sàng cho việc này! Ở tuổi này của nàng, những chuyện đó thật sự quá lạ lẫm và đáng sợ với nàng!
Càng lúc hắn càng dựa sát vào nàng hơn.
"Tiểu Tướng quân bình tĩnh! Như vậy không được đâu, không được đâu…" Kỷ Sơ Đào cuống quýt đến độ mặt mày đỏ bừng cả lên như trái cà chua, lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không biết mình đang nói gì: "Mặc y phục đàng hoàng vào, kẻo… kẻo bị cảm lạnh!"
Nàng vô thức giơ tay lên để ngăn cản Kỳ Viêm đến gần mình, nhưng lại thình lình chạm phải lồng ngực rắn chắc của hắn. Xúc cảm dưới lòng bàn tay làm nàng càng thêm bối rối, tưởng chừng làm bỏng gương mặt vốn đã dễ ngại của nàng.
Thôi xong, đôi mắt của Kỳ Viêm đã tối sầm hơn rồi.
"Người… Ưm!"
Kỷ Sơ Đào nhớ đến chuyện gọi người thì đã muộn. Kỳ Viêm tiến lên một bước, chống một tay lên tháp, tay còn lại thì bụm miệng nàng.
Chiếc giường khẽ kêu lên, dẫn đến màn trướng đỏ hơi lắc lư, chuông bạc kêu đinh đang vang dội. Mắt cả hai chạm nhau, chóp mũi cũng kề sát vào nhau, Kỷ Sơ Đào nhìn thấy cái bóng co ro của mình được phản chiếu trong đôi mắt đẹp đẽ và hoang dã như dã thú ấy. Đó là sự mạnh mẽ tưởng chừng có thể áp đảo người khác hoàn toàn, không một từ ngữ nào có thể lột tả được hết cảm giác ấy.
Bởi vì tay hắn đang quấn vải nên khi bịt miệng sẽ thấy hơi thô nhám, nàng có thể ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng giữa hơi thở của hắn.
Hơi thở của Kỳ Viêm vô cùng nóng bỏng, cất giọng khàn khàn, chẳng biết thứ cảm xúc chứa đựng trong giọng nói ấy là sự châm biếm hay điều gì khác: "Thần không có sở thích bị người khác xem mà học hỏi, hay là điện hạ muốn tất cả mọi người đi vào và thấy dáng vẻ lúc này của chúng ta?"
Thế là Kỷ Sơ Đào không dám động đậy nữa, hàng mi khẽ run. Nàng trợn mắt nhìn hắn một cách bướng bỉnh, sau đó ầng ậng nước mắt.
Kỳ Viêm không ngờ phản ứng của nàng là thế này, không phải thích nhưng ra vẻ cự nự mà là sự chống đối và... sợ hãi từ tận đáy lòng.
Gương mặt nàng nhỏ nhắn biết bao, một bàn tay của hắn đã che đậy được hết. Trực giác mách bảo Kỳ Viêm hãy dừng lại tại đây, khổ nỗi con ác quỷ trong lòng lại xúi giục hắn lưu luyến người trước mặt mình.
Nhân lúc hắn thất thần, Kỷ Sơ Đào vung tay tát hắn. Song, bàn tay nàng đã bị hắn nắm lấy dễ như trở bàn tay khi chỉ còn cách má hắn một tấc.
Sức mạnh giữa hai người chênh lệch quá xa, Kỷ Sơ Đào thở gấp, quay đầu qua cắn Kỳ Viêm một cái rồi dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra.
Đôi mắt hạnh của thiếu nữ óng ánh nước, chớp lóe cùng với ánh nến. Đỏ bừng.
"Bổn cung không hề thích ngươi thế này chút nào cả, Kỳ Viêm!" Kỷ Sơ Đào nức nở gào lên.
Tiếng khóc sụt sịt ấy thoáng chốc đã kéo lý trí của Kỳ Viêm trở về. Trái tim tựa như bị lông chim thổi qua, hắn vẫn giữ tư thế bị nàng đẩy thế này, mãi mà không nhúc nhích. Chỉ còn màn trướng đỏ hết phất lên lại hạ xuống như sương mù giữa hai người.
Không có sự sung sướng như trong tưởng tượng. Cả hai đều chật vật như nhau.
Thật lâu sau, Kỳ Viêm chậm rãi khoanh chân ngồi, đặt tay lên đầu gối, cúi đầu và trầm giọng kết luận: "Bát thuốc đó không phải do điện hạ chuẩn bị."
Giọng điệu hắn đầy khẳng định nhưng cũng cho thấy tâm trạng hắn lúc này đang rối như tơ vò.
"Bổn cung lo lắng cho vết thương của ngươi nên mới sai người chuẩn bị thuốc thang cho ngươi, thế mà cũng không được à?" Kỷ Sơ Đào giận dữ trừng mắt với hắn, mím môi thành một đường thẳng băng. Thật lâu sau, nàng lí nhí than thở: "Rõ ràng... ngươi không phải như vậy mà."
Hai chữ ở giữa như gằn nát tan, nghe chẳng rõ ràng.
Kỷ Sơ Đào chạy ra khỏi thư phòng, Kỳ Viêm thấy nhưng không ngăn cản.
Xem ra Kỷ Sơ Đào cũng bị kẻ khác hãm hại...
Nghĩ vậy, Kỳ Viêm vuốt tóc một cách phiền muộn, sau đó cúi người nhặt ngoại bào rơi dưới đất lên, một tay cầm tách trà đã nguội ngắt trên bàn lên uống.
Lấy mu bàn tay lau trà ở khóe môi đi, ánh mắt của Kỳ Viêm quay trở về với sự lạnh lùng, điềm tĩnh thường thấy, không còn thấy vẻ thất thố mới nãy đâu nữa.
...
"Điện hạ, người sao vậy ạ?"
Câu hỏi của Vãn Trúc cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng, nàng ấy lo lắng hỏi: "Giờ này người đang đọc sách mà, sao tự dưng lại chạy đến đây?"
Mãi đến khi chạy ra ngoài, Kỷ Sơ Đào mới sực nhớ ra đó là thư phòng của mình, đây là phủ đệ của mình, mình là chủ nhân, Kỳ Viêm là thần, đáng lẽ ra Kỳ Viêm phải là người đi mới đúng, nàng chạy làm quái gì chứ?
Do nàng bàng hoàng và tức giận quá, mất luôn cả phép tắc.
Có điều dù sao Kỷ Sơ Đào cũng là một Trưởng Công chúa, cho dù gặp phải chuyện gì bất ngờ đến đâu thì ít nhiều vẫn giữ được bình tĩnh. Để thị tòng không nhận ra sự bất thường của mình, nàng không chạy đi quá xa, đứng hóng gió dưới hành lang gấp khúc* để tim thôi đánh trống nữa.
*抄手游廊: Là một loại hành lang thường thấy hai bên cửa trong nội trạch tứ hợp viện, nối liền sương phòng, phòng chính, đa số có đỉnh mái che uốn cong, giữa các cột có lan can ngồi. Vì hành lang có hình dáng giống như một người khoanh tay, trái phải bao lấy nội trạch nên được gọi là hành lang sao thủ (khoanh tay).
Sau khi bình tĩnh trở lại, nàng mới phát hiện biến cố thình lình ập đến tối nay có quá nhiều chỗ khả nghi.
Kể từ giây phút nàng bước chân vào thư phòng, vẻ mặt của Kỳ Viêm đã có gì đó kỳ lạ, uống bát thuốc đó xong thì hoàn toàn biến thành người khác, toàn thân nóng ran, ánh mắt của hắn khi nhìn nàng thì cứ như ước gì nuốt nàng xuống bụng vậy.
"Điện hạ muốn cá nước thân mật thì cứ nói thẳng thôi, cần gì phải phí tâm vào những việc không đâu như vậy?"
"Bát thuốc đó không phải do điện hạ chuẩn bị."
Nhớ lại những lời nói đầy kìm nén của Kỳ Viêm, một tia sáng hiện lên trong đầu, đồng thời một suy đoán không hay cũng nảy ra trong lòng nàng.
"Thôi chết rồi, mấy thứ đó!" Nàng giật thót tim, xoay người đi về phía thư phòng.
Nhưng lúc đến cửa, nàng lại dừng bước.
Nếu Kỳ Viêm còn ở trong thư phòng thì sao gặp ai với bộ dạng đó được? Nhưng nếu nàng vào một mình thì lại sợ hắn làm chuyện gì hoang đường trong lúc không được tỉnh táo.
Suy đi tính lại thật kỹ, cuối cùng nàng quyết định vẫy tay với người biết võ công là Phất Linh, khẽ dặn dò nàng ấy: "Ngươi theo bổn cung đến thư phòng một chuyến, chút nữa cho dù thấy gì thì ngươi cũng đừng lên tiếng."
Phất Linh là người tinh tế, đáng tin cậy từ đó đến giờ, nàng bảo làm gì thì nàng ấy cũng luôn làm nấy, chưa bao giờ lắm lời.
Sau khi chuẩn bị tinh thần, Kỷ Sơ Đào lấy lại tinh thần, chọt một khe hở trên cửa rồi cúi người nhìn vào, nhưng lại không thấy bóng dáng Kỳ Viêm đâu cả.
Nàng bèn đẩy cửa đi vào rồi quan sát khắp nơi một phen. Án thư trống không, giường vẫn bình thường. Quả nhiên Kỳ Viêm đã đi.
Kỷ Sơ Đào thở phào nhẹ nhõm, rồi nàng hớt hải lại gần án thư. Khi nàng nhìn thấy bức tranh cuộn trong vò sứ, vậy là đã rõ chân tướng.
Xưa nay nàng thích gọn gàng nên đều cuộn các bức tranh rồi buộc lại bằng dây thừng để tránh chúng bung ra, bị hỏng. Nhưng nút thắt dây trên các cuộn tranh trong vò sứ đều bị rút ra, rõ ràng đã có người mở ra xem.
Ngoan cố giữ suy nghĩ có lẽ mọi chuyện không như suy đoán của mình, Kỷ Sơ Đào run rẩy lấy một vài bức tranh, rón rén mở một góc ra nhìn vội rồi thình lình cuộn lại. Nàng áp mu bàn tay lên gò má nóng bừng, sững sờ mãi vẫn chưa thể hoàn hồn.
Những bức họa này đều là... Xuân cung đồ do nhị tỷ mang tới cả! Hôm đó nàng vội quá nên dúi hết vào vò sứ này, định bụng khi nào có thời gian sẽ lén lút đem đi tiêu hủy. Nào ngờ những ngày qua nàng bận rộn chuẩn bị quà sinh nhật cho đại tỷ quá, quên khuấy cái chuyện oái oăm này.
Nhất định Kỳ Viêm đã nhìn thấy những thứ này.
Cả bát thuốc kia nữa!
May mà bát thuốc Kỳ Viêm đã uống vẫn còn ở trên bàn, còn một ít cặn thuốc dưới đáy bát. Kỷ Sơ Đào không nhận ra được gì bèn ra lệnh cho Phất Linh: "Ngươi lặng lẽ mang cái bát này đi tra xem thuốc trong đây có gì kỳ lạ không. Cẩn thận chút, đừng để ai biết!"
"Rõ." Phất Linh nhận bát bằng hai tay, giấu vào lòng rồi vừa khuỵu gối vừa lui ra ngoài.
Ba cái chuyện gì đâu không!
Kỷ Sơ Đào càng nghĩ càng thấy ấm ức. Giận đến ứa gan, nàng vơ lấy những bức tranh cuộn đã đẩy mình vào tình thế đáng xấu hổ này mà xé nát chúng. Tiếng giấy rách, rơi lả tả vang khắp thư phòng. Các cung thị nhỏ ngoài cửa thậm thụt nhìn ngó, không biết vì sao chủ tử lại tức giận, không ai dám đi vào khuyên nhủ.
Xé mệt rồi thì Kỷ Sơ Đào nằm nhoài trên án kỷ, vỗ má để lấy lại bình tĩnh, tự hỏi: Rốt cuộc kẻ nào dám lén lút động tay động chân vào bát thuốc của Kỳ Viêm? Mục đích của hắn ta là gì?
Nhớ đến chiếc bình sứ mà Kỷ Thù mang đến cho mình hôm ấy, nàng khó chịu nghĩ: Đừng nói là hố người nhà đào đấy chứ?
Không lâu sau, Phất Linh đi vào, nhanh chóng báo cáo kết quả.
"Quả thật cặn thuốc rất lạ, so sánh với toa thuốc do thái y cung cấp thì hình như được cho thêm mấy thứ như long diên hương và dương khởi ạ." Nói đến đây, bỗng dưng Phất Linh ngập ngừng như thể những gì nàng ấy sắp nói khó mà thốt thành lời.
Kỷ Sơ Đào đang sốt ruột, vội vàng thúc giục: "Ngươi mau nói rõ đi!"
"Những thứ đó kết hợp lại sẽ tạo thành một vị thuốc."
"Thuốc gì?"
"... Hoan tình tán ạ."
Hoan tình... tán?
Cho dù chưa từng nghe về tên thuốc thì liên tưởng đến hành động khác thường lúc ấy của Kỳ Viêm, nàng vẫn biết công dụng của thuốc này là gì. Trong thoáng chốc, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận!
Kỳ Viêm vừa vào thư phòng đã thấy xuân cung đồ, thuốc nàng sai người sắc cho hắn thì cũng "trùng hợp" bị động tay động chân... Nhưng trên đời làm gì có nhiều sự tình cờ như vậy? Thảo nào Kỳ Viêm nghi ngờ nàng có ý đồ bất chính, cố ý làm vậy!
Kỷ Sơ Đào đi qua đi lại trong phòng. Thầm hạ quyết tâm, nàng nói với Phất Linh: "Triệu tập tất cả mọi người trong Yến Hành Tướng phủ ra tiền đình, bổn cung muốn thẩm tra việc này trong đêm nay!"
"Thế còn Kỳ Tướng quân..."
"Hắn... Hắn thì thôi, đừng gọi."
Kỷ Sơ Đào không còn mặt mũi nào để gặp hắn, mà nàng cũng không muốn thấy hắn. Cho dù trúng kế thì hành động tối nay của hắn cũng đã đi quá giới hạn, Kỷ Sơ Đào còn giận hắn đây!
Ai cho hắn ỷ mình cao hơn nàng, khỏe hơn nàng chứ! Bắt nạt người khác là giỏi!
Đêm hôm ấy, phủ Trưởng Công chúa gà bay chó sủa.
Bởi vì không một ai đứng ra thú nhận về chuyện bát thuốc có vấn đề nên Kỷ Sơ Đào dứt khoát trả lại cả bốn thị tòng trong cung chịu trách nhiệm việc mua thuốc, sắc thuốc, giao cho chưởng sự trong cung xử lý. Yến Hành là Công chúa phủ lệnh mà lại không quản lý kẻ dưới đàng hoàng, thế nên hắn ta cũng bị trừ một tháng lương bổng.
Những thị tòng trong cung đều biết hậu quả sẽ như thế nào khi bị trả về, ai nấy cũng khóc lóc xin tha mạng, nhưng Kỷ Sơ Đào không động lòng trắc ẩn nổi. Họ là những người được đại tỷ phái đến để hầu hạ nàng, nếu không trả họ về như nhân chứng thì e rằng đại tỷ sẽ lại trừng phạt Kỳ Viêm mất... Do đó, nàng mà mềm lòng lúc này thì sớm muộn gì cũng dẫn đến tai vạ nghiêm trọng về sau.
Lúc trước nàng còn được đại tỷ che chở, nhưng bây giờ nàng chỉ có thể trông cậy vào bản thân thôi.
Kỷ Sơ Đào bận rộn đến hơn nửa đêm, mãi cho tới giờ Dần mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau, thức dậy, Kỷ Sơ Đào đến phủ Thừa Bình Trưởng Công chúa một chuyến. Đó là nơi ở của nhị tỷ.
Trong phủ đệ của nhị tỷ toàn là nam thanh nữ tú, ngay cả tạp dịch vẩy nước, quét tước cũng toát lên vẻ thanh lịch, đoan trang. Cung thị có gương mặt trắng trẻo, thanh tú dẫn Kỷ Sơ Đào băng qua hành lang đầy hoa dài đằng đẵng, cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa noãn thất cuối hành lang.
Kỷ Thù có thể chất dễ ốm đau, thể hàn, sợ lạnh nên kê sẵn lò sưởi trong noãn thất. Những nam thị tuấn mỹ, hào hoa phong nhã và mang nét đẹp riêng ngồi vây quanh lò sưởi, người thì xông hương, người thì là ủi, kẻ thì pha trà... Người nào cũng có việc của mình, và tất cả đều tiến hành thật gọn gàng, trật tự.
Đằng sau sa liêm là chiếc giường La Hán được lót tấm chăn làm từ lông chồn mềm mại rất dày. Còn Kỷ Thù thì đang nằm trong lòng một thanh niên dị tộc cường tráng, được hắn ta đút ăn mứt hoa quả.
Thanh niên dị tộc kia có bím tóc nhỏ, dáng mặt khá thô kệch, đường nét góc cạnh, buộc một chiếc khăn tam giác quanh cổ để che đi hình xăm tượng trưng cho tù binh trên cổ. Kỷ Sơ Đào chỉ mới gặp người này một lần, đó là hôm nhị tỷ từ Bắc Yến về kinh, hắn ta bị trói sau xe ngựa của nhị tỷ và lảo đảo lê lết theo sau.
Y phục của cả hai người trên giường đều xộc xệch. Dù gì Kỷ Sơ Đào cũng chưa xuất giá, nàng không biết nên nhìn vào đâu.
Còn Kỷ Thù thì không hề ngại ngần. Nàng ấy kéo áo lông chồn lên trên để che kín dấu vết trên cổ, sau đó đá Lý Liệt đi một cách không nương tình, ra lệnh: "Cút đi."
Lý Liệt nhìn chằm chằm vào Kỷ Thù một lúc thì mới ngoan ngoãn xuống giường, đi ra trông cửa.
"Nói đi, có chuyện gì không?" Kỷ Thù đổi tư thế, ngáp một cái thật dài.
Trong noãn các ấm áp như thể xuân về, Kỷ Sơ Đào dòm Kỷ Thù một cách thăm dò.
"Đêm qua có người động tay động chân vào thuốc của Kỳ Viêm, kẻ đó dùng... loại thuốc kia. Nhị Hoàng tỷ có biết gì về việc này không ạ?" Kỷ Sơ Đào không chọn giấu giếm, bởi vì bản thân nàng thừa biết rằng thà hai mặt một lời, làm rõ chuyện này luôn còn hơn là giấu trong lòng rồi lại nghĩ ngợi lung tung.
Kỷ Thù ngạc nhiên. Nàng ấy đã hiểu ý Kỷ Sơ Đào muốn nói gì, nhưng nàng ấy không giận mà hỏi ngược lại: "Dược tính thế nào? Kiểu làm hắn ngoan hơn hay dữ hơn?"
"Dữ... Dữ hơn." Chỉ vài ba chữ ngắn ngủi mà tai Kỷ Sơ Đào đã đỏ bừng, ánh mắt vô cùng mạnh mẽ và hoang dã của Kỳ Viêm cứ quanh quẩn trong tâm trí nàng.
Thế là Kỷ Thù hiểu ngay. Nàng ấy thản nhiên ngoắc tay với Kỷ Sơ Đào, cười nói: "Lại đây, ta cho muội biết đáp án."
Kỷ Sơ Đào cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi qua, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Thù.
Một khắc sau, Kỷ Thù véo vành tai trắng nõn, xinh xắn của nàng, lạnh lùng cười: "Hay quá nhỉ, dám nghi ngờ ta à?"
"... Đau quá Nhị Hoàng tỷ!" Kỷ Sơ Đào bịt tai lại, tỏ ra khó chịu: "Muội cũng có muốn vậy đâu, không nói ra thì sẽ càng ảnh hưởng đến tình cảm tỷ muội chúng ta còn gì?"
Kỷ Thù khịt mũi khinh thường, buông tay ra.
"Xưa nay ta chưa bao giờ thích bị nam nhân kiểm soát, thỉnh thoảng có dùng thuốc thì cũng là loại thuốc khiến kẻ đó nghe lời, không thể phản kháng thôi. Loại thuốc mà muội nói không phải phong cách của ta."
Vừa nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm và áy náy của Kỷ Sơ Đào, Kỷ Thù biết ngay trong lòng nàng còn khó chịu hơn gấp bội khi phải thốt câu hỏi ấy ra.
Kỷ Thù không khỏi mềm lòng, búng trán muội muội mình một cái, cười mắng: "Nhóc phế vật này, tối hôm qua muội sợ chết khiếp rồi chứ gì?"
Kỷ Thù sống phóng túng và sòng phẳng, chưa bao giờ giở mưu kế, lừa lọc hay nói dối, do đó Kỷ Sơ Đào biết nàng ấy nói thật. Kỷ Thù nhìn thì như mắng nàng nhưng từng lời từng chữ lại toát lên sự quan tâm vô bờ. Chóp mũi Kỷ Sơ Đào cay xè, òa khóc và ôm chầm lấy Kỷ Thù, vùi mặt vào áo lông chồn mềm mại của nàng ấy, gật đầu thật mạnh.
Dẫu sao nàng cũng là cô nương được nuông chiều từ bé, Kỷ Thù nhẹ nhàng vỗ lưng muội muội.
Có điều không biết còn bao nhiêu đôi mắt ẩn nấp trong Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa phủ đây?
"Muội có muốn tỷ tỷ trừng phạt Kỳ Viêm ra trò giùm không?" Kỷ Thù nhoẻn môi cười, trong bụng toàn là suy nghĩ xấu xa.
Đến tận lúc này Kỷ Sơ Đào mới nhẹ nhõm được phần nào, nàng lắc đầu phản đối: "Thôi, dù gì hắn cũng là nạn nhân."
Sao Kỷ Thù không nhận ra Kỷ Sơ Đào đang che chở Kỳ Viêm chứ?
Nàng ấy che miệng, ho nhẹ hai tiếng rồi từ tốn bảo: "Theo kinh nghiệm về nam nhân mà ta có, tiểu tử kia không đơn giản như muội nghĩ đâu, đừng coi thường hắn. Huống gì với dung nhan và thân phận của muội, bất cứ nam nhân nào có dã tâm cũng không dễ dàng buông tha cho muội đâu."
"Nhưng Kỳ Viêm ghét muội mà." Bao nhiêu hiểu lầm đã xảy ra, thể nào hắn cũng cho rằng nàng là một nữ nhân xấu xa, rắp tâm khó dò cho mà xem.
Nhưng chuyện này cũng chẳng có gì đáng ngại, Kỷ Sơ Đào đã hạ quyết tâm rồi: k
Khi nào Kỳ Viêm được giải oan, khôi phục chức vụ, nàng sẽ để hắn đi. Chỉ mong sau khi sóng gió này đã qua, những nguy cơ trong mộng cũng sẽ được giải trừ theo, đừng gây thêm bất cứ rắc rối nào nữa.
"Muội tưởng Kỳ Viêm thông minh như thế mà không đoán được kẻ hạ thuốc là người khác ư? Nhưng hắn lại chọn thuận nước đẩy thuyền, muội đoán nguyên nhân là gì?"
Kỷ Sơ Đào thật thà lắc đầu.
Kỷ Thù không nói thẳng, chỉ cho Kỷ Sơ Đào một cái nhìn đầy ẩn ý rồi nói: "Khi không thể cứng rắn được, nam nhân thường chọn cách dụ dỗ, chẳng hạn như hạ mình, nói những lời ngon tiếng ngọt, làm một cuộc phong hoa tuyết nguyệt, dùng đồ ăn hay đồ chơi để làm muội vui, âu cũng vì muốn che giấu bản tính lòng muôn dạ thú trong mình thôi... Muội không được mắc lừa đâu đấy."
Nghe có vẻ phức tạp quá!
Kỷ Sơ Đào chỗ hiểu chỗ không, thắc mắc hỏi: "Nếu nam nhân hư hỏng như vậy thì tại sao Nhị Hoàng tỷ vẫn nuôi nhiều nam nhân bên mình thế ạ?"
Kỷ Thù cười nắc nẻ, mắt híp lại thành hình lưỡi câu, cười đến mức không thở nổi: "Bởi vì ta hư hơn họ."
Trường Tín cung.
Sau khi nghe lời bẩm báo của Thu nữ sử, Kỷ Nguyên đặt tấu chương xuống, thản nhiên bảo: "Vĩnh Ninh làm tốt lắm. Xử lý sạch sẽ những cung nhân bị đưa về đi."
Thu nữ sử đáp "vâng" rồi hỏi tiếp: "Chuyện lần này vừa không phải do người dàn xếp, vừa không phải do Nhị điện hạ nhúng tay, điều đó chứng tỏ có gián điệp của kẻ khác trong phủ đệ của Tam điện hạ. Người có nghĩ cần ra tay..."
"Không cần đâu." Kỷ Nguyên khẽ nhướng đôi mắt phượng, trầm ngâm bảo: "Bổn cung cũng muốn xem Vĩnh Ninh sẽ đi được bao xa."
...
"Thế là do có những sự trùng hợp đó, ngươi tưởng nàng ấy thèm khát cơ thể ngươi, trong cơn giận dữ đã thuận nước đẩy thuyền, nhưng không ngờ nàng ấy lại hoàn toàn không hay biết gì về chuyện bỏ thuốc, còn bị ngươi dọa chạy mất dạng?"
Trong tửu lâu yên tĩnh, Tống Nguyên Bạch ngồi khoanh chân cắn hạt dưa, nhịn cười mà đau khổ đến nỗi khóe miệng co quắp thì mới không phì cười ngay trước mặt Kỳ Viêm.
Kỳ Viêm khoanh tay dựa vào lan can được chạm trổ tinh xảo, đưa lưng về phía bầu trời tuyết rơi đầy của mùa đông, biểu cảm có phần cau có khiến người ta dè chừng.
Từ nhỏ Tống Nguyên Bạch đã sợ hắn. Kỳ Viêm là kiểu người tàn nhẫn, ít nói, khi nổi đóa lên thật thì sẽ đè người khác xuống đất mà đánh, bẩm sinh hắn ta đã không đánh thắng tên này.
Tống Nguyên Bạch đành phải đổ hạt dưa về mâm đựng trái cây lại, vỗ tay rồi nghiêm túc bảo: "Thật ra ta có một vấn đề muốn hỏi. Từ trước đến giờ, ngươi luôn có lòng nhẫn nại đáng kinh ngạc, về cơ bản những loại thuốc thông thường đều không làm gì được ngươi. Nhớ hai năm trước, Trung Dũng Bá Thế tử đã động tay động chân với rượu của ngươi, muốn dùng nữ tử phong trần để làm mất thanh danh của ngươi không? Lúc đó ngươi không hề bị ảnh hưởng gì cả, thậm chí còn giữ được tỉnh táo mà đi đập phá cả tòa biệt viện của hắn ta nữa... Sao đối tượng là Tam Công chúa thì lại không chịu được thế?"
Kỳ Viêm nhíu mày.
Có lẽ nguyên nhân làm hắn thất thố thật sự không phải bát thuốc ấy, mà là...
"Ta nói này, đừng nói là ngươi đã động lòng rồi đấy nhé?" Tống Nguyên Bạch không sợ chết là gì, chọc vào vảy ngược của hắn.
Kỳ Viêm bỗng nhiên ngước lên, nói như đinh đóng cột: "Không thể nào."
Tống Nguyên Bạch sửng sốt, xoa mũi rồi bật cười: "Ta chỉ hỏi cho vui thôi mà, sao ngươi lại phản ứng thái quá thế kia? Huống chi Tam Công chúa vừa đẹp người vừa đẹp nết, thích nàng ấy là chuyện quá bình thường mà."
"Chỉ là quan hệ lợi dụng thôi." Kỳ Viêm không hề muốn nghe Tống Nguyên Bạch nhắc đến tên Kỷ Sơ Đào một cách ngả ngớn như vậy, khổ nỗi giờ đây hắn chưa kịp suy tư cảm xúc ấy đến từ đâu, lạnh lùng nói: "Nàng ấy dễ nắm bắt, chính ngươi đã nói vậy còn gì?"
Tự dưng phải gánh tiếng xấu thay, Tống Nguyên Bạch thiếu điều trợn mắt ra tận sau gáy: Chỉ là quan hệ lợi dụng? Chứ mắc gì ngươi làm người ta sợ bỏ chạy xong nấp một mình ở đây mà hờn dỗi chứ!
Chửi thì chửi, Tống Nguyên Bạch vẫn cực kỳ nghĩa khí. Hắn ta kéo chiếc ghế hình bán nguyệt lại gần Kỳ Viêm hơn, tựa vào lan can và trông ra phương xa cùng với hắn: "Vậy rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào? Bên Lang Gia Vương còn đang chờ câu trả lời của ngươi kìa. Theo ý họ, nếu ngươi có được sự tín nhiệm của Tam Công chúa thì cũng chưa chắc đã là chuyện xấu, có thể trong ứng ngoài hợp, cùng mưu chí lớn mà."
Kỳ Viêm khịt mũi khinh thường.
Loại thuốc đêm đó còn mạnh hơn cả hợp hoan tán bình thường. Kỷ Nguyên và Kỷ Thù có thể sẽ ra tay với hắn đấy, nhưng họ không đời nào làm những chuyện đe dọa đến sự an toàn của muội muội mình đâu. Vậy thì trong số những bè phải ở chốn Kinh đô này, còn ai muốn trói chặt hắn và Kỷ Sơ Đào vào nhau bằng mọi giá nữa?
Còn một thế lực thứ tư nữa độc lập với Kỳ gia, Đại Công chúa và Lang Gia Vương ở bên cạnh Kỷ Sơ Đào. Bí mật hơn và cũng nguy hiểm hơn.
Chỉ là phủ đệ của một Công chúa nhỏ bé mà lại hội tụ dòng nước ngầm của đủ các phe phái thế này, thoạt trông xem Kỷ Sơ Đào là bước tiến đột phá nhất là đúng rồi.
"Ngươi có kế sách gì không?" Kỳ Viêm đột nhiên lên tiếng.
Vẻ khó hiểu hiện rõ mồn một trên mặt Tống Nguyên Bạch, hắn ta chớp mắt: "Kế sách gì cơ?"
"Kế sách để nàng ấy tin tưởng ta." Đã bảy, tám ngày trôi qua kể từ đêm ấy nhưng Kỷ Sơ Đào chẳng thèm đoái hoài gì tới Kỳ Viêm. Đối với hắn, "sự tin tưởng" chỉ mới trải qua một biến cố mà đã nát tan này còn lâu mới đủ.
Kỳ Viêm ngước mặt, hờ hững nói: "Ngươi có kinh nghiệm trong việc lấy lòng nữ nhân hơn ta."
Tống Nguyên Bạch há hốc mồm như thấy ma.
Nếu không vì đã có mười năm quen biết với hắn, Tống Nguyên Bạch đã suýt tưởng hắn bị ai nhập vào rồi.
Quân sư quạt mo Tống Nguyên Bạch nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hắn ta hắng giọng: "Theo kinh nghiệm mà kẻ hèn này có, với một người ngây thơ, đơn thuần như Tam Công chúa thì không thể dùng cách quyến rũ, cưỡng ép vì có khi sẽ làm nàng sợ quá bỏ chạy. Phải từ từ từng bước một, làm nàng ấy cảm động bằng sự chân thành của mình..."
"Nghĩa là sao?" Kỳ Viêm tỉnh rụi ngồi xuống bên cạnh Tống Nguyên Bạch.
"Trước tiên, ngươi phải đi xin lỗi để loại bỏ khúc mắc đêm đó. Khi nào nàng ấy tha thứ ngươi thì hẵng bắt đầu bước thứ hai, xây dựng sự thiện cảm một lần nữa."
"Xây dựng thế nào?"
"Có một tuyệt chiêu được áp dụng trong bất kỳ trường hợp nào - anh hùng cứu mỹ nhân!" Tống Nguyên Bạch gật gù: "Người ta thường nói, chỉ khi rơi vào cảnh hoạn nạn mới thấy được tấm chân tình. Xuất hiện vào khoảnh khắc nàng không nơi nương tựa là cách nhanh nhất để cướp đi trái tim nàng ấy."
Kỳ Viêm nhớ đến cảnh tượng diễn ra tại Thừa Thiên môn.
Kỷ Sơ Đào dang hai tay đứng trước mặt hắn. Đó là giây phút hắn gần chạm đến "tín ngưỡng" mà tổ phụ nói nhất.
"Khi nào nàng tha thứ ngươi thì sang bước tiếp theo: Thể hiện tình ý đúng lúc, tạo cơ hội tiếp xúc với nhau. Nào là chèo thuyền này, đi chơi tiết Thanh minh này, thả câu, ngắm tuyết này, cùng thả đèn Khổng Minh này..."
Tống Nguyên Bạch tuôn một tràng, thuộc nằm lòng các phương pháp lấy lòng nữ tử, nói đến khô cả họng. Nhưng khi hắn ta quay đầu lại thì phát hiện Kỳ Viêm ngồi co một chân, gác tay lên đầu gối, ngẩn ngơ như trên chín tầng mây. Chẳng biết hắn đang nghĩ gì trong đầu.
Tống Nguyên Bạch buông tiếng thở dài não nề, vỗ vai Kỳ Viêm: "Yên tâm, người huynh đệ này sẽ giúp ngươi!"
Kỳ Viêm thể hiện triệt để câu tục ngữ "qua cầu rút ván", phất tay huynh đệ mình xuống mà không chút ngại ngần. Hắn đứng lên, nói: "Trước mắt cứ như vậy đã. Bên Kỷ Nhân lại phái người tới, ngươi xem rồi làm đi."
"Kỳ Viêm!" Tống Nguyên Bạch cười hí ha hí hửng gọi hắn ta lại, vừa vịn lan can vừa hỏi: "Ngươi lấy lòng Tam Công chúa vì chuyện công hay vì tâm tư riêng?"
Kỳ Viêm không trả lời, bỏ ra ngoài luôn.
Tống Nguyên Bạch kêu "ơ", lẩm bẩm: "Cẩn thận đấy nhé, thợ săn lão luyện cỡ nào thì rồi cũng có ngày rơi vào cái bẫy do mình đào ra thôi."
...
Kỷ Sơ Đào ra khỏi cung. Lúc trở về chính thính, nàng tình cờ bắt gặp Kỳ Viêm đi từ đối diện tới.
Vừa thấy hắn, tình cảnh khó xử của đêm ấy ngay lập tức ùa về trong tâm trí Kỷ Sơ Đào, nỗi xấu hổ xen lẫn sợ hãi cũng theo đó bủa vây lấy nàng, khiến nàng vô thức dừng bước. Có điều, lần này Kỳ Viêm không cho nàng có cơ hội chạy trốn.
"Điện hạ." Hiếm khi Kỳ Viêm chủ động gọi nàng lại.
"À... Kỳ Tướng quân." Kỷ Sơ Đào đành phải cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Trong không khí lởn vởn cái rét buốt của đầu mùa đông, mảnh băng treo ngược trên cành cây sáng lấp lánh khi được ánh mặt trời chiếu rọi. Kỳ Viêm rất cao, trang phục đen tuyền đã làm tôn lên thân hình thanh mảnh nhưng đĩnh đạc của hắn, gương mặt thì trẻ trung, lạnh lùng và tuấn tú.
Kỳ lạ làm sao, rõ ràng dáng vẻ của hắn đêm đó đáng sợ đến mức khiến người ta run sợ, nhưng khi ăn mặc chỉnh tề, đứng bên cạnh thì chẳng hiểu sao lại khiến người ta yên tâm đến lạ lùng.
Hắn khẽ mấp máy môi, lần đầu tiên sự lưỡng lự hiện ra trên mặt hắn.
"Đêm đó..."
Nghe thấy hai chữ này, Kỷ Sơ Đào căng thẳng theo phản xạ. Nếu hắn dám chất vấn nàng thẳng thừng về chuyện xuân cung đồ và thuốc, nhắc đến chuyện hoang đường đêm đó, Kỷ Sơ Đào nhất định sẽ không chịu nổi, đuổi hắn ra khỏi phủ luôn!
Có lẽ do nàng trừng mắt với hắn rõ ràng quá, Kỳ Viêm chợt dừng lại, nghiêng đầu nhìn cành khô trên đình viện và sửa lời: "Điện hạ, người muốn đi dạo phố Thập Tự không?"
Kỷ Sơ Đào vô cùng bất ngờ trước việc hắn chủ động mời mình đi dạo, thế nên nàng đơ ra một hồi, quên bẵng việc đáp lại.
"Khi không thể cứng rắn được, nam nhân thường chọn cách dụ dỗ."
Hu hu, nhị tỷ là thần hả???