Bổn Cung Không Thể

Chương 34: Hầu hạ




“Cũng không hẳn là không thể.” Kỳ Viêm nhẹ nhàng nói.
Kỷ Sơ Đào nghẹn họng, suýt thì còn tưởng tai mình nghe nhầm.
Đây là thủ đoạn kỳ lạ gì vậy?
Kỷ Sơ Đào luống cuống không biết làm sao, đôi mắt hạnh ngập nước sững sờ nhìn Kỳ Viêm, ngạc nhiên hồi lâu mới nói: “Kỳ Viêm, hay là… Để bổn cung mời thái y tới xem thử cho ngươi?”
Nếu não bị tổn thương hay kích thích thì còn có thể cứu chữa kịp thời.
“Thần không có bệnh.” Kỳ Viêm từ chối.
Không có bệnh mới lạ ấy! Kỷ Sơ Đào hỏi: “Ngươi… Ngươi là Kỳ Viêm sao?”
Kỳ Viêm “Ừ” một tiếng mà mặt không đổi sắc: “Điện hạ, người có cần tự xác nhận không?”
“Tự…” Kỷ Sơ Đào nhìn vẻ mặt của Kỳ Viêm thì cũng biết hắn đang đùa mình, song nàng vốn không nghĩ ra cách để phản kháng nên đành đặt cuốn sách trong tay xuống, cắn môi không để ý tới hắn nữa.
Kỳ Viêm buông mực xuống, nhướng mày nói: “Vậy thì quyết định như vậy đi, thần nhất định sẽ tận lực hầu hạ để báo đáp ơn nghĩa sâu đậm của điện hạ.”
Trong lòng Kỷ Sơ Đào thấy hoảng: Ta nói với ngươi là quyết định bao giờ hả?
Nhưng Kỳ Viêm không hề cho nàng cơ hội phản bác, hắn đưa tay đẩy nghiên mực về phía tay nàng rồi đứng dậy nhanh chân rời đi.
Kỷ Sơ Đào rũ mắt xuống, mực trong nghiên mực được mài dày đặc, phản chiếu ánh nến nhảy múa, giống như đôi mắt đen láy và xuyên thấu của hắn...
Nàng không khỏi ngơ ngác và lo lắng nghĩ: Hắn không nghiêm túc đấy chứ?
Cùng lúc đó, bên ngoài thư phòng.
Kỳ Viêm đi xuyên qua hành lang, bước chân vững vàng vội vàng dần dần chậm lại, hắn siết chặt tay rồi dựa vào cột trụ ở hành lang, thở ra một hơi dài xuyên qua bóng tối.
Khả năng kiềm chế của hắn rất mạnh, nhưng khi mài mực hắn vẫn không kiềm chế được mà nhìn chằm chằm vào bờ môi của Kỷ Sơ Đào. Đôi môi mịn màng đỏ phơn phớt hơi hé, dễ dàng khiến tâm trí hắn như lạc vào khung cảnh tươi đẹp buổi đêm Nguyên tiêu đó.
Mềm mại, nhẹ nhàng, cùng với hương thơm của thiếu nữ ở trên má hắn như quyến rũ người khác.
Kỳ Viêm sợ ở lại lâu sẽ không kiềm chế được bản thân mình và làm ra hành động không phải phép, nên hắn quyết định ra ngoài hóng gió để bình tĩnh lại cõi lòng còn đang đánh trống reo hò.
Thật ra việc “Đích thân hầu hạ trong hai tháng” chỉ là ý định nảy sinh nhất thời của hắn, và đồng ý làm “Nam sủng” cũng chỉ là trêu đùa nàng mà thôi. Song khi vừa thấy sắc mặt kinh ngạc và hoảng hốt của Kỷ Sơ Đào, hắn bỗng nảy ra cảm giác hứng thú vô cùng, cảm thấy như thế cũng không có gì không ổn.
Nghĩ tới đó, khóe miệng của hắn bất giác cong lên thành một đường cong rất nhẹ, Kỳ Viêm khoanh tay mà trấn an bản thân: Tối kỵ của nhà binh là nóng nảy, tốt xấu gì cũng tranh thủ được hai tháng, có thể từ từ mà ở cùng nhau.

Kỷ Sơ Đào không ngờ tới là lần này Kỳ Viêm thật sự rất nghiêm túc! Nghiêm túc tới mức không thể nào nghiêm túc hơn được nữa!
Đêm hôm sau, nàng tắm rửa thay quần áo xong, mệt mỏi ngáp một cái rồi bước vào tẩm điện, song lại sững sờ khi thấy một bóng dáng cao to thẳng tắp đứng ở trước giường.
Lần trước nàng nhìn thấy Kỳ Viêm ở tẩm điện là khi hắn còn đang bị dây xích trói chặt, cổ tay đầm đìa máu, đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập thù địch và sát khí như mắt sói, hoàn toàn khác với vẻ ung dung tự đắc rồi chắp tay nghênh đón nàng như lúc này.
Ánh sáng của ngọn đèn chiếu lên cơ thể vạm vỡ của hắn, trông hắn có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng, giống như một con thú vừa mới kiềm chế móng vuốt của mình.
Kỷ Sơ Đào lập tức mất bình tĩnh, cau mày nhìn về phía thị tòng: “Ai bảo các ngươi cho hắn vào đây?”
Thư phòng thì không nói, một nơi như khuê phòng sao có thể tùy tiện để người khác đi vào được?
Thấy Kỷ Sơ Đào vấn trách, Phất Linh có phần hoảng sợ bèn nhỏ giọng nói: “Là sơ suất của nô tỳ, có lẽ là vì, Kỳ Tướng quân có lệnh bài của người…”
“Thấy lệnh bài như thấy Trưởng Công chúa đích thân tới.” Đây là lời mà chính miệng Kỷ Sơ Đào tuyên bố lúc đầu, bây giờ mà thu hồi thì cũng không hay, đúng là đâm lao thì phải theo lao mà!
Nhưng mà quy định là chết, người là sống, nàng là Trưởng Công chúa, chẳng lẽ không thể tùy ý được sao?
Kỷ Sơ Đào lấy lại bình tĩnh, nàng hơi nhấc chiếc cằm thanh tú của mình lên rồi cố gắng hết sức thể hiện sự uy nghiêm của Trưởng Công chúa: “Tuy có lệnh bài nhưng công là công, tư là tư!”
Báo ân cũng phải có ranh giới, không thể chiều chuộng hắn được!
“Thần ngu dốt.” Kỳ Viêm không hề bị lay động, hắn chỉ tiến về trước hai bước rồi rũ mắt nhìn Kỷ Sơ Đào: “Dưới hành lang vào đêm Tết Nguyên tiêu, điện hạ hôn…”
“Phì!” Bị nắm chắc thóp nên Kỷ Sơ Đào lập tức nhụt chí, liên tục đưa tay che miệng Kỳ Viêm lại, chỉ sợ hắn mang chuyện hỗn loạn đêm đó ra nói.
Đầu ngón tay mềm mại chạm vào đôi môi mỏng rõ nét của Kỳ Viêm, sau đó lại nhanh chóng rụt lại như bị thiêu đốt, cả hai người đều cùng sững sờ.
“Các ngươi lui xuống trước đi!” Vành tai Kỷ Sơ Đào hơi đỏ lên, cố gắng bình tĩnh xua tay bảo thị tòng ra ngoài.
Cửa điện đóng lại, trong căn phòng ngủ rộng lớn chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau.
“Dưới hành lang đêm Tết Nguyên tiêu, điện hạ hôn thần là vì công, hay vì tư?” Kỳ Viêm mím đôi môi nhạt màu, ngắm nhìn nàng rồi từ tốn thốt ra những lời còn đang dang dở.
Vốn hắn muốn định thuận theo lời của Kỷ Sơ Đào để lấy đáp án, không ngờ là những lời này rơi vào tai Kỷ Sơ Đào lại giống như đang ỷ vào ơn huệ để ép bức.
Kỷ Sơ Đào vừa xấu hổ lại vừa hối hận, sự tốt tính mười sáu năm của nàng gần như sụp đổ. Kỷ Sơ Đào đi qua Kỳ Viêm rồi ngồi lên chiếc giường mềm mại, nhíu mày bực bội đáp: “Kỳ Tướng quân, bổn cung tự nhận thấy cách hành xử của ta với ngươi không đúng, mặc dù là say rượu mất bình tĩnh nhưng bổn cung đã hối hận và cũng không dám nữa.”
Nghe thấy bốn chữ “Cũng không dám nữa”, cơ thể Kỳ Viêm hơi cứng đờ.
“Sao mà ngươi cứ bám riết và trêu đùa bổn cung như thế?” Kỷ Sơ Đào tức giận quay đầu sang chỗ khác, mái tóc đen hơi ẩm ướt của nàng rối tung khiến khuôn mặt trắng như tuyết của nàng càng thêm xinh đẹp.
Khóe mắt nàng hiện lên một vệt đỏ nhạt, không biết là do nước nóng trong bồn tắm hay do tức giận.
“Điện hạ cảm thấy là thần đang trêu đùa điện hạ ư?” Kỳ Viêm nhìn thẳng nàng và nhỏ giọng hỏi.
Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng hừ một tiếng, xem như là ngầm thừa nhận. Dẫu sao thì nhị tỷ cũng nói nam nhân mà đột nhiên chủ động tiếp cận là ắt sẽ có vấn đề. Với cái tính tình kiêu ngạo mang thù của Kỳ Viêm, nàng thực sự không thể nghĩ ra được thêm đáp án thứ hai.
Kỳ Viêm rũ mắt, trong điện nhất thời yên tĩnh, chỉ còn tiếng nến đang cháy.
Chẳng mấy chốc, hắn khôi phục lại vẻ mặt điềm tĩnh rồi trầm giọng nói: “Điện hạ lo lắng quá rồi. Thần đã từng nói, thần chỉ muốn tự mình hầu hạ bên cạnh điện hạ để bù đắp mà thôi.”
Nhưng thế này thì quá là gần gũi rồi!
Vả lại hầu hạ thì hậu hạ đi, sao còn phải cởi áo khoác ngoài ra làm gì!
Dù giấc mơ có báo trước điều gì đi chăng nữa thì thực tế nàng vẫn không thể hiểu và thực sự không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
“Bổn cung có rất nhiều người hầu hạ, Tướng quân là nhân tài trụ cột, không nên làm những chuyện này.” Mặc dù là giọng điệu từ chối nhưng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Có cần hay không là việc của điện hạ, còn làm hay không là việc của thần.” Kỳ Viêm nhấn mạnh.
Có cử chỉ thân mật với nam nhân Kỳ gia là phải chịu trách nhiệm…
Nghĩ lại lời nói của Kỳ Viêm vào tối qua, khí thế của Kỷ Sơ Đào bỗng giảm hẳn đi, giống hệt một kẻ phụ tình ăn xong là chạy.
Cuối cùng cũng vì sự hổ thẹn trong lòng, rồi thêm sự nhượng bộ đúng lúc của Kỳ Viêm không giống vẻ hung hãn như trước, Kỷ Sơ Đào rối rắm hồi lâu rồi mới ngước mắt lên và ngại ngùng đáp: “Chỉ… Hai tháng thôi?”
Nàng vẫn phải nhượng bộ.
Kỳ Viêm thừa thắng xông lên: “Hai tháng.”
“Thế thì, nếu đã hầu hạ thì ngươi phải nghe lời bổn cung. Thứ nhất, ngươi không được tùy tiện quyết định và làm những chuyện kỳ quặc.” Kỷ Sơ Đào nói nghiêm túc.
Nghe câu cuối cùng, Kỳ Viêm nhíu mày rất nhẹ gần như không thấy, sau đó lại mau chóng thả lỏng rồi đồng ý như bình thường: “... Được.”
Thế còn tạm được.
Trong phòng lập tức chuyển sang sự yên ắng, thiếu nam thiếu nữ mang theo tâm sự riêng, ngay cả hơi thở cũng trở nên lưu luyến chọc ghẹo.
Kỷ Sơ Đào bỗng thấy không thoải mái với tình huống như thế, vì vậy nàng mới hắng giọng một cái rồi nói: “Bổn cung phải ngủ rồi, ngươi lui ra sau đi.”
“Để thần hầu hạ điện hạ cởi áo.” Kỳ Viêm bèn chủ động nói tiếp.
Nói là “Hầu hạ” nhưng vóc người hắn vẫn thẳng tắp, khí chất phi thường, không có chút nào khiêm tốn và hèn mọn của cung nhân, đôi mắt đen như ẩn chứa dung nham vô hình. Nói xong, hắn bèn cúi người về trước, chạm vào áo choàng sau khi tắm để đỡ lạnh của Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào theo bản năng muốn tránh, nhưng nếu đẩy hắn ra thì lại giống như nàng sợ hắn.
Cách tốt nhất là cứ coi Kỳ Viêm như những người hầu bình thường mà đối xử, lấy bất biến đáp vạn biến.
Nghĩ đến đó, nàng thoải mái cởi chiếc áo choàng rồi chui vào trong giường, kéo tấm màn bằng lụa đỏ xuống và đắp chăn kín người.
Thế là, bàn tay của Kỳ Viêm sượt qua đầu vai nàng rồi không chạm được vào nữa.
Bên ngoài tấm màn lụa có tiếng sột soạt, là Kỳ Viêm cúi xuống nhặt chiếc áo choàng mà nàng ném trên mặt đất, hắn giũ nó ra rồi treo lên giá gỗ.
Tấm vải mỏng như mây biến thân hình hắn thành một hình bóng mờ ảo, vai rộng eo hẹp, đôi chân thẳng và thon. Dáng người rắn chắc khỏe khoắn xen lẫn giữa thiếu niên và một người trưởng thành, nhưng lại không hề có vẻ hung dữ đáng sợ.
Tấm màn mỏng mờ đỏ, giống như đêm động phòng hoa chúc, chỉ sau giây tiếp theo, nam tử anh tuấn lạnh lùng cúi người gỡ chiếc quạt tròn che mặt nàng rồi ôm nàng vào lòng thì thầm…
Mà khoan, nghĩ tới những chuyện này làm gì chứ?
Trong mộng, khủng hoảng trong yến tiệc hoàng gia đêm giao thừa đã được giải quyết, đại tỷ bận xử lý tàn dư Bắc Yến nên không có thời gian bận tâm đến Kỳ Viêm. Không chừng mọi thứ sẽ thay đổi chăng?
Đang mải suy nghĩ lung tung, giọng nói mang theo ý cười của Kỳ Viêm truyền tới tai nàng: “Thần có phải phục vụ những cái khác không, thưa điện hạ?”
Không hiểu sao Kỷ Sơ Đào lại rùng mình.
“Không cần!” Nàng tức giận quay người, hạ lệnh đuổi khách: “Bổn cung phải đi ngủ, Kỳ Tướng quân cũng đi ngủ đi.”
Kỳ Viêm nhẹ nhàng phủi nếp gấp trên áo choàng rồi quay người đối diện về phía chiếc giường.
Cách lớp màn lụa nên không thấy rõ gương mặt của Kỳ Viêm, chỉ nghe thấy giọng nói trầm khàn khác hẳn ngày xưa của hắn vang lên: “Thần trông chừng điện hạ ngủ.”
Mặt Kỷ Sơ Đào nóng lên: “Ngươi ở đây bổn cung không ngủ được.”
Kỳ Viêm im lặng, chắp tay sau lưng lùi lại ba bước.
“Lui tiếp.”
Kỳ Viêm lại lui ba bước nữa.
“Lui tiếp.” Đạt được mục đích, Kỷ Sơ Đào lại được voi đòi tiên.
Có tiếng cười khẩy rất nhỏ phát ra và mắc ở trong cổ họng, mang theo sự ngông cuồng đặc trưng của nam nhân trên chiến trường.
Chiếc giường khẽ để lộ ra một xíu, Kỳ Viêm đè nén đáy lòng tràn ngập hơi nóng mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, điện hạ.”
Trái tim Kỷ Sơ Đào đập thình thịch, chợt nhớ tới cái đêm mà hắn được đưa tới làm nam sủng. Lúc ấy, chính nàng cũng ngắm nhìn bóng dáng cao ngạo của hắn sau tấm bình phong và khẽ nói: “Ngủ ngon, Kỳ Tiểu Tướng quân.”
Một phần tư sau đó, cuộc đối đầu không khói này đã lặng lẽ thay đổi thế tấn công và phòng thủ.
Một lúc sau, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Kỳ Viêm rời khỏi tẩm điện, không tiếp tục những hành động kỳ lạ khiến nàng phải đề phòng nữa.
Trong lòng Kỷ Sơ Đào thầm thấy nhẹ nhõm mà đồng thời cũng thấy khó hiểu: “Kỳ Viêm làm như vậy, rốt cuộc là có mưu đồ gì đây?

Kinh trập, mùa xuân bắt đầu ấm lại, đào hồng hạnh trắng.
Trong phủ Kỷ Thù đưa thiếp mời đến, nói rằng vườn hoa lê đã nở nên mời Kỷ Sơ Đào tới phủ thưởng hoa uống rượu.
Kỷ Sơ Đào ngồi trước gương trang điểm chải chuốt, nhóm cung tỳ bưng lấy hộp đựng trang sức để nàng lựa chọn.
Kỷ Sơ Đào đang phân vân không biết nên đeo trâm ngọc phỉ thúy hay là nên đeo trâm cài thỏ may mắn đính ngọc đỏ thì đẹp, bỗng nghe thấy sau lưng có một giọng nói trầm ấm quen thuộc: “Màu đỏ đẹp hơn.”
Kỷ Sơ Đào quay đầu, nhìn thấy Kỳ Viêm mặc võ bào màu đen có hoa văn tối màu, thắt lưng bằng ngọc màu đen, tóc đen buộc cao đang ôm kiếm đứng sau lưng nàng, không biết là đã đứng đó bao lâu rồi.
Ỷ mình có tấm lệnh bài, thế là mấy ngày nay hắn phát huy việc “Hầu hạ thiếp thân” tới cực hạn.
Kỷ Sơ Đào đi ra ngoài, hắn đã đứng đợi bên cạnh xe ngựa rồi gọi nàng: “Điện hạ.”
Kỷ Sơ Đào tắm rửa đi ra, hắn đã đứng đợi dưới hành lang và khoanh tay dựa vào trụ: “Điện hạ.”
Kỷ Sơ Đào đi ngủ, hắn vỗ chăn đệm đến không còn nếp nhăn rồi quay đầu nhìn nàng: “Điện hạ.”
Phần lớn thời gian hắn đều im lặng và rất khiêm tốn, không hề gây khó chịu. Nhưng bỗng dưng không nói mấy câu lạnh lùng móc mỉa thì lại khiến Kỷ Sơ Đào thấy lo sợ bất an, cứ cảm thấy hắn đang ấp ủ âm mưu to lớn nào đó.
Và đôi khi khi ở một mình với hắn, ánh mắt của hai người vô tình chạm vào nhau, bầu không khí bỗng trở nên kỳ lạ, trở nên… Nóng bừng.
Cũng may hôm nay nàng đi gặp nhị tỷ, có thể xin nhị tỷ lời khuyên chứ thật sự nàng không biết làm sao để sống qua được hai tháng này.
Nghĩ đến đó, Kỷ Sơ Đào lướt qua chiếc trâm thỏ may mắn đính ngọc đỏ mà chọn chiếc trâm cài tóc ngọc phỉ thúy và xiên chéo qua búi tóc nhỏ của mình, Kỷ Sơ Đào nhìn thấy vẻ mặt có chút thất vọng của Kỳ Viêm qua gương đồng như ý muốn.
Một chiến thắng nhỏ.
Kỷ Thù là một người có yêu cầu rất cao về cái đẹp, theo lời của những cận thần khuyên nhủ thì là chơi bời xa hoa lãng phí, vô cùng phô trương.
Nhưng nhìn những rường cột chạm trổ, đủ loại mỹ nam đứng ngồi khắp nơi, vườn hoa lê nở rộ trắng như tuyết, ngay cả góc tường thôi cũng đẹp tới mức như tranh vẽ, chỉ sợ là khắp kinh thành cũng không kiếm đâu ra được nơi thứ hai có cảnh sắc tuyệt vời như thế.
“Nhị Hoàng tỷ không dễ nói chuyện như bổn cung, tốt nhất là ngươi không nên vào thì hơn. Phiền Tiểu Tướng quân đứng chờ dưới hành lang là được.” Kỷ Sơ Đào căn dặn Kỳ Viêm.
Nàng biết tính cách Kỳ Viêm kiêu ngạo, nhị tỷ nói chuyện lại không biết giữ miệng. Chẳng may mà có xảy ra xung đột thì lại gây mất hứng. Sóng nếu để mặc Kỳ Viêm ở trong phủ thì lại phạm vào lời hứa hầu cận…
“Điện hạ yên tâm, thần có chừng mực.” Vẻ mặt Kỳ Viêm nhìn vẫn như thường, làm như không thấy đối với những ánh mắt tò mò của các mỹ nam xung quanh.
Đi tới vườn hoa lê, nào ngờ lại thấy một người đang đứng ngoài đình nghỉ mát.
Là Lý Liệt.
Thiếu niên người dị tộc có đôi mắt sâu và chiếc mũi cao nhưng lại bị thương nặng, một cánh tay bị băng quấn quanh cổ, một chân bị gãy phải chống gậy. Trên mặt cũng có rất nhiều vết thương, chỉ sợ là những nơi không nhìn được thì còn nhiều hơn cả… Nhưng dù bị thương đến thế, hắn ta vẫn đứng dựa vào hành lang và ngắm nhìn Kỷ Thù đang thưởng hoa trong đình từ xa.
Kỷ Sơ Đào bước vào trong đình dưới những bông tuyết bay như cánh hoa, nội thị mở tấm rèm chắn gió ra, nàng nhận ra đại tỷ Kỷ Nguyên và hoàng đệ Kỷ Chiêu cũng ở đó.
Hiếm khi người một nhà có dịp tề tựu.
Kỷ Sơ Đào hành lễ với trưởng tỷ và hoàng đệ thì nghe thấy Kỷ Thù cười nói: “Được rồi, muội biết ở nơi này của ta là không có quy củ nhất mà. Đừng quan tâm tới mấy cái lễ tiết trên dưới nữa, lại đây ngồi là được!”
Kỷ Sơ Đào nghe lời ngồi xuống rồi lại nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Lý Liệt, nàng không nhịn được bèn nhỏ giọng hỏi: “Nhị tỷ, con tin của Bắc Yến sao lại bị thương như vậy?”
Kỷ Thù cười khẩy, nói với vẻ không hề kiêng dè: “Ta bảo người đánh hắn, nằm nửa tháng, hôm nay mới xuống giường được.”
Kỷ Nguyên ngồi một bên khẽ hắng giọng, nàng ấy nâng chén trà lên rồi nhấp môi: “Hôm nay không bàn chuyện triều chính, chỉ bàn phong cảnh thôi.”
Đôi mắt Kỷ Sơ Đào đảo qua hai vị tỷ tỷ, đại khái đã có thể đoán được chuyện thế nào.
Tàn quân của Bắc Yến đã mượn đồ để hành thích, làm vậy tất sẽ liên lụy tới con tin là Lý Liệt. Dựa theo tục lệ của Đại Ân, nếu giữa hai nước lại xảy ra tranh chấp thì con tin sẽ bị chặt đầu để tế cờ.
Nhị tỷ trừng phạt Lý Liệt trước để cho đại tỷ một lời giải thích. Dù bị đánh gần chết nhưng may mắn hắn ta vẫn có thể giữ được mạng sống.
Nhưng chẳng phải Lý Liệt và người Bắc Yến là cùng một tộc sao? Tại sao tàn quân Bắc Yến lại tới ám sát mà không màng tới sống chết của hoàng tử đây?
Nhưng nghĩ đại tỷ có nói “Không nhắc đến chuyện triều chính” nên nàng đành phải đè nén sự tò mò trong lòng.
“Ngược lại muội đấy, có vẻ tiến triển khá tốt nhỉ.” Đôi mắt quyến rũ của Kỷ Thù đảo qua, lướt tới Kỳ Viêm đang yên lặng đứng dưới hành lang phía xa.
“Nhị Hoàng tỷ…” Kỷ Sơ Đào không biết giải thích sao cho được, không dám nói là gần đây lòng dạ mình rối bời nên bị chiêu “Lấy lui làm tiến” của Kỳ Viêm chèn ép hết mức.
Nàng nhấp một ngụm rượu xuân do người hầu đưa tới, nhẹ nhàng thở dài: “Nếu muội mà giống như hai Hoàng tỷ, trời sinh đã dũng cảm oai phong thì tốt rồi.”
Nếu như thế, nàng sẽ không bị Kỳ Viêm làm ảnh hưởng tới tâm trí mọi lúc nữa.
“Muội nghĩ rằng ta với A Nguyên sinh ra đã là người có ý chí sắt đá à?” Kỷ Thù cắn chén rượu rồi nở nụ cười tủm tỉm: “Hồi A Nguyên còn trẻ, không biết là đã rơi biết bao nhiêu nước mắt trong âm thầm đây.”
“Thừa Bình, muội say rồi.” Kỷ Nguyên hơi liếc mắt sang, gọi phong hào của Kỷ Thù.
Chỉ có thế Kỷ Thù mới tiết chế lại, không vạch trần ra thêm nữa.
Nhưng một khi đã bắt đầu chủ đề, chắc chắn sẽ khơi dậy sự tò mò của nhóm đệ muội. Trong lòng Kỷ Sơ Đào, đại tỷ vẫn luôn uy nghiêm, mạnh mẽ và không gì không làm được. Nàng không thể tưởng tượng được việc đại tỷ của mình phải khóc một mình trước áp lực to lớn sẽ như thế nào…
Nhưng nhìn dáng vẻ bình thản lúc này của đại tỷ mà không hiểu sao nàng lại thấy đau lòng.
“Vậy Nhị Hoàng tỷ thì sao?” Kỷ Chiêu không dám hỏi Kỷ Nguyên nữa, bèn chuyển chủ đề sang Kỷ Thù: “Nhị Hoàng tỷ đã từng rơi lệ chưa?”
Kỷ Thù vuốt ve chén rượu, dường như đã uống say, sắc mặt nàng ấy càng ngày trắng bệch nhưng đôi môi lại đỏ rực rạng rỡ.
“Có chứ.” Nàng ấy tùy ý nhắc tới một chuyện xưa, khiến trong lòng mọi người dậy sóng.
“Trước đây lúc tới Bắc Yến hòa thân, ta đã suýt nữa… Đào hôn.” Nàng ấy nở nụ cười thản nhiên: “Nếu ta đào hôn thành công, Bắc Yến sẽ tức giận công thành, thế thì sẽ không có Đại Ân như bây giờ rồi.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều hơi thay đổi.
Rất lâu sau, Kỷ Nguyên buông chén rượu xuống rồi trầm giọng hỏi: “Chuyện này, vì sao muội chưa từng nhắc đến?”
Dưới hiên có vài mảnh hoa lê bay qua.
Kỳ Viêm cầm kiếm đứng thẳng, đôi mắt liếc sang người bị thương nặng đang đứng dựa vào cột ở bên rồi thản nhiên hỏi: “Vì sao nàng ta lại cứu ngươi?”
Lý Liệt dời mắt khỏi cây lê trong đình nghỉ mát và im lặng một lát, dường như đang cố gắng lý giải ý nghĩa sâu xa trong câu hỏi này của Kỳ Viêm.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới đáp lại bằng tiếng Hán không mấy thông thạo: “Bởi vì rất lâu trước đây, ta đã cứu nàng.”
Kỳ Viêm không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Một người mạnh mẽ với giác quan nhạy bén có thể đoán được người khác đang nghĩ gì mà không cần phải nói.
Hắn đang đợi Lý Liệt mở miệng.
Gió thổi, hoa tuyết lê bay, bầu không khí giằng co lặng lẽ không mùi súng. Một lúc lâu, Lý Liệt dùng đôi mắt nhợt nhạt nhìn Kỳ Viêm, lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Bắc Yến.
Kỳ Viêm lớn lên ở biên cương, tất nhiên có thể hiểu được tiếng dị tộc.
Câu mà Lý Liệt nói chính là: “Chúng ta có thể hợp tác, Kỳ Tướng quân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.