Kỷ Sơ Đào cho rằng những vị tướng như Kỳ Viêm không giỏi thư pháp và hội họa.
Tám chữ lớn đó thoạt nhìn có vẻ hơi thô thiển, nhưng khi xem xét kỹ hơn sẽ cảm thấy chúng rất hào hùng, lối viết này quả là không ai sánh bằng.
Nhưng nét chữ của Mạnh Tôn cũng rất đẹp, cân đối, phóng khoáng và đẹp mắt.
Vây quanh hai chiếc bàn là sĩ tử và quan viên, họ thì thầm với nhau, có người lắc đầu có người gật đầu. Trong khi Kỳ Viêm và Mạnh Tôn đều đứng thẳng, chờ đợi quyết định của Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào đương nhiên cảm thấy Kỳ Viêm đã mang đến cho nàng một niềm vui lớn. Nhưng nàng vừa mới chủ động cho Kỳ Viêm một tập giấy, chắc chắn rất nhiều người đã nhìn thấy. Cho dù lúc này nàng có nhận xét gì đi chăng nữa, mọi người cũng sẽ nghĩ rằng nàng đang thiên vị.
Nếu đã như vậy, chẳng bằng ném củ khoai nóng hổi này cho người khác.
Cuối cùng nàng giao cho quan viên nhận xét, quan viên dè dặt đưa ra kết luận "không có gì khác biệt", thế là không đắc tội với ai.
Kỷ Sơ Đào sai người cất hai bức thư pháp có phong cách khác nhau đi, nhưng chỉ có phần của Kỳ Viêm được gói mang đi, nàng mỉm cười nói: “Hôm nay nhận được hai bức thư pháp của hai vị, đúng là thêm gấm thêm hoa cho Quỳnh Lâm yến, bổn cung rất vui. Vãn Trúc, Phất Linh!"
Nàng gọi nô tỳ của mình, bảo các nàng lấy nghiên mực cổ và bút mực loại tốt ban cho Kỳ Viêm và Mạnh Tôn.
Mạnh Tôn lãnh đạm nhận quà, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua giữa Kỷ Sơ Đào và Kỳ Viêm, rồi lại trở nên bình tĩnh và lặng thinh.
Yến tiệc tan vào giờ Dậu, Kỷ Sơ Đào hơi say, được nha hoàn đỡ lên xe ngựa ngủ thiếp đi.
Cỗ xe đột nhiên chùng xuống, Kỳ Viêm nhảy lên, lần này hắn không ngồi cạnh người đánh xe mà mở rèm cúi đầu bước vào.
Cỗ xe không rộng lắm, không thể chở được nhiều người.
Phất Linh và Vãn Trúc nhìn nhau rồi tự giác xuống xe đi bộ, nhường lại chỗ trống trong xe cho Kỳ Viêm.
Hơi men dâng lên, đôi mắt của Kỷ Sơ Đào mờ mịt, có màu hồng đào hơn bình thường một chút, làm nổi bật lông mày và mắt đẹp như tranh vẽ cùng làn da trắng môi đỏ.
Nhớ tới sự bối rối trong lòng, nàng lấy giấy Tuyên Thành bên cạnh ra, nói với Kỳ Viêm đang ngồi: “Tiểu Tướng quân viết cái này là có ý gì? Ai không biết rõ tình hình còn tưởng ngươi đến dự tiệc cưới!"
Làm gì có Quỳnh Lâm yến nào ghi "duyên trời tác hợp"?
Điều này khiến Kỷ Sơ Đào xấu hổ nhưng nàng cũng muốn hỏi rõ ràng. Chỉ là có quá nhiều ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng không tìm được cơ hội lên tiếng.
Kỳ Viêm trông như phát điên, dựa vào cửa sổ xe, chống khuỷu tay lên huyệt thái dương, nhìn thiếu nữ quý tộc ngồi ngay ngắn một hồi lâu, chịu đựng nói: “Điện hạ thông minh vậy chẳng lẽ không nhìn ra?”
Kỷ Sơ Đào nghiêng đầu nhìn lại, ánh mắt lóe lên nhưng lại không nói được gì.
Làm sao có thể đoán được một câu không đầu không đuôi? Huống chi nếu đoán sai, chẳng phải là tự mình đa tình sao?
Không đợi nàng đáp lại, đôi mắt Kỳ Viêm đã dần dần tối lại.
Hắn ôm một tia hy vọng, hỏi sang câu khác: "Điện hạ thấy Mạnh Tôn thế nào?"
Kỷ Sơ Đào suy nghĩ một chút rồi thành thật nói: "Tài mạo song toàn, khí chất như ngọc, được coi là người nổi bật nhất trong các sĩ tử đỗ đạt."
"..."
Kỳ Viêm nhướng mày, đè nén một bụng ngập tràn ghen tuông của mình, nói mập mờ: “Đúng vậy, xưa nay điện hạ vẫn luôn thích những quân tử hiền lành đạo mạo như vậy.”
Tại sao hắn luôn nhắc đến Mạnh Tôn vậy?
Nghĩ đến điều gì đó, trái tim Kỷ Sơ Đào run lên, nàng lấy lại tinh thần: Chẳng lẽ câu “duyên trời tác hợp” của Kỳ Viêm là ám chỉ nàng và Mạnh Tôn?
Lúc trước đại tỷ bảo nàng chú ý đến Mạnh Tôn nhiều hơn, Kỷ Sơ Đào cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng bảo mình thay triều đình xem xét người này có thể giữ chức vụ quan trọng hay không. Về sau khi dự yến tiệc, từ những ánh mắt khéo léo và lời thì thầm bàn tán của người khác, nàng lập tức đoán được có lẽ mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ...
Nhưng đại tỷ ghép đôi lung tung thì cũng thôi, tại sao ngay cả Kỳ Viêm cũng như thế?
Kỷ Sơ Đào bỗng nhiên tỉnh rượu hơn, cảm thấy hơi buồn rầu. Chẳng biết tại sao, chỉ là nàng không vui lắm.
"Ta chẳng thèm thích "duyên trời tác hợp" gì cả." Kỷ Sơ Đào nói nhỏ.
Vì vậy, đừng tác hợp cho nàng với trạng nguyên lang kia! Nàng nói thêm trong lòng.
Lời phàn nàn trầm thấp đó lọt vào tai Kỳ Viêm, nhưng nó lại mang một ý nghĩa bỏng ruột buốt xương khác.
Tư thế của hắn không còn tùy ý nhàn nhã nữa, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Kỷ Sơ Đào, khàn giọng hỏi: "Điện hạ... Không thích sao?"
Kỷ Sơ Đào cũng nhìn hắn, hai má đỏ bừng vì say rượu.
Nàng sợ hắn sẽ đẩy mình đến với Mạnh Tôn nên kiên quyết lắc đầu, nói: “Bổn cung không thích đùa như vậy.”
Đôi mắt của Kỳ Viêm trở nên u ám, năm ngón tay đang đặt trên đầu gối nắm chặt lại.
Được ban hôn trong tiệc chúc mừng, ở Thừa Thiên môn chính miệng nàng thừa nhận thân phận của hắn là "Phò mã", cùng trải qua sinh tử trong hang động... Hắn tưởng rằng họ xứng đáng với bốn chữ "duyên trời tác hợp".
Nhưng hắn không ngờ rằng Kỷ Sơ Đào lại không nghĩ như thế.
Kỳ Viêm nhìn Kỷ Sơ Đào đang khẽ cau mày, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, ghen tị và cố chấp đan xen như băng lạnh và dung nham. Đầu tiên là Yến Hành, sau đó là Mạnh Tôn, sau đó sẽ có những người mới không ngừng xuất hiện...
Nàng là Đế Cơ, là ánh trăng sáng dịu dàng trên bầu trời, sẽ có vô số người chạy đến tìm nàng. Nhưng hắn chỉ muốn kéo nàng vào cát bụi và giấu nàng vào lòng.
Không khí thoải mái trong Quỳnh Lâm yến dường như đóng băng, cơn say hỗn loạn, cả hai người đều có nỗi lòng riêng.
Kỳ Viêm quay đầu lại, nhìn xuyên qua rèm xe tung bay, thấy mấy sĩ tử đỗ đạt đang đi ngang qua bên đường.
Nam nhân cao gầy đi đầu có khuôn mặt đen sạm đỏ bừng và bước đi lảo đảo, người đó chính là nhị giáp tiến sĩ đã lên kế hoạch làm khó Kỷ Sơ Đào trong Quỳnh Lâm yến.
Đúng là dâng tới tận cửa.
Ánh mắt Kỳ Viêm trở nên lạnh lùng, hắn đã tìm được chỗ giải tỏa nỗi buồn trong lòng, trầm giọng nói: “Dừng xe.”
Vừa dứt lời, không đợi xe ngựa dừng hẳn mà hắn đã vén rèm nhảy ra ngoài.
Vãn Trúc lên xe, khó hiểu hỏi: “Điện hạ, Kỳ Tướng quân đột nhiên đi đâu vậy?”
Kỷ Sơ Đào vén rèm cửa sổ xe ra, đã không thấy bóng dáng Kỳ Viêm bên đường nữa, nàng lắc đầu, ngơ ngác nói: “Có lẽ là có việc gấp.”
Vãn Trúc nhận ra Kỷ Sơ Đào đang chán nản, không cười nên thận trọng hỏi: "Người cãi nhau với Kỳ Tướng quân à?"
Nếu không thì tại sao một người lại bỏ đi với vẻ mặt lạnh lùng còn người kia ngồi một mình trên xe rầu rĩ không vui?
Kỷ Sơ Đào cảm thấy có khi Kỳ Viêm không vui rồi.
Kể từ Tết Nguyên Tiêu đến nay, hắn đã lâu không tức giận và luôn ở bên bảo vệ nàng không rời một tấc. Tính tính cũng vui vẻ, nàng tưởng rằng có thể hạnh phúc như thế này mãi mãi.
Nhưng cuối cùng sự bình yên này đã bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Mạnh Tôn.
Kỷ Sơ Đào ôm lấy đôi má đỏ bừng vì rượu, ánh mắt nhìn vào giấy Tuyên Thành có chữ nét to hoang dã, thở dài lẩm bẩm: "Nhưng bổn cung không thích Mạnh Trạng nguyên mà."
…
Kỳ Viêm cả đêm không về, chỉ sai người gửi lời nhắn đến đây rằng hắn có việc quan trọng phải về Trấn Quốc Hầu phủ ở một thời gian.
Trong khi Kỷ Sơ Đào vừa yên tâm vừa cảm thấy mất mát, dù sao nàng cũng đã quen với sự “phục vụ” của Kỳ Viêm rồi. Đột nhiên không còn dáng vẻ cao lớn cường tráng ở bên cạnh, nàng lại cảm thấy trống rỗng.
Lúc ăn trưa, Vãn Trúc bưng một khay hoa lụa đủ màu vào điện, mỉm cười nói với Kỷ Sơ Đào đang cầm bút lông thất thần: "Điện hạ, có chuyện vui ạ!"
Vừa nói, Vãn Trúc vừa nhìn vào bức chân dung đang vẽ dở của Kỷ Sơ Đào rồi "ồ" lên: "Sao điện hạ lại vẽ nam tử mặc đồ đen không mặt mũi này nữa vậy? Không phải lâu rồi người không mơ những giấc mơ kỳ lạ đó nữa sao?"
Vãn Trúc đang định nói “Tại sao người tình trong mộng lại giống Kỳ Tướng quân”, thì lại thấy Kỷ Sơ Đào cuộn cuộn giấy một cách qua loa, không mấy hứng thú nói: “Có chuyện gì?”
Nghĩ đến chuyện chính, Vãn Trúc cười khúc khích, tới gần nàng và hưng phấn nói: “Điện hạ còn nhớ tiến sĩ đen gầy gò không biết lễ nghi trong Quỳnh Lâm yến không? Nô tỳ nghe thái giám trong cung nói hôm đó trên đường từ Quỳnh Lâm yến về, không biết có mấy hòn đá ở đâu bay tới đập trúng hắn ta, hắn ta lảo đảo ngã xuống con kênh, mặt mũi bầm dập, hắn ta thậm chí còn không đến được Trâm Hoa ngự yến vào hai ngày tới!"
"Sao có thể trùng hợp như vậy?" Kỷ Sơ Đào nghi ngờ.
Vãn Trúc chống nạnh, vẻ mặt rất hả hê: "Ai bảo hắn ta nói chuyện vô liêm sỉ trong yến tiệc chứ, dám chế nhạo Mạnh Trạng nguyên với điện hạ. Đây là gặp báo ứng! Đáng đời!"
Kỷ Sơ Đào cầm bút trong tay, chống cằm, nhẹ nhàng phát ra tiếng "A".
Mặc dù tên sĩ tử đó hơi buồn cười nhưng cũng không đáng để nàng chú ý.
Thấy Kỷ Sơ Đào không có hứng thú, Vãn Trúc mím môi cười, dâng lên một khay đầy hoa lụa đủ màu sắc, lanh lợi nói: “Ngày mốt là Trâm Hoa ngự yến rồi, người chọn hoa nào?"
Ở triều đại này, hàng năm vào cuối mùa xuân, trong cung đều tổ chức Trâm Hoa ngự yến mỗi năm một lần để chiêu đãi văn võ bá quan. Trong yến tiệc, thiên tử và Thái tử sẽ ban thưởng những bông hoa có nhiều màu sắc khác nhau cho các quan đại thần mà mình coi trọng như một sự ghi nhận. Ví dụ như quan văn là hoa trà, hoa mẫu đơn các loại, võ tướng là những thứ như loan chi, cỏ thơm...
Đại Ân chưa có Thái tử nên việc ban thưởng hoa sẽ được ba vị Đế Cơ và Tiểu Hoàng đế thực hiện.
Những năm trước Kỷ Sơ Đào không tham gia tặng hoa, nàng không có quyền cao chức trọng như hai vị tỷ tỷ, tặng hoa cũng không có ý nghĩa gì nên mấy năm liền đều xin nghỉ không đi.
Năm nay cũng vậy, tâm trí nàng không đặt vào những bông hoa này, còn chẳng thèm nhìn đã từ chối: “Không chọn, mang xuống đi.”
Vãn Trúc vâng lời bưng khay đi.
Đúng lúc Phất Linh tiến vào, hỏi lý do rồi tiến đến thuyết phục nàng: "Những năm qua điện hạ không nhúng tay vào những vấn đề trong triều, cho nên không tặng hoa là hợp tình hợp lý. Nhưng năm nay điện hạ liên tiếp tổ chức mấy buổi tiệc lớn, Quỳnh Lâm yến lại càng nổi tiếng, thay đổi cách nhìn của vô số sĩ tử, theo lý thì điện hạ có quyền tặng hoa chứ."
Kỷ Sơ Đào nói: “Nhưng bổn cung không có người nào muốn tặng hoa cả.”
Nàng nói đến đây thì dừng lại, trong đầu nàng lập tức hiện ra một khuôn mặt anh tuấn kiêu ngạo.
Phất Linh liếc nhìn vẻ mặt của nàng, hơi nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Nô tỳ nghe nói Trấn Quốc Hầu Thế tử cũng sẽ tham dự Trâm Hoa ngự yến năm nay."
Mắt Kỷ Sơ Đào hơi sáng lên, đầu ngón tay mềm mại đang xoay bút lông, đột nhiên nghiêm túc nói: “Các ngươi nói xem, nếu tặng hoa cho võ tướng thì nên tặng hoa gì?”
Vãn Trúc và Phất Linh nhìn nhau, cả hai đều nở nụ cười nhẹ.
Tửu lâu Tống gia, trong sương phòng.
Kỳ Viêm khoanh tay nhìn chiếc gương đồng bên cửa sổ, vẻ mặt vô cảm mà nghiêm nghị.
Tống Nguyên Bạch ở một bên bắt chéo chân cắn hạt dưa, không nhịn được mà nói: "Ta nói này tổ tông của ta, ngươi ở chỗ này nhìn cái gương vỡ kia đã gần nửa canh giờ rồi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Kỳ Viêm nhìn khuôn mặt kiên cường trong gương, nghiêm nghị hỏi: “Ta với Mạnh Tôn, ai đẹp hơn?”
"Khụ khụ!" Tống Nguyên Bạch suýt nữa sặc hạt dưa, ho khan kịch liệt một hồi.
Quái lạ! Đây là câu hỏi mà Kỳ Viêm đã hỏi sao?
Trong đầu Tống Nguyên Bạch tràn đầy suy nghĩ "Ta và Từ Công ở thành Bắc, ai đẹp hơn?". Sau nửa ngày run rẩy, hắn giơ ngón cái lên, khóe miệng giật giật nói: "Ngươi quá đẹp, sao Mạnh công tử có thể sánh được với ngươi chứ?"
Kỳ Viêm thuận miệng hỏi, không ngờ Tống Nguyên Bạch lại phun ra ngà voi, lập tức giơ tay hất đổ chiếc gương đồng trên bàn.
Tống Nguyên Bạch muốn cười nhưng không dám cười, kìm nén đến đỏ cả mặt, nhắc nhở Kỳ nào đó mới yêu lần đầu: “Lấy sắc phục vụ người sẽ không kéo dài được lâu, ta khuyên ngươi nên nghĩ tới những cách khác."
Kỳ Viêm vừa mới xử lý tin tức của Lang Gia Vương, có thời gian rảnh rỗi, đang bận tâm làm sao để cướp Kỷ Sơ Đào về lần nữa và giữ nàng ở bên cạnh mình, thế nên không nghe lọt lời khuyên tốt của Tống quân sư.
Tống Nguyên Bạch có cảm giác "Con lớn rồi sẽ không nghe lời”, tiếp tục mò một nắm hạt dưa và nói: “Ngươi có tham dự Trâm Hoa yến ngày mai không?”
Kỳ Viêm cười lạnh nhạt: “Đi chứ, tại sao không?”
Dù sao Mạnh Tôn cũng ở đó.
…
Giữa tháng tư, tổ chức Trâm Hoa ngự yến, đồng thời ban thưởng quan hàm cho nhất giáp tiến sĩ.
Kỷ Sơ Đào vào cung sớm hơn nửa canh giờ, đi thẳng về phía Tử Thần điện.
Trong tay áo nàng giấu một chiếc hộp gỗ tử đàn. Đi được nửa đường, nàng không nhịn được mà lặng lẽ mở nó ra, nhìn bông hoa lụa tinh xảo bên trong, nàng bất an hỏi cung nữ đi cùng: “Phất Linh, ngươi cảm thấy ta ban đan quế cho hắn có phù hợp không?
Cành hoa quế này được Kỷ Sơ Đào làm ra sau khi tham khảo ý kiến của Thượng cung. Nàng tự quấn và dệt nó, làm hỏng hơn mười cành mới chọn ra được cành tốt nhất, Phất Linh nhìn ra được nàng đã đặt bao nhiêu tâm tư vào nó.
Phất Linh nói: "Đan quế nở vào tháng mười lạnh giá, hoa nở đỏ như kẹp trên mũ quan, trông rất uy nghiêm. Nó được dân gian gọi là hoa võ thần. Điện hạ ban đan quế cho Kỳ Tướng quân là rất phù hợp đấy."
Kỷ Sơ Đào cảm thấy nhẹ nhõm và bắt đầu mong chờ xem Kỳ Viêm sẽ tỏ ra thế nào sau khi nhận được hoa.
Nàng mải mê suy nghĩ nên không chú ý đến một nhóm thái giám đang bưng bánh ngọt từ một góc đi tới, hai nhóm người suýt nữa va vào nhau, Kỷ Sơ Đào vội vàng dừng lại, nhưng cành hoa trong tay nàng lại rơi xuống đất.
Thái giám biết mình gây họa, vội vàng quỳ xuống đất nhận tội, sợ tới mức run lên.
Vãn Trúc vội vàng nhặt cành hoa lên, cẩn thận thổi bụi, đau lòng nói: "May mà không bị gãy, điện hạ làm lâu lắm đấy!"
Kỷ Sơ Đào nhìn cành hoa không bị hư hại, thấy mình lo không đâu nên cũng không làm khó thái giám mà chỉ dặn: "Đứng dậy đi! Lần sau cẩn thận chút, đừng thô lỗ như vậy nữa."
Đám thái giám liên tục hô "vâng".
Kỷ Sơ Đào vừa rời đi, cung nhân đi ngang qua thì thầm với nhau như nhìn thấy điều gì mới mẻ: "Các ngươi nhìn thấy không? Lần này Tam điện hạ không chỉ đến tham dự Trâm Hoa yến mà còn mang theo hoa nữa!"
"Thấy rồi thấy rồi, hình như là hoa mộc tê!"
"Không, màu đó là đan quế! Không biết vị đại nhân nào may mắn như vậy, có thể nhận được cành hoa đầu tiên mà điện hạ ban thưởng!"
"Còn có thể là ai chứ? Tục ngữ có câu "bảng vàng đề tên" ý là có tên trong bảng vàng. Theo ta thấy cái này chắc chắn là ban cho Mạnh Trạng nguyên!"
"Nói như vậy thì trong cung chúng ta sắp có chuyện vui là Đế Cơ xuất giá à?"
Sự xuất hiện của Tam điện hạ và Mạnh Trạng nguyên là một câu chuyện lý thú, chưa kể đại hôn của Đế Cơ trong cung sẽ đại xá thiên hạ. Ngay cả những nô tỳ như các nàng cũng có thể được thưởng, không có lý do gì để không vui cả.
Đám cung nhân cười cười nói nói ra khỏi cửa Tử Thần, đột nhiên nhìn thấy một vị tướng quân áo đen cao lớn nghiêm nghị đứng dưới cửa, họ giật mình hoảng sợ, nụ cười trên mặt cười hóa thành nỗi bất an, nhao nhao nói một cách tránh né: "Kỳ Tướng quân!"
Kỳ Viêm đứng chắp tay sau lưng, toát lên vẻ uy nghiêm, lạnh lùng nhìn đám cung nhân đang run rẩy.
Hắn hỏi: “Các ngươi vừa nói cái gì?”