Trên liễn xa vào cung, Kỷ Sơ Đào nhắm mắt trầm tư, thử sắp xếp lại những mảnh ký ức vỡ vụn trong mơ lại cho rõ ràng.
Tuy không thể thấy rõ mặt kẻ tạo phản ở trong giấc mơ, nhưng từ áo giáp và trường kích của hắn ta thì có lẽ hắn ta là một vị võ tướng nào đó trong cấm quân. Cấm quân có rất nhiều nhánh nhỏ, ví dụ như Long Võ quân, Thần Võ quân, Vũ Lâm quân, y phục không khác nhau là mấy, chỉ thoáng nhìn qua lúc hoảng loạn trong giấc mơ nên không rõ cụ thể là nhánh nào.
Tên hung đồ võ tướng kia lấy danh nghĩa là để “thanh trừng gian thần*”, nhưng khi Kỷ Sơ Đào chạy trốn thì trời lại lạnh như sương, trên mặt đất còn lớp tuyết mỏng đọng lại, từ đó có thể thấy được trận cung biến này xảy ra vào một mùa đông nào đó trong tương lai.
*Nguyên văn 清君侧 - Thanh quân trắc là một cụm từ ngữ chính trị cổ đại, thường dùng để dấy danh nghĩa, phát động chính biến để “Vì lợi ích của vua, tiêu trừ bè phái gian thần bên cạnh vua”.
Trong lúc loạn lạc, Kỳ Viêm đã cứu nàng, từ đó lập được đại công, có thể lấy nàng làm thê tử, nhưng đại tỷ và nhị tỷ lại không rõ sống chết, cũng không xuất hiện trong phần tiếp của giấc mơ.
Từ lúc hoàng cung loạn lạc đến lúc Kỳ Viêm lấy nàng, ký ức một khoảng thời gian dài đều trống rỗng, giống như bị người nào đó cố ý xóa bỏ.
Kỷ Sơ Đào nghĩ đến đây đã đau đầu, liễn xa đã vào trong cung rồi ngừng lại.
Hiện tại là thời gian vừa xong buổi tảo triều, nội thị trong Trường Tín cung nâng những quyển tấu chương dày cộp lui tới không ngừng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc vừa nhạt vừa đắng.
“Cấm quân?” Sắc mặt Kỷ Nguyên mệt mỏi, lấy cây lăn bằng ngọc xoa huyệt thái dương, chậm rãi hỏi: “Từ khi nào muội đã quan tâm tới hành động của thủ vệ Hoàng thành rồi?”
Kỷ Sơ Đào không biết nên giải thích như thế nào, những cảnh trong mơ mờ mịt kia chỉ có mình nàng có thể xác minh thật giả, người khác cũng không biết, nói ra thì ai tin chứ?
Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
Chuyện liên quan tới an nguy tính mạng của các tỷ đệ, Kỷ Sơ Đào không quan tâm được nhiều như vậy nữa, giãy dụa một lát, cắn răng nói thẳng: “Không dối gạt Hoàng tỷ, gần đây ta luôn mơ một giấc mơ rất lạ, nếu không can thiệp, chuyện không tốt trong giấc mơ sẽ ứng nghiệm.”
Ví dụ như Lang Gia Vương bị biếm về đất phong, Kỳ Viêm bị chèn ép vào tù; hay ví dụ như âm mưu trong bữa tiệc đêm trừ tịch, lưỡi đao hướng thẳng vào đại tỷ Kỷ Nguyên…
Sắc mặt Kỷ Nguyên trầm tĩnh như thường, không biết có tin tưởng lời nàng nói hay không: “Cho nên, muội mơ thấy chuyện không tốt có liên quan tới cấm quân?”
Kỷ Sơ Đào trầm trọng gật đầu, nhấp đôi môi trắng bệch: “Muội mơ thấy trong tương lai vào mùa đông sẽ xảy ra cung biến, người làm loạn lấy danh nghĩa “thanh trừng gian thần” để gây rối, trông có vẻ… Giống một tên đứng đầu nhóm cấm vệ nào đó trong cấm quân.”
Bàn tay đang xoa bóp huyệt thái dương của Kỷ Nguyên khựng lại, mở mắt ra, ánh mắt rõ ràng lạnh đi nhiều.
Nàng ấy là một người thông minh, suy nghĩ một lúc đã hiểu ngay những hành động khác thường gần một năm nay của muội muội từ đâu mà đến, khẽ nhướng đôi mày mỏng nói: “Cho nên năm ngoái muội khẳng định Kỳ Viêm vô tội, muốn cứu hắn ra ngoài bằng mọi giá cũng bởi vì giấc mơ? Còn chuyện chủ động muốn phân ưu với bổn cung, liên tục xử lý mấy buổi cung yến, hoá giải nguy cơ cũng bởi vì giấc mơ sao?
Không ngờ lại đoán trúng gần hết, Kỷ Sơ Đào rũ mắt xuống, không phản bác gì cả.
Kỷ Nguyên như đang suy tư gì đó: “Muội còn mơ thấy cái gì nữa?”
Kỷ Sơ Đào khẽ hé môi, lại lắc đầu nói: “Tạm thời chỉ có vậy thôi ạ.”
Trong mơ, tuy nàng đã được giải cứu, nhưng hai vị tỷ tỷ lại không rõ an nguy. Một trận cung biến nguy hiểm tới mức nào? Dù không nguy hiểm đến tính mạng cũng sẽ bị thương nặng, vì vậy Kỷ Sơ Đào cần phải khiến cho đại tỷ coi trọng chuyện này mới được.
Mà tính tình đại tỷ thận trọng và tàn nhẫn, vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Kỳ Viêm, nên Kỷ Sơ Đào không nhắc tới chuyện nàng sẽ thành thân với hắn tránh để tỷ tỷ nghĩ nhiều.
Mùi thuốc quanh quẩn trong không khí càng nồng hơn.
Cân nhắc một lúc lâu, cây lăn bằng ngọc trong tay Kỷ Nguyên lại bắt đầu không nhanh không chậm lăn qua lăn lại. Nàng ấy như vừa nghe một câu chuyện râu ria không quan trọng, cười như không cười nói: “Thống lĩnh cấm quân Hạng Khoan là người của bổn cung, có hắn ta ở đó sẽ không xảy ra sai sót gì. Vĩnh Ninh, có lẽ muội đang căng thẳng quá đấy, lát nữa bảo thái y khám cho muội xem.”
Không ngờ Kỷ Nguyên lại phản ứng như vậy, Kỷ Sơ Đào hơi nóng nảy: “Đại Hoàng tỷ, muội…”
“Trong chốn thâm cung, yêu thuật và dùng quái lực làm loạn là chuyện cấm kỵ nhất, huống chi muội còn là Đế Cơ, mỗi tiếng nói hành động đều sẽ ảnh hưởng toàn bộ nhân tâm trong triều. Về sau những lời như thế này dù muội có tin hay không cũng không nên nói với người khác.”
Lời của Kỷ Nguyên làm Kỷ Sơ Đào nuốt những lời khuyên can vào trong bụng.
Lại có nội thị mang tấu chương mới tới, Kỷ Nguyên bèn nói với Kỷ Sơ Đào: “Thừa Bình thể hàn, chứng ho khan lại tái phát. Mấy ngày nữa muội ấy sẽ tới suối nước nóng ở hành cung dưỡng bệnh, muội cũng đi cùng đi, coi như thư giãn một chút.”
Kỷ Sơ Đào vẫn nghẹn một hơi trong cổ họng, lên không được mà xuống cũng không xong.
Trong mắt người khác, vì một cơn ác mộng mà làm lớn chuyện thì không thể nào hiểu nổi. Huống chi người có vị trí như đại tỷ càng phải bận tâm nhiều chuyện hơn.
Thấy Kỷ Nguyên bận rộn xem tấu chương, Kỷ Sơ Đào thở dài một tiếng, không nhịn được quan tâm nói: “Đại Hoàng tỷ lại làm việc quá sức rồi ạ? Nếu tỷ có rảnh hay là cùng tới hành cung ngâm suối nước nóng đi, rất tốt với cơ thể.”
Nàng ngửi thấy mùi thuốc, cho nên đoán sức khỏe của Kỷ Nguyên không tốt lắm.
Người trong hoàng thất máu lạnh vô tình, Kỷ Nguyên chỉ cảm nhận được chút độ ấm của “người nhà” trên người Kỷ Sơ Đào. Có đôi khi nàng ấy vô cùng hâm mộ sự đơn thuần và thẳng thắn của muội muội, có thể cười, có thể yêu hết mình, sống một cuộc sống mà ai cũng thích.
Kỷ Nguyên bình tĩnh nói: “Nếu bổn cung đi rồi, chuyện trong giấc mơ của muội không cần đợi tới mùa đông, trong vòng 3 ngày chắc chắn sẽ loạn.” Kỷ Sơ Đào cũng không khuyên giải nữa, mang tâm sự nặng nề hành lễ rồi rời khỏi Trường Tín điện.
Sau khi Kỷ Sơ Đào rời đi, Kỷ Nguyên ngẩng đầu lên khỏi tấu chương, nhìn về hướng muội muội rời đi hồi lâu không nói một lời.
Thu nữ sử ngồi quỳ mài mực, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, những lời Tam Công chúa vừa nói người thật sự không tin chút nào sao?”
Kỷ Nguyên đặt giấy tờ xuống, hỏi: “Gần đây Vĩnh Ninh đã ngỏ lòng với tiểu tử Kỳ gia rồi à?”
Thu nữ sử nói: “Theo những gì Hoắc thị vệ nhìn thấy, Tam Công chúa và Kỳ Tướng quân thường xuyên lén lút gặp nhau, e là hai người có tình cảm đậm sâu với nhau rồi ạ.”
“Tình cảm đậm sâu?” Kỷ Nguyên bật cười.
Chẳng lẽ là Vĩnh Ninh nghe được chuyện gì đó ở chỗ Kỳ Viêm, nhưng vì tình nghĩa với hắn nên không thể vạch trần thẳng mặt, cho nên mới mượn cảnh trong mơ để nhắc nhở mình sao?
Như vậy cũng có lý. Nhưng Vĩnh Ninh từ trước đến nay không biết nói dối, khi nghe muội ấy nói về những giấc mơ kia, không giống là giả…
Chẳng lẽ trên thế gian còn có chuyện cổ quái như vậy sao? Dù cho có đi chăng nữa, tại sao lại cứ phải rơi vào đầu Vĩnh Ninh?
Kỷ Nguyên trầm ngâm một lát, phân phó Thu nữ sử: “Đi nói với Hạng Khoan điều tra một chút tứ vệ trong cấm quân xem có gì khác thường hay không. Hoặc là những người gần đây thay đổi chức vụ, điều động binh lính, cũng cần điều tra rõ ràng rồi báo cáo lại.”
Dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể không phòng bị.
…
Sau khi về phủ, Kỷ Sơ Đào vẫn cảm thấy bồn chồn bất an, luôn muốn làm điều gì đó nhân lúc đại nạn chưa xảy ra.
May là khi nàng chủ trì tang lễ và Quỳnh Lâm yến đã tích lũy được một vài mối quan hệ, dù phần lớn đều là văn thần sĩ tử, nhưng các phái trong triều đình đều có mối quan hệ mật thiết với nhau. Hơn nữa, nàng lại có thân phận Đế Cơ, hỏi thăm động tĩnh bên phía cấm quân cũng không phải việc khó. Chỉ là nếu muốn làm trong im lặng không quấy nhiễu đến ai thì cần tốn nhiều tâm tư và nhân lực hơn.
Không biết cung biến sẽ xảy ra vào mùa đông năm nào, Kỷ Sơ Đào chỉ đành chuẩn bị cho dự kiến xấu nhất là sẽ ứng nghiệm trong năm nay. Nếu đại tỷ còn nghi ngờ về chuyện trong giấc mơ thì nàng chỉ có thể tự ra tay, phái vài người ra ngoài điều tra nghe ngóng.
Sau khi thu xếp xong mọi việc, bên phía Kỷ Thù cũng đưa lời nhắn lại đây nói sẽ đợi nàng cùng tới hành cung nghỉ ngơi.
Hành cung của hoàng gia nằm trên núi Phi Hà ở khu ngoại thành phía Bắc Kinh đô, phong cảnh tuyệt đẹp lại còn có địa nhiệt*, Chiêu Mục Đế tiền nhiệm đã lệnh cho Công bộ dựng những cung điện lầu các và đào vài bể tắm nước nóng.
*Nguồn nhiệt tự nhiên trong lòng đất.
Chỉ cần đến mùa thu bệnh cũ của Kỷ Thù sẽ tái phát, thân thể suy nhược, thái y khuyên nàng ấy nên ngâm suối nước nóng nhiều hơn để cho mạch máu lưu thông, lần này được Kỷ Nguyên nhắc nhở nên đưa cả Kỷ Sơ Đào đi cùng.
Xe ngựa chạy cả ngày mới tới hành cung, vì muốn ở đây gần nửa tháng nên mang theo không ít hành lý. Các cung tì vội vàng thu thập tẩm điện để ở ngay, Kỷ Sơ Đào mang một số dược liệu quý đã chuẩn bị sẵn tới chỗ Kỷ Thù tìm nàng ấy.
Ở đây hầu như mỗi một toà tẩm điện đều có một cái bể tắm nước nóng tự nhiên, Kỷ Sơ Đào cầm dược liệu vào trong Phượng Minh trì, chỉ thấy tấm vải mỏng nhẹ nhàng bay múa, hơi nước lượn lờ, mơ hồ có thể nhìn thấy một bức tranh vô cùng sống động!
Trên chiếc giường quý phi dùng để nghỉ ngơi cạnh ao tắm nước nóng, Kỷ Thù khẽ cởi y phục. Mái tóc đen vén sang một bên rũ xuống, gần như để lộ cả tấm lưng trắng nõn, mà con tin Lý Liệt lại đang xoa đầy nước hoa hồng dưỡng da lên tay rồi xoa bóp cho nàng ấy.
Bầu không khí triền miên như có như không giữa hai người khiến Kỷ Sơ Đào khẽ thở dài, theo bản năng định che mắt rời đi.
“Đứng lại.” Kỷ Thù lười biếng ngồi dậy, ý bảo Lý Liệt lui ra, lúc này mới vẫy tay với Kỷ Sơ Đào nói: “Sao lại chạy? Làm như chưa từng nhìn thấy vậy.”
Nói xong nàng ấy đẩy Lý Liệt ra, vỗ chỗ trống bên cạnh: “Lại đây ngồi.”
Kỷ Sơ Đào cẩn thận thả ngón tay ra, đưa hộp đựng dược liệu cho cung tì đứng bên cạnh, dặn dò đừng để hơi nước làm hỏng xong mới đi tới ngồi xuống bên cạnh Kỷ Thù.
Nàng đưa mắt nhìn con tin dị tộc đang canh giữ ở đằng xa: “Đợt trước không phải nhị tỷ còn đang giận dỗi con tin sao, hiện tại làm hoà rồi?”
Kỷ Thù kéo xiêm y đang rũ xuống lên, che thân hình vô cùng quyến rũ, uyển chuyển của mình lại, hừ một cái rồi nói: “Hai nước có biết bao mối thù mới hận cũ, làm sao có thể dễ dàng làm hoà thế được? Chỉ là thời gian ở chung với hắn ta qua một ngày là bớt một ngày, tận hưởng hạnh phúc trước mắt thôi.”
Kỷ Sơ Đào nhíu mày: “Nhị tỷ lại nói những lời cấm kỵ rồi.”
Kỷ Thù luôn treo mấy từ như “chết”, “đại nạn” ở bên miệng, chẳng thèm che dấu, giống như đã coi nhẹ sự sống chết, chuẩn bị rời đi bất cứ lúc nào.
Nhưng Kỷ Sơ Đào không muốn bất kỳ một vị tỷ tỷ nào bỏ nàng mà đi. Sau nhiều biến động, bên cạnh nàng cũng chỉ còn lại có ba người thân này mà thôi.
“Ý của ta không phải sinh ly tử biệt, hắn ta là hùng ưng của đại mạc, sớm hay muộn cũng sẽ bay về Bắc Yến mà thôi.”
Khi Kỷ Thù lười nhác quấn chặt xiêm y, Kỷ Sơ Đào vẫn nhìn thấy vết thương trên lưng tỷ ấy. Có trúng tên, cũng có một ít vệt dài, những vết màu trắng nhợt nhạt không biết từ đâu mà đến, đó đều là những tổn thương và đau đớn Bắc Yến ban cho tỷ ấy trong tám năm tỷ ấy hoà thân.
Không ai biết trong tám năm hoà thân ở Bắc Yến rốt cuộc nhị tỷ đã phải chịu những gì, ngoại trừ Lý Liệt thì không còn ai thương xót tỷ ấy nữa. Thế nhân chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài ngăn nắp quý phái và hành vi phóng đãng phong lưu của tỷ ấy mà thôi.
Kỷ Sơ Đào nhìn sang nơi khác, sợ sẽ gợi lên chuyện đau lòng của Kỷ Thù bèn nói sang chuyện khác: “Muội tới tìm nhị tỷ là có chuyện quan trọng muốn thương nghị.”
“Đúng là kỳ quái. Muội tới tìm một người không đàng hoàng như ta để nói chuyện quan trọng sao?” Kỷ Thù ho nhẹ hai tiếng, nhận lấy trà người hầu dâng lên nhấp một ngụm, mới nói: “Nói thử xem nào.”
Kỷ Sơ Đào nói suy đoán cấm quân có khả năng rắp tâm hại người cho Kỷ Thù, có vết xe đổ là Kỷ Nguyên, lần này Kỷ Sơ Đào chưa nói là nàng nằm mơ thấy.
Dù gì Kỷ Thù có rất nhiều mối quan hệ, có nàng ấy hỗ trợ, phần thắng sẽ nhiều thêm một phần.
Kỷ Thù nghe xong thì khẽ cười, híp mắt nửa thật nửa giả nói: “Muội cũng biết đó, từ trước tới nay ta không quan tâm chuyện trong cung, từ lần trước có người tặng “đồ dỏm” tới, chút tình cảm cuối cùng cũng bị mài mòn hết rồi. Huống chi, bên cạnh muội có sẵn võ tướng đấy mà không dùng lại đi tìm một tục nhân như ta.”
Võ tướng… Kỳ Viêm sao?
Mấy ngày ngày bận chuyện để ý hành động bên phía cấm quân, quên cả chuyện gặp mặt Kỳ Viêm.
Thấy Kỷ Sơ Đào bỗng sừng người ra, Kỷ Thù chợt cúi người, khẽ nói bên tai nàng: “Dù sao cũng tới suối nước nóng rồi, không thì thử xem đi, làm chuyện đó trong nước là thoải mái nhất.”
Kỷ Sơ Đào sững ra một lát.
Lúc phản ứng lại cái “ở trong nước” của nhị tỷ là cái gì, cả người Kỷ Sơ Đào nóng ran, mặt còn đỏ hơn tắm suối nước nóng nửa canh giờ.
Kỷ Thù có chút đắc ý khi trêu chọc thành công, mị nhãn như tơ, cười một cái làm điên đảo chúng sinh: “Nhìn phản ứng này của muội, chẳng lẽ còn chưa làm lần nào sao? Vậy nam nhân muội nhìn trúng cũng kém quá rồi đó.”
Kỳ Viêm có kém hay không, không ai rõ hơn Kỷ Sơ Đào!
Càng đáng ghét hơn đó là trong đầu nàng lại bất giác nhớ đến đủ loại hình ảnh khi Kỳ Viêm hôn nàng, không khỏi càng thêm xấu hổ và bất đắc dĩ: “Rõ ràng đang nói chuyện đứng đắn, nhị tỷ lại trêu chọc người ta!”
Kỷ Thù nằm nghiêng ra trên ghế, nhìn muội muội vội vàng trốn chạy, cười đến điên đảo chúng sinh.
Mãi đến khi quay lại điện của mình, nhào lên giường thêu, gương mặt ửng đỏ của Kỷ Sơ Đào sau khi bị Kỷ Thù trêu chọc mới dần dịu lại.
Lúc trước không hiểu tình yêu nên nghe những lời như thế này cũng không thấy có gì cả. Mà nay mối tình vừa chớm nở, mới hôn có mấy lần, lại nghe nhị tỷ nói trong đầu đã hiện ra vài hình ảnh mơ hồ, cánh cửa cấm kỵ kia giống như bị mở ra một khe hở thần bí, khiến người khác tơ tưởng.
“Điện hạ, bể tắm nước nóng đã chuẩn bị xong, người muốn tắm gội thay xiêm y không ạ?” Giọng của Vãn Trúc vang lên.
“Ừm… Ta tới ngay đây.” Kỷ Sơ Đào vùi đầu trên giường, giọng nói mơ hồ đáp.
Trong bể tắm tràn ngập hơi nước trắng đục, tấm rèm khẽ nhảy múa, xung quanh là những chân cắm nến cao từ sàn đến trần, ánh sáng màu cam ấm áp xuyên qua làn sương nước, chẳng khác nào Dao Trì tiên cảnh.
Kỷ Sơ Đào mặc một chiếc áo lót mỏng nhạt màu ngồi bên bờ hồ, giơ tay khảy dòng nước ấm áp, không nhịn được nghĩ: “Ở trong nước… Thật sự rất thoải mái sao?”
Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Kỷ Sơ Đào rút tay lại như bị bỏng, vỗ mặt nói: Kỷ Sơ Đào, ngươi đứng đăn một chút! Kỳ Viêm là người đứng đắn, sao ngươi có thể nghĩ về hắn như vậy?
Khi nàng cố gắng bình tĩnh lại, chợt nghe thấy tiếng cốc cốc nhẹ vang lên từ ngoài cửa sổ.
Kỷ Sơ Đào gần như lập tức dựng lỗ tai lên, chần chờ đứng dậy, nhìn thấy nửa khuôn mặt quen thuộc trên giấy dán cửa, trầm giọng gọi: “Điện hạ.”
Như là đang mơ, Kỷ Sơ Đào mở to mắt không tin nổi. Nhân lúc nhị tỷ còn chưa tới, nàng chạy chân trần tới rồi đột ngột kéo cửa sổ ra…
Cửa sổ chạm khắc bằng trúc, một vị võ tướng lạnh lùng trong bộ y phục dạ hành chống cửa sổ nhảy vào trong điện, mang theo gió mạnh làm sợi tóc của Kỷ Sơ Đào khẽ bay.
Lớp lụa mỏng khẽ bay, ống tay áo bay lên còn chưa kịp rơi xuống, nàng đã bị ôm vào một vòng tay rộng thấm đẫm hơi lạnh.
Sự kinh ngạc trong mắt tan đi, những tia sáng của sự vui mừng tràn ngập trong mắt, Kỷ Sơ Đào hít một hơi dài, trái tim đầy ắp, ngẩng đầu ôm lấy vòng eo rắn chắc của Kỳ Viêm, than thở: “Vì sao mỗi lần bổn cung nhớ chàng thì chàng đều có thể xuất hiện ngay vậy chứ!”