Đêm khuya giữa mùa rét đậm kéo dài dằng dặc. Đến canh năm, gà đã gáy nhưng vẫn không thể trông thấy năm ngón tay.
Trong phường Nghê Vân, một gã đỏm dáng đang mặc quần là áo lượt nhưng y phục lại không hề chỉnh tề. Gã dùng một tay xách cạp quần, còn tay kia bám vào tường để đi tới một cách thất tha thất thểu, miệng nói chữ được chữ mất: “Vân Nương, hôn gia một cái đi.” Tên này đã say khướt đến mức không thể phân biệt phương hướng được nữa. Gã hoàn toàn không nhận ra mình đã đi lạc khỏi khu vực ngủ lại dành cho khách quý trong hoa lâu mà lại lẳng lặng bước về phía hậu viện một cách loạng choạng.
Khác với hoa lâu náo nhiệt và hút khách ở tiền viện, hậu viện vừa tối tăm vừa tĩnh lặng, u ám như nấm mồ, chẳng có một chút sức sống nào cả.
“Ối, cái nơi quái quỷ gì đây? Ngay cả một chiếc đèn lồng cũng không có!” Gã mặc quần áo lụa là đang say rượu chợt rùng mình, băng qua sân rồi mở cửa ra với vẻ mờ mịt, cất tiếng gọi: “Vân Nương! Cô nương, tới đây hầu hạ ta đi...”
Lời còn chưa dứt thì gã đã nhìn thấy một tia sáng lạnh lẽo và sắc bén như ánh trăng lóe lên.
Gã đỏm dáng đang say rượu chợt kêu lên một tiếng “ơ”, đôi mắt trừng lớn, trên cổ họng có một vệt máu cực mỏng.
Ngay sau đó, máu tươi phun ra. Gã ngã xuống như một con rối bị cắt dây, chết đi trong lặng lẽ.
“Ai vậy?” Một giọng nói không nhanh không chậm vang lên từ trong phòng.
“Hồi bẩm đại nhân, là một con mèo say rượu đi nhầm chỗ, thuộc hạ đã xử lý sạch sẽ rồi ạ.” Nói xong, hung thủ bèn lôi thi thể vừa mới ngã xuống rời khỏi đó, để lại một vệt máu sậm màu kinh người trên nền tuyết.
Phủ binh đổ nước nóng để quét dọn. Chẳng mấy chốc, vết máu trước bậc thềm đã biến mất, sạch sẽ và trống trải như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Trong sảnh, Lang Gia Vương - Kỷ Nhân - đang ngồi quỳ, trên tay không ngừng kiểm tra hai quả hạch đào có hình Kỳ Lân. Còn Kỳ Viêm và Diêu Tín đang ngồi ở bên trái lẫn bên phải, ngoài ra còn có tám, chín người nữa, bao gồm Tuần thành, Ngự sử và thống lĩnh Phủ binh trong Kinh.
“Vương gia, tối nay chúng ta phải lập mưu đồ bí mật cho đại sự, vì sao không ra lệnh cho hoa lâu ở tiền viện đóng cửa ạ?” Một thuộc hạ nói: “Mọi người cứ ra vào, quá nguy hiểm.”
Kỷ Nhân từ tốn trả lời với thần thái ung dung: “Từ xưa đến nay, phú quý luôn nằm trong nguy cơ. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Nếu đóng cửa và ngừng kinh doanh thì chẳng khác nào nơi này không có bạc, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.”
Kỷ Nhân vừa nói vừa xoay tròn quả hạch đào hình Kỳ Lân vào tay, dẫn dắt chủ đề đi đúng hướng: “Hôm nay chư vị đang ngồi ở đây đều có điều nghi kỵ với Đại Công chúa Kỷ Nguyên. Mặc dù có nhiều công trạng, lấy lòng trung thành làm điều quan trọng nhất nhưng chư vị lại rơi vào kết cục là bị giáng chức và xử phạt không đồng nhất. Năm đó, Tiên đế bất lực trước số mệnh nên buộc phải để Đại Công chúa nhiếp chính. Ngày nay, yêu phụ ép buộc Thiên tử để soán quyền đã chín năm rồi. Nếu cứ lần lữa không chịu giao phó quyền lực, để các bè cánh đấu đá lẫn nhau với ham muốn cướp ngôi và thay thế Hoàng đế thì mỗi lần Tiên đế báo mộng cho bổn vương, ngài ấy sẽ khó mà không rơi lệ và thở dài vì giang sơn đã bị hủy hoại trong tay phụ nhân.”
Đại chiến sắp xảy ra, dù sao gã cũng phải nói những lời quang minh chính đại để cổ vũ sĩ khí, hoặc là nhận mệnh trời, hoặc là đổi trắng thay đen…
Kỳ Viêm vô cùng bình tĩnh. Thủ đoạn của Kỷ Nhân đều là những chiêu trò thừa thãi mà thường ngày hắn đã sử dụng chán chê.
Tuy nhiên, dựa vào tính cách cáo già của Kỷ Nhân thì gã sẽ không mạo hiểm triệu tập toàn bộ quân cờ vào sảnh. Nhất định Kỷ Nhân vẫn còn những thủ đoạn đã được chôn giấu ở chỗ bí mật.
Trong lúc Kỳ Viêm đang nghĩ ngợi thì giọng nói của Kỷ Nhân vang lên: “Thừa Thiên môn chính là nơi phòng thủ trọng yếu trong cung thành. Trận đấu đầu tiên này vẫn cần có Kỳ Tướng quân bách chiến bách thẳng để đánh hạ. Thứ nhất, danh tiếng của Kỳ Tướng quân rất lừng lẫy nên có thể uy hiếp những tướng soái ngoan cố và chống đối dưới trướng Đại Công chúa. Thứ hai, một khi Thừa Thiên môn bị đánh bại, ta có thể thừa thắng xông lên, vây chặt Trường Tín ung, ép Đại Công chúa Kỷ Nguyên giao lại quyền lực! Không biết ý của Tướng quân thế nào?”
Mặt Kỳ Viêm không đổi sắc, khuôn mặt sắc sảo ngước lên rồi đứng dậy, sau đó tiếp lời: “Thần đi đến ngày hôm nay thì cũng đã hết đường lui rồi. Thần nguyện nghe theo mệnh lệnh của Vương gia!”
“Được! Tốt lắm!” Kỷ Nhân vỗ tay, vừa cầm chén rượu vừa đứng dậy rồi nói: “Thành hay bại đều phụ thuộc vào lần này! Bổn vương nguyện cùng chư vị uống cạn chén này, thuận theo mệnh trời, xin thề lấy cái chết để dẹp loạn bên cạnh quân vương!”
Bông tuyết li ti rơi tới tấp. Mọi người đều nâng ly để đáp lại.
Hai khắc sau, tuyết ngừng rơi, phía chân trời truyền đến tiếng gà gáy thấp thoáng.
Mưu sĩ bước ra ngoài từ phía sau bình phong, vừa chắp tay vừa đi về phía Kỷ Nhân – người đang cầm quả hạch đào trong tay – rồi lên tiếng: “Vương gia, ngài có quá qua loa khi giao một nhiệm vụ trọng yếu như công phá Thừa Thiên môn cho Kỳ Tướng quân hay không? Thuộc hạ tự phụ nên cho rằng tầm nhìn của mình rất thâm hiểm. Nhưng thuộc hạ lại không thể nhìn thấu trong lòng Kỳ Tướng quân đang nghĩ gì. Người này còn trẻ nên chắc chắn là kẻ không dễ khống chế, để hắn tiến cử Diêu Tín đã là chuyện mạo hiểm rồi…”
“Ngươi cho rằng bổn vương chưa bao giờ nghĩ đến những điều ngươi vừa nói ư?”
Kỷ Nhân nhàn nhã uống rượu, vừa cười vừa nói: “Nguy hiểm là đúng. Chỉ cần đợi hắn thay bổn vương đánh phá Thừa Thiên môn thì hắn sẽ không còn giá trị lợi dụng sau cùng nữa rồi. Bổn vương sẽ gán cho hắn tội “mưu đồ phản nghịch”, giống như “bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn” vậy, cứ để hắn tìm đường chết thay bổn vương đi. Bổn vương có thể lập tức thuận lý thành chương, chiếm đoạt binh quyền của Kỳ Viêm rồi lấy danh nghĩa “cứu giá” để bức vua thoái vị. Chẳng phải ta sẽ thu được danh lợi cùng lúc hay sao?”
Mưu sĩ chợt hiểu ra: “Vương gia anh minh. Nhưng Kỳ gia có uy danh rất lớn trong quân. Nếu Kỳ Viêm ngoan cố chống cự thì cho dù muốn giết hắn cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.”
“Vậy nên bổn vương vẫn cần thêm một người để làm con tin nữa, khiến bọn chúng dù muốn ném chuột nhưng phải sợ vỡ bình.” Kỷ Nhân nở nụ cười lạnh lùng, hai quả hạch đào trong lòng bàn tay gã cọ sát với nhau tạo ra âm thanh cót két chói tai.
Phía chân trời có một tia sáng nhàn nhạt, chiếu vào tuyết đọng trên mái hiên của lầu các ở cổng thành, tạo thành màu trắng xanh trong vắt nhưng lành lạnh.
Ngoài cổng thành không có ai qua lại cả. Thân vệ của Trấn Quốc quân có nhiệm vụ hộ tống Thiên tử và Trưởng Công chúa đến miếu thờ ở ngoại thành để tế lễ cũng đã sẵn sàng lên đường.
Tống Nguyên Bạch đang mặc một bộ quân phục, tay ghìm dây cương để điều khiển con ngựa dưới thân. Hắn ta hỏi dò với vẻ khó hiểu: “Lão cáo già Lang Gia Vương kia có ý đồ gì vậy? Thừa Thiên môn là phòng tuyến quan trọng trong cung thành, việc công phá nó chính là công lao hàng đầu. Vì sao Kỷ Nhân cam lòng mà giao cho ngươi một nhiệm vụ trọng yếu đến thế?”
Chiến giáp của Kỳ Viêm phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của sương giá và tuyết. Hắn cưỡi trên một con ngựa chiến Ô Vân* phủ đầy tuyết trắng, liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ và ngờ nghệch của Tống Nguyên Bạch rồi hỏi lại: “Đối với một kẻ bức vua thoái vị, điều đáng tin cậy nhất là gì?”
*Ngựa Ô Vân: Là một con ngựa rất bí ẩn, tên của nó xuất phát từ màu lông và khí chất thần bí. Ngựa Ô Vân có lông đen, thân hình cao lớn, tốc độ rất nhanh. Thời xa xưa, nhiều quý tộc và tướng lĩnh thích cưỡi ngựa Ô Vân để thể hiện uy quyền và sức mạnh thần bí của mình.
Tống Nguyên Bạch sờ cằm: “Đương nhiên là binh quyền rồi... Chẳng lẽ do ngươi nắm giữ binh quyền nên ông ta mới tin tưởng ngươi như vậy sao?”
Kỳ Viêm tiếp lời: “Chỉ khi tự nắm giữ binh quyền trong tay mình thì mới có thể yên tâm được.”
Kỷ Nhân sẽ không thể không hiểu được đạo lý này.
Tuy Tống Nguyên Bạch là người bất cần đời nhưng cũng không hề ngu ngốc. Sau khi ngẫm lại một chốc, hắn ta lập tức hiểu được điểm lợi và hại trong đó.
“Vậy đây là “bẫy trong bẫy” rồi. Lang Gia Vương kia muốn lợi dụng “binh biến tại Thừa Thiên môn” để tạo ra tình thế trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Ông ta muốn thừa cơ đoạt lấy binh quyền của ngươi?”
Tống Nguyên Bạch kinh hãi: “Vậy mà ngươi còn đồng ý ư? Cứ nhân cơ hội này giết bằng được sào huyệt của Lang Gia Vương là được rồi. Chẳng phải rất sảng khoái hay sao?”
Kỳ Viêm cười nhạt, ánh mắt quét qua quân đội của Kỳ gia đang xếp hàng ngay ngắn, sau đó gằn giọng hỏi lại: “Cho dù cái bẫy có đặc sắc đến đâu, nếu không có khán giả thì làm sao sảng khoái được? Thứ ta muốn không chỉ là một chiến thắng thôi đâu.”
“Nhưng ngươi đã dùng Cùng Kỳ...” Tống Nguyên Bạch khẽ thở dài, muốn nói lại thôi.
Một lúc lâu sau, hắn ta mới buông tiếng thở dài, vừa vỗ vai Kỳ Viêm vừa thốt lên: “Mà thôi, thôi vậy. Ngươi vẫn luôn đa mưu túc trí hơn ta. Chắc chắn là ngươi đã sớm có lựa chọn giữa điểm lợi và hại trong đó rồi. Ta sẽ không nói gì nữa.”
Kỳ Viêm nhớ lại cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy khi lẻn vào phủ Công chúa lúc nãy. Quả nhiên Kỷ Sơ Đào vẫn đeo Cùng Kỳ Mặc Ngọc kia một cách chỉn chu, ngay cả lúc ngủ cũng không tháo ra, vậy nên hắn không khỏi thả lỏng mi tâm.
Sau một lúc tỏ vẻ ôn hòa, khuôn mặt của Kỳ Viêm lại trở nên thâm trầm, vừa kẹp vào bụng ngựa vừa cất tiếng: “Xuất phát như kế hoạch thôi!”
…
Kỷ Sơ Đào nằm trên giường nhỏ rồi thất thần thật lâu. Dường như nàng đã thấp thoáng trông thấy Kỳ Viêm đứng sau tấm bình phong ngoài rèm và nói với nàng rằng: “Cứ ở yên trong phủ, đợi ta trở về.”
Tuy nhiên, khi nàng tỉnh dậy rồi nhìn sang thì phía sau tấm bình phong chẳng có gì cả, như thể bóng dáng mơ hồ cùng với giọng nói vừa rồi chỉ là ảo giác trong mộng mà thôi.
Kỷ Sơ Đào chậm rãi ôm lấy đầu gối rồi co người lại. Nàng nghĩ thầm rằng: Tuyết đã rơi rồi, ác mộng lại gần hơn một bước nữa, làm sao nàng có thể yên tâm ở yên trong phủ để chờ chết cơ chứ?
Đại điển tế thiên được tổ chức tại một ngôi miếu ở ngoại thành, việc đi tới đi lui cộng với việc phân chia thịt* sau buổi tế lễ sẽ cần thời gian từ sáng sớm đến chiều.
*Phân chia thịt: Sau khi tế lễ xong, số thịt trong đồ cúng thần sẽ được phân chia. Việc phân chia thịt cần phải có sự bình đẳng và thứ bậc. Thầy tế lễ có quyền phân phát thịt. Vị trí, thứ tự nhận thịt cũng phản ánh địa vị của người nhận.
Đến tối, trong giờ Tuất, Thiên tử và Trưởng Công chúa còn phải du ngoạn đến thành lâu của Hàm Quang môn để đại xá cho thiên hạ, tiếp nhận sự bái lạy của vạn dân.
Lượng tuyết đọng lại từ đêm qua đang phủ kín trên mái hiên, tạo nên một khoảng trắng xóa loang lổ. Một ngày bình yên vô sự khiến Kỷ Sơ Đào - người đã căng thẳng suốt thời gian dài trong phủ - thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nàng biết rằng: Mối nguy hiểm vẫn chưa được loại bỏ chỉ vì lễ tế mùa đông diễn ra suôn sẻ đâu.
Rượu ấm làm cơ thể trở nên ấm áp. Kỷ Sơ Đào đang định chợp mắt một lát thì nội thị chợt tiến vào bẩm báo: “Điện hạ, Thu nữ sử trong cung cầu kiến.”
Thu nữ sử vẫn nói năng thận trọng như trước, vừa hành lễ ngoài cung điện vừa kính cẩn lên tiếng: “Nô tỳ xin truyền lại khẩu dụ của Đại điện hạ. Đại điện hạ đã bị cảm lạnh vì tế lễ nên cần phải tĩnh dưỡng trong Trường Tín cung. Vậy nên phiền Tam điện hạ làm thay việc lên lầu ân xá vào buổi tối.”
Ban ngày, trong lúc tế lễ, trông Đại Hoàng tỷ vẫn còn khỏe mạnh cơ mà? Tại sao ban đêm lại đột nhiên cảm lạnh?
Kỷ Sơ Đào cũng không chắc liệu đại tỷ đang giả vờ “bệnh nặng chưa lành” để khiến người khác lơ là cảnh giác hay là tỷ ấy đã thực sự đổ bệnh rồi.
Tuy nhiên, khi đại tỷ hành động thì mỗi một bước đều có dụng ý, do đó Kỷ Sơ Đào cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa. Nàng gật đầu rồi đáp: “Bổn cung biết rồi.”
Cứ ba năm một lần, chỉ có dịp tế trời vào ngày đông chí thì dân chúng trong Kinh đô mới có thể nhìn thấy phong thái tao nhã của Hoàng đế và Trưởng Công chúa từ xa dưới Hàm Quang môn. Vì vậy, mặc dù trời vẫn chưa tối nhưng khoảng đất rộng rãi và trống trải dưới Hàm Quang môn đã được giăng đèn kết hoa, người đông nghìn nghịt.
“Tam Hoàng tỷ, tỷ nhìn xem, năm nay có nhiều người hơn những năm trước đấy.” Trên lầu cao trăm thước của Hàm Quang môn, Kỷ Chiêu đang mặc lễ phục và đội vương miện trang trọng của bậc Đế Vương. Y vừa nhìn xuống đoàn người đang tập trung reo hò trên khoảng đất rộng của phường Thái Bình vừa cảm khái: “Mỗi lần đứng trên lầu cao, trẫm luôn cảm thấy mình nhỏ bé như loài phù du vậy.”
Kỷ Sơ Đào cũng mặc xiêm y trong cung, nhìn xuống dưới rồi nhẹ nhàng nói: “Bệ hạ là hào quang của dân chúng, nếu bệ hạ cũng tự thấy mình bé nhỏ thì làm sao có thể soi sáng bóng tối trong thiên hạ được?”
Kỷ Chiêu hơi hổ thẹn, một lúc lâu sau mới khẽ nói: “Vậy thì chắc hẳn bọn họ rất thất vọng về trẫm...”
Đến khi Kỷ Sơ Đào nhìn qua với vẻ ngờ vực, y mới nhanh chóng khôi phục sắc mặt bình thường rồi hăng hái lên tiếng: “Trẫm qua bên kia xem thử.”
Kỷ Sơ Đào đáp lại một tiếng “ừm” rồi nói với y: “Tối nay đông người, bệ hạ đừng đi lung tung.”
Kỷ Chiêu quay đầu lại rồi mỉm cười: “Tam Hoàng tỷ yên tâm đi! Năm nay quân số bổ sung đã được gia tăng rất nhiều, gần như toàn bộ binh lực trong Hoàng thành đều tập trung ở đây nên sẽ không có chuyện gì đâu.”
Tuy chỉ là những lời nói vô tình nhưng lại khiến Kỷ Sơ Đào sửng sốt, nhất thời rơi vào trầm tư.
Vào giờ Tuất, đại điển ân xá bắt đầu. Những bông tuyết li ti rơi xuống từng đợt ngắt quãng từ giữa không trung.
Dân chúng hô vang “bệ hạ vạn tuế”, “Trưởng Công chúa thiên tuế”, đẩy không khí của buổi tế lễ lên đến đỉnh điểm. Kỷ Sơ Đào quan sát cấm vệ quân đang xếp hàng canh phòng dưới thành lâu. Nàng ước tính sơ lược thì có khoảng ba đến bốn nghìn người, quả thực đã chiếm tới bảy, tám phần binh lực của Hoàng thành rồi, chắc là sẽ không có chuyện gì bất trắc đâu...
Khoan đã!
Kỷ Sơ Đào cắn môi. Nàng biết rõ cảm giác bất an vừa rồi từ đâu mà đến.
Theo kế hoạch ban đầu, việc gia tăng số lượng của cấm vệ quân để bảo vệ Hàm Quang môn thực sự là nhằm bảo vệ Thiên tử và Trưởng Công chúa một cách an toàn nhất có thể. Nhưng nếu... Trưởng Công chúa trên lầu không phải là Kỷ Nguyên thì sao?
Nhớ lại cảnh tượng được dự báo trong giấc mơ, lẽ ra cung biến đã xảy ra vào rạng sáng của một mùa đông nào đó, chính là thời điểm lượng tuyết còn đọng lại vẫn chưa tan rã. Vì vậy, do ấn tượng ban đầu giữa vai trò chủ đạo nên Kỷ Sơ Đào đã nhận định rằng: Cung biến có thể xảy ra trong vòng một vài ngày sau đợt tuyết đầu tiên của lễ tế mùa đông. Nhưng nàng đã quên rằng: Thực tế đang dần dần chệch khỏi quỹ đạo trong giấc mơ rồi…
Vụ ám sát của Bắc Yến đã thất bại, nguy cơ tại cung tang lễ trong mùa xuân đã được hóa giải, còn Kỳ Viêm thì đã tặng Mặc Ngọc cho nàng trước thời hạn chứ không phải là vào đêm tân hôn như trong mộng... Vậy thì liệu thời gian hay chi tiết của cung biến có thay đổi dựa theo đó hay không?
Ví dụ như bây giờ, cấm vệ quân đang dốc toàn lực để bảo vệ Hàm Quang môn, còn Thừa Thiên môn – nơi bảo hộ nội cung – gần như đã biến thành một tòa lâu trống rỗng.
Nếu bản thân là phản tặc thì bây giờ chính là thời cơ hoàn hảo để hành động!
Thảo nào đại tỷ lại muốn mượn cớ đổ bệnh.
Trái tim nảy lên thon thót, Kỷ Sơ Đào khẽ dặn dò Phất Linh: “Lập tức gửi mật thư đến phủ Tả tướng để triệu tập mọi người...”
Ở cạnh đó, Kỷ Chiêu bèn thôi nhìn về phía Kỷ Sơ Đào, trong mắt hiện lên vài phần do dự.
…
Dưới Thừa Thiên môn, các cấm vệ quân giữ thành hét lên rồi ngã xuống. Một vị Tướng quân trẻ tuổi đang mặc chiến giáp màu đen, tay cầm binh phù, dẫn đầu một đội thân vệ thúc ngựa vào trong.
Gần như cùng lúc đó, đèn đuốc trên Thừa Thiên môn chợt sáng rực. Lang Gia Vương – kẻ đã ôm cây đợi thỏ từ lâu - bèn chắp tay áo rồi đứng dậy, lớn tiếng nói rằng: “Trấn Quốc Hầu Thế tử Kỳ Viêm, đêm khuya mà lại dẫn quân vào cung, có ý đồ hành thích vua, đây chính là tội chết! Hãy bắn chết hắn ngay lập tức cho bổn vương, tử hình ngay tại chỗ đi!”
Dưới cổng thành, vị võ tướng mặc áo bào màu đen ngẩng đầu lên với vẻ hoảng loạn. Người này còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một trận mưa tên bắn xuống dày đặc. Ngựa chiến đau đớn kêu lên. Máu tươi bỗng chốc bắn ra tung tóe khắp nơi bên dưới Thừa Thiên môn!
Gần như cũng cùng lúc đó, trên đường tới Trường Tín cung.
Diêu Tín đang kéo lê cây trường kích nhuốm máu. Đầu cây kích lướt qua rồi tạo thành một tia đỏ trên mặt đất. Hắn ta hướng về phía thân hình yếu ớt trong liễn xa rồi nói một cách hung ác: “Ta còn tự nhủ tại sao điện hạ lại không ở trong Vĩnh Ninh cung, hóa ra là chạy tới đây.”
Hắn ta nở nụ cười tà ác, sau đó nói ra những lời độc nhất vô nhị y hệt trong mộng: “Trong cung đang thanh trừng phản tặc bên cạnh Hoàng đế nên hơi hỗn loạn. Ti chức phụng mệnh đến đây để bảo vệ Tam điện hạ...”
Diêu Tín vẫn chưa nói xong thì một mũi tên đã bay thẳng vào mặt hắn ta!
Diêu Tín vội vàng giơ kích lên đỡ, đầu mũi tên sượt qua thân cây kích, bắn ra một loạt tia lửa dữ dội trong đêm.
Chẳng đợi hắn ta thở gấp, ba mũi tên khác lại được bắn ra đồng thời. Diêu Tín may mắn tránh được nhưng mấy tên phản quân xung quanh hắn ta lại không may mắn như vậy. Bọn họ bị mũi tên bay xuyên qua rồi lập tức ngã xuống đất.
Diêu Tín không ngờ Kỷ Sơ Đào đã phòng bị từ sớm. Phe của hắn ta bị giết chết một cách bất ngờ, không kịp trở tay. Sắc mặt Diêu Tín đột nhiên thay đổi, tức giận hét lên: “Tiểu nhân ám toán từ nơi nào? Ra đây đi!”
Hoắc Khiêm cầm trường cung trong tay, nhảy xuống từ trên bức tường trong cung rồi giơ tay ra hiệu: “Bắt kẻ phản bội này đi!”
Mấy chục thị vệ lao ra rồi bao vây đám người Diêu Tín. Nhưng Diêu Tín cũng chẳng phải là kẻ dễ động vào. Tuy hung hãn nhưng lần này hắn ta đã khinh địch rồi, do đó chỉ dẫn theo mười mấy người đến đây để bắt giữ Kỷ Sơ Đào mà thôi. Hắn ta dần dần bị yếu thế.
Trong liễn xa, Kỷ Sơ Đào nhìn vào Diêu Tín – kẻ đang ngoan cố chống cự - sau đó kìm nén sự chán ghét trong lòng rồi nghiêm nghị lên tiếng: “Nếu Diêu Thống lĩnh khoanh tay chịu trói thì có lẽ bổn cung sẽ có thể tha mạng cho ngươi.”
“Hừ! Ta đường đường là một nam nhân, sao có thể khom lưng trước một nữ nhân được chứ!” Diêu Tín thở hồng hộc, lau vết máu trên khóe miệng rồi nói tiếp: “Chỉ có điều thuộc hạ rất tò mò. Kế sách của chủ thượng cẩn thận đến vậy, rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức với điện hạ thế? Là kẻ gian phu của điện hạ sao?”
“Tiếc là điện hạ sẽ không bao giờ gặp lại gian phu của mình nữa!” Diêu Tín cười ha hả.
“Điện hạ đừng rơi vào mưu kế của hắn ta.” Hoắc Khiêm giương cung như ánh trăng tròn rồi khẽ nhắc nhở nàng.
Kỷ Sơ Đào giơ tay ra hiệu cho Hoắc Khiêm giữ im lặng, vừa nhíu mày vừa hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Diêu Tín trả lời một cách nham hiểm và dữ tợn: “Tiểu tử trẻ tuổi kia là loại phản nghịch trời sinh từ trong xương cốt rồi, làm sao chủ thượng có thể tin tưởng hắn được chứ? Ngài ấy chỉ lợi dụng hắn làm lá chắn mà thôi. Lúc này, e là tiểu tử đó đã bị bắn chết dưới Thừa Thiên môn rồi!”
Kỷ Sơ Đào không hề tin vào một chữ mà Diêu Tín vừa nói.
Kỳ Viêm vừa thông minh vừa mạnh mẽ, sao hắn có thể bị Lang Gia Vương lợi dụng rồi trở thành oan hồn dưới mũi tên được chứ?
“Hoắc Khiêm, bổn cung muốn bắt người sống.” Kỷ Sơ Đào khẽ ra lệnh.
Đúng lúc này, một tên thị vệ dính máu khắp người chợt loạng choạng chạy tới, vừa thở hổn hển vừa bẩm báo: “Điện hạ, Kỳ Tướng quân đã bị phục kích ở Thừa Thiên môn, toàn quân... Đã bị diệt sạch rồi!”
Trong đầu Kỷ Sơ Đào ong ong.
Toàn thân Diêu Tín đầy máu, tựa vào cây trường kích đang nhỏ máu rồi nở nụ cười vặn vẹo và đáng sợ như ma quỷ: “Nếu điện hạ đi ngay bây giờ thì chắc là còn kịp nhặt xác của hắn đấy... Không, phải là nhặt xác của hắn và Đại Công chúa chứ!”
Biết Kỳ Viêm không thể đánh giá thấp kẻ địch như vậy, Kỷ Sơ Đào vẫn không khỏi thầm cảm thấy lo lắng.
Nếu Kỳ Viêm không thể đến nơi kịp thời để chặn giết bè đảng phản nghịch của Diêu Tín như trong giấc mơ thì Lang Gia Vương có thể sẽ tập trung binh lực rồi tiến quân thần tốc vào thẳng Trường Tín cung.
Hạng Khoan - thuộc hạ của đại tỷ - chỉ có tám trăm cấm vệ quân mà thôi. Người của Chử Hành vẫn chưa đến nên sợ là bọn họ khó mà chống cự.
Trong lúc nàng đang suy nghĩ thì Diêu Tín lại đột nhiên làm loạn. Hắn ta đâm cái kích của mình về phía Kỷ Sơ Đào với tốc độ cực nhanh.
Hoắc Khiêm nhanh chóng xoay cung tên lại. Nhưng mũi tên trong tay còn chưa kịp bắn ra thì hắn ta đã trông thấy một luồng sáng lạnh lẽo lóe lên. Một mũi kiếm đâm qua lưng Diêu Tín từ phía sau, xuyên qua trước ngực hắn ta rồi đóng đinh đối phương ngay tại chỗ.
Hai mắt Diêu Tín trợn to, trong cổ họng phát ra âm thanh “hự hự” trong lúc hấp hối, sau đó trường kích mất lực nên bị tuột khỏi tay. Thân hình của Diêu Tín ngã xuống ầm ầm như một con gấu, cuối cùng nằm bất động trên mặt đất.
Sau đó, một vài bóng dáng của cấm vệ quân chợt xuất hiện từ phía sau con đường trong cung. Họ vừa chắp tay với Kỷ Sơ Đào vừa lên tiếng: “Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin điện hạ thứ tội!”
Trong lòng Kỷ Sơ Đào vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Nàng cẩn thận quan sát mấy cao thủ bỗng nhiên xuất hiện rồi giết người giữa chừng này.
Nàng chỉ thấy bọn họ ăn mặc như cấm vệ quân, chẳng qua là trên cổ họ có quàng thêm một chiếc khăn hình tam giác, hơn nữa bản lĩnh cũng lớn hơn nhiều so với những cấm vệ quân thông thường.
Trong lòng Kỷ Sơ Đào có muôn vàn thắc mắc nên đã cất tiếng hỏi: “Các ngươi là ai?”
Mọi người đồng thanh đáp: “Cùng Kỳ.”
Cùng Kỳ?
Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ nghe qua danh hiệu kỳ lạ như vậy...
Đợi đã, Cùng Kỳ ư?
Ánh mắt Kỷ Sơ Đào di chuyển xuống thấp rồi dừng lại trên miếng Mặc Ngọc bên hông mình. Trước đây nàng còn tưởng rằng hoa văn có hình dạng con thú trên miếng ngọc của Kỳ Viêm rất lạ lùng. Nhưng sau khi điều tra, Kỷ Sơ Đào mới biết đó là hình chạm khắc của mãnh thú Cùng Kỳ.
Lúc đó nàng còn thắc mắc rằng: Tại sao Kỳ Viêm lại chọn mãnh thú Cùng Kỳ làm “bùa hộ mệnh” của mình?
Bây giờ nghĩ lại mới thấy, “bùa hộ mệnh” là giả nhưng binh phù là thật.
Để xác nhận suy đoán của mình, Kỷ Sơ Đào đã khẽ đuổi đám người Hoắc Khiêm đi ra ngoài. Đợi đến khi không có người ngoài ở đây, nàng mới xuống xe rồi bước đến trước mặt những người cứu giá, sau đó cởi Cùng Kỳ Mặc Ngọc trên thắt lưng để ra hiệu.
Khi những ám vệ ăn mặc như cấm vệ quân vừa nhìn thấy Mặc Ngọc trong tay nàng, bọn họ kính cẩn cúi đầu và quỳ lạy như thể nhìn thấy thần thánh: “Tướng quân có lệnh, người giữ viên ngọc này có thể tùy ý điều động ám vệ Cùng Kỳ! Xin điện hạ hãy phân phó, thuộc hạ dù có chết muôn lần cũng không nề hà!”
Kỷ Sơ Đào nín thở: Quả nhiên Kỳ Viêm đã gài ám vệ vào đây để thám thính!
Thảo nào hắn lại nói rằng: Thứ này có thể bảo vệ an toàn cho nàng. Thì ra là thế…
“Tướng quân của các ngươi không sao chứ?” Kỷ Sơ Đào nóng lòng nên việc đầu tiên nàng làm chính là xác nhận với bọn họ về sự an toàn của Kỳ Viêm. “Bổn cung nghe nói có binh biến ở Thừa Thiên môn. Chàng ấy đã bị, bị…”
Nhóm ám vệ hiểu ý của Kỷ Sơ Đào nên cung kính đáp lại: “Điện hạ yên tâm. Người bị giết hại chỉ là tên tử tù làm thế thân thôi ạ, còn Tướng quân vẫn đang lập mưu ở một nơi bí mật.”
“Tốt quá rồi.” Kỷ Sơ Đào có cảm giác như thể một tảng đá nặng nề đã được dỡ xuống. Nàng muốn cười nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.
Nhưng Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp thả lỏng một lát thì nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang từ xa.
Kỷ Sơ Đào ngẩng đầu lên, trông thấy bầu trời phía tây thấp thoáng bị ánh lửa soi chiếu nên trở nên đỏ rực, y hệt trong giấc mơ.
Đó là hướng của Trường Tín cung.
Hành động của Lang Gia Vương nhanh hơn nàng tưởng tượng, mặc dù đã chuẩn bị từ sớm nhưng tám trăm cấm vệ quân của Hạng Khoan cũng khó mà chống lại cuộc tấn công liều mạng của Lang Gia Vương.
Hiện giờ, những người do Tả tướng Chử Hành điều động vẫn chưa tới nơi, Kỷ Sơ Đào cần phải tìm cách để trì hoãn thời gian.
Huống chi, nếu Lang Gia vương mất đi một con tin là nàng thì gã nhất định sẽ tìm một người là điểm yếu và có sức nặng hơn nữa để kiềm chế đại tỷ...
Chỉ có điều, còn thứ gì có thể khiến đại tỷ kiêng dè ư?
Nghĩ đến điều gì đó, Kỷ Sơ Đào bèn hỏi ám vệ Cùng Kỳ: “Các ngươi có thể đưa bổn cung đến Trường Tín cung được không?”
“Được.”
Ám vệ chỉ trả lời một chữ rồi lập tức đứng dậy, lấy pháo hoa trong lồng ngực rồi châm lửa, ánh sáng màu đỏ tươi bắn thẳng về phía chân trời.
Bùm.
Ầm ầm.
Chẳng bao lâu sau, phía xa xa có tín hiệu bằng pháo hoa liên tục được thắp sáng rực rỡ từng đợt, kéo dài về phía Trường Tín cung như những dấu chân.
“Nơi nào có pháo hoa bay lên trời cũng tức là Cùng Kỳ đang ẩn mình ở chỗ bí mật đã dọn sạch chướng ngại vật là bè đảng phản nghịch cho điện hạ rồi. Người cứ yên tâm mà đi.” Tên chỉ huy của “Cùng Kỳ” cúi đầu giải thích: “Mời điện hạ đi theo thuộc hạ!”
Mấy ám vệ “Cùng Kỳ” kia đã hộ tống nàng dựa theo những nơi có pháo hoa còn lưu lại. Cung điện, lầu các và góc đường, ngoại trừ việc thỉnh thoảng bắt gặp thi thể của một, hai quân phản nghịch đã bị giết thì Kỷ Sơ Đào thực sự không hề gặp phải bất kì một kẻ địch nào!
Không thể trông thấy “Cùng Kỳ” ở nơi nào cả nhưng bọn họ lại có mặt ở khắp mọi nơi, như thể bọn họ chính là vị thần bảo vệ đang ngủ đông trong bóng tối.
Chỉ trong hai khắc ngắn ngủi, phản quân bên trong đã bị thanh trừng, tạo thành một con đường máu. Những người do Kỳ Viêm huấn luyện này mạnh mẽ biết bao!
Chẳng trách khi mới gặp nhau, lúc nàng hỏi liệu Cùng Kỳ Mặc Ngọc có tồn tại hay không, Kỳ Viêm lại cảnh giác và mâu thuẫn như vậy… Với bản lĩnh và sức mạnh như vậy, làm gì có Đế Vương nào không kiêng sợ chứ?
Vì nàng, Kỳ Viêm thực sự không cần mạng sống của chính mình...
Thế mà cách đây mấy ngày, nàng lại nổi giận với hắn trong mưa!
Nghĩ tới đây, hốc mắt của Kỷ Sơ Đào nóng lên. Nàng cởi Mặc Ngọc trên thắt lưng rồi giấu vào trong tay áo, bảo vệ thật chặt chẽ, không muốn để bất cứ ai nhìn thấy nó.
Trường Tín cung.
Hạng Khoan – thủ hạ của Kỷ Nguyên - dẫn đầu tám trăm cấm vệ quân đang đối đầu với hai ngàn phản quân do Lang Gia Vương đưa đến.
Lang Gia Vương nhìn vào thân tín của Kỷ Nguyên đang phục kích trên nóc nhà nhưng không hề lo lắng chút nào. Trái lại, gã còn bày ra tư thái hiền từ của một trưởng bối, nghịch quả hạch đào Kỳ Lân trên tay rồi nói: “Hoàng chất nữ à, chiêu “dùng chính mình làm mồi nhử, gậy ông đập lưng ông” này được sử dụng không tệ. Một nữ lưu lại có thể điều động binh lính để bảo vệ mình một cách nhanh chóng như vậy, bổn vương thực sự rất bội phục đấy!”
Gã bèn đổi chủ đề: “Nhưng Hoàng chất nữ không cho rằng ý nghĩ này rất hão huyền ư? Ngươi nghĩ tám trăm tàn binh này có thể ngăn cản được ba ngàn binh lính tinh nhuệ của bổn vương sao?”
Kỷ Nguyên đang mặc cung thường màu hắc kim. Nàng ấy đứng trong cung điện, nhìn đám phản loạn xếp thành một đoàn đông nghịt dưới bậc thềm rồi vừa cười vừa nói: “Tám trăm thân tín của bổn cung phải giết ba ngàn người, đúng là có phần rắc rối. Nhưng giết một mình Hoàng thúc thì đã quá dư dả rồi.”
Sắc mặt của Kỷ Nhân hơi thay đổi, lập tức cười nhạt: “Hoàng chất nữ muốn kéo dài thời gian để đợi viện binh ư? Tốt nhất là đừng phí sức để đấu võ mồm nữa, nếu nói quá nhiều thì sẽ dễ bỏ lỡ cơ hội đấy. Bổn cung vẫn hiểu đạo lý này mà.”
Nói xong, Kỷ Nhân lập tức bỏ qua việc nói chuyện, giơ tay ra hiệu cho phản quân ở phía sau: “Hành động đi.”
“Khoan đã!”
Kỷ Nguyên lạnh lùng quát lên, trong đôi mắt phượng trong veo nhưng lạnh lẽo đang nhướng lên chợt hiện lên ý cười khó lường: “Tiếc là Hoàng thúc hiểu ra đã quá muộn màng rồi. Sao ngươi không nhìn về phía sau đi?”
Ngay từ đầu, Kỷ Nhân đã nghi ngờ là có cú lừa nên cũng không quay đầu lại, mãi đến khi một giọng nói rõ ràng nhưng lạnh băng như ngọc vang lên từ phía sau. Người đó cất cao giọng: “Thần - Chử Hành - dẫn binh của Tống Tướng quân, Binh bộ Thị lang đến đây cứu giá!”
Kỷ Nhân xoay người lại thì thấy Chử Hành đang mặc áo bào màu tím nho nhã, dẫn theo ngàn người thuộc binh mã Tuần thành của Tống Thị lang. Phản quân buộc phải phân chia một nửa quân số, rút đao chống lại quân số của Chử Hành.
Cả trước mặt lẫn sau lưng đều có địch, tình thế đã bị đảo ngược. Kỷ Nhân vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như trước, vừa xoay quả hạch đào vừa nói: “Với số binh lực này của Hoàng chất nữ, suýt chút nữa ngươi đã chia đều thiên hạ với bổn vương rồi. Nhưng đáng tiếc, rốt cuộc thì nó cũng chỉ là “suýt chút nữa” mà thôi…”
Gã thực sự quá nắm chắc phần thắng. Kỷ Nguyên nhíu mày lại: Chẳng lẽ lão già này còn có thủ đoạn gì đó ở phía sau ư?
Trong lúc nàng ấy đang suy ngẫm thì Kỷ Nhân đã cười khẩy rồi phất tay, ra lệnh: “Đưa lên đây!”
“Thả trẫm ra! Trưởng tỷ...” Giọng nói nghẹn ngào của Kỷ Chiêu vang lên. Chẳng biết từ lúc nào, y đã rơi vào tay Kỷ Nhân và đang bị phản quân kèm chặt hai bên rồi đưa tới.
Thì ra đây mới là con át chủ bài của Kỷ Nhân.
Giọng nói của Kỷ Nguyên trở nên lạnh lùng hẳn đi: “Ngươi vậy mà lại khống chế Thiên tử sao?”
“Kẻ khống chế Thiên tử phải là Hoàng chất nữ mới đúng! Bổn vương chỉ phụng mệnh bảo vệ sự an toàn của bệ hạ thôi. Nếu không nhờ hạ sách này thì chẳng phải Thiên tử Đại Ân của chúng ta vẫn đang chịu sự điều khiển của phụ nhân hay sao?”
Kỷ Nhân lên tiếng: “Nếu ngươi bằng lòng giao lại quyền lực, cùng Thiên tử viết chiếu chỉ về tội trạng của chính mình thì bổn vương sẽ nể tình thúc chất mà tha mạng cho các tỷ muội các ngươi… Còn muội muội tốt kia của ngươi, chắc là lúc này đã rơi vào tay của Diêu Tín rồi nhỉ?”
Ánh mắt của Kỷ Nguyên khẽ thay đổi.
Kế hoạch của nàng ấy và Kỷ Sơ Đào ăn khớp với nhau từ xa, khi thời cơ đến thì sẽ phối hợp một cách thỏa đáng. Nhưng bọn họ lại bỏ sót một suy tính, đó là Kỷ Chiêu sẽ rơi vào tay kẻ địch...
Hiện tại nàng ấy muốn đánh kẻ xấu nhưng vẫn còn điều e ngại. Nếu Kỷ Nguyên bất chấp sự an nguy của Kỷ Chiêu mà ra tay thì chắc chắn chuyện “chiếm ngôi Thiên tử” sẽ trở thành sự thật. Huống chi Kỷ Sơ Đào còn ở trong tay bọn họ...
Lúc này, một luồng tín hiệu bằng pháo hoa cuối cùng đã nổ vang. Kỷ Sơ Đào dẫn theo mấy chục thị vệ cùng với ám vệ đi tới, bảo vệ trước người Kỷ Nguyên rồi nói: “Hoàng tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Sơ Đào...” Kỷ Nguyên thì thầm. Đây là lần đầu tiên nàng ấy gọi tên của nàng chứ không gọi là “Vĩnh Ninh”.
Cảm nhận được sự lo lắng đang ẩn giấu dưới dáng vẻ lạnh lùng của Kỷ Nguyên, đôi mắt của Kỷ Sơ Đào đỏ hoe. Nàng thốt lên: “Kẻ phản nghịch Diêu Tín đã bị xử tử rồi. Muội không sao đâu, Hoàng tỷ.”
“Diêu Tín... Không, sao có thể như thế được?” Kỷ Nhân siết chặt quả hạch đào rồi hỏi lại bằng giọng trầm trầm: “Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa vừa không có binh lính vừa không có quyền lực, sao có thể giết được Diêu Tín chứ?”
Kỷ Nguyên cũng nở nụ cười vui sướng: “Bổn cung hiểu rồi. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn… Đâu ai biết rằng đằng sau chim sẻ còn có người thợ săn chim nữa!”
Như để xác nhận lời nói của Kỷ Nguyên, cổng thành mở rộng ra, vô số viện binh tràn vào một cách rầm rộ. Với lợi thế áp đảo tuyệt đối, bọn họ đã bao vây phản quân để tiêu diệt.
Đám quân phản loạn kêu gào trong sự hỗn loạn. Vị võ tướng dẫn đầu đang mặc áo giáp và áo choàng màu đen, thúc ngựa đột kích. Nhưng nhất thời không ai dám đi vào con đường máu mà người này đã mở ra!
Cùng lúc đó, đám người Hạng Khoan cũng nghe thấy âm thanh nên lập tức hành động.
Bị tấn công từ hai phía nên thân tín của Lang Gia Vương buộc phải vừa đánh vừa lui để bảo vệ Kỷ Nhân.
Thấy tình hình đã hết hy vọng, phản quân đang bắt giữ Hoàng đế Kỷ Chiêu cũng trở nên khiếp sợ, ngay cả đao cũng không thể cầm chắc được nữa. Đúng lúc này, một trong những “phản quân” đang đeo khăn tam giác màu đen nhận thấy thời cơ đã đến nên lập tức giết chết bọn phản tặc thực sự đang khống chế Thiên tử, sau đó đưa Kỷ Chiêu vẫn còn nguyên vẹn, không tổn hại gì đến bên cạnh Kỷ Sơ Đào.
“A Chiêu!”
“Tam Hoàng tỷ!”
Kỷ Chiêu sợ hãi, nắm chặt tay Kỷ Sơ Đào rồi chỉ vào “kẻ phản nghịch” đã khơi mào nội chiến rồi cất tiếng: “Hắn, hắn vừa mới...”
Kỷ Sơ Đào nhìn thoáng qua thì thấy vô số thân tín của Kỳ Viêm đã không còn bảo vệ nàng nữa, thế là đôi mắt ươn ướt đượm ý cười rồi nói: “Đừng sợ, bọn họ đều là người một nhà đấy.”
Một tiếng răng rắc vang lên. Quả hạch đào trong lòng bàn tay Kỷ Nhân cũng vỡ vụn.
Lúc nãy, toàn bộ mưu kế cùng với thần thái trấn tĩnh của gã đã hoàn toàn biến mất. Vương miện mạ vàng cũng bị va vào nhau rồi rơi lả tả. Tóc tai của Kỷ Nhân bung xõa xuống vai. Gã cứng đờ, nhìn chằm chằm vào vị võ tướng mặc hắc bào đang bước lên bậc thềm rồi tiến tới gần mình, đôi mắt đỏ ngầu như gặp ma: “Không thể nào, sao có thể như thế được? Chẳng phải hắn…”
Chẳng phải hắn đã chết dưới Thừa Thiên môn rồi ư?