Bổn Cung Không Thể

Chương 68: Tỉnh mộng




Bên trong Trường Tín cung, Kỷ Nguyên đang cầm một quân đen chơi cờ cùng Kỷ Chiêu.
"Hoàng đế nghĩ sao về đám thị vệ trà trộn trong cấm quân để ám sát bổn cung vào ngày cung biến ở Thừa Thiên môn?" Vẻ mặt Kỷ Nguyên thản nhiên hỏi với vẻ mặt ung dung, trang nhã.
Kỷ Chiêu vân vê quân cờ trong tay, nghi ngờ nói: "Trẫm nghĩ chắc chúng là tay sai mà Lang Gia Vương sai khiến?"
Kỷ Nguyên "ồ" một tiếng, từ từ đáp: "Nhưng thứ Kỷ Nhân muốn là quyền lực trong tay bổn cung chứ không phải tính mạng của ta."
Kỷ Chiêu hỏi dò: "Khi đó Lang Gia Vương đã điên khùng rồi, có lẽ là ông ta muốn ăn cả ngã về không nên mới liều lĩnh bắt cóc trưởng tỷ, ép trẫm nhường ngôi."
"Thế nhưng bổn cung lại thấy trong lòng Hoàng đế, bản thân ta lại chẳng quan trọng mấy."
"Trưởng tỷ, trẫm…"
"Hoàng đế có còn nhớ, lúc Lang Gia Vương nhìn thấy Kỷ Viêm xuất hiện đã nói gì không." Kỷ Nguyên cắt ngang lời Kỷ Chiêu rồi từ từ thuật lại: "Ông ta nói rằng Kỷ Viêm xoay sở khắp nơi mà không để lộ ra chút sơ hở nào, dụ dỗ ba thế lực vào một ván cờ rồi thu gọn lưới. Bổn cung nghe xong thì đã suy nghĩ rất lâu, thế lực xuất hiện vào ngày tạo phản đó, một bên thì vì bổn cung, một bên thì vì Lang Gia Vương, vậy thì bên thứ ba nhờ Kỷ Viêm đứng ra hòa giải... Rốt cuộc là kẻ nào?
Kỷ Chiêu căng thẳng, y nhỏ giọng hỏi: "Trưởng tỷ đang nghĩ rằng kẻ ám sát tỷ hôm đó chính là thế lực thứ ba sao? Vậy tại sao trưởng tỷ… Lại không cho gọi trực tiếp Kỳ Tướng quân để thẩm vấn?"
Kỷ Nguyên ngước mắt nhìn y: "Bệ hạ bảo bổn cung đi thẩm vấn một công thần đã lật ngược tình thế sao?"
Hai vai Kỷ Chiêu run lên, nhất thời y không nói được gì.
Kỷ Nguyên hừ một tiếng rồi chuyển chủ đề: "Bao nhiêu năm nay, phụ hoàng và bổn cung quét sạch mọi chướng ngại vật cho bệ hạ, thế nhưng lại chỉ giữ lại mỗi Lang Gia Vương, Hoàng đế có biết tại sao không?"
Kỷ Chiêu trả lời: "Là vì Hoàng thúc… Lang Gia Vương có chiếu chỉ do Thành Vũ đế viết nên được miễn tội chết?"
"Những chiếu chỉ này cho dù nó là thật thì cũng có thể biến nó thành giả được, phụ hoàng và bổn cung làm sao có thể nghe theo một tờ giấy được chứ?"
Kỷ Nguyên bật cười: "Năm đó phụ hoàng từng dạy bổn cung rằng, nếu như muốn đánh bại một kẻ nào đó thì phải đặt một viên đá mài dao nguy hiểm bên cạnh, vừa giám sát lại vừa có ý cảnh cáo. Kỷ Nhân chính là kẻ như vậy, chỉ tiếc là, người đó khiến bổn cung thất vọng quá."
"Người đó" trong câu nói này còn mang một ý nghĩa khác, bàn tay giơ quân cờ của Kỷ Chiêu khẽ run, y bất cẩn đánh trượt quân cờ.
Kỷ Nguyên đã nhìn thấy nước cờ này, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo, nàng ấy từ tốn nói: "Một bước sai thì tất cả các bước đều sai. Quân cờ mất đi tác dụng của nó thì chỉ có nước giết chết mà thôi."
Nói xong, Kỷ Nguyên đặt quân cờ đen xuống, một câu nói quyết định kết quả cuối cùng.
Đây là lần đầu tiên Kỷ Nguyên không giảng giải về chuyện chơi cờ, mà là dùng thân phận của một đối thủ chặn hết mọi đường lui của Thiên tử.
Giết hết tất cả các quân cờ cũng chính là lời cảnh cáo cuối cùng.
Đầu mũi Kỷ Chiêu hiện lên một lớp mồ hôi lạnh, y thất thểu bước ra khỏi Trường Tín cung.
Trước bậc thềm, đại cung nữ đi tới nghênh đón, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ."
Bước chân Kỷ Chiêu hơi khựng lại, y nhìn đại cung nữ có vẻ mặt bình tĩnh trước mặt mình, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Giờ Thìn, Vĩnh Ninh Trưởng công chúa phủ.
Phất Linh đỡ Kỷ Sơ Đào xuống giường rửa mặt trang điểm, đột nhiên chun mũi lại hỏi: "Đêm qua điện hạ có uống rượu không?"
Kỷ Sơ Đào trừng mắt: "Không có. Sao vậy?"
"Trên gối điện hạ, hình như có mùi rượu." Phất Linh nhắc nhở.
Kỷ Sơ Đào ôm gối lên ngửi ngửi, đúng thật.
Nàng nhớ rõ tối qua mình không hề uống rượu, nhưng nửa đêm đang mơ màng ngủ hình như có ai đó đi tới, ngồi bên mép giường nhìn nàng, rồi nói một câu bằng một giọng trầm thấp: "Ta hối hận rồi, ta không nên nhốt nàng lại…"
Kỷ Sơ Đào đã không chợp mắt suốt một ngày một đêm, khi đó nàng đã quá mệt nên chỉ coi là mơ nên lật mình ngủ tiếp.
Vây giờ nghĩ lại, lẽ nào đêm hôm qua thật sự có ai đó tới sao?
Là… Kỳ Viêm ư?
Nhưng rõ ràng lúc sáng sớm, bọn họ còn cãi nhau ở trên đường, Kỷ Sơ Đào còn rất nhiều lời chưa kịp nói, còn Kỳ Viêm cứ như là sợ nghe thấy điều gì đó nên buông tay nàng ra, sải bước bỏ đi.
Kỷ Sơ Đào còn cho rằng hắn sẽ không để ý đến mình nữa chứ.
Nàng không biết tại sao Kỳ Viêm lại tức giận, hắn còn chẳng thèm nghe nàng giải thích. Mãi đến tận đêm trong cung xảy ra biến cố đó nàng mới xác định được có kẻ khác muốn hại đại tỷ, sự giằng co đau khổ mà nàng phải chịu đựng cũng chẳng khá khẩm hơn người khác là bao.
Kỷ Sơ Đào ôm chiếc gối có mùi rượu đó thất thần một hồi lâu.
Nếu như đêm có Kỷ Viêm tới thật, thì rốt cuộc là hắn đã uống bao nhiêu rượu để rồi trèo tường vào đây, rồi nói những lời điên khùng như vậy chứ?
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Kỷ Sơ Đào mở ngăn kéo chiếc tủ bên cạnh giường rồi lấy Cùng Kỳ Mặc Ngọc ra, nàng nắm trong lòng bàn tay rồi đặt lên vị trí trái tim.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng xỏ giày xuống khỏi giường rồi dặn dò cung nữ đang đứng bên ngoài: "Mau chuẩn bị xe đi, bổn cung phải ra ngoài một chuyến."
Kinh thành giống như một nơi không chứa nổi tuyết, rõ ràng mấy hôm trước còn bị tuyết bao phủ, trời lạnh cắt da cắt thịt. Vậy mà hôm nay chẳng còn một vệt tuyết nào cả.
Ánh mặt trời mùa đông nhợt nhạt, núi non vùng ngoại ô phía nam rộng lớn, trên thao trường trải đầy cát vàng.
Binh lính canh cửa giáo trường vẫn là mấy người lần trước, khi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp trong bộ váy đỏ tươi bước xuống từ cỗ xe ngựa sang trọng, đầu tiên họ ngây ra, sau đó lần lượt chắp tay thành nắm đấm: "Thuộc hạ bái kiến Tam công chúa điện hạ!"
Bọn họ vẫn nhớ Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào lôi lệnh bài ra thể hiện thân phận, sau đó cười nói: "Phiền các ngươi dẫn bổn cung đi gặp tướng quân."
Nàng ngập ngừng một lúc rồi mới bổ sung: "Im lặng một chút, đừng kinh động đến người khác."
Giáo úy đứng đầu ngẩng đầu tỏ ý đã hiểu ý, hắn cung kính đáp: "Mời điện hạ đi theo thần."
Hôm nay là ngày nghỉ cuối tháng, trong quân đội không huấn luyện tập thể, các binh sĩ tự do hoạt động trên giáo trường. Người thì cưỡi ngựa bắn cung, hoặc là đấu tay đôi, khắp người toàn đất cát. Thấy thiếu úy dẫn một mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ đi tới, có kha khá binh sĩ dừng công việc trong tay mình lại, bá vai bá cổ nhau hóng hớt.
Giáo úy dẫn Kỷ Sơ Đào đi vào điện tướng quân nguy nga rộng rãi, còn chưa tiến lại gần đã nghe thấy tiếng reo hò, dường như là có chuyện gì đó hay ho.
Kỷ Sơ Đào bước lên bậc thềm đá, khi nhìn thấy Kỳ Viêm đang được mọi người trong điện vây lấy thì ngây ra.
Chỉ thấy trong điện đang bày một chiếc bàn dài, hai bên cạnh bàn xếp một hàng bát sứu được đổ đầy rượu. Còn hai người đàn ông đứng ở hai bên trái phải của chiếc bàn, bắt đầu đọ sức từ bát rượu thứ nhất, cứ thế mà uống, cứ một hớp là một bát, phong cách táo bạo ngay lập tức khiến bầu không khí trong điện trở nên sôi sục, những tiếng hò reo liên tục vang lên!
Còn Kỳ Viêm mặc một bộ quần áo võ màu đen, hắn ôm hai tay, vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế tướng quân ở cuối bàn, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, hơi nheo mắt nhìn hai thuộc hạ của mình đang đọ rượu với nhau.
Đây là Kỳ Viêm mà Kỷ Sơ Đào chưa từng gặp bao giờ, khác xa với vẻ dịu dàng hàng ngày khi ở cùng nàng, cũng không lạnh lẽo như trên chiến trường. Mà giờ phút này, tư thế của hắn trông có hơi ngỗ ngược, có một cảm giác ngang tàng không thể tả được.
Thấy Kỷ Sơ Đào xuất hiện bên ngoài cung điện, Kỳ Viêm ngây ra, nụ cười đểu bên khóe môi bỗng cứng lại.
Tiếng hò reo ầm ĩ trong căn phòng bỗng ngừng lại, ánh mắt của mọi người chuyển lên người thiếu nữ như chú cừu bước vào hang sói kia. Có một vài cận vệ nhận ra Kỷ Sơ Đào đều tự giác nhường đường rồi nở một nụ cười thật tươi.
Kỳ Viêm lập tức ngồi thẳng người lại, hắn gỡ ngọn cỏ đuôi chó trong miệng ra rồi vò nát bằng tay, ánh mắt dán chặt lên người Kỷ Sơ Đào.
"Kỳ Tướng quân, Tam công chúa điện hạ tới rồi ạ." Giáo úy dẫn Kỷ Sơ Đào tới mỉm cười nói.
Đám người cười phá lên đầy vui vẻ, bên ngoài có binh sĩ đi ngang qua tò mò thò đầu vào nhìn.
Tư thế của Kỳ Viêm không có gì thay đổi, hắn chỉ lạnh lùng liếc một cái.
Hai người đàn ông đang đọ rượu với nhau run lên, họ vung tay đuổi đám binh sĩ đang hóng hớt ra ngoài như đuổi gà: "Nhìn cái gì? Nhìn cái gì thế hả? Lượn, lượn, lượt hết đi, đừng làm phiền tướng quân và Tam công chúa điện hạ bàn chuyện chính sự!"
Mọi người cười ầm lên rồi tản ra, còn biết điều khép cánh cửa của Tướng quân điện lại.
Cửa vừa đóng lại, đôi mắt Kỳ Viêm trở nên đặc biệt tối tăm, bóng người trên ghế tướng quân biến thành một bóng người lạnh lùng.
Kỷ Sơ Đào đã lâu không cảm nhận khí chất áp bức này của hắn nên thấy không quen, nàng hắng giọng, có hơi lo lắng và rụt rè.
"Kỳ Viêm, mấy ngày nay chàng đều ở đây hả?" Nói xong, Kỷ Sơ Đào hất ống tay áo tiến lại gần, nghiêng người ngửi mùi trên người hắn.
Nàng muốn ngửi thử xem, đêm qua người uống rượu trèo tường đó là hắn hay là mơ.
"Điện hạ làm gì vậy?" Ánh mắt Kỷ Viêm thay đổi, hắn vươn tay ra đè bờ vai đang sấn lại gần của nàng.
Bờ vai đó vừa mỏng vừa tròn, khiến người ta nhớ đến cảm giác mềm mại khi chạm phải trong suối nước nóng.
Kỷ Sơ Đào ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, nhưng không rõ là bị ám mùi do ban nãy hai tên thuộc hạ đọ sức với nhau hay là đêm qua hắn uống say nên chưa bay hết mùi. Nàng có hơi hụt hẫng, nàng nhìn đôi mắt đen của Kỷ Viêm nói: "Đêm qua hình như… Bổn cung mơ thấy chàng."
Kỷ Viêm mím chặt bờ môi mỏng, sau đó thả tay quay đầu đi để nhìn sang chỗ khác: "Điện hạ nằm mơ thấy ác mộng nhiều như thế, lẽ nào nàng sẽ tin vào chúng hết sao?"
Lông mi Kỷ Sơ Đào khẽ run. Hắn đang ám chỉ đến chuyện trước đây cung nữ nói Kỷ Sơ Đào nằm mơ thấy ác mộng nên tính tình có hơi thất thường.
Kỳ Viêm không tin vào những thứ mê tín đó, nếu như lúc này nàng nói rõ chân tướng của giấc mơ báo mộng đó thì liệu hắn có cho rằng nàng đang nói dối hay không?
Kỳ Viêm nói xong thì cũng im bặt.
Một lúc sau, hắn đứng dậy nói: "Không biết Lang Gia Vương có còn đồng phạm đang ẩn náu hay không, bây giờ điện hạ xuất hiện quá là nguy hiểm, nàng mau quay về đi!"
Thế này là muốn đuổi người ta đi sao?
Kỷ Sơ Đào nhớ ra ý định của mình khi đến đây, nàng vội vàng giữ cổ tay Kỳ Viêm lại: "Kỳ Viêm, chờ chút."
Cổ tay Kỳ Viêm căng chặt, Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận được sức mạnh đang chờ bộc phát của hắn.
Hắn ghét nàng sao?
Kỷ Sơ Đào nghĩ vậy thì buông tay ra. Ngay tức khắc, nàng liền lấy Cùng Kỳ Mặc Ngọc từ trong tay áo ra rồi đưa cho Kỳ Viêm: "Đây là thứ rất quan trọng, bổn cung không thể lấy được. Bây giờ ta trả lại nó cho chủ, chàng phải giữ cho thật kĩ."
Ngập ngừng trong giây lát, nàng cong mắt cười nói: "Cảm ơn chàng đã dùng nó để bảo vệ bổn cung!"
Nụ cười này rất đơn thuần, không có chút âm mưu gì cả.
Cho dù nàng biết sự tồn tại mạnh mẽ của "Cùng Kỳ" có ý nghĩa gì.
Kỷ Viêm không nhận lấy miếng ngọc, hắn chỉ nhìn nàng hồi lâu rồi mới cất giọng: "Điện hạ không cần nữa sao?"
Hắn từng nói, nếu như có cô gái mà mình thích thì sẽ tặng nàng ấy miếng ngọc này.
Kỷ Sơ Đào lắc đầu, kiên trì nói: "Bổn cung không thể nhận được, thứ đồ này chỉ có giá trị khi ở trong tay chàng mà thôi."
Nàng sợ có kẻ nhìn ra tác dụng của miếng ngọc này rồi dùng nó giá họa cho Kỷ Viêm, tốt nhất là không nên đeo nó trên người nữa.
Kỷ Sơ Đào kéo tay Kỷ Viêm rồi đặt miếng ngọc trong lòng bàn tay hắn, sau đó dùng hai tay bọc lấy năm ngón tay của hắn lại, dịu dàng đáp: "Giữ nó cho kĩ."
Nàng vừa định buông tay ra thì bị Kỳ Viêm giữ lại.
Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng quen thuộc khiến đầu ngón tay của Kỷ Sơ Đào cảm thấy nóng bừng.
Nàng kinh ngạc ngước mắt lên, nàng thấy trong sự u ám ấy khi Kỳ Viêm hơi cúi người, hầu kết hơi cử động, trong mắt dường như có thứ gì đó muốn phá vỡ xiềng xích xông ra ngoài.
Giây tiếp theo, nụ hôn nóng bỏng mà quen thuộc ập tới, công thành chiếm đất, Kỷ Sơ Đào "ối" một tiếng rồi nắm chặt lấy tay áo Kỳ Viêm, nhắm chặt mắt lại.
Mất kiểm soát trong giây lát, Kỳ Viêm dừng lại rồi lui về sau.
Vẻ kiều diễm trên mặt Kỷ Sơ Đào vẫn chưa tan đi, đôi môi nàng trở nên đỏ bừng, nàng khó hiểu nhìn hắn.
Hơi thở Kỷ Viêm trở nên nặng nề, sau khi buông tay ra hắn lùi về sau một bước. Một lúc sau, hắn mới quay người mở cửa rồi nói: "Nếu như nàng đã đưa đồ đến đây rồi thì cũng không cần ở lại đây nữa, để ta sai người đưa điện hạ về phủ."
Hôn xong thì lật mặt hả, sao hắn vẫn còn tức giận vậy chứ? Kỷ Sơ Đào tức tối.
Hai bóng người, một trước một sau, im lặng nhìn nhau không nói gì.
"Kỳ Viêm, tua kiếm mà bổn cung tặng chàng đâu?" Mãi một lúc sau, Kỷ Sơ Đào mới cất giọng hỏi.
Bóng lưng Kỳ Viêm khẽ khựng lại, hắn từ tốn đáp: "Mất rồi."
Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng "ồ" một tiếng, trông nàng có hơi mất mát.
Kỳ Viêm mở miệng như muốn nói gì nhưng sau đó lại thôi, hắn nhíu chặt mày lại.
Tiễn Kỷ Sơ Đào lên xe ngựa rời đi xong, khóe miệng căng chặt mà Kỳ Viêm gắng gượng từ nãy đến giờ cũng không chịu được nữa. Hắn chắp tay đi tới giáo trường vắng vẻ, sau đó lấy một vật gì đó từ trong ngực áo ra quan sát hồi lâu.
Đây là tua kiếm đen mà Kỷ Sơ Đào tự tay làm, trong trận chiến trước đó, máu chảy thành sông, hắn sợ làm bẩn tua kiếm này nên mới tạm thời cất ở trong túi áo ngực…
Kỷ Viêm vuốt ve đường viền đen tinh tế trên tua kiếm, đôi mắt hắn lóe lên, lòng bàn tay đột nhiên đập vào cột gỗ, khiến bụi đất bay đi.
"Chậc chậc, ban nãy còn cố tình nói mấy lời dối lòng làm người ta giận dỗi, bây giờ lại hối hận rồi hả?"
Tống Nguyên Bạch nằm bò trên hàng rào giáo trường nhìn hắn, cười nắc nẻ bảo: "Không phải là ngươi sợ Tam điện hạ yêu mình không mấy sâu đậm hả? Chuyện tình cảm này ấy à, vốn là cái chuyện cỏn con một bên đánh còn bên còn lại chịu đòn thôi!"
Bị chạm vào vảy ngược nên Kỳ Viêm chau mày: "Im miệng!"
Ham muốn chiếm hữu của hắn quá lớn, thứ hắn muốn từ trước đến nay không chỉ là thứ tình cảm nông cạn.
"Thôi được rồi, ta không nói nữa. Nhưng mà tại sao ngươi lại không nói cho điện hạ biết." Tống Nguyên Bạch thở dài nói: "Ngươi sắp khởi hành tới biên quan phía Bắc?"

Một buổi đêm nhẹ nhàng bình lặng, Kỷ Sơ Đào lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ đó mà không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào.
Trong mơ, sau khi Lang Gia Vương làm náo loạn cung đình, Thiên tử đồng thời cắt đứt được hai thế lực lớn là Lang Gia Vương và Kỷ Nguyên thì vô cùng ỷ lại vào Kỳ Viêm. Sau này Kỳ Viêm dẫn quân lên phía Bắc, đánh tan tàn quân Bắc Yến thì trở thành tướng quân hiển hách, sau khi trở về kinh thành thì tới cưới nàng về làm thê tử một cách long trọng nhất.
Chỉ là cơ thể Kỷ Nguyên cũng ngày một trở nên ốm yếu, trong mơ nàng cũng vì chuyện đó mà buồn bực không thôi.
Kỳ Viêm ôm nàng vào lòng, hắn bảo nàng lúc nào cũng phải đeo Cùng Kỳ Mặc Ngọc bên người, còn nói rằng: Thực ra đã có kẻ khác lợi dụng lúc hỗn loạn để giết những thân tín bên cạnh Kỷ Nguyên.
Thế nhưng cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi, khi Kỷ Sơ Đào biết tin chạy tới cửa cung điện thì lại nhìn thấy bóng dáng của đại tỷ đang nằm trong vũng máu.
Kỳ Viêm nắm thanh kiếm đầy máu trong tay, vừa bảo vệ nàng vừa cất giọng: "Điện hạ, ta tới trễ, không thể cứu được người…"
Mặc dù như vậy, trong mơ, trong cơn bi uất, nàng đã nôn ra máu rồi ngất đi tại chỗ.
"Khanh khanh!*"
*Cách gọi giữa một cặp đôi thời xưa yêu nhau rất thân thiết
Trước khi ngất đi, thứ mà nàng nhìn thấy chính là đôi mắt đỏ bừng gần như sắp tuyệt vọng của Kỷ Viêm.
Cảnh tượng sau đó vừa nhanh vừa mờ ảo, cứ như là một cánh cửa quay. Nàng chỉ biết mình bị bệnh liệt giường rất lâu, nhưng mỗi lần tỉnh lại đều có thể nhìn thấy Kỳ Viêm bưng thuốc ngồi bên cạnh giường đút cho nàng uống, trông hắn còn gầy hơn cả nàng, điều đó càng khiến hắn trở nên lầm lì ít nói.
"Điện hạ mắc tâm bệnh, giống như một tòa tháp cao đổ sập xuống, thái y cũng không có cách gì cả…" Lão thái y sợ hãi trả lời.
Ngày hôm đó, Kỳ Viêm nổi trận lôi đình, Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ nhìn thấy hắn tuyệt vọng và điên cuồng đến thế.
Hắn nói với thái y rằng, nếu như Kỷ Sơ Đào không tỉnh lại thì hắn sẽ chôn sống tất cả bọn họ!
Hắn quả thật đã làm được.
Cuối giấc mơ là ba trăm quân Cùng Kỳ vây lấy Kim Loan điện, Thiên tử còn chưa nắm chắc quyền lực trong tay thì đã bị ép thoái vị.
"Kỳ Viêm! Ngươi áp bức phế truất ngôi vua, đúng là đi ngược đạo lý, ngươi không sợ mang tiếng xấu ngàn năm sao?" Đế Vương trẻ tuổi ngồi quỳ dưới đấy, sợ hãi vô cùng nói.
Giông bão nổi lên, tia sét chia đôi gương mặt Kỳ Viêm thành hai mặt sáng tối.
Hắn đâm thanh kiếm còn đang nhỏ máu lên trên bàn rồng, giọng nói lạnh tanh: "Thần vốn dĩ là hậu duệ của một tên phản tặc, sau này có mang tiếng xấu thì cũng có liên quan gì tới thần? Người tin tưởng thần trên khắp thiên hạ này chỉ có một người duy nhất, bệ hạ không nên lừa nàng ấy."
"Kẻ lừa tỷ ấy không phải ta! Cho dù ảnh vệ không ra tay thì trưởng tỷ cũng không sống qua nổi năm sau!" Vị phế đế khàn giọng đáp: "Từ lâu đã có người sắp xếp hết tất cả mọi thứ, kể từ ngày tỷ ấy bắt đầu việc giám sát đất nước thì thân xác đó đã xác định là hỏng rồi, không sống nổi mười năm..."
Kỳ Viêm bật cười, hắn nói bằng ngữ điệu khiến người ta sởn tóc gáy: "Bây giờ nói những thứ này thì đã muộn rồi."
Hắn đích thân nâng đỡ Thiên tử lên nắm quyền rồi lại tự tay phế truất Thiên tử, chỉ dỗ dành thê tử đang nằm liệt trên giường của mình một câu: "Kẻ đã phụ lòng nàng, ta đã trừng phạt thay nàng rồi. Chỉ có ta nữa thôi, khanh khanh hãy dùng quãng đời còn lại trừng phạt ta nhé... Điện hạ, nàng mau khỏe lại đi, có được không?"
Ký ức dừng lại trên những ngón tay mảnh khảnh mà nàng vươn về phía Kỳ Viêm...
Nhưng tiếp đó, những cảnh tượng đáng sợ này từ từ biến mất, bóng đêm tĩnh lặng lại quay trở lại.
Kỷ Sơ Đào biết, đây là vì trong hiện thực Kỳ Viêm đã thay đổi kế hoạch, giữ được mạng sống của đại tỷ Kỷ Nguyên, thế nên những giấc mộng báo trước này chưa thể thực hiện được, nên chúng mới tan biến như mây khói.
Những thứ hiện ra trước mắt là một khởi đầu hoàn toàn mới. Nàng nhìn thấy một tia sáng yếu ớt chiếu lên người Kỳ Viêm đang sải bước đi về phía trước.
Cảnh tượng đen như mực không có lối thoát, Kỷ Sơ Đào cũng không biết Kỳ Viêm đi về phương nào. Vành mắt trở nên chua xót, nàng ngay lập tức đuổi theo hét lớn: "Kỳ Viêm, chàng chờ bổn cung với!"
Nhưng bước chân Kỳ Viêm chưa từng dừng lại, Kỷ Sơ Đào chạy thục mạng, nàng thấy càng gần hơn, càng gần hơn rồi…. Nàng cố gắng vươn tay ra chạm vào Kỳ Viêm thế nhưng lại ngã vào một luồng sáng chói mắt ấm áp.
Bất ngờ tỉnh lại, trái tim nàng như muốn vỡ ra.
Tình yêu thầm kín, nặng nề, điên cuồng, chung thủy đó của Kỳ Viêm giống như làn nước nhấn chìm sự lý trí của nàng, khiến nàng chìm sâu vào đó, không thể dứt ra được.
Hóa ra là vậy…
Kỳ Viêm yêu nàng tận xương tủy, trở thành ác quỷ vì nàng, thế nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng làm hại nàng và đại tỷ. Những lo lắng và đấu tranh trước đây của nàng vốn dĩ là tự nàng chuốc lấy!
Là một người chứng kiến mọi chuyện trong mơ mà nàng đau đớn khó chịu đến vậy, huống hồ nói đến Kỳ Viêm - người đã làm rất nhiều thứ vì nàng chứ?
Kỷ Sơ Đào nằm ngẩn người, sau đó nàng từ từ cuộn tròn người lại, giống như là đang muốn túm lấy gì đó để ôm chặt lấy mình, để mặc nước mắt làm nhòe hàng mi.
Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vã lại gần.
"Điện hạ!" Vãn Trúc vội vàng đi vào bẩm báo: "Điện hạ, không ổn rồi! Tàn quân Bắc Yến nổi loạn, Kỳ Tướng quân tạm thời nhận lệnh đi về phía Bắc dẹp loạn, bây giờ đang chuẩn bị rời doanh trại ra khỏi thành!"
"Ngươi nói cái gì?" Kỷ Sơ Đào không kịp bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, nàng ngồi bật dậy.
Nhớ đến cảnh tượng cuối cùng trong giấc mơ, nàng không thể nào đuổi kịp Kỳ Viêm, bỗng nhiên nàng cảm thấy rất hoảng loạn.
Nàng gạt nước mắt, hốt hoảng xuống giường: "Mau chuẩn bị xe ngựa! Nhanh lên!"
Nàng không kịp chải đầu nên chỉ mặc một bộ y phục bên ngoài đơn giản rồi đi giày, sau khi nhận lấy áo choàng từ cung nữ thì chạy vọt ra khỏi cửa, trèo lên xe ngựa.
Trời còn chưa sáng hẳn, đường phố vẫn rất vắng vẻ, xe ngựa chạy như bay về phía cổng thành nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn cảm thấy quá chậm.
Đến cổng thành thì vừa hay nhìn thấy hàng quân cuối cùng đang rời đi có hàng có lối, chỉ để lại một hàng bụi.
Nàng chỉ đến muộn có một khắc thôi!
Kỷ Sơ Đào nghẹn ngào, nàng muốn đuổi theo hắn ra khỏi thành, nhưng lại bị Phất Linh ngăn cản: "Điện hạ, chúng ta không có lệnh, cho nên xe ngựa không thể rời khỏi Kinh thành..."
Nhưng mà, Kỷ Viêm sắp đi rồi.
Kỷ Sơ Đào xõa mái tóc dài, nàng lo lắng nhìn ngóng xung quanh, rồi ánh mắt nhìn về vọng gác bên trên tường thành.
Nàng cắn răng, xách váy chạy lên trên đó, có hàng trăm bậc đá, nàng ước gì mình có thể bước hai bước một lần. Cuối cùng khi đến được cổng thành, đôi chân nàng còn không thể đứng vững nỗi.
Lúc này, đường chân trời xuất hiện vệt sáng, một tia bình minh chật vật xuyên qua, trên đỉnh tháp vô cùng lạnh lẽo, gió cát thổi mạnh đến nỗi người ta khó có thể mở miệng.
Nhìn từ xa, những lá cờ bay phấp phới, mười vạn quân ngựa giống như con rồng, nhỏ như kiến, không thể phân biệt được ai là ai, Kỳ Viêm đang ở đâu.
Kỷ Sơ Đào nằm bò trên bờ tường thở dốc, lòng đau như dao cắt. Nàng nghiêng người về phía trước, vội vàng gọi: “Kỳ Viêm!”
Giọng nói khàn khàn run rẩy, giống như ném một hòn đá xuống biển mà không gây ra gợn sóng.
Kỷ Sơ Đào hít một hơi thật sâu, đưa tay che miệng, dùng hết sức gọi: "Kỳ… Viêm...!"
Gió xé tan giọng nói, nàng bỗng nhiên cong người ho sặc sụa, đôi mắt hạnh đỏ ửng.
Phất Linh đuổi kịp tới nơi thấy vậy không đành lòng bèn khuyên nhủ: "Điện hạ, giọng nói của con người không thể nào truyền đi xa như thế được, người nên đi xuống thôi ạ."
Giọng nói của con người không thể truyền đi xa…
Vậy tiếng sáo thì sao?
Kỷ Sơ Đào dường như nắm được cọng rơm cứu mạng, mắt nàng lóe lên. Nàng vội vàng lấy mặt dây chuyền ra khỏi cổ áo. Vì quá vội vã nên tay nàng run lên, phải mấy lần nàng mới đặt được chiếc sáo lên môi, nàng hít một hơi thật sâu rồi dùng sức thổi…
"Huýt…. Huýt…."
Tiếng sáo lanh lảnh vang lên trên mảnh đất trước khi bình minh tới.
Kỳ Viêm từng nói, vào lúc cô gái thổi sáo, đại bàng hạ cánh, người đàn ông sẽ tới cưới cô gái đó làm thê tử.
Hắn nói bất cứ lúc nào, chỉ cần nghe được tiếng sáo của nàng, cho dù có bao xa hắn cũng sẽ quay về bên cạnh nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.