Cởi xiêm y…
Tại nơi này ư?
Kỷ Sơ Đào đứng ngơ ngác tại chỗ, cảm thấy chắc chắn là mình say rượu rồi nên mới nghe thấy những lời phóng túng ngông cuồng như vậy.
Kỳ Viêm cởi đai lưng bằng một tay, thấy Kỷ Sơ Đào đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, vừa giơ tay lên mới thấy khuôn mặt của nàng đã đỏ bừng, đôi mắt trong veo tràn đầy bối rối lưỡng lự.
Kỳ Viêm hiểu rõ nguyên do, ánh mắt sâu thẳm, tiện tay đặt xiêm y vừa cởi lên giá gỗ rồi ghé lại gần nàng, hỏi: “Vì sao nàng không nhúc nhích?”
Hắn cách nàng rất gần, vạt áo hé mở, đường cong trên ngực bụng như ẩn như hiện, ngay cả ánh mắt cũng trầm tĩnh tối tăm. Kỷ Sơ Đào kìm lòng không đậu nuốt nước miếng, lùi về sau một bước, nói: “Đang yên đang lành, cởi xiêm y làm chi?”
Kỳ Viêm ôm eo nàng, kéo nàng về phía trước người mình, cố ý hạ giọng thì thầm triền miên: “Nay là ngày đại thắng, mọi việc đã yên ổn, tất nhiên ta muốn ăn mừng với điện hạ một phen…”
Thân thể Kỷ Sơ Đào cứng ngắc như khúc gỗ, xua tay liên tục: “Không được… Kỳ Viêm, ở đây không được!”
Tiệc lửa trại vẫn đang tiếp tục, có thể nghe rõ tiếng đàn tỳ bà, Kỷ Sơ Đào thật sự không cảm thấy an toàn đối với lều trại như thế này, chỉ sợ Kỳ Viêm sẽ ra tay ngay lúc này, nàng vội vàng đẩy hắn ra, nói: “… Sẽ có người đến đây.”
Lòng bàn tay của nàng chạm vào lồng ngực cường tráng của hắn, huyết khí lại dâng lên trên mặt.
Giọng Kỷ Sơ Đào vừa nhỏ vừa run rẩy, khiến trái tim Kỳ Viêm ngứa ngáy. Lúc này hắn mới ngừng trêu đùa nàng, nắm tay nàng cười khàn khàn: “Đêm nay là tết Nguyên tiêu, đồng thời cũng là tết Chúc thần của người Hồ ở Bắc Cương, thần chỉ muốn cho điện hạ thay một bộ thường phục rồi cùng nhau rời thành du ngoạn thôi.”
Hắn đỡ gáy Kỷ Sơ Đào, chăm chú nhìn ánh mắt kinh ngạc xấu hổ của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve búi tóc tinh xảo của nàng, hỏi: “Điện hạ nghĩ đến chuyện gì mà mặt đỏ vậy? Hửm?”
Hắn cười rất ác liệt, rõ ràng là cố ý!
Kỷ Sơ Đào nín thở, né tránh tay Kỳ Viêm, cắn môi nói: “Vậy thì chàng cứ nói thẳng thay y phục là được, sao lại dùng từ ‘cởi’ khiến người ta hiểu nhầm?”
Nàng rất dễ xấu hổ, dáng vẻ gò má đỏ ửng diễm lệ vô song, vô cùng ngon miệng. Ánh mắt Kỳ Viêm tối sầm, rất muốn ôm nàng vào lòng để thân thiết một phen nhưng bận tâm tới canh giờ, đành phải kìm nén cảm giác khô nóng trong lòng, tiến lên trước dỗ dành: “Chúng ta chỉ còn thời gian một chén trà thôi, phải rời đi trước khi thủ vệ tuần tra, điện hạ thay xiêm y trước đã, y phục mới ngay trên giường nhỏ sau bình phong.”
“Biết rồi.” Kỷ Sơ Đào trừng hắn bằng ánh mắt không có sức đe dọa, rầu rĩ trả lời.
Nàng vòng ra sau bình phong, quả nhiên thấy một bộ váy của người Hồ được gấp gọn gàng đặt trên giường. Kỷ Sơ Đào tò mò vươn tay vuốt ve chất liệu của chiếc váy, lại đưa mắt nhìn chung quanh, thấy ở đây không có rèm lụa để ngăn cách, không khỏi hơi chần chờ.
Chẳng lẽ mình cứ thế thay y phục sau bình phong?
Kỷ Sơ Đào ôm y phục, nhìn Kỳ Viêm đứng sau bình phong.
Chỉ thấy ánh đèn dầu leo lét, có thể thấp thoáng thấy thân hình mạnh mẽ của Kỳ Viêm, khiến nàng ngắm đến mức ngây người.
Nhận thấy tầm mắt của nàng, Kỳ Viêm cũng không sốt ruột mặc áo choàng người Hồ mà ngược lại hào phóng xoay người, dường như đã thấy rõ tầm mắt của nàng xuyên qua bình phong, vừa cười vừa hỏi: “Có cần thần cởi y phục giúp người không?”
Kỷ Sơ Đào mới không mắc mưu đâu! Nàng vội vàng quay lưng về phía hắn: “Không cần, bổn cung tự làm được!”
Thôi vậy, dù sao trước kia cũng từng chung sống một phòng, từng tắm chung trong một bồn tắm, sớm muộn gì cũng phải đối mặt với nhau, việc gì phải sợ!
Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào hít sâu một hơi, cởi từng món áo choàng rồi đến áo ngoài.
Kỳ Viêm làm việc nhanh nhẹn, đã thay xong y phục từ lâu, lúc này đang cột dây của miếng bảo hộ cổ tay bằng da trâu. Lúc lơ đễnh ngước mắt lên, hắn thoáng nhìn thấy hình bóng đằng sau bình phong, không khỏi híp mắt, động tác buộc dây cũng chậm lại.
Kỷ Sơ Đào chỉ chừa lại một chiếc áo trung y mong manh, dù vậy, thông qua những lần đụng chạm thân mật ngày xưa, Kỳ Viêm vẫn có thể biết rõ bên dưới lớp áo mong manh ấy là thân thể yểu điệu quyến rũ nhường nào, đó là sự mềm mại đến mức tiêu hồn thực cốt.
Sau bình phòng, Kỷ Sơ Đào không hề cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó.
Nàng ăn mặc chỉnh tề trước khi thời gian một chén trà kết thúc, sửa soạn lại làn váy rồi mới hơi đỏ mặt, ngượng nghịu bước ra từ sau bình phong.
Tầm mắt của hai người chạm nhau, cả hai đều sững sờ.
Kỷ Sơ Đào mặc một bộ váy người Hồ có ống tay áo hẹp, viền áo được nạm đá quý, chân mang giày da hươu, vòng eo được siết rất nhỏ. Phục sức dị vực mặc trên người nàng hợp đến lạ thường, càng làm tôn lên màu da trắng muốt như tuyết, dường như chỉ cần tùy ý đứng đó đã trở thành trung tâm của thế gian này, mang theo vẻ đẹp khiến người ta không thể dời mắt.
Kỳ Viêm cũng mặc trang phục người Hồ cổ lật, tay áo hẹp, tóc đen xõa tung sau lưng, chỉ tết mấy bím tóc nhỏ sau tai, khoác lông vũ chim ưng trên vai làm trang sức, càng làm tôn lên vóc dáng vai rộng chân dài. Những đường nét trên gương mặt hắn vốn sắc sảo, phối hợp với phục sức hào phóng của dị tộc càng có vẻ lạnh lùng anh tuấn, cứ như vốn nên bầu bạn với chim ưng và sói từ thuở nhỏ.
Kỳ Viêm vẫn tiếp tục nhìn mình bằng ánh mắt sâu thẳm, Kỷ Sơ Đào hơi nghiêng đầu, lưỡng lự nói: “Bổn cung không biết mình có mặc đúng hay không, thế này… Có được không?”
Được đến mức không thể được hơn được nữa.
Kỳ Viêm đứng dậy tiến về phía trước, nâng tay chạm vào búi tóc tinh xảo của nàng rồi rút từng chiếc trâm cài trên đầu nàng, mặc cho ba ngàn tóc đen rơi rụng xuống eo.
Kỷ Sơ Đào khẽ vuốt tóc mai, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu.
Kỳ Viêm vươn tay vuốt tóc mai của Kỷ Sơ Đào ra sau tai, giải thích: “Hồ Cơ ở biên cương phương bắc không búi tóc.”
Dứt lời, hắn cầm trang sức đeo trên trán được nạm san hô mã não đặt trên chiếc bàn, tự tay đội lên đầu Kỷ Sơ Đào, sau đó điều chỉnh lại một số chi tiết.
Thiếu nữ trước mắt rõ ràng là một mỹ nhân dị vực diễm lệ xinh đẹp. Ánh mắt Kỳ Viêm trở nên sâu thẳm, dừng lại trong chốc lát rồi cầm một chiếc khăn che trong suốt đưa cho Kỷ Sơ Đào, lạnh nhạt nói: “Điện hạ vẫn nên che mặt lại thì tốt hơn?”
“Sao vậy?” Kỷ Sơ Đào khó hiểu nhận lấy khăn che mặt, sau đó vuốt má mình: “Ta xấu lắm à?”
“Hoàn toàn trái ngược.” Giọng Kỳ Viêm vừa trầm thấp vừa bá đạo, buông mi nhìn dung nhan diễm lệ chói mắt của nàng, nói: “Cho nên, chỉ được phép để một mình ta thấy.”
Kỷ Sơ Đào bật cười, sau đó đeo tấm khăn lụa che mặt màu hồng, chỉ để lộ đôi mắt hạnh ướt át cong cong tràn đầy ý cười.
Lửa trại sáng ngời, quân doanh trang nghiêm. Chắc hẳn Kỳ Viêm đã nhắc nhở từ trước, hai người ăn mặc kiểu này chuồn ra doanh trại mà không một ai chặn đường.
Lúc lên ngựa, Kỷ Sơ Đào vẫn còn hơi lo lắng, khẽ nói: “Bổn cung vẫn chưa báo tin cho người hầu, lỡ ban đêm Phất Linh không tìm được ta thì e rằng sẽ rất sốt ruột.”
“Ta đã kêu Tống Nguyên Bạch kiếm cớ thông báo với họ rồi, điện hạ cứ yên tâm đi.”
Kỳ Viêm vừa nói vừa vươn tay kéo nàng lên lưng ngựa, ôm nàng trong lòng, ngang ngược nói: “Đêm nay, điện hạ chỉ thuộc về một mình ta.”
Câu nói này khiến cả người Kỷ Sơ Đào vừa tê dại vừa nóng ran, giữ chặt yên ngựa để ngồi cho vững rồi nói: “Xem ra, Tiểu Tướng quân đã có mưu đồ từ lâu.”
Kỳ Viêm cũng không phủ nhân, chỉ vươn tay y phục choàng trên người Kỷ Sơ Đào kín hơn một chút rồi mới vung roi thúc ngựa, chở người âu yếm của mình chạy băng băng giữa núi đồi, tranh thủ lúc ban đêm băng qua cát vàng hoang vu, tiến về phía ngoài thành Sóc Châu đèn đuốc náo nhiệt.
Di Thành nằm giữa ranh giới hai nước. Sau khi ký kết hiệp ước Nhạn Bắc, Di Thành lại lần nữa trở về với lãnh thổ Đại Ân.
Nơi này vừa có thương đội người Hán cư trú, vừa có các bộ tộc Bắc Cương sống đan xen. Lửa trại của tết Nguyên tiêu và tết Chúc thần đồng loạt bừng cháy, lại đúng thời điểm hai nước ngưng chiến, cổng thành được mở rộng để mọi người ăn mừng. Trong lúc nhất thời, đám đông ăn mặc đủ loại phục sức đi qua đi lại trò chuyện với nhau, náo nhiệt không thua kém Kinh đô.
Theo tiếng sáo và trống vang lên, Hồ Cơ diễm lệ bắt đầu nhảy múa ven đường. Kỷ Sơ Đào đi theo Kỳ Viêm không rời một tấc, như cưỡi ngựa ngắm hoa, ánh mắt lướt qua từng dãy cửa hàng bán đủ loại hàng hóa, vẻ mặt được giấu dưới tấm khăn che mặt tràn đầy vui sướng tò mò.
Rất nhiều người Trung Nguyên chưa từng thấy những thứ mới lạ ở đây. Kỷ Sơ Đào cầm một chiếc vòng tai to bằng bạc ướm thử lên tai Kỳ Viêm, ảo tưởng hắn cũng đeo vòng tai như nam tử dị tộc, không khỏi cười ra tiếng: “Đẹp!”
Kỳ Viêm khoanh tay trước ngực đứng tại chỗ, vừa im lặng vừa bao dung, mặc cho nàng cầm đủ loại trang sức ướm thử lên đầu mình, gương mặt kiệt ngạo chứa đầy ý cười.
Chơi đủ rồi, Kỷ Sơ Đào bèn đặt vòng tai xuống, lại ngửi thử son môi hoa hồng của quầy hàng bên cạnh. Son môi và nước hoa mà thương nhân Ba Tư mang đến tinh xảo hơn đồ do Trung Nguyên sản xuất rất nhiều, nàng vốn chỉ tò mò, Kỳ Viêm lại im lặng không nói một lời móc bạc ra mua hết các món trang sức son phấn mà nàng vừa xem.
Kỷ Sơ Đào vội kêu lên: “Ấy, bổn cung… Ta chỉ tùy ý xem thôi, chàng đừng mua! Mấy món đồ này mỗi năm đều sẽ được tiến cống cho hoàng cung, ta vẫn chưa dùng hết đâu!”
Kỳ Viêm không hề dao động, xách một đống hộp gấm được cột bằng dây tơ hồng, nói: “Khác chứ, đây là lễ vật ta tặng cho điện hạ.”
Trái tim Kỷ Sơ Đào ấm áp, thở dài nói: “Đã ra ngoài rồi, chàng không cần gọi ta là điện hạ nữa.”
“Vậy thì gọi là gì?” Kỳ Viêm cười nhìn nàng.
Dường như bị chao đảo vì nụ cười càn rỡ của hắn dưới ánh đèn, vành tai của nàng đỏ bừng, xấu hổ không dám nói ra.
Trong giấc mơ, sau khi thành hôn, Kỳ Viêm gọi nàng là “khanh khanh”.
Trên đường đông người, Kỳ Viêm che chở bên cạnh nàng, trong lúc lơ đễnh, bàn tay của hai người chạm vào nhau, không biết là ai ngoắc ngón út của ai trước, tóm lại cuối cùng năm ngón tay của hai người đan xen vào nhau, không còn tách rời nữa.
Trong thành trì biên cương xa lạ, đêm nay Kỷ Sơ Đào không phải là Đại Ân Tam Công chúa, Kỳ Viêm cũng không phải là Tiểu Tướng quân kiệt ngạo. Họ chỉ là một cặp tình nhân trẻ tuổi yêu nhau, bình thường như bao cặp đôi khác.
Khớp ngón tay của nam nhân vừa to khỏe vừa rõ ràng, Kỷ Sơ Đào cảm nhận sự tê dại khi khớp ngón tay của mình bị banh ra, bỗng đôi mắt cong lên, cười nói: “Kỳ Viêm, chàng có còn nhớ hồi chúng ta vừa quen nhau, chàng từng mời ta ra ngoài ngắm tuyết không?”
Tất nhiên Kỳ Viêm vẫn còn nhớ.
Hồi ấy, hắn tin vào lời đề nghị của Tống Nguyên Bạch, ăn diện chỉn chu, thỏa thuê đắc ý muốn bắt giữ Kỷ Sơ Đào làm con mồi trong tay mình. Nào ngờ khi gặp nhau dưới ánh đèn cổng phường, thấy thiếu nữ váy đỏ xinh đẹp như tranh vẽ, “tên thợ săn” gài bẫy lại tự rơi vào bẫy trước tiên, lần lượt tự đội gông xiềng ngọt ngào lên người mình.
Tiếng ồn ào náo nhiệt chợt đánh thức hai người.
Kỷ Sơ Đào nhìn về phía phát ra âm thanh, kéo tay Kỳ Viêm hào hứng hỏi: “Kỳ Viêm, bên kia đang làm gì vậy? Đông người quá!”
“Lễ mừng tết Chúc thần, mọi người cướp hoa cầu.”
Kỳ Viêm trấn thủ ngoài biên cương nhiều năm nên cực kỳ am hiểu tập tục nơi này. Hắn giải thích: “Nghe đồn hôm nay là ngày sinh của Đại Di Thần chưởng quản sự sinh sôi của muôn loài, thế nên hằng năm cứ đến đêm nay, dân chúng Di Thành sẽ treo hoa cầu trên đài cao, ai cướp được hoa cầu này thì sẽ được nhân duyên suôn sẻ, con cháu đầy đàn.”
Kỷ Sơ Đào nhón chân, đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên có một quả tú cầu đính tua rua sặc sỡ được treo trên đài cao, tựa như đuôi chim phượng, bay múa lộng lẫy trong gió đêm.
Mà dưới đài, đã có hàng trăm thiếu niên nóng lòng muốn thử.
Thấy Kỷ Sơ Đào cứ nhìn vào hoa cầu xinh đẹp lơ lửng giữa không trung, đôi môi Kỳ Viêm cong lên, không hỏi nàng có muốn hay không mà trực tiếp kéo tay nàng, nói: “Đi thôi, chúng ta cũng đến đó.”
“Ấy, Kỳ Viêm…” Nàng còn chưa kịp ngăn cản thì Kỳ Viêm đã che chở nàng xông vào đầu đám đông.
“Đứng yên ở đây đừng nhúc nhích, chờ ta một chén trà.” Dứt lời, Kỳ Viêm giơ tay lên, hô to một câu bằng ngôn ngữ dị tộc với lão giả dẫn đầu, sau đó chống tay lên đài cao, nhảy lên sân thi đấu.
Kỷ Sơ Đào đoán vừa rồi hắn mới bịa ra một cái tên để báo danh dự thi.
Hắn muốn giành hoa cầu kia cho mình à?
Nghĩ vậy, trong lòng Kỷ Sơ Đào tràn đầy cảm xúc sôi trào, vừa ngọt ngào vừa mong đợi.
Nàng đang ngẩn người thì nghe tiếng trống vang lên, thiếu niên đứng trên sân thi đấu bỗng dưng lao ra như một con sói, dốc hết bản lĩnh toàn thân xông về phía hoa cầu lắc la lắc lư giữa không trung. Một nam tử vừa chạm vào tua rua trên hoa cầu thì lại bị nam tử sau lưng tông ngã xuống…
Dưới sân khấu, có rất nhiều thiếu nữ như Kỷ Sơ Đào, đều nhìn lên sân khấu, vẫy tay lớn tiếng kêu câu gì đó. Kỷ Sơ Đào cũng hồi hộp nhìn chằm chằm vào bóng người đang nhanh nhẹn di chuyển trên sân khấu, siết chặt ống tay áo, hô hấp dồn dập, cuối cùng vứt bỏ phong thái của Đế Cơ, lớn tiếng gọi tên của người trong lòng mình, cổ vũ cho người ấy như bao thiếu nữ khác.
“Kỳ Viêm! Kỳ Viêm!!!”
Giọng nói du dương của thiếu nữ xuyên qua biển người.
Gió ngừng, dây đứt, trong mắt Kỷ Sơ Đào chỉ còn lại hình bóng Kỳ Viêm giơ cao hoa cầu, vững vàng hạ cánh xuống đất, dải lụa tung bay như kinh hồng đạp tuyết.
Tiếng ồn ào ngưng bặt, ngay sau đó lại bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt hơn.
Các thiếu niên không cướp được hoa cầu vừa tiếc hận vừa hâm mộ, song vẫn vỗ tay để dâng tặng sự kính nể và lời chúc phúc từ tận đáy lòng cho đối thủ của mình.
Kỳ Viêm cầm hoa cầu, chống một tay lên sân khấu nhảy xuống, tiến về phía Kỷ Sơ Đào.
Mọi người tự động nhường ra một con đường để nam tử anh tuấn cao lớn chân dài thuận lợi đến gần mỹ nhân váy đỏ. Tiếng vỗ tay hòa lẫn với tiếng huýt sáo đầy thiện ý, kéo dài không ngớt.
Lần đầu tiên Kỷ Sơ Đào gặp phải tình huống như thế này, trái tim nàng cứ đập thình thịch, không thể nói rõ là vì ngượng ngùng hay vì vui sướng. May mà có khăn che mặt, không khiến người khác thấy gò má đỏ như gấc chín của nàng.
Không chờ Kỳ Viêm lên tiếng, nàng đã chủ động tiến về phía trước nhận lấy hoa cầu trong tay Kỳ Viêm, ôm vào lòng khẽ nói: “Cảm ơn chàng.”
Kỳ Viêm hơi kinh ngạc, sau đó chợt nở nụ cười bí hiểm.
Người chung quanh nhanh chóng tụ tập quanh hai người, hoan hô ầm ĩ hơn.
Kỷ Sơ Đào không hiểu họ đang hoan hô chuyện gì, ôm hoa cầu với vẻ mặt mờ mịt, bối rối nhìn Kỳ Viêm, khẽ hỏi: “Kỳ Viêm, họ đang nói gì vậy?”
Vì sao rõ ràng là nàng nhận hoa cầu mà người chung quanh trông còn vui sướng hơn cả nàng?
Ánh mắt Kỳ Viêm sâu thẳm, buông mi nhìn đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ, nói: “Họ đang chúc phúc cho cặp đôi mới.”
“Chúc phúc…” Kỷ Sơ Đào chớp mắt mấy cái, cặp đôi mới?
Thấy vẻ mặt khó hiểu của Kỷ Sơ Đào, Kỳ Viêm ghé vào tai nàng, nhếch môi thì thầm: “Quy tắc của Di Thành, nếu một thiếu niên cướp được hoa cầu trong ngày tết Chúc thần rồi tặng cho cô nương yêu dấu của mình, mà cô nương ấy cũng nhận hoa cầu thì coi như có trời đất chứng minh, đôi bên kết thành phu thê, ân ái đến bạc đầu.”
Dưới tấm khăn che mặt, đôi mắt của Kỷ Sơ Đào thoáng chốc tròn xoe.
Kỳ Viêm chẳng những không lùi bước mà còn tiến lên, nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng. Vóc dáng cao lớn của hắn đứng quay lưng về phía ánh đèn khiến bóng râm như che khuất cả người nàng, giọng nói khàn khàn như đang dụ dỗ nàng: “Điện hạ đã nhận hoa cầu của ta, chẳng lẽ định từ chối ta trước mặt bao người? Thế thì ta sẽ mất mặt lắm…”
Hắn còn chưa nói hết câu thì cảm nhận được độ ấm mềm mại truyền đến từ lòng bàn tay.
Sau khi hoàn hồn, đôi mắt hạnh của Kỷ Sơ Đào tràn đầy ướt át, dù nhẹ nhàng nhưng vẫn kiên định nắm chặt tay hắn.
Không gian như tĩnh lặng trong chớp mắt, tất cả âm thanh chung quanh đều rời xa, đám đông cũng phai mờ, chỉ còn lại hai người nắm tay nhìn nhau.
Kỷ Sơ Đào ôm hoa cầu bằng một tay, đôi mắt phản chiếu gương mặt tuấn tú tràn đầy vẻ kinh ngạc và bối rối hiếm hoi của Kỳ Viêm, khẽ thì thầm: “Ta bằng lòng, Kỳ Viêm.”