Theo ghi chép trong quốc sử [Ân Thư]: Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa xuất giá, Tân đế ban hoa, Đại Công chúa đích thân tiễn đưa. Tường vân phủ khắp bầu trời, chim lành đồng thanh cất tiếng hót, minh châu đội mũ phượng lộng lẫy, ánh lửa sáng ngời nối thành trường long, tiên ca nhạc vũ kéo dài ba ngày ba đêm không dứt, khai sáng tiền lệ Đế Cơ gả cho quyền thần.
Hôn sự long trọng xưa nay chưa từng có ấy đã hòa tan sóng gió của sự kiện “phế truất Hoàng đế cũ, lập Hoàng đế mới”. Chiến Thần kiệt ngạo cưới Đế Cơ xinh đẹp, khiến không biết bao nhiêu người hâm mộ, thế nên đầu đường cuối ngõ, không ít câu chuyện dã sử lấy hình mẫu từ hai người được lưu hành trong dân gian…
Nhưng Tam Công chúa đang lúc tân hôn ngọt ngào này, dạo gần đây lại hơi phiền não.
Sau khi thành hôn xong, Kỷ Sơ Đào mới được chứng kiến thực lực chân chính của Kỳ Viêm, quả thực là áp dụng mưu kế chiến đấu trên sa trường lên người nàng: Đầu tiên là bày mưu chu đáo, kiên nhẫn thăm dò, chờ đến khi “con mồi” thả lỏng cảnh giác, vô tri vô giác không biết mình đang ở đâu thì lập tức tấn công, xâm lược đối phương như mưa rền gió dữ, khiến đối phương mất hết quyền tự chủ.
Trước mặt hắn, Kỷ Sơ Đào chẳng khác nào cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho hắn xâm chiếm lãnh thổ của mình. Cho dù nàng khóc lóc nghẹn ngào van xin, Kỳ Viêm vẫn không chịu dừng tay mà chỉ lừa gạt nàng, sau đó càng ngày càng quá đáng hơn.
Dù sao Kỷ Sơ Đào cũng là Đế Cơ cao quý từ bé, dễ xấu hổ, mỗi khi lâm vào cảnh ngộ cả người bê bối, nàng sẽ vô cùng ngượng ngùng. Hôm sau tỉnh dậy, nàng dùng đôi mắt vẫn còn đỏ hoe trừng Kỳ Viêm, nghiêm túc nói chuyện với hắn nhưng cuối cùng sẽ bị nam nhân đánh lạc hướng bằng một nụ hôn.
Không còn cách nào khác, tranh thủ lúc sắp đưa đại tỷ đến hành cung dưỡng bệnh, Kỷ Sơ Đào dọn dẹp đồ đạc trở về phủ Công chúa của mình.
Đêm khuya, sa đăng tỏa sáng ấm áp, hơi nước bốc lên nghi ngút từ bể tắm nước nóng, phản chiếu ánh sáng vàng óng ánh như vảy rồng.
Mới nửa tháng không về, Kỷ Sơ Đào còn rất nhớ nơi này. Mặc dù phủ đệ của Kỳ Viêm cũng rất rộng, còn xây dựng cung điện dành riêng để tắm nhưng hình như bể tắm ở đó không dùng để tắm rửa. Sau mấy lần, Kỷ Sơ Đào đã bị ám ảnh đối với nơi đó…
Tóm lại, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Đêm thu dần dần trở lạnh, ngâm mình trong bể tắm là sung sướng nhất.
Gò má Kỷ Sơ Đào đỏ bừng, ghé vào bờ hồ buồn ngủ. Vãn Trúc và Phất Linh cầm mấy món đồ như gáo ngọc múc nước để gội đầu cho nàng.
Mấy đêm liền không ngủ đủ giấc, thân thể của Kỷ Sơ Đào thật sự rất mệt mỏi. Trong lúc nàng đang mơ màng đi theo Chu Công thì bị đánh thức vì tiếng đẩy cửa. Nàng nhíu mày, lắng nghe tiếng bước chân rất nhẹ khoan thai đến gần mình, kế tiếp là tiếng sột soạt vang lên, có người cầm lọn tóc ướt nhẹp của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn gột rửa.
Kỷ Sơ Đào còn tưởng Vãn Trúc rời đi rồi quay về, chẳng buồn mở mắt ra, mơ mơ màng màng nói: “Vãn Trúc, mau lau khô tóc đi, bổn cung muốn ngủ…”
Bàn tay đang gội đầu của người nọ khựng lại, sau đó giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, từ tốn hỏi: “Về chỗ nào ngủ?”
Tiếng nước ào ào vang lên, Kỷ Sơ Đào chợt ngẩng đầu, đôi mắt sương mù dần dần lấy lại tiêu cự, nhìn nam nhân ngồi bên bờ hồ chỉ mặc đồ lót, đang kéo cổ tay áo, kinh ngạc hỏi: “Kỳ Viêm, sao chàng lại đến đây?”
“Đang lúc tân hôn ngọt ngào, khanh khanh lại rời đi không từ giã, vi phu đành phải chạy theo nàng đến đây.”
Nói đoạn, Kỳ Viêm đứng dậy, lưu loát cởi bỏ chiếc áo lót mỏng manh cuối cùng, lộ ra thân thể mạnh mẽ săn chắc, tiện tay quơ một chiếc khăn tắm rộng quấn quanh eo rồi bước lên thềm đá, chậm rãi xuống hồ, vững vàng tiến về phía Kỷ Sơ Đào.
Cảnh tượng vô cùng quen thuộc, rèm lụa buông xuống như sương mù, ánh nến chiếu vào cơ ngực cơ bụng rõ ràng săn chắc trên thân thể hắn, như được phủ một quầng sáng ấm áp.
Hơi nước màu trắng sữa bốc lên mặt hồ dường như cũng sợ hãi trước khí thế của hắn, tự động tách rời khi hắn đến gần. Sóng nước dịu dàng gột rửa khe rãnh trên bụng hắn, tạo nên từng tầng gợn sóng trên mặt hồ.
Kỷ Sơ Đào nhìn hắn bằng ánh mắt đề phòng, muốn tránh xa một chút nhưng nàng không mặc quần áo trên người, hoàn toàn không thể đứng dậy rời khỏi bể tắm, đành phải lùi về đằng sau, mãi đến khi sống lưng bóng loáng của nàng chạm vào thành hồ lạnh lẽo, khiến nàng khẽ run lên.
“Ta có để lại thư trên bàn, nói rõ ta đi đâu, không phải là đi không giã từ…”
Kỷ Sơ Đào biện minh nhưng Kỳ Viêm hoàn toàn không nghe.
“Dừng lại!” Kỷ Sơ Đào vươn tay ngăn cản thân thể của Kỳ Viêm đến gần mình, gò má vừa ướt vừa đỏ bừng, mềm giọng ra lệnh: “Chàng đứng yên ở đó, không được lại đây.”
Mỗi lần hắn tranh thủ đến gần mình trong lúc mình đang tắm rửa, chắc chắn không phải là chuyện tốt lành!
Cánh tay gầy yếu của nàng hoàn toàn không thể chống cự một võ tướng cao lớn, Kỳ Viêm thuận thế giữ chặt cổ tay của nàng.
Trên cổ tay của nàng còn giữ lại dấu vết rất nhạt, đó là hôm trước hắn không khống chế được sức mạnh của mình, bất cẩn để lại dấu vết ở đó. Bây giờ, làn da của nàng được ngâm trong nước ấm hồi lâu, trở nên mềm mại mịn màng, trơn mịn như nhuyễn ngọc, khiến ta chỉ cần chạm vào sẽ si mê.
Bị giữ chặt cổ tay, trái tim của Kỷ Sơ Đào như đập hụt một nhịp, thầm nghĩ không ổn rồi.
Nàng giãy dụa mà không có tác dụng. Kỳ Viêm nhoài người chống tay lên thành hồ, dễ dàng giam cầm Kỷ Sơ Đào trong vòng tay của mình, bóng lưng đứng ngược chiều ánh sáng hoàn toàn bao phủ cả người nàng, khẽ hỏi: “Vì sao lại trốn ta? Chẳng lẽ, nàng lại mơ thấy ác mộng nào đó?”
Hắn rất nghiêm túc hỏi chuyện này, lông mày khẽ nhíu, trông có vẻ nghiêm túc.
“Tất nhiên là không phải! Kể từ khi giải quyết xong mọi chuyện, bổn cung chưa từng mơ thấy những giấc mơ ấy nữa.”
Kỷ Sơ Đào bỗng chốc nản lòng, không thể giận dỗi được nữa: Hồi trước bởi vì nàng mơ thấy cái chết của đại tỷ, mà trùng hợp đúng lúc đó, Kỳ Viêm lại giấu nàng âm thầm đàm phán với Lang Gia Vương, khiến hai người xa cách nhau, đau khổ cùng cực… Hồi ấy Kỳ Viêm cũng từng hỏi nàng một câu tương tự như vậy.
Kỳ Viêm sẽ không bao giờ quên đêm hôm ấy, khi nàng và Mạnh Tôn cùng nhau uống rượu rồi bước ra ngoài, Kỳ Viêm đứng trong mưa to, đôi mắt đỏ ngầu, thái độ hung ác cố chấp nghẹn ngào hỏi nàng: “Vì sao không cần ta?”
Đó là lần đầu tiên, Kỷ Sơ Đào đối diện với sự cố chấp và yếu ớt của hắn.
Sau này mỗi lần nhớ lại chuyện ấy, nàng sẽ vừa đau lòng vừa sợ hãi, nàng không tài nào tưởng tượng được nếu mình thật sự từ bỏ Kỳ Viêm thì hắn sẽ làm ra hành động điên cuồng cỡ nào.
Nghĩ đến đây, Kỷ Sơ Đào không khỏi mềm lòng.
“Vậy thì tại sao nàng lại trốn ở đây?” Giọng nói êm tai của Kỳ Viêm cắt ngang qua suy nghĩ của nàng.
Còn không phải là do đầu sỏ gây tội là hắn hay sao!
Kỷ Sơ Đào âm thầm oán trách, nhìn gương mặt lạnh lùng của Kỳ Viêm gần trong gang tấc, nói: “Chàng thích làm ầm ĩ quá, bổn cung không được ngủ ngon một giấc nên muốn về phủ Công chúa yên tĩnh một lát…”
Nàng càng nói càng đỏ mặt, mí mắt cụp xuống, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
Không ngờ lại vì lý do này, Kỳ Viêm ngây người, chợt nhướn mày cười khẽ, tựa như băng sương tan chảy.
“Chàng còn cười nữa!” Kỷ Sơ Đào xấu hổ gần chết, hoàn toàn bó tay với hắn: “Ta đã nói bao nhiêu lần mà chàng không chịu nghe, ngày nào về nhà cũng làm thế…”
Tần suất mạnh mẽ như cuồng phong mưa rào, nàng hoàn toàn không theo kịp, mấy lần khóc đến mức đầu óc mơ hồ.
Khí thế lạnh lẽo tan biến, Kỳ Viêm khôi phục dáng vẻ càn quấy như ngày thường, cưng chiều xoa đầu Kỷ Sơ Đào, mới nói: “Ta không nhịn được, khanh khanh.”
“Nói dối.” Hiển nhiên Kỷ Sơ Đào không tin, ngăn cản Kỳ Viêm xoa đầu mình: “Trước kia ta và chàng ở bên nhau bao lâu, chưa bao giờ thấy chàng nôn nao đến thế, bây giờ lại không nhịn được là sao?”
Kỳ Viêm cúi đầu cười bừa bãi: “Chẳng lẽ khanh khanh không biết, người xưa có câu tức nước vỡ bờ sao?”
Dứt lời, hắn khom lưng ôm Kỷ Sơ Đào vào lòng, nước tiếng bì bõm vang lên.
“Chàng… Chàng làm gì vậy?” Kỷ Sơ Đào chỉ hận không thể co cả người thành một cục.
Kỳ Viêm rất khỏe khoắn, mặc cho người trong lòng cựa quậy lung tung mà vẫn vững vàng như Thái Sơn, khẽ nói: “Điện hạ đã tắm rất lâu, sẽ rất khó chịu, để ta ôm nàng lên giường nghỉ ngơi một lát.”
Nghe hắn nhắc nhở, Kỷ Sơ Đào mới nhận thấy đúng là mình hơi tức ngực khó thở thật. Nàng nghi ngờ: “Nếu… Nếu chỉ có vậy thôi thì không được đụng chạm lung tung đâu đấy.”
Kỳ Viêm không đáp lời, nhẹ nhàng đặt nàng lên nhuyễn tháp sau bình phong.
Kỷ Sơ Đào lập tức cầm khăn tắm được xếp chồng trên giường khoác lên người, sau đó xê dịch vào trong giường, giữ khoảng cách với thân thể tỏa ra nhiệt độ nóng rực của Kỳ Viêm.
Cả người Kỳ Viêm ướt đẫm, tấm khăn tắm quấn quanh người hắn đã hút đầy nước dính sát lên người, phác thảo đường cong cường tráng rõ nét trên thân thể ấy.
Thấy hắn vươn tay về phía mình, Kỷ Sơ Đào vội nghiêm mặt ra lệnh: “Đã bảo là không được đụng chạm lung tung rồi mà!”
Tiếc rằng dáng vẻ tỏa ra hơi nóng hôi hổi, má đỏ môi hồng này của nàng, lúc ra lệnh cũng chẳng có chút sức đe dọa nào.
Kỳ Viêm bỗng bật cười, kéo chậu than lại gần giường một chút rồi tiện tay cầm một chiếc khăn vải mềm mại khô ráo, ngồi bên giường nói: “Để ta lau khô tóc cho nàng, đừng bị cảm lạnh.”
Kỷ Sơ Đào vốn định nói việc vặt vãnh như vậy thì cứ gọi cung tỳ vào làm, song khi thấy thân thể lõa lồ cường tráng của Kỳ Viêm, nàng lập tức đánh mất ý nghĩ này, mặc cho Kỳ Viêm vén mái tóc ướt sũng của mình, lau khô từng tấc một.
Bàn tay của nam nhân vừa to vừa dịu dàng, chậu than ấm áp sấy khô hơi nước trên người. Kỷ Sơ Đào càng ngày càng buồn ngủ, dần dần thả lỏng cảnh giác, nghiêng người tựa lưng vào thành giường gật đầu như gà mổ thóc.
Không biết ngủ bao lâu, đến khi nàng tỉnh dậy thì đêm đã khuya, ánh lửa trong chậu than yếu hơn rất nhiều, mấy đốm lửa tí ta tí tách bắn ra từ chậu than.
Kỳ Viêm vẫn trần truồng cả người, để nàng nằm gác lên tay mình, dùng tư thế nằm nghiêng ôm nàng vào lòng, đôi mắt sâu thẳm hoang dại nhìn chằm chằm vào nàng, không biết là vừa tỉnh dậy hay từ nãy đến giờ vẫn chưa ngủ.
Hai người cùng nằm trên nhuyễn tháp chật hẹp thì rất chen chúc, thân thể kề sát bên nhau, cảm nhận vô cùng rõ rệt.
Kỷ Sơ Đào hoàn toàn tỉnh táo, gò má nóng ran, đẩy Kỳ Viêm ra, nói: “Chật…”
Kỳ Viêm thuận thế xoay người, hai tay chống trên giường, bao phủ cả người nàng.
“Bây giờ không chật nữa.” Hắn mỉm cười nói.
Tư thế này thì không chật nhưng có vẻ nguy hiểm hơn, Kỷ Sơ Đào không dính bẫy đâu: “Ta muốn về phòng ngủ, chàng tránh ra…”
Kỳ Viêm lại nắm chặt bàn tay lộn xộn của nàng, dẫn dắt ngón tay của nàng chạm vào ngực mình. Lồng ngực nóng bỏng săn chắc khiến ngón tay của Kỷ Sơ Đào run lên, muốn rụt về theo phản xạ.
“Kỳ Viêm! Chàng đã hứa rồi mà!” Đôi mắt ướt át của nàng tròn xoe, cắn môi nói.
Kỳ Viêm khẽ cười một tiếng, cúi xuống ghé lại gần nàng: “Đêm nay ta nói sẽ không chạm vào nàng, chẳng qua ta chưa nói rằng không cho nàng chạm vào ta.”
Nói đoạn, hắn kéo bàn tay trắng nõn mềm mại của Kỷ Sơ Đào đặt lên ngực trái của mình để nàng cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ trên lồng ngực săn chắc của mình.
“Rõ ràng nàng cũng rất thích, không đúng sao?” Hắn vạch trần sự thật.
Kỳ Viêm thật sự nắm rõ nhược điểm của nàng, tùy ý trêu chọc nàng. Khi nhịp tim mạnh mẽ của hắn lan tràn từ đầu ngón tay của nàng, trái tim của Kỷ Sơ Đào cũng đập thình thịch, cả người mềm nhũn tê dại.
Nàng biết mình bị dao động nhưng lại không cam lòng, trong lúc cảm xúc lay động, gương mặt mỹ nhân ốm yếu của Kỷ Thù chợt hiện lên trong đầu nàng.
“Lễ vật trước khi chia tay, ta lại dạy cho muội một chiêu ‘thuật ngự phu’ cuối cùng…”
Những kế sách vừa táo bạo vừa không đứng đắn của nhị tỷ vẫn còn vang vọng bên tai. Không biết xúc động dâng lên từ đâu, Kỷ Sơ Đào nhất thời mụ đầu, nói: “Có phải chàng muốn không…”
Khóe môi của Kỳ Viêm cong lên, giọng khàn khàn: “Nàng biết rõ mà còn hỏi, thật không ngoan.”
Lời đã nói ra khỏi miệng thì chẳng khác nào nước đổ khó hốt.
Kỷ Sơ Đào đành phải cắn răng, hạ quyết tâm xoay người, hai người trao đổi tư thế cho nhau trước ánh mắt kinh ngạc của Kỳ Viêm.
Cả khuôn mặt Kỷ Sơ Đào đã đỏ như gấc chín, kêu gào với thái độ miệng cọp gan thỏ: “Vậy thì chàng không được nhúc nhích, chỉ được nghe lệnh của bổn cung!”
Thấy hành động mạnh bạo của nàng, ánh mắt của Kỳ Viêm trở nên đen tối.
“Tất nhiên, nàng muốn làm gì cũng được.” Hắn ung dung gập khuỷu tay làm gối đầu, dường như muốn xem thử Kỷ Sơ Đào sẽ làm được gì.
Mặc dù trước kia nàng cũng từng dụ dỗ Kỳ Viêm nhưng không to gan như đêm nay. Kỷ Sơ Đào hơi nhút nhát, chỉ sợ Kỳ Viêm mà nổi điên thì nàng không áp chế được. Nàng đưa mắt nhìn chung quanh, cuối cùng dừng lại trên chiếc đai lưng nhỏ mà Kỳ Viêm vừa cởi ra.
Thấy Kỷ Sơ Đào nhặt đai lưng lên, nụ cười trên môi Kỳ Viêm khựng lại, định đứng dậy theo phản xạ nhưng lại bị một bàn nhỏ nhắn đè lên người.
“Khanh khanh, nàng định làm gì?” Kỳ Viêm không có thiên phú làm tù binh. Hắn thu hồi thái độ ung dung, giọng nói đã trở nên trầm thấp.
Kỷ Sơ Đào cũng vô cùng bối rối, khí thế của Kỳ Viêm quá mạnh, đầu ngón tay của nàng run rẩy, giả vờ bình tĩnh nói: “Không được hỏi, không được chống cự!”
May mà cho dù Kỳ Viêm cảm thấy bài xích cỡ nào cũng sẽ không làm nàng bị thương, cả người căng thẳng mặc cho nàng càn quấy.
Để đề phòng tình huống bất trắc, phải trói tay hắn lên đầu giường trước đã. Nhưng Kỷ Sơ Đào chưa bao giờ trói người khác, suy nghĩ cả ngày mà không biết nên cột dây như thế nào, cuối cùng giày vò đến mức cả người đổ mồ hôi mỏng.
Kỳ Viêm thật sự không thể chịu được nữa, đành phải lên tiếng nhắc nhở nàng: “… Vòng qua ba bốn vòng, nhét đầu dây bên phải vòng qua bên trái rồi siết thật chặt, bên trái cũng làm tương tự.”
Kỷ Sơ Đào nghe theo, quả thực thành công, không khỏi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Cảm ơn.”
“…”
Kỳ Viêm nhúc nhích cổ tay bị cột lên đầu giường, im lặng một lát rồi híp đôi mắt sắc bén như chim cắt, nói: “Không có gì.”
Ánh mắt ấy quá sâu thẳm nguy hiểm, tựa như một con dã thú sẽ thoát khỏi trói buộc bất cứ lúc nào, cứ nhìn chằm chằm vào thê tử mới cưới của mình.
Trái tim của Kỷ Sơ Đào đập thình thịch vì sợ hãi, bèn tìm một tấm khăn khác, che khuất đôi mắt quá mức ngang ngược của hắn.
Không bị tầm mắt tràn đầy tính xâm lược ấy theo dõi, lúc này nàng đã hoàn toàn yên lòng.
Kỷ Sơ Đào thở phào nhẹ nhõm, nhìn Kỳ Viêm ngày xưa uy phong lẫm lẫm, nay lại “không còn sức chống cự” nằm trên giường, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khác thường.
Nàng không thể nói rõ cảm giác ấy là gì, cứ như thấy một vò rượu ngon đã ủ nhiều năm ngay trước mắt, không khỏi nuốt nước miếng thèm thuồng, lồng ngực nóng bỏng.
Dưới tấm khăn che mắt, Kỳ Viêm khẽ nhíu mày, cảm thấy có gì đó là lạ.
Đôi môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, quay đầu về phía nàng, tầm mắt xuyên qua tấm khăn chuẩn xác tìm thấy vị trí của Kỷ Sơ Đào.
Một lát sau…
“Sao khanh khanh không tiếp tục?” Hắn khàn giọng hỏi, rõ ràng là “tù nhân” đang bị giam cầm mà khí thế vẫn không lép vế chút nào.
Kỷ Sơ Đào cứ như bị cười nhạo, xấu hổ mềm giọng nói: “Đừng nói nữa, coi chừng bổn cung bịt miệng chàng luôn đấy nhé.”
Dứt lời, nàng hít sâu một hơi, cẩn thận đến gần, tìm chỗ ra tay.
Kế tiếp… Nên làm thế nào nhỉ?
“Có cần ta dạy nàng cách làm không?” Thấy nàng mãi mà không có động tác, giọng nói đong đầy ý cười của nam nhân vang lên, đồng thời gập một chân lên.
Lúc nói chuyện, yết hầu của hắn cứ nhích lên nhích xuống.
Bị kích thích, Kỷ Sơ Đào lập tức nhắm mắt, hạ quyết tâm liều mạng, đôi môi mềm mại rơi xuống yết hầu nhô lên trên cổ hắn, in dấu trừng phạt.