Đôi môi mềm mại của Kỷ Sơ Đào chạm vào yết hầu của Kỳ Viêm. Gần như cùng lúc đó, nàng nhận thấy thân thể của nam nhân cứng đờ.
Sự trừng phạt vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
“Khanh khanh!”
Kỳ Viêm không cười được nữa, nuốt nước miếng càng ngày càng nhanh, yết hầu cũng liên tục lăn lộn.
Kỷ Sơ Đào nhất thời nổi hứng, bèn há miệng ngậm lấy yết hầu không nghe lời ấy, đồng thời khẽ cắn một cái để trừng phạt nó.
Nàng cắn rất nhẹ, song vẫn khiến Kỳ Viêm không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ ngắn ngủi, cả người thoáng chốc kéo căng, cơ bắp cứng ngắc như cục sắt, mạch máu nhô lên trên hai cánh tay bị trói chặt, phát ra tiếng “rầm rầm” của đồ vật bị kéo mạnh.
Giường nhỏ cũng lắc lư theo động tác của hắn, khiến Kỷ Sơ Đào hoảng sợ.
May mà cách cột dây thừng do Kỳ Viêm đích thân dạy nàng rất chắc chắn, hắn giãy dụa một lát mà không thoát được. Thế là Kỷ Sơ Đào đánh bạo một lần, lá gan càng ngày càng lớn, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đường cong cường tráng từ cằm xuống cổ hắn, cuối cùng dừng lại trên nốt ruồi son nho nhỏ trên ngực.
“Điện hạ, dừng tay!” Giọng Kỳ Viêm khàn đến mức gần như chỉ phát ra tiếng gió, nghiến răng nghiến lợi tràn đầy cảnh cáo.
Bình thường, Kỳ Viêm đều nắm giữ vị trí chủ đạo tuyệt đối nhưng hôm nay hắn bị bịt mắt, lồng ngực phập phồng liên tục, khuôn mặt lạnh lùng hơi đỏ ửng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ bá đạo bình tĩnh của ngày thường.
Lúc Kỳ Viêm trầm giọng nói chuyện thật sự hơi đáng sợ, Kỷ Sơ Đào tuân theo quy tắc “chỗ nào không nghe lời thì chặn chỗ đó”, dùng đôi môi của mình phong ấn đôi môi đang buông lời đe dọa ấy.
Chỉ mới môi chạm môi, xúc cảm ướt át mềm mại đã đủ để hai người run lên.
Hơi nước bốc hơi từ bể tắm tan biến rồi lại tụ tập thành sương mù, Kỳ Viêm không khỏi ngẩn người, đoạn vội vàng đáp lại nụ hôn của nàng, cho dù không có hai tay hỗ trợ thì vẫn hung ác như xưa.
Kỷ Sơ Đào dần dần chịu không nổi, đẩy hắn ra thật mạnh để hồi phục hô hấp.
Nguy hiểm quá! Suýt nữa lại rơi vào bẫy của hắn.
Đôi môi Kỳ Viêm đỏ ửng như vừa uống rượu, vẫn còn chưa thỏa mãn, đôi mắt bị che khuất chính xác bắt giữ vị trí của Kỷ Sơ Đào, nhếch môi hỏi: “Chẳng phải nàng muốn trả thù vi phu là? Chịu hết nổi rồi hả?”
Giọng điệu vừa lười biếng vừa khiêu khích, Kỷ Sơ Đào nhất thời nín thở.
Ỷ y nam nhân đã bị trói hai tay, Kỷ Sơ Đào đã to gan hơn sự ngượng ngùng, chẳng không dừng lại mà còn nằm lên lồng ngực vững chãi của hắn, ngón tay vuốt ve từng tấc cơ bắp, cảm nhận đường cong cơ bắp rõ ràng trên người hắn, cùng với nhịp tim đập thình thịch càng ngày càng mất kiểm soát.
Khi tình ý càng ngày càng sâu đậm, đầu óc Kỷ Sơ Đào hoàn toàn rối bời, không còn nhớ nhị tỷ đã từng dạy mình thế nào, chỉ trêu chọc nam nhân dựa theo bản năng. Hơi thở ấm áp như lông vũ lướt qua làn da rồi dừng lại, nhẹ nhàng cắn lên ngực trái nơi trái tim của hắn như trêu chọc, cơ bắp nơi đó lập tức siết chặt, cứng ngắc như cục đá.
Lần này thật sự là quá quắt. Kỳ Viêm khẽ mở đôi môi mỏng, ánh mắt nguy hiểm như xuyên thấu qua tấm khăn, nhìn về phía Kỷ Sơ Đào, giọng nói khàn khàn: “Điện hạ, bây giờ nàng hối hận thì vẫn còn kịp…”
“Chàng hung ác quá đấy, Kỳ Viêm.” Kỷ Sơ Đào hừ một tiếng, âm cuối nhướn lên, tràn đầy sung sướng và tò mò vì lần đầu xoay người làm chủ.
Lá gan của nàng càng lớn, mạch máu càng nhô lên trên trán Kỳ Viêm, mồ hôi tuôn như mưa, biểu hiện hắn đã nhẫn nại đến cực hạn.
“Khanh khanh, lát nữa nàng đừng cầu xin ta tha thứ.” Trong lúc nhất thời, không biết hắn đang tức giận nay đang cười, đôi môi cong lên, khàn giọng nói: “Dù nàng van xin thì cũng không có tác dụng đâu.”
Lúc này, Kỷ Sơ Đào vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Mãi đến khi một tiếng “xoạch” vang lên, tiếng dây da thượng hạng bị kéo đứt lọt vào tai nàng.
Kỷ Sơ Đào sững sờ, còn chưa kịp hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì thì đã bị nam nhân xoay người đè lên giường, tóc dài đen nhánh mềm mượt xõa tung trên gối đầu.
Khăn che mắt cũng theo động tác của hắn mà rơi xuống, lắc la lắc lư rồi rơi trên vai nàng, để lộ đôi mắt tối tăm đầy nguy hiểm của Kỳ Viêm.
Đai lưng bị xé đứt thành từng mảnh rơi lả tả trên đầu giường. Kỷ Sơ Đào không khỏi sợ hãi: Kỳ Viêm kéo đứt đai lưng bằng sức trâu của mình, đây là sức mạnh mà phàm nhân nên có sao?!
Vị trí của hai người thoáng chốc đảo ngược, tình hình vô cùng bất lợi cho Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào hơi hoảng hốt, nuốt nước miếng rồi run rẩy vươn tay đẩy Kỳ Viêm, chột dạ lẩm bẩm: “Trời đã khuya rồi, không… Không chơi nữa.”
Đôi mắt sắc bén như chim cắt của Kỳ Viêm híp lại, túm hai tay của Kỷ Sơ Đào đặt bên gối rồi khom lưng ghé vào tai nàng, nói: “Trời đã khuya thì chơi mới vui, không đúng sao, khanh khanh?”
Lúc hắn cúi xuống, cơ bắp trên vai lưng và cánh tay của hắn sẽ nhô lên, khiến người ta nhớ đến loài dã thú đang dồn hết sức mạnh chuẩn bị vồ mồi. Trên cổ tay của hắn có vệt đỏ nhạt nhẽo tựa như một sợi dây xích vô hình, hoàn toàn giam cầm con mãnh thú này trong nhà tù mang tên “tình yêu”.
Hơi nóng trên người hắn khiến gò má của Kỷ Sơ Đào đỏ bừng, vội vàng xua tay nói: “Không vui không vui, bổn cung muốn ngủ, thật sự muốn ngủ!”
“Lát nữa ngủ tiếp.” Ngón tay của nam nhân mạnh mẽ chen vào kẽ ngón tay của nàng, mười ngón đan vào nhau, cúi xuống hôn môi nàng một cách hung ác, chặn đường lui cuối cùng của nàng.
“Kỳ Viêm! Chàng đã hứa lần này sẽ nghe ta mà, sao chàng lại đổi ý… Ưm!”
“Chắc khanh khanh nhớ nhầm rồi, ta đã đồng ý đâu.”
Hơi nước trong bể tắm bị khuấy đảo, rèm lụa phấp phới, giọng nói sung sướng ăn miếng trả miếng của Kỳ Viêm vang lên, trầm thấp khàn khàn: “Vừa rồi khanh khanh đã ức hiếp ta như thế nào, hửm?”
Nam nhân vừa hẹp hòi vừa xấu tính, kiên nhẫn trả lại những thủ đoạn giày vò ngọt ngào mà nàng từng dùng trên người mình từng chút một, tựa như đang trêu đùa con mồi dưới móng vuốt của mình.
Sa đăng khẽ đung đưa, chiếu sáng hồ nước lấp lánh gợn sóng, tỏa ra hương thơm kiểu diễm, ái tình như ván cờ, kéo dài thật lâu.
Chờ đến khi Kỷ Sơ Đào được tắm rửa sạch sẽ lần nữa rồi được quấn chăn ôm về tẩm điện, đã là nửa đêm về sáng.
Vãn Trúc và Phất Linh dẫn các nội thị cầm đèn đứng chờ trong đình ngoài cung điện. Kỷ Sơ Đào chỉ hận không thể vùi cả người vào lòng Kỳ Viêm, đỡ hơn là bị đám cung tỳ thấy dáng vẻ chật vật này của mình.
Biết nàng dễ xấu hổ, Kỳ Viêm bèn ra lệnh cho đám cung tỳ hầu hạ: “Các ngươi lui xuống hết đi.”
Phò mã đã lên tiếng, cả đám cung tỳ không dám nhìn ngó lung tung, tất cả đều khom lưng hành lễ rồi lần lượt lui ra ngoài.
Kỳ Viêm không rảnh tay, bèn dùng chân đá văng cánh cửa, sau đó dùng vai đóng cửa lại, còn không quên ước lượng thân thể của thê tử yếu ớt trong lòng mình, nói: “Vừa mềm vừa nhẹ, sau này nàng phải ăn nhiều một chút, mới không đến nỗi thân thể ốm yếu.”
Trái tim của Kỷ Sơ Đào run lên, biết rõ hắn nói “thân thể ốm yếu” là đang ám chỉ điều gì.
Mỗi lần bị bắt nạt cứ như rơi từ trên cao xuống dưới, trái tim kinh hãi đến mức ngất xỉu, trước khi rơi xuống đất lại được hắn đánh thức, còn bị ép buộc liên tục gọi “phu quân”, nói rất nhiều lời van xin tha thứ…
Nàng không khỏi thẹn quá thành giận, há miệng cắn lên vai Kỳ Viêm, y hệt mèo cào.
Kỳ Viêm không giận mà còn cười, lồng ngực cũng rung lên theo tiếng cười, đặt cả nàng lẫn chăn lên giường: “Hình như hôm nay khanh khanh rất thích cắn người nhỉ?”
Nói đoạn, hắn cúi xuống hôn lên đuôi mắt đỏ bừng ướt át của nàng, đưa mắt nhìn dấu vết sau gáy của nàng: “Thật trùng hợp, ta cũng thích.”
Lúc hắn cúi xuống nhìn nàng, mái tóc nửa khô nửa ướt của hắn sẽ rơi xuống từ vai, ngũ quan sắc bén tuấn tú càng nổi bật trong bóng tối, rõ ràng là không nói những lời lộ liễu nào đó nhưng đôi mắt ngang ngược kia dường như đã nói hết những lời xấu hổ ấy.
Kỷ Sơ Đào tức giận đến mức nhấc chăn lên che mặt, quay lưng về phía hắn, chỉ để lộ đỉnh đầu mềm mại và vành tai đỏ ửng cho hắn thấy.
Kỳ Viêm cũng tháo giày cởi quần áo trèo lên giường. Nghe thấy động tĩnh sau lưng, Kỷ Sơ Đào lặng lẽ xê dịch ra ngoài.
Động tác của nàng nhanh chóng bị Kỳ Viêm phát hiện. Hắn bật cười, chống tay lên mép giường lẩm bẩm: “Nàng chiếm chỗ rộng như vậy thì định để phu quân ngủ ở đâu?”
Nghe thấy hai chữ “phu quân”, Kỷ Sơ Đào lại vô thức nhớ lại những cảnh tượng mặt đỏ tai hồng vừa diễn ra. Nàng hừ lạnh: “Chàng ngủ ở gian ngoài, hoặc là về phủ đệ của chàng, thiếu gì chỗ để chàng ngủ, đừng quấy rầy ta.”
Kỳ Viêm xua tay: “Không được. Khanh khanh ở đâu, ta cũng ở đó.”
Dứt lời, hắn tung chăn lên rồi chui vào.
Kỷ Sơ Đào run lên vì gió lạnh thổi vào chăn, sau đó một lồng ngực còn nóng bỏng hơn cả lò sưởi xê dịch lại gần, sưởi ấm những chỗ buốt giá trên người nàng.
Nhận thấy cánh tay ôm chặt eo mình, Kỷ Sơ Đào quay đầu trừng Kỳ Viêm một phát rồi kéo chăn về phía mình, mềm giọng nói: “Chàng đừng đụng vào ta, xuống dưới ngủ.”
“Không xuống dưới.” Kỳ Viêm bắt đầu giở trò vô lại, vươn tay cướp một góc chăn, đắp lên bụng mình.
“Sao hồi trước bổn cung không nhận ra chàng là người như vậy nhỉ!” Gò má Kỷ Sơ Đào vẫn đỏ ửng, còn định cướp lại chăn, tiếc rằng cả người mềm nhũn kiệt sức, Kỳ Viêm chỉ nhẹ nhàng đè lên mép chăn, thế là nàng không kéo chăn ra được.
“Đêm nay khanh khanh có hài lòng không?” Kỳ Viêm xoay người kéo nàng về phía mình, ôm thật chặt trong lòng, sung sướng nói: “Ta đang cố gắng học tập, chắc là có chút tiến bộ, dù sao lúc đó khanh khanh đều…”
Kỷ Sơ Đào không còn mặt mũi đâu mà gặp người khác nữa, vội xoay người lại bịt miệng hắn: “Chàng đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó được không? Đường đường là Vũ Bình Hầu, Đại Tướng quân, thế mà cả ngày cứ như không làm được chuyện gì đứng đắn!”
Kỳ Viêm không cho rằng chuyện này có gì mất mặt, chỉ nhân tiện kéo tay nàng hôn lên lòng bàn tay của nàng: “Chuyện đứng đắn là lấy lòng thê tử của ta, dù sao ta cũng từng là ‘nam sủng’ của điện hạ, ta chỉ làm việc bổn phận của mình mà thôi.”
Hắn nhắc lại chuyện ngày xưa, khiến Kỷ Sơ Đào không khỏi nhớ lại hai năm trước, khi Kỳ Viêm vừa được đưa lên giường mình. Hồi ấy hắn lạnh lùng ngạo mạn, nguy hiểm sắc bén, chỉ cần chạm vào thì sẽ bị thương… Ai mà ngờ được hai năm sau, hắn lại trở nên mặt dày cỡ này?
“Ta là kẻ bạc tình, chuyện gì ta cũng làm được.” Nét mặt ngang tàng của Kỳ Viêm trở nên ôn hòa, trong ánh đèn mờ ảo ấm áp, hắn nhìn nàng nói: “Chỉ riêng những lúc ở bên nàng, dường như ta sẽ không bao giờ thấy nhàm chán.”
Lời bộc bạch thẳng thắn của hắn khiến trái tim Kỷ Sơ Đào đập thình thịch, vừa ngượng ngùng vừa rung động. Nàng cụp mi mắt, thì thầm: “Ai mà biết mười năm sau chàng có chán ta không…”
Kỳ Viêm nhướn này, cố ý trêu đùa nàng: “Nàng nói cũng có lý.”
Chút cảm động vừa rồi thoáng chốc bay biến, Kỷ Sơ Đào ngước mắt hạnh nhìn hắn thật lâu, bỗng nổi giận nói: “Nếu vậy thì bổn cung sẽ thật sự tìm nam sủng.”
“Tìm cái gì?” Giọng Kỳ Viêm trầm xuống, híp mắt nhìn nàng.
Kỷ Sơ Đào giả vờ như không để ý tới hắn.
“Không sao, ta tự tin có thể làm cho điện hạ không còn sức để tìm người khác.” Vừa dứt lời, bàn tay dưới chăn của hắn lại bắt đầu xằng bậy.
Kỷ Sơ Đào khẽ hô một tiếng, chớp mắt mấy cái, gò má đỏ ửng, khó tin nói: “Chàng vừa mới… Giờ lại đòi nữa!”
“Ta chưa tận hứng đâu.” Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên.
“Chàng… Đừng đụng vào chân ta!”
“Ồ, thì ra chỗ nhạy cảm của điện hạ là nơi này.”
Cứ như phát hiện bí mật thú vị nào đó, Kỳ Viêm nở nụ cười càng trầm thấp càn rỡ, trùm chăn lên đầu rồi xoay người đè lên người nàng.
Thế là hôm sau, Đại Ân Tam Công chúa vẫn không thể rời giường đúng giờ.
Kỷ Sơ Đào vô cùng bội phục tinh lực của Kỳ Viêm, thường xuyên nửa đêm mới ngủ, giờ Mẹo tỉnh dậy, thế mà vẫn có thể tràn đầy tinh thần vào triều sớm.
Kể từ sau đêm ở bể tắm nước nóng ấy, thỉnh thoảng Kỳ Viêm sẽ đưa ra một số yêu cầu kỳ quặc, dỗ dành Kỷ Sơ Đào chủ động một chút.
“Nếu điện hạ không yên tâm thì có thể đổi sang gông cùm.” Kỳ Viêm ôm nàng ngồi lên đùi mình, nhỏ giọng dỗ dành: “Khanh khanh quyến rũ ta, lòng ta rất vui mừng.”
Mấy ngày nay, hai người càng ngày càng như keo như sơn. Kỷ Sơ Đào hơi rung động nhưng vừa đối diện với đôi mắt ẩn chứa ý cười nguy hiểm của Kỳ Viêm, nàng lại âm thầm từ bỏ ý nghĩ đó, lắc đầu nguầy nguậy.
“Chuyện vô lễ như thế, đừng dùng để lừa gạt ta!” Rút kinh nghiệm lần trước, Kỷ Sơ Đào nghiêm mặt nói: “Cho dù là gông cùm thì vẫn có cách thoát thân, không thể giam cầm chàng được!”
Bị vạch trần “âm mưu”, Kỳ Viêm cười khẽ, tiếc nuối nói: “Khanh khanh thông minh hơn rồi.”
Kỷ Sơ Đào hừ một tiếng.
Chẳng qua Kỷ Sơ Đào đã quên, cho dù không có mấy trò hoa hòe lòe loẹt đó thì bản lĩnh của Kỳ Viêm vẫn không kém cạnh người khác.
“Thân thể của nàng đỡ hơn chưa? Ta xoa bóp cho nàng nhé?” Kỳ Viêm hỏi.
“Đỡ hơn…” Nghĩ đến điều gì đó, Kỷ Sơ Đào cắn môi, vội lùi về sau mấy bước, đề phòng nhìn phu quân trẻ tuổi cường tráng của mình.
Kỳ Viêm im lặng cười, thái độ bao dung: “Đừng căng thẳng. Ta cưới nàng không phải chỉ để ân ái.”
Chẳng qua là hắn vốn coi thường những lời nói chót lưỡi đầu môi, chỉ có thể dùng phương thức trực tiếp này để bày tỏ tấm lòng. Hắn yêu nàng nhường nào thì sẽ khát vọng nàng nhường ấy, tựa như uống rượu độc giải khát, đến lúc chết mới kết thúc.
“Vậy… Đêm nay chỉ ngủ thôi nhé?”
“Ừ.”
Kỳ Viêm ngồi xuống cởi giày cho Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào không muốn hắn hạ mình làm chuyện này như người hầu, vội đè lên cánh tay hắn, nói: “Để ta tự cởi.”
Kỳ Viêm khựng lại, song vẫn không lùi về sau mà tiếp tục dịu dàng cởi giày cho nàng.
Vì yêu mà cam tâm tình nguyện, dã thú hung ác ngạo mạn sẵn lòng ẩn giấu nanh vuốt, cam nguyện cúi đầu, làm hạ thần dưới váy của một mình nàng.
“Ngủ đi.” Hắn ôm nàng, cẩn thận xoa bóp huyệt đạo cho nàng.
“Lúc ở phủ Công chúa, hình như chúng ta không ấy…” Trong lúc mơ mơ màng màng, Kỷ Sơ Đào chợt bình tĩnh, buột miệng nói một câu.
Kỳ Viêm biết ý của nàng là “tránh thai”, lúc ấy hai người đều mất hết lý trí, tên đã lên dây không thể dừng lại, thế nên không có thời gian chú ý tới chuyện này.
Trái tim Kỳ Viêm mềm nhũn, vừa định hỏi nàng “chúng ta sinh một đứa con được không” thì bỗng nghe giọng nói mơ màng của Kỷ Sơ Đào vang lên lần nữa.
Nàng lẩm bẩm: “Cơ mà nhị tỷ từng nói, nam tử ngâm mình trong suối nước nóng thì sẽ không làm cho nữ tử thụ thai… Lúc đó chàng ngâm mình lâu như vậy, chắc là không sao đâu.
“…”
Lần sau phải đổi chỗ khác mới được, Kỳ Viêm nghiêm túc thầm nghĩ.