Bổn Cung Không Thể

Chương 93: Ngoại truyện – Kỷ Thù (Hết)




Đêm sinh thần hai mươi tuổi của Lý Liệt, Kỷ Thù vuốt ve vòng bạc trên tai trái của hắn.
Nàng im lặng thật lâu, chợt hỏi: “Lý Liệt, ngươi có muốn làm Bắc Yến tân vương không?”
Kỷ Thù biết nên dụ dỗ một nam nhân bằng cách nào, lại không biết cách yêu một nam nhân. Đây là thứ tốt nhất mà nàng có thể đáp lại chiếc vòng tai bằng bạc này.

Cứ đến mùng một hằng tháng, Kỷ Thù sẽ lang thang trên tường thành, ngắm mặt trời lặn một lát. Thỉnh thoảng lá cờ được treo trên tường là màu đỏ, cũng có lúc biến thành màu vàng.
Đó là tín hiệu mà nàng và nội tuyến của Đại Ân thỏa thuận với nhau.
Mượn một cơn gió đông, lấy cớ quân lương bị cướp, chiến hỏa giữa Đại Ân và Bắc Yến lan tràn trong một đêm thu lạnh giá.
Bắc Yến Hoàng đế thích công lao to lớn, dưới sự cổ vũ của Kỷ Thù, mấy năm nay gã thường xuyên Nam chinh Bắc chiến, binh lực ngựa chiến đã sớm kiệt quệ. Còn Đại Ân quân đội sẵn sàng xuất chiến suốt bảy năm qua lại thế như chẻ tre, dưới sự dẫn dắt của Kỳ Viêm liên tục đánh chiếm bảy tòa thành trì, đại quân đông nghìn nghịt xông thẳng về phía Lang Thành của Bắc Yến.
Bắc Yến Hoàng đế rất muốn khoác chiến giáp lên người, dẫn dắt thiết kỵ sa mạc hung ác tiếp tục ra trận giết địch như thời còn trẻ. Mãi đến khi gã phát hiện đắm chìm trong tửu sắc từ năm này qua tháng nọ đã sớm vắt kiệt thân thể của gã, đôi bàn tay nhão nhoẹt không thể tiếp tục xách lang nha chùy nặng trịch được nữa.
Trận chiến cuối cùng, chiến hỏa lan tràn khắp Lang Thành.
Hoàng đế bị thương nặng, hung ác xông vào doanh trướng, cắn răng nhổ một khúc tên gãy cắm trên vai, đó là mũi tên mà chủ tướng quân địch bắn trúng gã trong trận giao chiến vừa rồi.
Chủ tướng của Đại Ân là một thiếu niên có đôi mắt lạnh lùng ngang tàng, một thân chiến bào huyền giáo đứng trên lưng ngựa, kéo cung như trăng tròn, có sự quyết đoán và mưu trí hơn cả Kỳ Liên Phong năm xưa.
Quân y vội vàng xách hòm thuốc lại đây băng bó. Bắc Yến Hoàng đế đang nổi nóng vì bại trận, bỗng chốc giơ chân đạp vào ngực quân y khiến hắn ta ngã lăn lông lốc trên mặt đất, nôn một ngụm máu rồi ngất xỉu.
Người hầu trong doanh trướng đều kinh hoàng quỳ lạy, run lẩy bẩy như cầy sấy.
Một mùi thơm thoang thoảng bay đến, Kỷ Thù khoác áo choàng lông cáo chậm rãi bước đến, chuông vàng cột dây tơ hồng đeo trên cổ chân phát ra tiếng vang linh hoạt kỳ ảo theo từng bước chân của nàng, vang vọng trong vương trướng lặng ngắt như tờ.
Nàng nhẹ nhàng liếc mắt, đám tỳ nữ người hầu như được đại xá, luống cuống khiêng quân y xui xẻo kia ra ngoài.
Trong doanh trướng không còn người ngoài vướng bận, Kỷ Thù lạnh lùng tản mạn cầm lọ thuốc và băng vải, lười biếng ngồi quỳ, chậm rãi băng bó cho Hoàng đế. Đầu ngón tay của nàng dính máu tươi, đỏ rực như màu sơn máu tay, ánh mắt của nàng hiện lên nụ cười diễm lệ.
Hoàng đế nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, chợt ôm chầm Đế Cơ mặc váy trắng môi đỏ trước mặt mình, giam cầm nàng trong vòng tay của mình, bóp cằm nàng bắt nàng ngẩng đầu lên: “Mẫu quốc của nàng lại thắng trận rồi, Trắc phi có vui không?”
Tiếng kêu giết chóc vang vọng bên ngoài, Kỷ Thù lại nở nụ cười bâng quơ, chầm chậm nói: “Hủy diệt và tử vong sung sướng biết bao, tất nhiên thiếp rất vui sướng.”
Hoàng đế cười phá lên, bóp chặt cằm Kỷ Thù để lại vết bầm xanh tím, đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy điên cuồng, thật lâu sau, gã cắn răng nói: “Trắc phi, nàng có biết hai nước phân tranh, nữ nhân có thân phận như nàng sẽ gặp phải kết cục thế nào không?”
Kỷ Thù bị bắt ngửa đầu, đối diện với ánh mắt của Hoàng đế, đôi mắt hẹp hài đen nhánh quyến rũ vô cùng.
Tất nhiên nàng biết rất rõ: Hai nước phân tranh, Đế Cơ hòa thân sẽ bị giết chết tế cờ.
Đây cũng là nguyên nhân mà Bắc Yến Hoàng đế dẫn nàng đến vương trướng này.
Kỷ Thù đã dự đoán trước sẽ có ngày hôm nay. Nàng cố ý chọc giận Hoàng đế: “Thiếp biết, không lâu sau bệ hạ cũng sẽ xuống dưới bầu bạn với thiếp.”
Còn chưa dứt lời, Kỷ Thù cảm nhận được cổ họng của mình như bị kìm sắt siết chặt, dần dần hút cạn không khí trong lá phổi, huyệt thái dương phồng lên đến mức sắp nứt vỡ.
Nhưng nàng vẫn cười, tựa như một đóa hoa run rẩy, gã bóp càng chặt, nàng càng cười càn rỡ.
Hoàng đế chợt buông tay, ném nàng sang một bên. Kỷ Thù ngã xuống đất, che chiếc cổ tím tái vừa ho vừa cười, xiêm y lỏng lẻo rơi xuống khuỷu tay, mang theo vẻ đẹp như sắp úa tàn.
“Khuôn mặt này thật xinh đẹp! Dùng máu của nàng nhuộm đỏ chiến kỳ, chắc chắn cũng sẽ rất đẹp.”
Hoàng đế ngồi thẳng lưng nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt si mê đến điên cuồng. Song gã không phát hiện khi ngã xuống đất, Kỷ Thù nhanh chóng giấu thứ gì đó trong ống tay áo.
Hoàng đế bỗng nở nụ cười quái dị, giả vờ như rất yêu thương nàng: “Trắc phi đừng sợ, vương đao của cô sẽ chém thật nhanh, sẽ không đau lắm đâu.”
Gió thổi đìu hiu, mặt trời lặn dưới chân núi quan ải. Ngoài doanh trướng, trống trại vang dội, người Bắc Yến cầm loan đao cao giọng hò hét, kêu gào dùng máu của nữ nhân Trung Nguyên để tế cờ.
Hoàng đế lưu luyến nhìn nữ nhân phong tình vạn chủng, cao quý vô cùng trước mắt, vuốt ve làn da trắng mịn như sương của nàng. Trong ánh mắt kiêu ngạo bướng bỉnh của nàng, gã chậm rãi rút con dao găm đeo bên hông…
Hàn quang chợt lóe lên, máu tươi văng tung tóe.
Bắc Yến Hoàng đế khó tin lùi về sau một bước, chậm rãi cúi đầu, trợn mắt nhìn một khúc tên gãi đâm xuyên qua bụng mình…
Đó là mũi tên mà gã rút ra rồi ném xuống đất lúc vừa vào doanh trướng, không biết khi nào đã bị Kỷ Thù giấu trong tay áo, cuối cùng rút ra đâm mạnh vào lồng ngực của gã.
May mà Hoàng đế vẫn còn một chút cảnh giác theo phản xạ nên cuối cùng, mũi tên đó không đâm trúng ngực mà chỉ đâm xuyên qua bụng của gã.
Hoàng đế lau vết máu chảy bên hông, bản tính tàn bạo hung ác trong cơ thể hoàn toàn bị đánh thức. Gã giận tím mắt bóp cổ Kỷ Thù, đang định giơ dao đâm nàng thì lại kinh ngạc phát hiện thân thể mình dần dần mềm nhũn, sức mạnh càng ngày càng xói mòn.
Chẳng mấy chốc, bàn tay cầm dao găm của gã run rẩy dữ dội, thân thể lảo đảo, nhìn Kỷ Thù bằng ánh mắt tràn ngập tức giận và sát khí.
“Có phải bệ hạ rất tò mò, vì sao tự dưng lại thấy kiệt sức không?” Kỷ Thù mỉm cười, dễ dàng đẩy bàn tay Hoàng đế ra, cứ như vừa phủi sạch một thứ dơ bẩn nào đó.
Bàn tay của Hoàng đế đã mất hết sức lực, dao găm rơi leng keng xuống mặt đất. Hoàng đế cắn răng, chợt hiểu rõ: “Ngươi… Động tay động chân… Trong thuốc…”
“Ừ, đúng thế!” Kỷ Thù kéo dài âm cuối, ung dung ngồi dậy: “Mấy năm nay bệ hạ uống quá nhiều rượu nên ngũ cảm đã hoàn toàn tê liệt, thậm chí không phát hiện ra ta đã âm thầm đổi thuốc bột từ khi nào.”
Đôi mắt Hoàng đế đỏ ngầu, quả nhiên là bị chọc giận, dồn hết sức lực cuối cùng nhào về phía nàng.
Ngọn nến ngã xuống, dầu hỏa đổ lên thảm trải sàn trong vương trướng. Chỉ trong thoáng chốc, Kỷ Thù đã nhặt dao găm rơi trên mặt đất, một tay ôm lấy thân thể cao to như con gấu của Bắc Yến Hoàng đế, mỉm cười hôn lên môi gã, ngăn cản gã phát ra tiếng gầm thét giận dữ cuối cùng.
Thảm trải sàn bắt lửa, nhanh chóng cháy lan ra ngoài, gió thổi bay sợi tóc, cánh tay của nữ nhân quấn quanh người gã như một con rắn, dùng đôi môi chặn miệng gã, cho gã hưởng thụ sự sung sướng cực hạn trước khi chết, rồi sau đó con dao găm vừa cướp được từ tay gã đã giơ lên thật cao, tựa như chiếc đuôi bọ cạp nhếch lên, đâm thật mạnh vào trái tim Hoàng đế.
Một tiếng “Hự” nặng nề vang lên, chung quanh trở về với tĩnh lặng, máu tươi bắn lên mặt Kỷ Thù, tanh nồng đặc sệt, tựa như bức tranh cánh hoa mai rơi rụng trên nền tuyết trắng được vẽ lên gò má của nàng.
“Nhớ rõ vấn an Tiết Khởi hộ ta nhé, bệ hạ.” Kỷ Thù chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nhìn Hoàng đế đang trợn ngược mắt nhưng đã không còn hơi thở, dịu dàng nói.
Cát vàng mênh mông, tà dương đỏ rực như máu.
Số tàn binh còn sót lại của Bắc Yến tụ tập ngoài vương trướng, tay giơ loan đao cao giọng gào thét, chờ đợi Hoàng đế của chúng chặt đầu Kỷ Thù, ném trước mặt quân đội Đại Ân.
Một lát sau, cửa doanh trướng bị vén lên, một bóng người đẫm máu bước ra ngoài.
Khi thấy người nọ là ai, tiếng gào thét của người Bắc Yến bỗng chốc ngưng bặt, vẻ mặt phấn khởi điên cuồng của chúng dần dần biến thành sự im lặng đầy chết chóc.
Mái tóc Kỷ Thù đen nhánh, váy trắng dính máu, từng vết chu sa diễm lệ bắn tung tóe trên gương mặt, tay ôm mũ giáp đội đầu, bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của tướng lĩnh các bộ lạc Bắc Yến.
Dùng răng sói làm vật trang sức, dùng da hổ làm khăn che, dùng lông vũ của chim ác trang trí thêm… Đó là mũ giáp mà chỉ có Hoàng đế của chúng mới có tư cách đội lên đầu, nay lại dính đầy máu rơi vào tay của một nữ nhân vốn đã bị chém đầu.
“Hoàng đế của các ngươi, ở đây.” Gió thổi bay vạt áo, Kỷ Thù nâng cằm, đặt mũ giáp trước mặt thủ lĩnh của các bộ lạc Bắc Yến.
Mũ giáp dính máu tựa như thủ cấp của kẻ bại trận, lăn lông lốc dưới chân mọi người. Kỷ Thù nhìn lướt qua gương mặt của mọi người, thưởng thức vẻ mặt người thì kinh ngạc, người thì phẫn nộ của chúng…
Bỗng nhiên, nụ cười trên môi nàng cứng đờ, ánh mắt dừng lại giữa đám đông.
Lý Liệt?
Chẳng phải nàng đã xúi hắn đi Tây Cảnh rồi à? Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Một ý nghĩ vớ vẩn hiện lên trong đầu Kỷ Thù: Chẳng lẽ hắn nghe nói Bắc Yến muốn bắt nàng tế cờ, nên mới chạy về cứu nàng?
Nhưng, nàng lại tự tay giết huynh trưởng của hắn, phản bội quốc gia của hắn.
Nàng biết, trong mắt Lý Liệt, chắc chắn lúc này trông mình xấu xí vô cùng.
Đám đông chung quanh đã rút dao xông lên. Chúng tức giận hò hét câu gì đó, Kỷ Thù cứ như bị điếc, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu gào chung quanh. Cách đao quang kiếm ảnh, nàng thấy Lý Liệt thở hổn hển, bình tĩnh nhìn khuôn mặt dính đầy máu tươi của nàng, lần đầu tiên, cảm xúc xa lạ xuất hiện trong mắt hắn.
Khi loạn quân phẫn nộ xông về phía Kỷ Thù, cuối cùng Lý Liệt cũng có động tác, rút đao che chở trước người nàng.
Hắn vẫn lựa chọn cứu nàng.
Kỷ Thù không kịp phân tích ánh mắt phức tạp của Lý Liệt, một tiếng ném đá vang lên ầm ầm, Lang Thành đã bị phá vỡ, đại quần của Kỳ Viêm xông vào trước khi các bộ lạc của Bắc Yến kịp thời kéo đến.
Các bộ lạc của Bắc Yến như rắn mất đầu, thấy tình huống không đúng, chúng quyết định bo bo giữ mình, lùi về Sắc Yến Châu phía bắc Bắc Yến. Dù vậy, Kỷ Thù vẫn bị thương.
Tuy nhiên so với nàng, tình trạng của Lý Liệt còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Mặc dù hắn xuất thân lận đận nhưng vẫn có tính cách hung hãn không khuất phục của người Bắc Yến, cuối cùng gần như là một mình hắn giằng co với Kỳ Viêm.
Hai thiếu niên anh tài trạc tuổi nhau, một người hung ác, một người ngang tàng, xông vào đánh nhau không chết không ngừng. Tiểu tử Kỳ gia kia vừa thấy đã biết là kẻ tàn nhẫn sinh ra vì chiến trường, Lý Liệt bị thương nặng nên cuối cùng kiệt sức gục ngã.
Người của Kỳ Viêm ùa lên, song sáu bảy người vẫn không thể khống chế Lý Liệt ra sức giãy dụa kêu gào.
Kỳ Viêm nhíu mày không kiên nhẫn, sát khí chợt lóe trong ánh mắt của hắn ta.
“Tiểu Tướng quân, hãy khoan!” Kỷ Thù hét lên một tiếng, ngăn cản Kỳ Viêm rút kiếm.
Kỷ Thù nhìn Lý Liệt, chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ một ngón tay đặt lên môi, nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.
Lý Liệt không tiếp tục gào thét, bị binh lính thô lỗ đè đầu xuống đất ma sát trầy da. Hắn thở hổn hển, vẫn nhìn chằm chằm vào Kỷ Thù không chớp mắt, ánh mắt có phẫn nộ, có không cam lòng, còn có cảm xúc nào đó không đoán được, tất cả hòa trộn thành một màu đỏ thẫm.
Trước mắt bao người, Kỷ Thù vươn ngón tay dính máu nhẹ nhàng đẩy bím tóc rối tung trên mặt Lý Liệt. Lát sau, nàng nở nụ cười ngả ngớn: “Đây là tù binh của bổn cung, bổn cung còn chưa chơi đủ đâu, mong Kỳ Tiểu Tướng quân giơ cao đánh khẽ, giao hắn cho bổn cung xử lý.”
“Nhị điện hạ sẽ xử lý hắn như thế nào?” Kỳ Viêm hờ hững hỏi.
Kỷ Thù biết quy tắc tàn khốc của chiến tranh, giết một người răn đe trăm người, với tư cách là người của Hoàng thất, Lý Liệt chính là mục tiêu tốt nhất.
Tiểu tử này, không nên trở về vào lúc này!
Kỷ Thù nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, ung dung nói: “Để hắn làm con tin nô lệ, dẫn về Kinh đô, kiềm chế tàn quân Bắc Yến.”
Giây phút ấy, nàng rõ ràng thấy có thứ gì đó sụp đổ trong mắt Lý Liệt.
Thiếu niên này đã từng tặng một bông tuyết liên độc nhất vô nhị cho nàng, đeo vòng tai vì nàng, vậy mà nàng lại báo đáp hắn… Chỉ có dấu ấn nô lệ sỉ nhục.
Là nàng tự tay xăm lên người hắn, không mượn tay người khác.
Lý Liệt không nói một lời, dường như không phải đang xăm lên da thịt của hắn, sau đó lạnh lùng từ chối thuốc chữa thương mà Kỷ Thù đưa cho mình.
Đối mặt với thái độ im lặng bướng bỉnh của hắn, Kỷ Thù cười lạnh: “Lý Liệt, rốt cuộc ngươi đang giận cái gì? Ta thả ngươi đi Tây Cảnh mà ngươi không chịu, cứ phải chạy về nơi này, đâm đầu vào đường chết.”
Nàng cười đến mức vành mắt cay xè, bóp cằm Lý Liệt, biết rõ còn hỏi: “Nơi này có gì đáng để ngươi lưu luyến?”
Đôi mắt màu nâng của Lý Liệt nhìn nàng, vừa có sự kiên cường của người Bắc Yến, đồng thời cũng ẩn chứa sự đau thương của người thiếu niên khi bị người yêu phản bội.
“Nàng từng nói nàng sẽ không yêu một nô lệ, vậy mà lại tự tay biến ta trở về làm nô lệ.” Cánh mũi của hắn hơi phập phồng, trả lời bằng tiếng Bắc Yến trầm thấp: “Cho nên, nàng sẽ không bao giờ yêu ta.”
Nụ cười trên môi Kỷ Thù khựng lại. Không phải Lý Liệt đang căm hận nàng giết Hoàng đế, mà là sự phản bội và lừa gạt của nàng.
Tranh thủ lúc nàng đang kinh ngạc sững sờ, Lý Liệt bỗng hung ác cầm vòng ngạc trên tai trái, không hề chần chờ kéo xuống thật mạnh.
Chiếc vòng bạc giản dị cứ thế bị kéo đứt, vành tai máu chảy đầm đìa, nhỏ giọt tí tách trên vai và ngực, thế mà Lý Liệt không nhíu mày một cái.
“Lý Liệt, ngươi…” Kỷ Thù cảm thấy có thứ gì đó giữa mình và Lý Liệt cũng bị cắt đứt.
Lý Liệt không nói một lời, khép năm ngón tay thật chặt, sau đó ném chiếc vòng bạc đã bị bóp đến mức biến dạng xuống đất, kéo lê xích sắt nặng trịch, thong thả rời đi dưới sự áp giải của binh sĩ Đại Ân.
Kỷ Thù đứng lặng tại chỗ thật lâu.
Thật lâu sau, lâu đến mức Kỷ Thù cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể dần dần biến mất, khí lạnh đông cứng trái tim, nàng mới chầm chậm ngồi xuống, nhặt chiếc vòng bạc dính máu đã biến dạng rơi trên mặt đất, phủi sạch tro bụi, cầm trong tay.
“Đồ súc sinh, giỏi, giỏi lắm!” Nàng nở một nụ cười không thành công, khẽ lẩm bẩm.
Vết đứt trên vòng bạc rất sắc bén, đâm thủng lòng bàn tay của nàng nhưng nàng không đau đớn, chỉ cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, nặng đến mức sắp ngộp thở.
Một tháng sau, Kỷ Thù mang theo đau đớn và quang vinh trên người, trở về cố thổ đã xa cách bảy năm.
Người tiến đến nghênh đón nàng là Kỷ Nguyên và Kỷ Sơ Đào.
Bảy năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều thứ, ví dụ như nàng học được cách che giấu cảm xúc của mình bằng nụ cười dối trá, còn Kỷ Nguyên quên mất nên mỉm cười như thế nào.
Người duy nhất chưa từng thay đổi là Kỷ Sơ Đào. Cô nương sắp đến tuổi cập kê, tràn ngập vẻ ngây thơ hồn nhiên chưa trải sự đời, sạch sẽ tựa như lưu ly, như nước hồ mùa thu.
Lý Liệt là con tin nên được giao cho Kỷ Thù trông coi.
Tiểu tử này vẫn còn giận dỗi, lại không hiểu ngôn ngữ của Trung Nguyên nên cả ngày ngồi yên một mình, càng ngày càng ít nói. Chỉ khi nào thấy Kỷ Thù uống rượu trêu đùa với nội thị thanh tú, đôi mắt màu nâu nhạt của hắn mới toát ra một chút dữ tợn kìm nén.
Thân phận con tin chỉ hơi sỉ nhục một chút, Kỷ Thù không khắt khe hắn về mặt vật chất. Những lúc rảnh rỗi, Lý Liệt còn sẽ đọc sách tập viết chữ trong thư phòng.
Có lần Kỷ Thù đi ngang qua rồi lùi về, phẩy quạt tròn tựa vào bên cạnh Lý Liệt nhìn xem, bỗng nói: “Tư thế cầm bút của ngươi không đúng, phải làm thế này.”
Nàng đứng đằng sau đặt tay mình lên bàn tay cầm bút của Lý Liệt, sửa lại tư thế nâng cổ tay của hắn, hướng dẫn hắn viết từng nét chữ theo thể chữ Khải trong bản mẫu.
Kỷ Thù nhạy bén nhận thấy thân thể Lý Liệt cứng đờ. Hai người đã từng thân thiết rất nhiều lần, nàng biết rõ phản ứng này của hắn có nghĩa là gì.
“Tâm duyệt quân hề, quân bất tri*… Ngươi có biết câu nói này có nghĩa là gì không?”
*Dịch nghĩa: Lòng này có chàng, chàng có hay?
Kỷ Thù cười khe khẽ, hà hơi vào vành tai của nam nhân dị tộc cứng đờ cả người: “Đây là ‘a lặc ly’ của Trung Nguyên chúng ta.”
Ngòi bút của Lý Liệt bị lệch hướng, vẽ một dấu vết xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy Tuyên Thành. Kỷ Thù phẩy quạt, nở nụ cười xấu xa.

Mùa đông ở Đại Ân ẩm ướt lạnh lẽo hơn Mạc Bắc, Kỷ Thù vô cùng vất vả.
Buổi tối, nàng uống rất nhiều rượu, đốt chậu than sưởi ấm mà vẫn lạnh đến mức run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu. Trong lúc say khướt, nàng chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài rèm che.
Đầu óc của nàng đã mơ hồ, chỉ cho rằng nội thị vào phòng hầu hạ, run giọng đau đớn nói: “Tiểu Liễu Nhi, lấy lò sưởi tay cho ta…”
Bên ngoài im lặng trong chốc lát rồi có tiếng bước chân rời đi, không lâu sau lại quay về, kế tiếp rèm che bị vén lên, nam nhân đưa lò sưởi độ ấm vừa đủ vào giường cho nàng.
Kỷ Thù vươn cánh tay trắng bệch lạnh lẽo, lại chạm vào cổ tay còn ấm áp hơn lò sưởi, đó là cánh tay cường tráng, nước da rám nắng đặc trưng của nam nhân di tộc.
Thế là nàng dứt bỏ hết mọi thứ, lưu luyến tựa vào người hắn, ôm thật chặt nơi tỏa ra hơi ấm, thoải mái thở dài một tiếng.
Nam nhân tết bím tóc hơi cứng đờ, muốn đẩy Kỷ Thù ra nhưng Kỷ Thù kiên quyết không chịu buông tay.
“Nhóc súc sinh đừng nhúc nhích, ta lạnh.” Nàng run rẩy nói, dường như ngay cả hô hấp cũng phả ra sương trắng.
Thấy nàng nhận ra mình, Lý Liệt không nhúc nhích nữa. Đêm đông giá rét, chỉ có tiếng tuyết rơi lộp bộp.
Con người đều không biết thỏa mãn, vừa chiếm được một chút an ủi thì lại đòi hỏi nhiều hơn.
Ngón tay hơi lạnh của Kỷ Thù di chuyển lên trên, nâng khuôn mặt của Lý Liệt rồi men theo hơi thở của hắn, nhẹ nhàng in môi mình lên môi hắn.
Hô hấp của Lý Liệt càng ngày càng nặng nề, mạch máu nhô lên cánh tay, không đẩy nàng ra, cũng không chịu ôm nàng.
Kỷ Thù cười, thầm nghĩ rốt cuộc tiểu tử này có thể nhịn đến khi nào?
“Nhóc súc sinh, sao ngươi không hiểu được nỗi khổ tâm của ta? Còn sống thì mới có hy vọng.” Nàng nói.
“Nghĩa… Là sao?” Cuối cùng Lý Liệt lên tiếng, phát âm tiếng Hán một cách gượng gạo và quái dị.
“Ngươi nói xem?”
Không biết có phải là vì uống rượu hay không, Kỷ Thù bắt đầu lải nhải tâm sự trong lòng mình, ánh nến mơ hồ chiếu lên đuôi mắt của nàng vô cùng quyến rũ.
Nàng cắn môi nam nhân, đang định đẩy hắn ra thì nam nhân vừa rồi còn cứng như cục đá đã vươn tay ôm nàng thật chặt, hung ác hôn lên môi nàng.
Cứ như lấp vào kẽ nứt, san phẳng khe rãnh, hai linh hồn không trọn vẹn lại lần nữa ôm nhau, tựa như những mảnh ghép ăn khớp rồi sẽ thu hút lẫn nhau, cùng nhau đắm chìm.
Thực ra Kỷ Thù biết rõ giao dịch ngầm của Lý Liệt và Kỳ Viêm. Cho dù chó săn nhỏ nghe lời cỡ nào thì vẫn là mãnh thú ăn thịt, sao cam tâm tình nguyện trở thành tù nhân vĩnh viễn?
Kỳ Viêm cần một mối đe dọa để nhắc nhở Kỷ Nguyên, củng cố quân quyền trong tay hắn ta.
Còn Lý Liệt muốn trở về Bắc Yến, đứng trên vị trí ngang hàng với nàng.
Sau khi Bắc Yến Nhiếp Chính Vương bại trận, với tư cách là huyết mạch duy nhất của Hoàng thất, Lý Liệt sẽ phải trở về vương thành Mạc Bắc của hắn.
Đêm trước khi rời đi, Kỷ Thù và Lý Liệt đều điên cuồng phóng túng, dường như muốn hoàn thành hết những chuyện mà cả đời này chưa kịp làm xong. Sáng sớm tỉnh dậy, Kỷ Thù lười biếng mở mắt, thấy Lý Liệt để trần nửa thân trên, chỉ mặc tiết khố khoanh chân ngồi sau bàn, quay lưng về phía nàng loay hoay thứ gì đó.
“Sáng sớm ngày ra không ngủ được, làm gì vậy?” Kỷ Thù không khoác áo, đi chân trần lại gần xem xét, chỉ thấy hắn lục được chiếc vòng bạc mà trước kia từng vứt bỏ, đang dùng búa gõ leng keng, cố gắng khôi phục hình dạng của vòng bạc.
Nhưng dù cẩn thận cỡ nào, vòng bạc đã bị bóp biến dạng vẫn khó có thể khôi phục dáng vẻ ban đầu, vẫn có chỗ lõm vào.
“Ngươi lấy thứ này ra làm chi?” Ký ức hồi ấy cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Kỷ Thù chống cằm cười khẩy, tư thế lười biếng như chưa tỉnh ngủ.
Lý Liệt buông búa, đưa chiếc vòng tai miễn cưỡng được khôi phục hình dạng đến trước mặt Kỷ Thù, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như hai năm trước: “Đeo giúp ta.”
Lông mi của Kỷ Thù run lên.
“Ta không.” Nàng nói: “Thứ đã vứt đi, ta chưa bao giờ nhặt lên dùng tiếp.”
Lý Liệt vẫn cố chấp vươn tay.
Thấy Kỷ Thù thật sự không chịu đeo cho mình, ánh mắt Lý Liệt buồn bã, sau đó bình tĩnh tách vòng bạc ra, chuẩn bị đâm vào vành tai của mình…
Kỷ Thù ngăn cản hắn.
“Nhóc súc sinh, ta còn chưa nói hết đâu, ngươi sốt ruột làm gì?”
Kỷ Thù mỉm cười quyến rũ, đuôi mắt nhướn lên, ung dung nói: “Ta chỉ nói không cần đồ đã vứt đi, chứ có nói là không cho ngươi đồ mới đâu.”
Dứt lời, nàng giơ tay lên tháo một viên ngọc khuyên tai đen trên tai trái của mình, nhẹ nhàng đặt lên vành tai có vết sẹo của Lý Liệt.
Đây là ngọc khuyên tai của nàng. Lúc hai người hôn môi, hai viên ngọc đen sẽ gần sát bên nhau, trở nên rực rỡ hơn hẳn, tựa như lời hứa hẹn âm thầm nào đó.
Một năm sau, Kỷ Thù đến Sóc Châu ở Tái Bắc, sau đó lại đến Di Thành ở biên thùy.
Đứng trên tường Di Thành, sau lưng là Đại Ân, trước mặt là Bắc Yến, nàng sẽ thấy một nam nhân dị tộc oai hùng cao lớn dẫn binh mã đi săn trở về, ghì ngựa dừng chân từ xa, vẫy roi ngựa trong tay, cất tiếng hát một bài tình ca cổ xưa tặng nàng.
Cứ đến ngày hội lớn nhỏ, pháo hoa lộng lẫy, nam nhân tết bím tóc sẽ đến đúng hẹn, gõ vang cánh cửa. Vừa mở cửa ra, nghênh đón nàng sẽ là một nụ hôn nhiệt liệt đến mức khiến nàng gần như ngộp thở.
Kỷ Thù vốn là kẻ bạc tình chỉ thích hưởng lạc, nàng không muốn suy nghĩ ngày mai sẽ ra sao, tương lai sẽ thế nào, nàng chỉ quan tâm tới hiện tại.

Sáu năm sau, Bắc Yến Vương dẫn một nam hài bốn tuổi từ biên cảnh về Bắc Yến, đặt tên là Lý Toan.
Nam hài giống Lý Liệt đến sáu phần, chẳng qua gương mặt càng thanh tú trắng trẻo, đôi mắt hồ ly hẹp dài như bôi mực trông rất thông minh lanh lợi, thoạt nhìn tựa như con lai của Lý Liệt và một nữ nhân Trung Nguyên.
Mẫu thân của vương tử Lý Toan là ai, Lý Liệt không công khai với mọi người. Chẳng qua mỗi năm, hai cha con sẽ biến mất một khoảng thời gian, nửa tháng sau hắn sẽ dẫn nhi tử trở về.
Mười hai năm sau, khi Lý Toan đã có thể gánh vác trọng trách, Bắc Yến Vương Lý Liệt nhường ngôi cho nhi tử, còn mình chỉ mặc một bộ trang phục gọn nhẹ giơ roi giục ngựa, từ đó không còn ai biết tung tích của hắn.
Có người hỏi Lý Toan, Bắc Yến Vương đi đâu rồi?
Lý Toan chỉ nhìn về phía Đại Di Thành, đôi mắt hồ ly cong lên, thở dài: “Chắc là đi tìm mẫu thân rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.