Chỉ có trong thời điểm này, Lý Trạch Phân mới hoàn toàn cảm kích vì bị Lan Khâm bắt phải luyện tập thể lực hàng ngày. Nếu là trước kia, căn bản không thể nào có chuyện đuổi theo cái bóng kia liên tục 5 phút được, đổi lại e chỉ mới có 2 bước đã không thấy mất dấu rồi. Mặc dù hiện tại tế bào vận động đã được cải tiến rất nhiều, nhưng Lý Trạch Phân vẫn bị cắt đuôi lúc chạy ngang qua cầu thang thoát hiểm của nhà sách. Không phải vì tốc độ quá chậm hay không đủ sức bền, mà là vì phía sau cầu thang thoát hiểm có rất nhiều lối rẽ, căn bản không thể đoán được bóng người đó đã chạy đi hướng nào.
Đứng trước đường cùng, Lý Trạch Phân từ bỏ việc đuổi theo, dựa vai phải vào tường thở hổn hển. Vừa thở, cô vừa nhớ lại màn nguy hiểm ngay vài phút trước.
Lúc đó vì quá khẩn trương nên không chú ý, giờ nghĩ lại Lý Trạch Phân đã nhận ra thứ xuýt chút cắt mình ra làm 2 là một khối thủy tinh. Chính xác hơn là một tấm thủy tinh rơi ra từ cửa sổ.
Bên con đường nhỏ sau nhà sách Hoàng Gia có một tòa nhà, đúng hơn là đã rất cũ kỹ. Dùng khoa học mà phán đoán thì việc một mảnh kính vỡ bị rơi dưới tốc độ gió hôm nay cũng không phải là không thể. Còn Lý Trạch Phân thì xui xẻo xuất hiện ở đó, xuýt chút nữa đã bị thứ từ trên trời rơi xuống cắt thành 2 mảnh, có thể nói đơn giản là ra ngoài mà không xem ngày giờ.
Nhưng trực giác mách bảo cô rằng chuyện này không phải trùng hợp. Cảm giác khác thường trước khi chuyện đó xảy ra, sau đó lại là một màn rượt đuổi với bóng người không rõ nam nữ cao thấp mập ốm kia.
Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt cô, Lý Trạch Phân không hề nghĩ ngợi trực tiếp xoay người, ấn mạnh người đó vào tường.
Kết quả còn chưa kịp nhìn rõ đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Đệch!”
“… Bạn học Lan.”
Lý Trạch Phân hậm hực mà thả lỏng tay. Vì vừa rượt đuổi với tên kia không lâu nên giọng nói của cô hơi khàn, nghe rất áy náy, còn trong lòng có thật sự áy náy không thì không ai biết được.
“Cô điên gì thế hả?” Lan Huệ sửa lại cổ áo bị nhăn, mở miệng chửi, “Vốn định đến đây chào một tiếng, kết quả là bị ấn vào tường thế này! Có bệnh thì đừng ra ngoài làm hại người khác chứ! Tự mình vào bệnh viện tâm thần đi. Hoàng thất các người thu tiền thuế nhiều như thế vậy mà cả viện phí ở bệnh viện tâm thần cũng không đóng nổi à?”
“…” Lý Trạch Phân hôm nay cả người đầy chuyện, thật sự không muốn để ý đến Lan Huệ, vì thế khóe miệng cũng không thèm nhếch lên.
Nhưng Lan Huệ lại giống như bị nghiện cô, thậm chí còn thay đổi thái độ “trên đời trừ tôi ra tất cả đều là cá vàng” không thèm nhìn ai, liếc mắt nhìn vết máu đang rỉ ra từ tay phải Lý Trạch Phân, không ngừng nhỏ xuống đất. Cô ta thậm chí còn nhiều chuyện hỏi: “Chậc chậc, chuyện gì thế này, bị đuổi giết à?”
Lý Trạch Phân hơi sửng sốt, giơ tay phải lên trước mặt mới phát hiện lòng bàn tay mình bị một miếng thủy tinh dài chừng 2 cm đâm vào. Có lẽ vì lúc chạy, dây thần kinh giao cảm đã ức chế truyền cảm xúc, cho đến lúc máu rơi đầm đìa như thế này cô mới có cảm giác đau buốt. Chỉ trong chốc lát, mồ hôi lạnh đã thay thế cho mồ hôi nóng.
“Sao vậy, không phải là cô bị trả thù thay cha mình đấy chứ?”
Người dân Đường Quốc đều biết chuyện Cao Kiển bị sa lưới hồi đầu tháng, hắn từ Phò mã Đô úy mà trở thành con chuột chạy qua đường, vì để tránh lúc ở bên ngoài bị người khác đánh nên hắn thậm chí còn không được tại ngoại chờ xét xử như Bùi Nguyên Tuấn.
Hoàng thất đã dùng một tờ hưu thê để thể hiện thế độ, xóa bỏ mọi quan hệ với hắn, còn về những giao dịch mà hắn đã lén lút thực hiện thì dù là Lý Trạch Phân hay người dân đều không được biết. Nhưng chắc chắn là có giao dịch như thế, dù sao Lý Trạch Phân cũng không thật sự nghĩ rằng mình đem Lâm Bá Nam ra có thể bịt miệng được hắn. Theo như tính cách của hắn thì chuyện làm lộ bí mật hoàng gia, cá chết lưới rách mới hợp lẽ.
Nhưng sự tồn tại của Lâm Bá Nam và việc Lý Trạch Phân dùng Lâm Bá Nam để uy hiếp cũng ít nhiều có tác dụng. Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, trong lòng Lý Trạch Phân luôn cảm thấy khó chịu. Cảm giác như mình trông thấy một con sói đang cắn con thỏ, tận mắt nhìn con sói đó lấy thịt đút cho soi con ăn vậy.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Lý Trạch Phân trầm xuống, năng lực dù cho núi có sập cũng không thay đổi nét mặt trước kia đã không thể tiếp tục được. Trong nháy mắt, cô hiện lên một vẻ mặt “ác độc”, mà màu mắt nhàn nhạt kia lại càng làm tăng thêm khí thế này. Lan Huệ như vừa phát hiện ra một châu lục mới, cô ta nhướng mày, lập tức trở nên thích thú.
Lan Huệ: “Không phải là thật đấy chứ? Cô cũng dữ dằn lắm đấy, nháy mắt đã vứt người cha rẻ tiền kia đi khuất mắt, không hề dây dưa kiểu Thánh Mẫu, tác phong này tôi cực thích. Có vẻ như chúng ta là cùng một loại người đấy, có thể làm bạn với nhau.”
Ánh mắt Lý Trạch Phân lóe lên, thu lại biểu cảm trên mặt, chưa tới nửa giây đã đổi về vẻ mặt tiêu chuẩn như mọi khi..
Đôi mày cô cong cong, giọng nói dịu dàng: “Vậy sao, vậy đúng là vinh dự của tôi rồi.”
Đối với lời nịnh nọt không hề có thành ý của Lý Trạch Phân, hiếm khi Lan Huệ không khó ở mà ngược lại còn hào hứng: “Giằng co một trận thế này, chắc Lan Khâm cũng biết thân phận của cô rồi đúng không?”
Nhắc tới Lan Khâm, Lý Trạch Phân mới nhớ đến cuộc nói chuyện không hẳn là cãi vả lần trước, từ khi Lý Trạch Phân đến Kinh Đại thì 2 người đã 1 tháng trời không gặp nhau rồi. Thật ra đôi khi Lý Trạch Phân sẽ về Cục điều tra và Trung tâm Giám định vài lần, nhưng không lần nào gặp Lan Khâm cả, không biết là do anh trốn tránh mình hay chỉ đơn thuần là không có duyên gặp nữa.
Lý Trạch Phân mỉm cười nhún vai, xem như đã trả lời Lan Huệ.
“Oa, anh ấy đã biết rồi à? Thật á? Vậy anh ấy phản ứng thế nào? Tôi thật sự muốn thấy biểu cảm của anh ấy lúc đó đấy.” Lan Huệ không hiểu sao lại trở nên vui vẻ, “Dùng đầu ngón chân cũng biết anh ấy đã giảng giải cho cô cả buổi đúng không? Dù sao những chứng cứ trên Internet đó, người có đầu óc đều có thể đoán là do cô truyền ra mà.”
Lý Trạch Phân không phủ nhận suy đoán của Lan Huệ, “Tấm lòng son của đội trưởng Lan rất đáng trân trọng.” Cô nghiêm túc nói.
“Phụt ha ha ha ha ha ha…” Lan Huệ đã hoàn toàn bị chọc cười, trực tiếp ôm bụng cười to, “Đừng nói là cô nói câu này trước mặt anh ấy đấy nhé? Tuyệt, tuyệt vời! Câu này tôi đã nghẹn mười mấy năm rồi, mãi không nôn ra được đấy.”
Lý Trạch Phân lại nhún vai, còn câu trêu đùa này có đúng hay không thì tùy ý để Lan Huệ nghĩ.
“Cái đức hạnh đó của anh ấy như nhập vào thiên đạo rồi ấy, nghĩ mình là Như Lai Phật Tổ hay Avengers hay sao ấy, gặp ai cũng muốn giảng giải vài câu, mở miệng ra là “lòng tin” rồi “chính nghĩa”!” Lan Huệ nói như máy hát, “Đúng là phải có người trị anh ấy. Chả biết rốt cuộc anh ấy bị gì nữa, rõ ràng chính mẹ đã chết vì thứ vô nghĩa đó, vậy mà anh ấy còn có thể giương cờ nhảy vào con đường mòn đó.”
Lan Khâm và mẹ của Lan Huệ? Lý Trạch Phân chưa từng để ý đến chuyện này.
“Chắc cô không biết, mẹ chúng tôi cũng là cảnh sát, cũng ở Cục điều Trường An luôn, lúc tôi còn rất nhỏ bà ấy đã hi sinh trong nhiệm vụ rồi. Vì bà ấy làm trong đội chống ma túy nên để không ảnh hưởng đến người thân, sau khi chết mẹ tôi cũng không được an táng đàng hoàng, thậm chí tôi còn không biết tên bà ấy là gì, trong trí nhớ cũng không còn hình bóng nữa. Lan Khâm và cha tôi trái lại lại nhớ rất rõ, nhưng cũng không thể nào nhắc tới được.”
Nói đến chuyện này, mặt Lan Huệ tối xuống, “Bà ấy cứ thế mà chết vô ích, trừ cái huân chương hạng nhất có đem đi bán đồng nát cũng chẳng được mấy đồng kia thì chẳng còn gì nữa. Không ai nhớ đến, không ai tiếc thương, không ai biết ơn cả. Bọn buôn ma túy thì vẫn tiếp tục buôn, bọn sử dụng thì vẫn tiếp tục dùng, dù có bà ấy hay không thì cũng như vậy, thế giới này căn bản không hề thay đổi. Vậy sao bà ấy lại phải chết chứ? Tại sao tôi lại trở thành một đứa trẻ không có mẹ dạy dỗ trong miệng của người khác chứ?”
“Nghiệp mẹ con nhận cái rắm ấy, còn lâu tôi mới tin câu này. Tại sao cái chết của bà ấy lại trở thành niềm vinh dự chứ? Lại còn có một tên ngốc khác đang muốn kế thừa cái vinh dự kia nữa? Bà ấy đã ngốc rồi, Lan Khâm cũng ngốc theo. Không hiểu lúc còn sống mẹ tôi đã dạy Lan Khâm thứ gì. Những người mở miệng ra là nói chính nghĩa như anh ấy chỉ đều bị lá che mắt, cái gì cũng cứng nhắc. Lúc đầu tôi cứ nghĩ cô giống với họ, nhưng xem ra cô giống tôi hơn.”
Lý Trạch Phân đồng ý rằng cô không giống với những người như Lan Khâm, nhưng còn Lan Huệ thì… cô không dám gật đầu bừa. Vì thế cô chỉ cười trừ, không đáp lại.
Lý Trạch Phân không có ác cảm với sự hy sinh vì nhiệm vụ, nhưng không có nghĩa là cô tin vào công lý, cảm giác vinh dự hay sứ mạng gì đó cũng chỉ đơn thuần vì cô cho rằng cái chết nằm trong nhiệm vụ của nghề “cảnh sát” mà thôi, không có cảm giác xúc động gì cả, thậm chí người chết là đồng nghiệp, hoặc là bản thân cô. Dù sao thì làm nhân viên phục vụ cũng có nguy cơ bị khách hàng đánh chết cơ mà.
Với cô mà nói, chuyện của nhà họ Lan cũng chỉ là một chuyện hy hữu. Hiếm thấy, nhưng nếu so với những gì trong hộp thư hoàng gia thường ngày thì chẳng có gì lạ cả. Theo quan điểm của cô thì sự “hận đời” của Lan Huệ cũng chỉ là do tuổi dậy thì nổi loạn mà thôi, cô không hề có chút đồng cảm nào.
“Lan… Sao em lại ở đây?”
Lúc Lan Huệ đang tự nói liên tục thì Lan Khâm đã xuất hiện sau lưng hai người từ khi nào.
Phản ứng của Lý Trạch Phân nhanh hơn Lan Huệ nửa nhịp, cô lập tức lùi về sau nửa bước kéo giãn khoảng cách giữa mình với Lan Huệ, sau đó lễ phép lên tiếng chào hỏi Lan Khâm: “Đội trưởng Lan, đã lâu không gặp.”
“…”
Lan Khâm đơ cả miệng, sửng sốt cả buổi không tìm ra được xưng hô nào phù hợp với thân phận của Lý Trạch Phân, chỉ có thể đảo mắt… tìm kiếm linh cảm, kết quả còn chưa tìm được linh cảm thì đã nhìn thấy vết thương trên người Lý Trạch Phân.
“Có chuyện gì thế?” Anh hơi khẩn trương, vô thức bước lên một bước, nắm lấy tay phải của Lý Trạch Phân.
Lý Trạch Phân vô thức muốn tránh đi nhưng lại đụng vào miệng vết thương, cơ bắp đau đến mềm nhũn nên không tài nào né được.
“Có thứ rơi từ trên cao xuống.” Cô đành phải nhàn nhạt trả lời.
Thấy lòng bàn tay đầy máu và sắc mặt tái nhợt mà vẫn cố làm ra vẻ không có gì của Lý Trạch Phân, không hiểu vì sao trong lòng Lan Khâm lại hơi bực dọc vô cớ.
“Đứng đây đợi một lát, để tôi lái xe qua, đưa cô đến bệnh viện.”
“Nhìn thì sợ nhưng thật ra không có gì nghiêm trọng đâu, vết chai trên lòng bàn tay tôi cũng dày, về nhà lấy mảnh vỡ ra rồi khử trùng thì hôm sau sẽ đóng vảy lại ngay ấy mà, không quấy rầy hai anh em đi dạo phố đâu.” Lý Trạch Phân nói.
Nói đến đây Lan Khâm mới phát hiện ra trên tay của Lý Trạch Phân đúng thật là có một vết chai rất dày. Không phải là dạng hình thành từ quá trình chiến đấu hay luyện tập thể lực, cũng không phải dạng vì quanh năm cầm súng để lại mà vết chai này bao trùm cả lòng bàn tay cô, Lan Khâm chưa từng trông thấy dạng này bao giờ.
Lan Khâm là một cảnh sát có kinh nghiệm phong phú, vậy mà nhất thời cũng không nghĩ ra được nguyên nhân của vết chai này. Anh chỉ có thể dựa vào màu sắc và độ dày mà đoán được vết chai này hẳn đã có từ khi còn rất nhỏ rồi.
Đúng rồi, anh đã từng gặp vết chai này của Lý Trạch Phân, nhưng lúc đó không quá để ý, vì vậy cũng chưa từng hỏi tới…
“Vết chai này của cô là bị gì vậy?” Thoáng chốc anh đã quên mất thân phận của Lý Trạch Phân, cũng quên chuyện bối rối cách đây không lâu giữa hai người, Lan Khâm thật sự đã hỏi vấn đề này ra miệng.
Lý Trạch Phân co ngón tay lại, né tay mình ra khỏi bàn tay của Lan Khâm, không đáp lại.
Cảm giác lúng túng lập tức bao trùm cả người Lan Khâm, anh quay mặt sang một bên né tránh, ho khan vài cái: “Hay là cứ đi đến bệnh viên đi, tôi vốn chỉ là tài xế đưa nó tới đây thôi, không bận gì cả.”
Lý Trạch Phân quay đầu lại nhìn Lan Huệ, Lan Huệ gật đầu rồi nhún vai, rõ ràng không định nói gì.
Vết thương trên tay và đùi đã lâu nên đúng là có hơi lo lắng, lúc nãy vội vàng chạy theo kẻ kia, sau đó lại đối phó với Lan Huệ nên cô cũng chưa kịp sơ cứu miệng vết thương, nếu dây dưa đến khi về đến nhà mới xử lý thì hơi phiền phức thật. Vậy nên Lý Trạch Phân đành phải nghe theo.
“Vậy phiền đội trưởng Lan rồi.”
“Phiền gì chứ. Chuyện có thứ rơi xuống từ trên cao là sao nữa vậy? Ở gần đây à? Nguy hiểm như thế phải ghé đồn công an gần đây nhờ điều tra mới được.”
—————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Nguyên nhân vết chai trên tay của Tiểu Lý… Thật ra tôi đã tiết lộ một phần trước rồi đấy.