Có lẽ vì Tết Dương lịch cũng không phải kỳ nghỉ dài, và ở Đại học Kinh Thành có quá nhiều học sinh nước ngoài nên chỉ mới ngày thứ 2 của năm mới mà trong khuôn viên Kinh Đại không hề vắng vẻ như tưởng tượng.
Xung quanh bức tượng điêu khắc đặc trưng của trường, cứ cách nửa tiếng sẽ có người đi qua, ai cũng mặc áo khoác, người thì xoa tay, người thì thẳng vai đeo ba lô, kẹp ít đồ dưới nách, nhưng đều đi như bay. Những tòa nhà chung quanh hiện đại có, cổ kính có, không ít gian phòng vẫn còn sáng đèn, đúng lúc đã giúp tăng thêm ánh sáng cho một ngày mới giữa trưa mà đã mịt mù như chạng vạng. Ngay cả bãi đỗ xe màu vàng 2 bên đường cũng đã kín hơn một nửa.
Tất nhiên, nếu có người nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện những chiếc xe đậu ở sân trường hôm nay so với trước đây khác hoàn toàn, nhìn độ mòn bên ngoài xe cũng biết rõ bình thường nó được dùng rất nhiều. Chuyện này sẽ làm cho có người không khỏi hoài nghi rằng những chiếc xe này có phải là của nhà nước không, vì thế mới không cần thương hiệu, không cần bảo dưỡng ngoại thất.
Còn những người ra vào trong sân trường, nếu có trí nhớ tốt và không bị mù thì cũng không khó để nhận ra đang có mấy chục bóng người liên tục xuất hiện bên ngoài, đi qua đi lại trong thời tiết ảm đạm này. Hay nói cách khác, họ đang tuần tra.
Chiếc xe dỏm của đội điều tra đặc biệt nằm trong đống xe cảnh sát kia, còn Lý Trạch Phân và Lan Khâm thì cũng ở trong đội ngũ tuần tra.
Sau khi giải mã được dãy số mới nhất, Lan Khâm đã liên hệ ngay với nhân viên trường Đại học Kinh Thành và đồn cảnh sát gần đó, đồng thời triển khai kiểm tra an ninh vào ngày 2 tháng 1. Công tác kiểm tra bao gồm nội thất và ngoại thất trong khuôn viên trường, cơ sở vật chất và nguy cơ trong các thiết bị nhỏ, thậm chí còn mời tới cả cứu hoả kiểm tra hệ thống báo khói và vòi cứu hỏa trong toàn bộ trường.
Kinh Đại là một trường đại học nổi tiếng trên thế giới, hàng năm đều có các đợt kiểm tra an ninh và diễn tập, tuy nhiên đây là lần đầu tiên diễn ra trong ngày nghỉ lễ, hơn nữa còn huy động chừng ấy nhân lực.
Thật lòng mà nói thì ngay cả Lan Khâm, người đề xuất hành động lần này, ngay từ đầu cũng không ngờ lại huy động được nhiều nhân lực đến thế. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một vị quản lý nhỏ, và ngoài lời khai của một học sinh trung học ra thì đội điều tra đặc biệt chẳng còn bất kỳ chứng cứ nào cả.
Thời gian đăng bài trên diễn đàn chỉ cần có trình độ IT một chút là có thể tùy ý ra tay. Hoàn toàn có khả năng người đăng tra được thông tin về nguyên nhân và thời gian phát sinh các vụ tai nạn trong những năm gần đây, sau đó viết bài đăng, rồi tiến hành điều chỉnh thời gian đăng bài trên hệ thống trở về trước khi chuyện xảy ra, hoàn toàn có thể dùng công nghệ để thực hiện. Thậm chí có thể nói đây chỉ là một trò đùa dai của một nhóc học sinh trung học.
Nhưng kinh nghiệm nói với Lan Khâm rằng thân là cảnh sát thì tuyệt đối không được xem bất cứ manh mối phạm tội nào là trò đùa dai. Nếu như cuối cùng đúng là trò đùa thì việc này hẳn sẽ giảm được khối lượng công việc, nhưng nếu đây là tội ác thật sự thì cái giá phải trả cho sự sơ suất này chính là tổn thất về tinh thần và tài sản của nhân dân, thậm chí còn là mạng người.
Với nguyên tắc làm việc này, Lan Khâm không bỏ cuộc sau khi đụng phải một bức tường nhỏ của vị quản lý kia mà thay vào đó, anh quay lại và cố gắng thuyết phục Cục trưởng Chu ra mặt, trực tiếp liên hệ với Phòng Giáo dục và Hiệu trưởng của Kinh Đại. Cũng may là 2 vị lãnh đạo đều đã trên 50, là người trải đời, nên họ đã chống đỡ áp lực để hành động này được tiến hành.
Tuy nói đã có sự hỗ trợ về nhân lực và tài nguyên, nhưng những người tham gia cuộc kiểm tra an ninh lần này cũng không tài nào lần ra được khi chỉ có độc mỗi địa chỉ trường học và thời gian chính xác. Không biết chuyện gì sắp xảy ra, mức độ thế nào, vì thế mọi người chỉ có thể từ từ kiểm tra ở một ngã tư và một cái cầu thang. Kiểm tra hết cả buổi sáng, đào ra được một đống các nguy cơ tiềm ẩn như kệ quá tải, ổ điện không đạt chuẩn an toàn, nhưng cũng không biết trong này có sự cố trong bài đăng hay không.
Mọi thứ chỉ có thể đợi đến 3 4 giờ mới nói được, có chuyện, hoặc sẽ không có gì xảy ra.
Thấy thời gian đã đến 2 giờ trưa, cảnh sát phụ trách tuần tra ngoài trời cũng đã lạnh đến mặt mũi đỏ bừng, nước mắt đầy mặt, các cảnh sát trong nhà đã bắt đầu cân nhắc có nên sử dụng ống nhòm hay không. Cảm giác lo lắng âm thầm len lỏi trong lực lượng cảnh sát, ngay cả Lan Khâm cũng không tránh được, đi tới đi lui trong mặt Lý Trạch Phân một lúc.
“Cứ tiếp tục thế này thì không ổn, phạm vi quá rộng.” Trong miệng anh không ngừng lẩm bẩm.
Lý Trạch Phân thật sự là bị anh nói đến hơi đau đầu rồi, đành phải nảy ra một ý tưởng không mấy hay ho: “Sao anh không bấm chuông báo cháy để đưa tất cả mọi người trong phòng ra ngoài đi, canh chừng tập trung trong khoảng 1 tiếng là được rồi?”
Lan Khâm dừng bước, xoay người lại rồi giơ tay phải lên lắc lắc ngón trỏ như đang cân nhắc: “Đây đúng là cách, nhưng… Tôi sẽ đi bàn với đội cứu hoả xem sao.” Nói xong, anh mặc áo lông vào, vừa sải bước sang một bên vừa giơ chiếc micro đeo trên tai lên miệng.
Lý Trạch Phân không nghe Lan Khâm nói gì với đội cứu hoả mà chỉ đút tay vào túi quần, chậm rãi đi về phía trước.
Thiết kế tai nạn, hay nói đúng hơn là “Án phi hình sự*”…
(*) Các vụ án quy về tai nạn, dân sự, không thuộc vào phạm trù hình sự.
Nếu hung thủ đã công khai thời gian và địa điểm cụ thể thì hắn cũng có thể đoán trước được cuộc kiểm tra an ninh này của cảnh sát. Vì thế nơi sự cố xảy ra nhất định không phải sắp xếp để có thể dễ dàng tìm ra được. Chỉ có 2 loại “tai nạn” dễ phát hiện ra: Vấn đề trên chính cơ thể của nạn nhân, ví dụ như bệnh tật, thuốc, hoặc là trên các thiết bị dụng cụ mà bình thường cảnh sát và nhân viên cứu hỏa không biết, hoặc không dễ dàng tiếp cận được.
Do đó khả năng xảy ra tai nạn trong nhà lớn hơn so với ngoài trời. Mà chuyện dùng chuông báo cháy để giải tán đám đông trong nhà như thế, hẳn hung thủ sẽ không thể tưởng tượng ra được. Nhờ đó phạm vi có thể thu hẹp đến những vị trí không thể dùng báo cháy để sơ tán được, ví dụ như…
“Phương án đã được thông qua,” Không biết Lan Khâm đã liên hệ xong với đội cứu hỏa từ khi nào, anh đứng sau lưng Lý Trạch Phân, “5 phút sau sẽ bắt đầu diễn tập chữa cháy trên danh nghĩa, dẫn xuất mọi người ra mấy thao trường bên ngoài. Nhưng chỉ có khu bệnh viện trực thuộc bên kia là không thể, dù sao trong đó cũng có đủ loại người bệnh, thậm chí còn có người đang phẫu thuật, không cách nào làm được.”
Đúng rồi, ví dụ như, khu bệnh viện trực thuộc.
Người có sức khỏe kém, các dụng cụ chuyên nghiệp và thuốc men mà cảnh sát và nhân viên cứu hỏa không biết rõ, đúng lúc tụ lại hết ở bệnh viện.
“Ngoài bệnh viện ra những nơi khác đều có thể sơ tán được, chuyện này khiến tôi có cảm giác tai nạn lần này sẽ xảy ra trong đó.” Lan Khâm đột nhiên nói.
Cảnh sát và nhân viên cứu hỏa xung quanh đã bắt đầu chuẩn bị “diễn tập cứu hỏa”, những người phụ trách trong nhà đã được phân công lại, kế hoạch kiểm tra nguy cơ tiềm ẩn ban đầu trở thành một âm thanh báo cháy và hướng dẫn sơ tán.
Lý Trạch Phân nhìn đồng hồ, 2 giờ 23 phút.
Chỉ còn hơn nửa tiếng thôi sao?
“Chuyện sơ tán bên này cứ để cho bọn người đội trưởng Tiêu đi, 2 chúng ta đến bệnh viện.” Lan Khâm đột nhiên đề nghị.
Lý Trạch Phân do dự nửa giây rồi khẽ gật đầu: “Được.” Cô đi theo sau Lan Khâm, dõi theo bóng lưng rắn chắc của anh, trong lòng đột nhiên nghĩ tới vài chuyện khác.
Hung thủ hắn là biết rõ việc các tòa nhà khác có thể dùng lửa để sơ tán, nhưng bệnh viện thì không. Vì thế cảnh sát sẽ đặc biệt cho rằng bệnh viện là nơi xảy ra tai nạn, sẽ tập trung tất cả lực lượng ở khu bệnh viện trực thuộc, hẳn hắn cũng sẽ đoán được đúng không? Ít ra thì nếu đó là cô, cô nhất định sẽ cân nhắc đến chuyện này.
Vậy việc đem cảnh sát tập hợp trước khu bệnh viện này, chẳng lẽ chỉ là một kế hoạch phụ thôi sao?
Có thể việc tập hợp này sẽ giúp bản thân hắn sẽ đạt được mục đích gì chăng? Ví dụ như, mục tiêu của hắn… là cảnh sát?
Lý Trạch Phân dừng bước chân.
“Sao vậy?” Lan Khâm quay đầu lại hỏi.
Lý Trạch Phân mở miệng, cuối cùng cũng không nói ra những suy đoán vừa mới hình thành kia của mình.
Không cần thiết. Dù có nói hay không thì mình và anh ấy đều phải đi đến đó. Bảo vệ nhân dân là trách nhiệm của cảnh sát, vì sợ mục tiêu là cảnh sát mà bỏ qua an nguy của nhân dân, chuyện này căn bản không có trong từ điển của cảnh sát, nhất là với người đầu óc toàn là chính nghĩa như Lan Khâm.
Nếu mục tiêu là cảnh sát thì giả thiết trước đây – vấn đề nằm trên cơ thể nạn nhân, có thể được loại bỏ. Còn lại là dụng cụ chuyên nghiệp và thuốc men.
Cho dù cảnh sát vào bệnh viện tiến hành kiểm tra an ninh thì cũng không dễ dàng gì vào được khu xạ trị và phòng chụp MRI. Vì thế có thể loại trừ những chỗ đó. Các thiết bị y tế quy mô lớn, có rủi ro cao hầu hết cũng tập trung trong những phòng như thế. Còn lại có lẽ chỉ có những bình khí nén ở khắp nơi, cùng với đống đồ trong khoa xét nghiệm.
Nó sẽ ở đâu đây?
Cho dù là thời gian chính xác đến một giờ sự cố, đối với kế hoạch sắp xếp yêu cầu cũng là rất cao, sai một ly đi nghìn dặm. Nếu muốn thời gian rơi vào trong phạm vi, liền cần một cái hành động quỹ tích cố định người, với tư cách đạo. Hot. Thừng đi phát động cái kia nguy hiểm. Nói thí dụ như mỗi tuần cố định áp súc thể khí bình vận chuyển, vài ngày một lần chữa bệnh phế phẩm thu về, mỗi ngày đúng giờ xác định địa điểm thí nghiệm thao tác, thậm chí công nhân vệ sinh đang tất cả phòng quét dọn an bài.
Sẽ là cái nào?
Nếu theo như suy nghĩ của mình…
Lúc đầu óc đang bận rộn vận hành, hai chân cô đã bước vào bệnh viện từ khi nào. Lý Trạch Phân không đi theo Lan Khâm vào phòng ngay mà dừng trước bản vẽ mặt phẳng khu treo trên tường ở cửa ra vào.
“Trong bản vẽ mặt phẳng này có gì à?” Lan Khâm nhận ra Lý Trạch Phân đột nhiên dừng bước
“Nếu có lịch trình viếng thăm giữa các phòng thì tốt rồi.” Lý Trạch Phân mấp máy môi, “Ngoài ra nếu có bảng thiết bị y tế, danh sách thuốc và SDS thì càng tốt hơn nữa.”
Lan Khâm: “SDS…?”
“Bảng dữ liệu an toàn*.”
(*) Safety Data Sheets: Tài liệu có chứa thông tin cơ bản về một loại hóa chất, các tác hại tiềm tàng của việc tiếp xúc với hóa chất, hoặc các chất nguy hiểm khác, và về thủ tục làm việc an toàn khi xử lý sản phẩm hóa chất.
“À…” Dù được phiên dịch rồi nhưng Lan Khâm cũng chẳng hiểu gì cả, chỉ ậm ừ, “Tôi đi liên hệ với bệnh viện để xem có cung cấp được gì không.” Nói xong, anh lại áp micro lên môi.
Lúc bệnh viện gửi URL đĩa đám mây lưu trữ thông tin đến thì đã là 3 giờ 2 phút rồi. Lan Khâm bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh mà chính mình cũng không để ý, cùng với Lý Trạch Phân đi vào một văn phòng trống, điên cuồng bấm máy tính.
3 giờ 10 phút.
3 giờ 20 phút.
3 giờ rưỡi.
3 giờ 40…
Đã gần 4 giờ mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.
Lý Trạch Phân giống như bị Medusa làm phép, đã ngồi thẳng thẳng gần 1 tiếng đồng hồ mà không hề di chuyển nửa li. Lan Khâm không khỏi hơi sửng sốt, trong lòng cảm thán một câu đúng là giáo dục của hoàng thất.
Nếu mình ngồi thế này, hẳn là cổ với eo đã sớm gãy đôi rồi.
Ngày lúc Lan Khâm còn chưa hoàn hồn lại thì Lý Trạch Phân đột nhiên mở miệng: “3013, sơ tán tầng 3.” Tốc độ nói rất nhanh, âm lượng nhỏ như đang tự nói với bản thân vậy, chỉ có Lan Khâm ngồi bên cạnh là nghe thấy.
Lan Khâm sửng sốt tròn 1 giây, sau đó mới lập tức đứng dậy, lặp lại những lời nói của Lý Trạch Phân vào micro như một con vẹt: “Sơ tán tầng 3, nhắc lại, lập tức sơ tán tầng 3!! Đây là Lan Khâm đội điều tra đặc biệt, xin tất cả các tiểu đội trong bệnh viện lập tức hiệp lực sơ tán tầng…”
Câu nói còn chưa dứt, một tiếng nổ cực lớn khiến cả tòa nhà rung chuyển 3 lần vang lên, vô số mảnh thủy tinh vỡ ra từ cửa sổ bay tán loạn như hoa, rơi xuống đường lớn. Ngay sau đó, mùi khói và hóa chất gây mũi xộc thẳng vào…
Lan Khâm sững sờ.
Trong tai nghe chỉ còn là một mảnh tĩnh mịch.