“Cái kia, em…” Ngô Hi vì sự xuất hiện đột ngột của Quý Thâm Ngạn khiến cho tay chân luống cuống, như bị đóng đinh ở cửa, quanh co nói mãi không nên lời. Cậu căn bản không thể ngờ Quý Thâm Ngạn lại trực tiếp tới tận cửa.
Cậu cẩn thận ngắm nhìn sắc mặt của anh, hình như không có tức giận…
“Em khóc sao?” Quý Tham Ngạn nhàn nhạt hỏi thăm.
Ngô Hi dụi mắt: “Không, vừa rồi ngủ quên mất.”
Nói dối.
Quý Thâm Ngạn thấy Ngô Hi đứng im ở cửa không nhúc nhích, nói thẳng: “Không định cho anh vào à?”
Ngô Hi xấu hổ, lúc này mới nhận ra, mở rộng cửa.
Cậu đi theo phía sau Quý Thâm Ngạn, thẳng tới khi anh tự tìm một chỗ để ngồi xuống. Thấy vẻ mặt Ngô Hi nhăn nhó không biết đối mặt với anh như thế nào, Quý Thâm Ngạn nhắc nhở nói: “Em không cần sợ như thế. Anh còn chưa nói gì mà?”
Thực ra nếu tỉ mỉ ngẫm lại thái độ của anh, Ngô Hi sẽ thấy Quý Thâm Ngạn căn bản không phải tới để chỉ trích cậu, đáng tiếc lúc đó cậu đâu nghĩ nhiều như vậy.
Ngô Hi ngồi ở đối diện Quý Thâm Ngạn, trước khi anh phê phán mình đã nhận tội.
“Xin lỗi, em không phải cố ý lừa gạt anh. Em chỉ nghĩ nếu anh biết Tây Vô là em thì sẽ không để ý tới em nữa. Em thực sự không cố ý gạt anh.” Ngô Hi cúi đầu không dám đối mặt với Quý Thâm Ngạn, có thể là do cậu sợ rằng sẽ không nói ra được những lời trong lòng.
Thanh âm mềm mại của Quý Thâm Ngạn vang lên, làm yên ổn lòng người: “Ngô Hi, tình cảm từ trước tới giờ không phải từ một phía. Cũng không phải chỉ cần một mình em nỗ lực là được. Nếu anh đã nói thích Tây Vô, tức là anh đã chuẩn bị tinh thần đón nhận thân phận thật sự của Tây vô. Em nghĩ anh sẽ vì trước đây từng ghét em, sẽ quên đi lời thổ lộ anh mới nói ra hay sao?”
Hô hấp của Ngô Hi ngưng trệ. Trong tưởng tượng của cậu, khi Thâm Thủy biết được Tây Vô là ai, nhất định sẽ chán ghét mà né tránh cậu.
“Ý anh muốn nói, em hiểu chưa?”
Ngô Hi cảm thấy đầu óc mơ hồ, những lời này có ý gì sao cậu có thể không hiểu chứ.
Thâm Thủy thích Tây Vô, tuy rằng là ở trên mạng, nhưng đã thích rồi sẽ không quan tâm người ta xấu hay đẹp, bởi vì anh hiểu Tây Vô, anh đã tiếp cận và thấu hiểu cậu.
Ngô Hi vẫn do dự, sợ rằng hạnh phúc tới quá nhanh, “Thế nhưng… vì sao?”
“Bởi vì Tây Vô chính là em.” Là người mà Thâm Thủy đã tỏ tình.
Ngô Hi phản bác: “Nhưng em là Ngô Hi mà.” Là người bị anh ghét bỏ.
“Các em là cùng một người.”
“Em còn là…” Không thể nào tin nổi. Vốn cậu đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, đã muốn buông tay. Nhưng sự thật lại phát triển theo phương hướng khó có thể dự liệu.
A…
Chờ khi Ngô Hi phản ứng được, Quý Thâm Ngạn đã buông cậu ra. Ngô Hi chỉ cảm thấy trên môi vẫn còn vương vấn xúc cảm tê dại. Cậu quá mức kinh ngạc, đôi mắt mở thật to nhìn Quý Thâm Ngạn không chút phản ứng. Anh bình tĩnh nói: “Như vậy, em có tin không?”
Thấy Ngô Hi vẫn không phản ứng, Quý Thâm Ngạn định làm lại một lần. Cậu vội vàng gật đầu liên tục.
“Quý Thâm Ngạn.”
“Ừ.”
“Anh là Quý Thâm Ngạn thật sao?”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
“Ừ.”
Khuôn mặt tươi cười lộ ra vẻ thỏa mãn tột cùng, Ngô Hi lấy tay dụi dụi đôi mắt, có chút nghẹn ngào, “Thật tốt.”
Sau đó, cậu chậm rãi chủ động ôm lấy người trước mắt như cậu từng mong muốn.
Bờ vai anh rộng đúng như cậu tưởng tưởng, càng hài lòng hơn là tấm lưng cậu dùng cả hai tay ôm lấy có hơi ấm nồng nhiệt truyền qua.
Bởi vì đã khuya, Quý Thâm Ngạn ở đây một lúc rồi rời đi. Trong phòng thoáng cái chỉ còn lại một mình, có lẽ vì quá hạnh phúc khi được ở bên người yêu, xa nhau một giây, ai cũng không chịu nổi tịch mịch.
Ngô Hi mắng bản thân thật vô dụng, không biết sau này sẽ yêu đương kiểu gì.
Nhưng mà, người đang đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt bao giờ cũng ngốc nghếch mà.
Có tin nhắn tới, Quý Thâm Ngạn nhắc cậu đi ngủ sớm. Ngô Hi lập tức trả lời, sau đó ngoan ngoãn nghe lời về phòng ngủ.
Thật muốn cùng người khác chia sẻ niềm sung sướng này.
Sáng sớm khi tỉnh lại, tuy rằng ava của Quý Thâm Ngạn vẫn xám, nhưng cậu vẫn theo thói quen gửi tới lời chào buổi sáng. Sau đó, cậu mở diễn đàn, trực tiếp tìm post kịch kỳ một 《 Bóng lưng nhạt nhòa 》.Cơ bản đều là tám nhảm, nhận xét về kịch không có mấy.
Hệ thống thông báo Thâm Thủy login, Tây Vô lập tức gửi tới.
Tây Vô: Anh thấy hậu kỳ kỳ một thế nào?
Thâm Thủy Tỉnh: Không tệ, làm sao vậy?
Tây Vô: Không có gì, em sợ em làm không tốt π__π
Thâm Thủy Tỉnh: Buồn lo vô cớ *ngoáy mũi*
Tây Vô: Sao vẫn chưa có nhận xét gì nhỉ?
Thâm Thủy Tỉnh: Đâu có nhanh như vậy được. Sáng tác văn còn mất tới nửa ngày, bình luận kịch tất nhiên phải nghe đi nghe lại nhiều lần mới đưa ra được ý kiến rồi.
Tây Vô: A, được rồi. Anh ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn, em mua giúp anh nhé.
Tây Vô nghĩ, lần này hẳn là Quý Thâm Ngạn sẽ không từ chối cậu nữa đâu.
Thâm Thủy Tỉnh: Không cần.
Tây Vô: (°▽, °)
Thâm Thủy Tỉnh: Anh đã làm xong rồi, em chuẩn bị rồi sang đây đi.
Ngô Hi vừa nhìn thấy lời này, lập tức quăng máy tính chạy ra cửa. Xong lâu rồi, rất cấp bách nha.
Quý Thâm Ngạn mở cửa để cậu tiến vào. Ngô Hi ngoan ngoãn thành thật ngồi trên ghế chờ Quý Thâm Ngạn mang theo bát đũa tới.
Món ăn là canh bánh mật, nhân lúc chờ nó nguội, Quý Thâm Ngạn hỏi: “Em không biết nấu cơm nhỉ?”
“Ừ.” Trong miệng Ngô Hi cắn một miếng bánh, cẩn thận nhấm nháp.
“Vậy cơm nước bình thường em giải quyết thế nào?”
Nuốt miếng bánh xuống, Ngô Hi nói: “Ở trường thì xuống căn tin ăn, về nhà thì mua thức ăn nhanh dưới lầu.”
“Sau này tới nhà anh ăn đi, tự mình làm mới đảm bảo vệ sinh.”
“Ừ.”
Thực ra, Quý Thâm Ngạn ôn nhu có thể ngọt chết người.
Hai người nhanh chóng cầm bát lên ăn, trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh.
Quý Thâm Ngạn nói: “Anh chưa từng yêu ai, vậy nên không biết quan tâm người yêu như thế nào. Nhưng mà anh sẽ cố gắng.” Đây là mối tình đầu của anh, đúng là không có kinh nghiệm thực chiến. Cảm giác khi anh nói ra những lời này như một cậu bé chất phác thực hiện thề hẹn son sắt.
“Ừ, em cũng thế.” Ngô Hi cũng không hơn gì anh, chỉ thích một người lâu như vậy. “Thế này cũng rất tốt rồi.”
Ngô Hi thấy đã đủ lắm rồi.
“Lát nữa em muốn đi gặp anh họ, em đi trước đây.” Dứt lời, cậu đứng dậy.
Trên đường tới nhà anh, cậu nhận được tin nhắn của Quý Thâm Ngạn.
Để cho tiện, chúng ta thuê chung nhà đi.
Ngô Hi nhìn tin nhắn này mãi, quên mất phải trả lời, lâu sau mới chậm rãi nhắn đồng ý.
Nhưng mà sao lúc này anh không nói luôn nhỉ? Ngô Hi nghĩ, là anh quên nói, hay anh ngại nói trực tiếp trước mặt cậu?
Trong đầu cậu hiện ra gương mặt ngại ngùng đỏ ửng của Quý Thâm Ngạn lẩm bẩm nội dung tin nhắn, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi. Cậu lắc đầu, nhất định là cậu suy nghĩ quá nhiều rồi!