Cứ tưởng đâu rằng sẽ ở một mình trong cái công ty này đến nửa đêm ai ngờ khi mọi người tan làm hết, thì vẫn còn một người ở lại mà người đó không ai khác là Bạch Tử Ngôn. Anh vẫn ngồi đó, vẫn đang nghiên cứu vấn đề của công ty, lâu lâu cô lại lén đưa mắt lên nhìn anh nhưng rồi cũng vội vàng cúi xuống.
Bộ dạng lúc anh ta nghiêm túc làm việc cũng không tệ nha! Nó thu hút cô một cách lạ thường đến khi cô nhận ra thì đã ngẩn ngơ chìm sâu vào trong đó. Vẻ ngoài trầm tĩnh, quyến rũ, bên ngoài trời cũng đã sập tối, những ánh đèn của dãy phố tấp nập qua tấm kính to lấp lánh từng đốm nhỏ, cả thành phố đều được nhìn thấy rõ từ nơi đây. Bóng đêm quá yên tĩnh mà cô lại quá suy tư cứ hút hồn mà ngắm nhìn dáng người phía trước.
Bạch Tử Ngôn đang chăm chú làm việc thì cảm nhận được một tia mắt đang hướng về mình, bất giác anh ngước mặt lên lại thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của cô, môi mỏng khẽ cười
"Tôi biết là tôi đẹp trai rồi nên em không cần bày bộ mặt si mê đến vậy!"
Lời nói của anh phá tan mọi thứ, kéo Diệp Tử Ái về hiện thực, cô hơi đỏ mặt sau đó là bất mãn.
"Anh đừng có tự luyến...ai si mê anh chứ?"
Gương mặt trắng trẻo lại hồng hồng khiến tâm tình anh trở nên cực kì vui vẻ, nhìn lên đồng hồ cũng đã quá giờ ăn tối. Vì do mải mê làm việc mà anh quên mất cả thời gian! Nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi về phía cô
"Trễ rồi! Chắc em cũng đói rồi nhỉ...đi ăn thôi"
Hả? Diệp Tử Ái còn chưa kịp thông não gì đã bị anh cầm tay một cách tự nhiên kéo đi.
"Nhưng mà...tôi chưa làm xong"
"Để đó đi! Không vội"
Cái gì? Không vội? Vậy mà lúc đầu ai là người bảo cô phải hoàn thành trong ngày hôm nay? Rõ ràng là kiếm chuyện với cô! Hừ anh được lắm...dám chơi cô một vố, cứ đợi đấy quân tử trả thù mười năm chưa muộn! Nén lại sự ức chế vào trong cô bất mãn mà bị anh kéo đi.
Ban đêm, nên đường phố có phần náo nhiệt hơn, hôm nay lại gần cuối tuần nên người người ra phố đi dạo, còn có những cặp đôi hẹn hò...chiếc xe của anh cũng vì thế mà bị kẹt lại ở giữa đường. Tầm mắt chán nản nhìn ra bên ngoài, bụng nhỏ lại đột nhiên kêu lên gây sự chú ý.
Bạch Tử Ngôn vốn không sốt sắng gì lắm vẫn vẻ mặt bình thản chỉ là hơi nhíu mày khi nghe tiếng bụng kêu "ọc ọc" của cô.
Muốn độn thổ quá đi! Đúng là chiếc bụng này không hề biết lựa thời điểm!
Ánh mắt anh quan sát ra bên ngoài trên đường vẫn tắt nghẽn, còn đang suy nghĩ gì đó thì lại vô tình nhìn thấy quán mì nhỏ hồi trước. Con ngươi dao động một chút sau đó liền mỉm cười.
Anh bước xuống xe tiện thể lôi cô đi theo
"Nè anh đưa tôi đi đâu vậy?"
Quay mặt về phía sau đối diện với ánh mắt của cô khẽ nói
"Không phải em đang đói bụng sao? Tôi dẫn em đi ăn món này đảm bảo rằng em sẽ rất thích"
Còn chưa kịp nói gì thì tay bị anh lôi đi sau đó tấp vào một quán mì bên lề đường. Từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy quán mì này, cơ thể đột nhiên khựng lại đứng im tại chỗ, mắt không hề chớp. Đây là...
Trong đầu xẹt qua một loạt hình ảnh cùng thông tin không rõ ràng, giọng nói ấy lại vang lên bên tai cô
"Em muốn ăn ở đây thật à?"
"Anh đừng có nghĩ trông nó như vậy mà đồ ăn không ngon, em nói anh biết chỗ này là quán mì ngon nhất mà em từng anh đó"
...
Cơn đau đầu lại bất giác truyền đến tựa như muốn chẻ đầu cô ra làm hai, Diệp Tử Ái có hơi choáng váng. Tại sao? Người đàn ông đó lại xuất hiện nhưng cô không thể nhìn rõ mặt của anh ta! Nhắm chặt hai mắt lại, cô đau đớn ôm đầu của mình.
Bạch Tử Ngôn nhìn thấy biểu hiện của cô liền trở nên lo lắng. Không lẽ cô nhớ ra gì đó rồi sao?
"Em có sao không? Lại đau đầu nữa à?"
Âm thanh của anh vang lên như đánh thức Diệp Tử Ái, cô mở đôi mắt ra lại nhìn thấy gương mặt của anh. Tia kinh ngạc thoáng lướt qua con ngươi đen láy. Người đàn ông đó không lẽ là anh sao? Giọng nói của anh rất giống! Nhưng cô lại không thể nào xác định được chính xác. Ngay khi cô muốn nhớ ra người đó là ai thì gương mặt anh lại xuất hiện. Tâm tình chợt trùng xuống, cơn đau bị lấn áp bởi sự khó hiểu của cô.
Diệp Tử Ái trấn tĩnh lại bản thân cố gắng ổn định nhịp thở của mình, tạm thời bỏ qua sự nghi hoặc trong đầu nhìn vào mắt anh khẽ nói
"Tôi không sao...chỉ là hơi choáng một chút"
Mặc dù nghe cô nói vậy nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm
"Nếu em cảm thấy không ổn tôi có thể đưa em về nhà không cần phải ở đây nữa!"
Đau đầu qua đi thì cơn đói bụng dồn đến. Vừa nghe anh nói xong liền phản ứng lại lập tức
"Không được...tôi đã nói là không sao mà! Mau vào thôi!"
Không để anh lên tiếng cô đã đi lướt qua vào ngồi ngay ngắn trên bàn còn lớn tiếng gọi
"Cô ơi lấy cho con hai tô mì"
Bạch Tử Ngôn lắc đầu mấy cái sau đó cũng từ tốn đi đến ngồi đối diện cô.
Bà chủ vẫn như vậy, quán ăn nhỏ vẫn không thay đổi là bao. Bưng hai tô mì nóng hổi đặt lên bàn sau đó như nhận ra anh liền hớn hở nói
"A...cậu là cái người nửa đêm nửa hôm đến quán tôi mua mì cho vợ đang mang thai có phải không? Ây da vợ cậu sao rồi! Sinh con thuận lợi chứ? Chắc cháu bé cũng lớn rồi chứ nhỉ"
"Dạ phải...cô ấy vẫn khỏe còn con của cháu cũng đã lớn rồi! Cảm ơn cô về tô mì ngày hôm đó, cô ấy thật sự rất vui"
Trên đầu Diệp Tử Ái như có một đàn quạ đen vừa bay sang. Ách Bạch Tử Ngôn không ngờ lại có quen biết với bà chủ quán này còn nói cái gì mà mua mì cho vợ, hai bên tai cứ ù ù sao đó mở mắt to có chút kinh ngạc nhìn anh.
"A cô gái này có phải là vợ cháu không?" Bà chủ niềm nở đưa mắt sang nhìn Diệp Tử Ái sau đó nói một tràn "Trời ơi cô nói cháu nghe ngày hôm đó trời đông giá rét chính cậu này đã đến đây năn nỉ cô bán giúp một tô mì, cô còn nhớ trên người hắn còn mặc đúng một chiếc áo da bên ngoài, cả người run lên cầm cập vậy mà vẫn nhất quyết mua được mì mới thôi. Hiếm có ai trên đời này lại quan tâm yêu thương vợ mình như vậy...cháu rất là có phúc đấy biết không!"
Nghe câu chuyện của bà chủ quán cô cũng không biết phải nói gì, bởi lẽ cô đâu phải vợ của anh? Chỉ còn cách cười trừ gật gật một cách lễ phép.
"Đấy em nghe bà chủ nói gì không? Em có phúc lắm mới có một người chồng như anh đó nha!"
Tình huống gì đây? Vẻ mặt mừng rỡ kia là sao? Anh ta cũng diễn lố quá chứ! Cô lại có một người chồng như anh? Hơ hơ đúng là nực cười.
Gương mặt hiện rõ nụ cười gượng gạo nhưng ánh mắt lại như tia điện lườm anh một cái.
"Thôi...hai cháu cứ ăn tự nhiên cô làm việc tiếp đây"
"Dạ"
...
Sau khi bà chủ quán đi lúc này Diệp Tử Ái không nhịn được nữa mà hung hăng nhìn anh nói
"Nè lúc nãy anh nói vậy là có ý gì? Ai có phúc hả?"
Bạch Tử Ngôn không thèm để ý đến cô chỉ vui vẻ nhìn tô mì trước mặt còn bình thản nếm thử.
"Mì vẫn rất ngon nha..." Thấy người con gái trước mặt vẫn hậm hực không nguôi anh khẽ bật cười sau đó nhét đôi đũa vào tay cô thúc giục "Thôi được rồi! Mau ăn đi không mì nở ra hết là ăn không ngon đâu"
Hừ! Nuốt cục tức vào trong Diệp Tử Ái đành ăn một đũa lớn để hả giận ai ngờ khi sợi mì vừa vào tới miệng bất giác tròng mắt cô mở to sáng rực. Mùi vị rất ngon nha! Nhưng hình như là cô đã ăn nó ở đâu rồi thì phải? Không đúng...đây là lần đầu tiên cô đến quán này kia mà?
Trong đầu lại dấy lên ngàn lẻ một câu hỏi nhưng lại chẳng hề có đáp án. Cô cảm thấy như nơi này thật sự rất quen thuộc nhưng điều khiến cô quan tâm nhất đó lại là người đàn ông này! Nhìn bề ngoài lạnh lùng khó chiều như vậy lại đi chăm sóc quan tâm đến vợ của mình, chắc hẳn là anh ta rất yêu thương cô ấy! Nhưng cô gái đó bây giờ đang ở đâu? Tại sao lại bỏ mặc anh cùng với Tiểu Hành nhỏ? Hai người đã xảy ra vấn đề gì à?
Tâm tư như một mớ hỗn độn vừa bức bối vừa khó hiểu, mỗi khi anh quan tâm đến cô thì cô đều cảm thấy rất ấm áp lại xen chút hạnh phúc nhưng bây giờ khi nghe người khác nói như vậy cô lại cảm thấy có chút ghen tỵ với cô gái đó, sự quan tâm của anh không dành cho một mình cô!
Mặc dù rất đói nhưng sợi mì đưa đến cổ họng như bị nghẹn lại, đôi mắt phức tạp nhìn anh sau đó lại buông một câu
"Có phải người con gái ấy rất quan trọng với anh không? Nghe bà chủ quán nói khi nãy chắc hẳn anh rất quan tâm đến cô ấy!"
Động tác cầm đũa chợt dừng ở không trung sau đó thoáng chút ngập ngừng rồi nhìn sâu vào mắt cô khẽ nói
"Trên đời này ngoài cô ấy ra thì tôi chẳng thể nào quan tâm với ai được hơn vậy cả! Cô ấy chính là cả sinh mạng với tôi"
"Vậy tại sao anh không đi tìm cô ấy?"
Câu hỏi này của cô khiến anh bất giác trầm xuống, đôi mắt thâm thúy như nhìn thấu suy nghĩ con người xuyên qua cô.
"Ai nói với em là tôi không tìm cô ấy? Chỉ là bây giờ tôi không cần phải tìm nữa thôi"
"Tại sao lại không tìm nữa?"
"Vì cô ấy đang ở trước mặt tôi rồi!"
Diệp Tử Ái hơi sửng người, cô bị bất ngờ với câu trả lời của anh, con ngươi cũng bắt đầu né tránh ánh mắt.
"Anh đừng có mà trêu chọc tôi! Tôi đang hỏi nghiêm túc!"
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, khóe môi mất tự chủ mà cong lên
"Tôi cũng đang nói nghiêm túc!"
Không biết qua bao lâu Diệp Tử Ái mới thông não được lời của anh nói. Nhịp tim dần mất phanh mà đập mạnh liên tục như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Hai cặp mắt cứ thế nhìn nhau, mặc dù xung quanh rất ồn nhưng cô lại không nghe thấy gì cả mọi sự chú ý của bản thân đều nhắm vào anh! Những lời anh vừa nói như đánh vào tim cô một cái khiến con tim cô run rẩy, nhưng xen lẫn vào đó là sự bối rối. Cô rốt cuộc là bị làm sao? Tại sao lại bị anh trêu đùa đến thành ra thế này? Chẳng phải người cô luôn quan tâm đến chỉ có Vu Dịch thôi sao?