Tiểu Hành đã được Bạch Tử Ngôn đón về từ sớm, ôm con gấu minion cô tặng trong tay sau đó ngồi đợi trên ghế sofa dài ở phòng khách. Vừa thấy bóng dáng Diệp Tử Ái, cậu liền chạy đến ôm chầm lấy cô nói
"Cô xinh đẹp về rồi...con đợi cô lâu lắm đấy!"
"Vậy sao? Cô xin lỗi Tiểu Hành nha"
Bế Tiểu Hành lên sau đó đi vào trong nhà, mặc dù Bạch Tử Ngôn đang ngồi ở bên cạnh nhưng cô vờ như không thấy chỉ chú ý đến nhóc tì dễ thương trên tay
"Tiểu Hành nhỏ đã ăn gì chưa nào?"
"Dạ chưa?"
Diệp Tử Ái chau mi tâm lại rồi khẽ liếc mắt sang Bạch Tử Ngôn sau đó nhanh chóng thu lại
"Ba con không cho con ăn sao?"
"Không phải là con muốn đợi cô xinh đẹp về ăn cùng, ba con bảo con ăn trước đi nhưng mà con không chịu"
Hóa ra là như vậy, cô về nhà có chút trễ vậy mà đến giờ Tiểu Hành vẫn chưa ăn gì nên liền cảm thấy có lỗi
"Vậy để cô trổ tài nấu cho con món gì đó ngon ngon ăn được không?"
"Hoan hô...được ạ" Tiểu Hành nở nụ cười trẻ thơ ngất ngây gật đầu, còn vỗ tay hai cái
Diệp Tử Ái buông cậu nhóc xuống sau đó xắn tay áo đi vào trong bếp. Qua một hồi lục đục cuối cùng cũng nấu xong bát cháo nóng hổi đặt trên bàn. Tiểu Hành nhìn tô cháo thịt đang nghi ngút khói mà nước miếng cứ ứa ra, ánh mắt thèm thuồng không kìm chế lại được. Cậu nhóc vô tư lấy chiếc muỗng hoạt hình của mình rồi múc lên ăn.
"Oa...cô xinh đẹp nấu rất ngon nha"
Nhận được lời khen của Tiểu Hành, Diệp Tử Ái cũng nhẹ nhõm không ít ngồi bên cạnh xoa đầu cậu nhóc nhỏ
"Ăn từ từ thôi kẻo nóng"
Lúc này tầm mắt lại vô tình lướt qua Bạch Tử Ngôn, từ lúc về đến nhà anh vẫn ngồi yên vị ở trên ghế không chút động tĩnh, hỏi han cô một câu đã vậy trong khi cô nấu ăn sau lưng cũng không khí cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn cô chỉ là cô cố gắng lờ đi không biết!
Tiểu Hành quay sang thấy cô đang nhìn về phía ba mình, cậu nhóc nhỏ bất giác nói một câu
"Ba con cũng chưa ăn gì ạ"
Hả? Diệp Tử Ái giật mình nhìn xuống Tiểu Hành
"Con nói gì...ba con vẫn chưa ăn gì sao?"
"Dạ phải...ba con cũng đợi cô xinh đẹp về ăn cùng đó ạ!"
Trợi ạ! Người đàn ông này cũng quá là khó hiểu đi, Tiểu Hành còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên đợi cô về mới ăn nhưng anh đã lớn từng này rồi mà cũng y như đứa trẻ vậy, chưa ăn uống gì mà cũng không lên tiếng! Làm cô tưởng anh đã ăn xong rồi đang ngồi dò xét cô.
Sắc mặt trở nên hơi bối rối, không biết nên nói gì hay làm sao. Qua một lúc lâu sau mới mở lời
"Anh chưa ăn gì thật sao?"
Bạch Tử Ngôn nhìn cô sau đó thuận miệng đáp lại
"Ừm"
"Vậy sao anh không nói để tôi nấu luôn phần cho! Làm tôi cứ nghĩ anh ăn rồi"
Nghe cô nói vậy, anh liền nhanh chóng đáp lại
"Em có thèm ngó ngàng gì đến tôi đâu mà tôi nói?"
Ách.
Cũng phải, bị anh chặn họng nhất thời Diệp Tử Ái không biết phải làm sao đúng là cô có lơ anh thật nhưng khi anh thấy cô nấu cho Tiểu Hành cũng phải nói chứ? Cứ im lặng như vậy sao cô biết được. Tia mắt không chút thiện cảm xíu nào nhưng trong lòng lại dấy lên chút có lỗi nên đành xuống giọng nói
"Được rồi...để tôi nấu cái khác cho anh ăn được chưa? Lớn như vậy rồi mà y như một đứa trẻ" câu sau cô chỉ lẩm bẩm trong miệng
Thấy cô lại tiếp tục nấu cho anh, cuối cùng gương mặt cũng giãn ra phần nào không còn khó coi như trước.
Một tô cháo khác được bưng ra Bạch Tử Ngôn từ xa đã ngửi thấy mùi thơm của nó, bụng cũng kêu lên òng ọc anh từ tốn người vào bàn ăn sau đó nếm thử. Hương vị ấy vẫn vẹn nguyên như vậy không hề khác đi chút nào, tâm tình trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Thấy sắc mặt anh có ý hài lòng, Diệp Tử Ái cũng không còn cảm thấy tội lỗi nữa ngồi bên cạnh anh quan sát. Lúc anh ăn dáng vẻ rất điềm đạm, động tác không nhanh không chậm trông cực kì thu hút nhất thời cô cũng bất giác cuốn vào theo.
Vì đang đói nên Bạch Tử Ngôn cứ mãi ăn quên mất bên cạnh mình còn có một cô gái, sau khi ăn sạch sẽ xong mới nhận ra cô đang nhìn mình. Có chút không được tự nhiên
"Em nhìn tôi như vậy làm gì? Chưa từng thấy tôi ăn bao giờ à?"
Diệp Tử Ái giật mình nhẹ sau đó liền thu lại hết biểu cảm lúc nãy của mình còn đang định phản bác lại thì vô tình nhìn trúng bên khóe miệng anh còn vương lại ít cháo. Cô bất giác không nhịn được cười.
Thấy gương mặt đang nhìn anh cười kia, mi tâm khó hiểu
"Em cười cái gì?"
Diệp Tử Ái nhẹ nhàng lắc đầu một cái sau đó không hiểu sao lại rút một tờ giấy trên bàn ăn ra từ từ tiến lại gần khuôn mặt anh
"Anh ăn uống chừa phần cho ai đấy à?"
Bạch Tử Ngôn vốn không đoán trước được hành động của cô nên liền thoáng kinh ngạc ngay khi kịp nhận ra thì gương mặt xinh đẹp của cô đã gần lại anh, ngón tay thon dài dùng khăn lau nhẹ đi trên khóe môi, động tác vô cùng cẩn thận, ôn nhu
Tầm mắt anh lúc này hướng thẳng người con gái trước mặt, nhìn cô từ khoảng cách gần bất giác khiến con tim anh bị lay động không ít, yết hầu cũng bắt đầu di chuyển lên xuống dường như là căng thẳng.
"Em quan tâm tôi vậy sao?"
Nhận ra mình có hơi gần với anh Diệp Tử Ái liền thẳng người dậy, sau đó hai má liền đỏ bừng lên thẹn quá hóa giận nâng giọng
"Làm gì có..."
"Thật không? Sao mặt em lại như quả cà chua chín vậy?"
"Đúng rồi á cô xinh đẹp" Tiểu Hành đang ăn ở bên cạnh cũng tiện thể nói một câu.
Bị vạch trần bởi hai người Diệp Tử Ái liền trở nên luống cuống vội đứng dậy buông một câu
"Tôi đi tắm trước đây" chuồn lẹ cho an toàn
Bạch Tử Ngôn ngồi cười ha hả sau đó quay sang nhìn Tiểu Hành bên cạnh nháy mắt.
Con trai vẫn là con trai của anh!
"Cô ấy xấu hổ rồi!"
...
Tiểu Hành thật sự là không lúc nào muốn rời xa Diệp Tử Ái ngay cả khi ngủ cậu nhóc cũng nằng nặc đòi cô kể chuyện cho. Bạch Tử Ngôn cũng bất lực không thể nào làm gì được.
Tiểu Hành rất ngoan chỉ kể một chút là cậu nhóc nhỏ đã ngủ ngon lành. Thấy bên cạnh yên tĩnh không chút động đậy còn có nhịp thở đều đặn Diệp Tử Ái thở phào một hơi sau đó bất giác hôn lên trán cậu một cách yêu thương. Mặc dù Bạch Tử Ngôn nói chuyện chẳng hề đáng tin một chút nào! Ngay cả cô cũng chưa hề từng nghĩ đến chuyện Tiểu Hành là đứa con ruột của mình. Tuy đối với cậu nhóc nhỏ có cảm giác rất quen thuộc lại gần gũi nhưng đó chỉ là sự yêu thích con nít bình thường thôi! Chắc có lẽ do trước nay cô chưa từng gặp một cậu nhóc đáng yêu như Tiểu Hành nên nảy sinh tình cảm đặc biệt là điều đương nhiên thôi.
Ngón tay hơi run khẽ lướt qua đôi mắt cùng cái miệng nhỏ nhắn. Tiểu Hành rất giống ba nha! Từ thần thái đến đường nét đều mang một khí chất riêng hơn hẳn mấy đứa trẻ cùng tuổi!.
Ngắm nhìn một hồi Diệp Tử Ái mới luyến tiếc mà rời đi, đôi chân mảnh khảnh nhẹ nhàng đi trên dãy hành lang dài rộng, đập ngay vào mắt cô là cánh cửa có chút khép hờ, đó là phòng của Bạch Tử Ngôn. Dù rất muốn làm lơ đi nhưng lúc đi ngang qua tầm mắt cũng hơi hướng vào bên trong. Hình như là anh ta không có ở trong phòng!.
Bản tính tò mò lại trỗi dậy, mặc dù cô biết nó rất xấu nhưng từ lúc chuyển qua đây cô chưa lần nào vào bên trong phòng của anh. Dáng vẻ như chú mèo nhỏ tinh nghịch đứng trước cửa ngó vào quan sát, cảm thấy bên trong không có bóng người cô cũng theo bản năng mà mở cửa đi vào. Căn phòng này trang trí rất được nha! Chỉ có điều là tại sao không khí ở đây lại lạnh lẽo như vậy? Chẳng hề có chút hơi ấm nào! Đồ vật xung quanh mang màu sắc ảm đạm nhạt nhẽo. Lắc đầu mấy cái, đúng là con người như thế nào thì phòng ốc như thế đấy
Bỗng bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nước chảy, Diệp Tử Ái hơi giật mình quay mặt sang chỗ nhà tắm. Thì ra là anh ta đang tắm!
Mục đích ban đầu của cô chỉ muốn vô đây xem thử thế nào thôi, giờ cũng quan sát một lượt rồi chẳng có gì thú vị cả nên ở đây lâu không có ích gì liền xoay người rời đi không chút động tĩnh.
"Em vào đây làm gì?"
Giọng nói nam tính ở đằng sau đột nhiên vang lên sau đó cảm giác lạnh từ sống lưng truyền đến, Diệp Tử Ái thầm mắng một câu, sao anh ta ra nhanh như vậy! Còn mới nghe tiếng nước chảy? Gương mặt vốn hơi tái đi nhưng vẫn điềm tĩnh như không quay đầu lại nhìn anh.
Còn chưa kịp nói gì thì đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh phải dùng hai tay che mặt lại, giọng cũng trở nên hoảng loạn ngắt quãng
"Anh...anh sao lại không mặc quần áo vào?"
Bạch Tử Ngôn nheo mắt lại một cách khó hiểu nhìn xuống dưới thân mình, rõ ràng là anh có quấn khăn mà?
"Đây là nhà tôi...muốn mặc hay không còn phải hỏi ai sao? Tôi lại muốn hỏi em tại sao lại vào đây? Tìm tôi à?"
Diệp Tử Ái lúc nãy bất ngờ quá nên không kịp suy nghĩ gì, anh nói cũng đúng đây là nhà anh mà! Kìm nén lại sắc mặt của mình cô hơi xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào anh vì cô biết anh chỉ quấn đúng một chiếc khăn trắng ngang hông còn có từng đường cơ múi thịt săn chắc, cơ thể vẫn vương lại những giọt nước mới tắm xong chảy xuống bên dưới đến chỗ đường nhân ngư nam tính. Đây chắc chắn là cơ thể đẹp nhất mà cô từng thấy trước giờ!
Bất giác cổ họng hơi khô, Diệp Tử Ái trong lòng đang có bao nhiêu hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ thản nhiên không có chuyện gì.
"Tôi vào đây...là...là muốn tìm anh!"
Nói xong cô thật chỉ muốn cắn lưỡi mình, nhưng không lẽ cô nói rằng mình tò mò muốn thăm quan phòng ngủ của anh sao? Vậy thì anh sẽ nghĩ gì đây?.
Nghe câu trả lời của cô Bạch Tử Ngôn hơi sửng sốt nhưng sau đó lại trở về trạng thái trầm tĩnh vốn có, gương mặt cũng hiện lên ý cười nhạt, ngồi xuống chiếc ghế sofa tối màu, bộ dạng như một bậc vương tôn công tử.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Hic hic
Trong đầu đang load dần tất cả những lí do nghe hợp lí nhất có thể nhưng chẳng có cái nào cô nói được cả. Bất giác gương mặt trở nên lúng túng buột miệng nói một câu
"Tôi muốn hỏi anh một số câu"
Không vội đáp lại, Bạch Tử Ngôn vẫn trầm ngâm như trước, hàng lông mày hơi nhướn lên quan sát gương mặt cô, không nhanh không chậm nói
"Qua đây"
Hả?
Diệp Tử Ái không hiểu ý tứ của anh là gì nhưng lời nói tuy âm điệu bình thường lại đem đến cảm giác đang ra lệnh cho cô. Đầu vai thoáng chút run, đôi chân cũng chần chừ không dám nhúc nhích. Người đàn ông này quá đáng sợ đi!
Thấy cô cứ đứng bất động như tượng ở đó, Bạch Tử Ngôn liền không vui nhấn mạnh thêm một lần nữa
"Tôi nói em qua đây"
Lần này Diệp Tử Ái thật sự không còn đường lui nữa rồi cô từ từ tiến lại chỗ anh một cách dè dặt.
Khi thấy cô di chuyển, mi tâm anh dần giãn ra sau đó nhếch môi cười tà mị, ngay khi cô đến gần anh thì một giây sau đó anh đã kéo cô lại ngồi lên người mình một cách thành thục
"Anh...bỏ tôi ra"
Chậc chậc
"Em phản ứng như vậy làm gì? Trật tự đi nào"
Diệp Tử Ái như hồn bay phách lạc, cơ thể nhỏ bé bị vòng tay anh ôm trọn trong lòng, hai bàn tay vô tình chạm lên vòm ngực nam tính của anh, hai má bắt đầu ửng đỏ.
Bạch Tử Ngôn nhìn ngắm khuôn mặt người con gái trong lòng, tâm tình lại dao động như có ai đó gãi vào tim. Hơi thở anh lan tỏa xung quanh cô len lỏi vào cánh mũi. Diệp Tử Ái hoảng loạn đóng băng tại chỗ, ở khoảng cách cùng sự đụng chạm này cô có thể cảm nhận được thứ bên dưới lớp khăn kia đang rục rịch phản ứng.
Tim đập nhanh đến mức như vừa chạy mấy cây số. Không dám ngọ nguậy nữa vì cô sợ!
"Anh tính làm gì?"
"Không phải em nói muốn hỏi tôi sao? Bây giờ hỏi đi"
Cái gì? Trong cái tư thế mà ám này sao? Anh cũng quá biến thái đi lúc nào cũng lấn áp bắt nạt cô.
Tia mắt như muốn thiêu cháy anh, không chút bằng lòng nhưng đành nhẫn nhịn
"Tôi hỏi anh...có phải ngay từ đầu anh đã có mục đích tiếp cận tôi rồi đúng không?
"Phải?"
"Tại sao?"
"Vì người đó là em"
"Tại sao lại là tôi?"
"Vì em là vợ chưa cưới của tôi?"
Diệp Tử Ái mơ hồ nhìn vào đôi mắt anh, cổ họng đột nhiên hơi nghẹn lại nhưng sau đó kịp đả thông
"Dựa vào đâu?"
"Dựa vào sợi dây chuyền tôi cầu hôn em" Bạch Tử Ngôn âm trầm đáp lại
Huyết mạch trong cơ thể đột nhiên dâng trào sau đó không nhịn được mà đưa tay sờ lên cổ. Hành động nhỏ này khiến anh hơi mất khống chế đưa tầm mắt nhìn xuống chiếc cổ cùng xương quai xanh gợi cảm của cô, còn có thứ gì đó nhô ra lấp ló trong lớp áo ngủ.
"Tử Ái...bây giờ có lẽ em còn đang nghi ngờ tôi không tin tôi, nhưng đó chính là sự thật...cho dù em có phủ nhận đi chăng nữa thì em vẫn mãi mãi là người phụ nữ của tôi em hiểu không?"