Rời khỏi nhà của Cố Nguỵ đã là 7 giờ sáng. Ban đầu Cố Nguỵ nói muốn đưa cô về nhưng Tố Thanh Thanh một mực từ chối, hắn biết bản thân không thể thuyết phục được cô nên dù không muốn nhưng cũng đành phải để cô cứ thế mà rời đi.
Ngồi trên xe buýt, Tố Thanh Thanh không khỏi lo lắng. Cô không biết đêm qua hắn có dùng biện pháp an toàn hay không, cô cũng không thể mở miệng hỏi hắn được, vậy nên ngay khi rời khỏi nơi đó cô đã ghé vào nhà thuốc, uống thuốc tránh thai xong mới lên xe buýt. Dù sao thì cô và hắn cũng sẽ không gặp lại, vậy nên chi bằng cứ chôn chặt chuyện đêm qua…coi như nó chưa từng xảy ra.
Gần tới công ty, Tố Thanh Thanh tạt vào một cửa hàng quần áo để mua lấy một bộ đồ mới. Lúc đi ra quầy thanh toán, Tố Thanh Thanh không ngờ bản thân lại 'oan gia ngõ hẹp' gặp ngay người con gái tên Hạ Tuyết.
Thấy cô, cô ta không có chút gì tỏ ra ngạc nhiên, ngược lại còn thấy rất vui, tươi cười chào hỏi cô:
“Chị đi mua quần áo sớm thế.”
Tố Thanh Thanh im lặng, coi như không thấy cô ta. Nhưng Hạ Tuyết đâu để cô tránh đi dễ dàng như thế. Dường như không muốn để con mồi chạy thoát, cô ta tiến lại gần hơn, trên môi vẫn cong lên nụ cười tươi rói, chờ cô đáp lời.
“Vậy còn cô? Cô tới đây làm gì?” Tố Thanh Thanh không mấy vui vẻ, khó chịu nói.
Đúng lúc này Sở Đông Quân đẩy cửa đi vào, vừa thấy anh, Hạ Tuyết liền coi cô như không khí, chạy tới ôm tay anh, giọng điệu nũng nịu: “Chỗ để xe cách đây xa vậy ạ, anh làm em đợi mãi~”
Tố Thanh Thanh có chút sững người nhìn hai người họ, Sở Đông Quân cũng vậy, ánh mắt anh nhìn cô không giấu nổi sự ngạc nhiên. Sở Đông Quân mấp máy môi, anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tố Thanh Thanh cũng chẳng buồn bắt chuyện với anh, đi qua hai người họ, trực tiếp đẩy cửa rời khỏi cửa hàng.
“Thanh Thanh… tối qua em đã đi đâu?” Sở Đông Quân thấy cô cứ mặt lạnh làm ngơ, coi như không biết tới sự tồn tại của anh thì vội chạy theo sau, thoạt rồi giữ tay cô lại.
“Đừng giả bộ quan tâm tôi, anh thấy hỏi vậy có thừa hay không....” Tố Thanh Thanh gạt tay anh ra, lạnh lùng lên tiếng.
“Hôm qua anh gọi hỏi Cẩn Mai, cô ấy nói em tối qua không ở chỗ cô ấy.”
“Bây giờ tôi đi đâu là quyền riêng tư của tôi. Anh thử nghĩ lại xem, anh đi đâu, anh ở lại qua đêm ở đâu, anh đã từng một lần nói cho tôi biết chưa?” Tố Thanh Thanh có chút không vui nhìn anh, cố gắng giữ cho bản thân thật bình tĩnh.
“Quân, hôm qua em nhìn thấy một dáng người y như chị Thanh đi vào Bar ở gần đây, nay lại thấy chị ấy đi mua quần áo sớm như vậy.....” Hạ Tuyết quan sát nét mặt của Sở Đông Quân, ngập ngừng lên tiếng.
Nghe những lời này, Tố Thanh Thanh chỉ biết cười tự giễu, tự hỏi sao cô ta có thể gọi tên mình một cách thân mật tới như vậy.
Sở Đông Quân dường như bị những lời Hạ Tuyết nói làm cho kích động, lực nắm tay cũng mạnh hơn khiến cổ tay Tố Thanh Thanh cơ hồ ửng đỏ.
“Em tốt nhất giải thích rõ cho tôi.” Sở Đông Quân cau mày nhìn cô. Có trời mới biết lúc này tâm trạng của anh tệ như thế nào!
Tố Thanh Thanh cười khẩy, hành động này của nah là gì đây? Lo lắng hay tức giận vì nghĩ rằng cô không chung thủy? Cô không muốn nghĩ nữa, dứt khoát hất tay anh ra.
“Không có gì để giải thích.”
“Không ngờ chị lại đê tiện thế..có chồng và hai con rồi vẫn đi quyến rũ đàn ông.” Hạ Tuyết đứng bên xen vào.
Cũng may bây giờ không phải là giờ cao điểm, đường cũng khá vắng nên không có ai để ý đến những chuyện đang xảy ra. Nhưng cho dù họ chú ý tới thì người mất mặt ở đây là cô hay hai người họ đây?
“Sao cô Hạ đây lại biết rõ như vậy? Cô cho người theo dõi tôi? Hay bản thân đã ở đó và nhìn thấy tôi vậy? Đừng nghĩ ai cũng như cô.” Tố Thanh Thanh có chút khinh miệt cười lạnh.
Hạ Tuyết bị những lời nói kia của Tố Thanh Thanh chọc tức, cô ta mím chặt môi, hai mắt nhìn cô chằm chằm, nhất thời không nói lên lời.
Tố Thanh Thanh không muốn đôi co thêm với cô ta, cũng không muốn mất thời gian đây xen vào chuyến ‘đi chơi’ của hai người họ. Cô nhìn sang Sở Đông Quân không nóng không lạnh nói:
“Anh tin cô ta hay không thì tuỳ anh. Tôi thật sự chẳng có gì để giải thích với anh nữa.”
Dứt lời, Tố Thanh Thanh liền xoay người rời đi, nhưng ngay lúc này, Hạ Tuyết bỗng đưa chân ra ngáng đường, khiến một người không kịp phòng bị như Tố Thanh Thanh theo quán tính mà vấp vào chân cô ta, ngã nhoài xuống.
Đầu gối và hai lòng bàn tay do ma sát với nền đường mà trầy ra hết cả.
“Ui, chị không sao chứ?” Hạ Tuyết giả bộ lo lắng, đưa tay về phía cô. Thấy cô không phản hồi, cô ta lại bày ra bộ mặt tội lỗi, “Quân, có thể do em khiến chị ấy tức giận…nên chị ấy mới đi đứng không cẩn thận như thế.”
Tố Thanh Thanh chán ghét nhìn một màn diễn xuất của cô ta, cô ngã thành ra thế này, chẳng phải là nhờ ân huệ của cô ta ban cho hay sao?
Sở Đông Quân không nói gì, chỉ đứng im nhìn cô.
“Đứng lên đi” Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên tựa như ánh nắng dịu dàng sưởi ấm giữa tiết trời mùa đông lạnh giá. Âm lượng không lớn nhưng đủ để tất cả nghe thấy.
Tố Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt góc cạnh của Cố Nguỵ.
Nhìn thấy người con gái trong lòng mình bị ức hiếp, đáy lòng Cố Nguỵ không khỏi dấy lên một hồi tức giận, hắn không quan tâm tới hai người bên cạnh đang mắt chữ a mồm chữ o trước sự xuất hiện này mà chỉ lo lắng tiến nhanh về phía trước, thoạt rồi khẽ cúi người, đưa tay về phía cô.
Tố Thanh Thanh trước sau vẫn chưa hết ngỡ ngàng, cảm xúc thật khó nói lên lời. Vừa rồi cô còn chắc chắn rằng bản thân sẽ không gặp lại Cố Nguỵ nữa, vậy mà bây giờ lại đụng độ với hắn trong tình cảnh này. Hiện giờ cô chẳng khác nào là một người đang bị đuối nước, mà trước trước mặt lúc này là một chiếc phao cứu sinh. Cô không muốn bị chìm xuống vực sâu, vậy nên chỉ còn cách với lấy chiếc phao trước khi bản thân kiệt sức.
Tố Thanh Thanh đưa tay lên, theo lực đỡ của hắn mà đứng dậy.
Cố Nguỵ hơi cúi xuống, phủi đi những lớp bụi bám trên quần áo của cô, thoạt rồi đưa tay lên, vuốt lại tóc mái tóc có chút rối của Tố Thanh Thanh một cách vô cùng tự nhiên:
“Tại sao lại để bản thân bị ngã như thế?” Cố Nguỵ cầm tay cô, đáy mắt ánh lên một tia ẩn ý khó nhận ra: “Em xem, lòng bàn tay xước hết rồi này.” Nói thản nhiên hôn xuống nơi có vết xước.
“Hai người…hai người đang làm trò gì vậy?” Hạ Tuyết hét lên, tay chỉ chỉ về phía cô và hắn, ngay sau đó liền điều chỉnh lại âm lượng, khoé miệng cong lên, giọng điệu nghe thật mỉa mai: “Anh là....chả lẽ là 'tiểu bao đệ’ của chị Thanh hả...ôi em bội phục chị đó nha, thật không ngờ chỉ mới một đêm…chị đã có thể lợi hại tới như vậy?”
“Tiểu bao đệ?” Khoé môi Cố Nguỵ khẽ cong lên, thích thú nhìn sang người con gái đang trừng mắt đầy tức giận trước câu nói kia, nửa đùa nửa nói:
“Được ‘bao’ bởi cô ấy, có lẽ là phúc hạnh của cả đời tôi rồi.”
“Anh là Cố Nguỵ?” Phải mãi một lúc lâu, Sở Đông Quân mới kinh ngạc lên tiếng.
Đến cả cô cũng không thể tin, bản thân sẽ gặp lại hắn, huống hồ là anh.
“Tôi không nghĩ bản thân lại thay đổi nhiều tới mức khiến người khác khó nhận ra tới vậy. À, kể ra cũng đúng thôi vì lần đâu cũng như lần cuối tôi gặp anh…hình như đã là chuyện của 7 năm trước nhỉ?” Cố Nguỵ nhàn nhạt lên tiếng, thoạt rồi đưa tay về phía Sở Đông Quân lịch sự cười nhẹ: “Xem ra anh đã vất vả rồi!”
“Tố Thanh Thanh, em đừng có nói với tôi là vì hắn trở về mà em muốn ly hôn với tôi?” Sở Đông Quân tức giận hất lấy tay của Cố Nguỵ ra, gằn lên từng chữ: “Tôi sẽ không để chuyện đó xảy đâu!”
Tố Thanh Thanh mím chặt môi, cô nhìn anh, rồi lại nhìn người con gái bên cạnh anh, trong lòng chỉ biết cười khổ. Anh và cô ta qua lại công khai trước mặt cô, vậy mà bây giờ lại lấy tư cách của một người chồng ra để cảnh báo cô?
Mọi chuyện không phải đã quá rõ rồi sao?
“Tôi muộn giờ làm rồi, mình đi thôi!” Tố Thanh Thanh không nhìn Sở Đông Quân mà quay ra nói với Cố Nguỵ.
“Vậy xin phép, chúng tôi không làm phiền nữa.” Cố Nguỵ cười cười nói.
Ngay khi cô và hắn đi qua hai người họ, Cố Nguỵ đột nhiên dừng lại. Hắn lạnh lùng nhìn Sở Đông Quân, ngữ điệu cảnh báo: “Tốt nhất nên buộc chặt người phụ nữ õng ẹo của mình lại, đừng để cô ta chạy lung tung rồi động tới người của tôi, cái kết sẽ không đẹp đâu!”
Tố Thanh Thanh bị câu nói của hắn làm cho giật mình, cô khẽ đưa mắt nhìn sang hắn, người đàn ông này rõ ràng giây trước còn cợt nhả cười đùa, vậy mà ngay giây sau, hắn lại như biến hoàn toàn thành người khác. Không chỉ ngữ điệu lạnh lẽo thấu xương mà đến cả sắc mặt cũng trở lên u ám đến đáng sợ.