Sau khi chơi với các con xong, Tố Thanh Thanh theo Dì Giang chuẩn bị bữa tối.
Ban đầu Giang Châu một mực từ chối, nói nếu cô cảm thấy chán thì cứ đứng cạnh xem bà làm là được, không cần làm gì cả, nhưng do Tố Thanh Thanh năn nỉ quá, cuối cùng bà đành miễn cưỡng để cô phụ nhặt rau.
“Thanh, đồ đạc của con ta đã sắp xếp gọn gàng ở trên tầng ba”
“Vâng ạ” Tố Thanh Thanh đáp ngắn gọn. Thoạt rồi tiếp tục công việc phụ tá của mình.
Biệc thự của hắn có tổng cộng có ba tầng. Tầng một là phòng khách, bếp và bàn ăn. Để tiện cho công việc, phòng của Dì Giang cũng nằm tại đó. Tầng hai có ba phòng, Zi và Bo còn nhỏ nên cả hai chị em ở chung một phòng, bên cạnh còn một phòng chơi chung của hai chị em. Lên đến tầng ba là ban công lớn, trồng rất nhiều hoa, còn có hai phòng ngủ đối diện nhau và một thư phòng. Phía sau biệc thự còn có bể bơi…. Để tham quan hết, có lẽ Tố Thanh Thanh sẽ mất đến cả ngày.
Suy đi nghĩ lại, Thanh Thanh thật không ngờ bản thân cô lúc trước đã từng đến đây và bỏ qua vẻ đẹp sang trọng của nó.
Sau khi cơm tối được dọn ra xong, hắn bế hai nhóc xuống bàn ăn. Hai thiên thần rất nhanh đã ngồi ngay ngắn tại vị ví.
Hắn ngồi đối diện cô và các con. Dì Giang trước giờ luôn theo quy tắc ăn sau nên trên bàn chỉ có bốn người.
Không khí buổi ăn rất vui vẻ, tiếng cười đùa của tụi nhỏ cộng thêm sức nhây của Cố Nguỵ khiến Tố Thanh Thanh không nhịn nổi mà bật cười. Cô tự hỏi hắn có khiếu hài hước này từ bao giờ.
Sau khi ăn xong, cô thu dọn bát đũa, sau đó đem ra bồn rửa.
“Để đó cho Dì.” Giang Châu từ ngoài đi vào, thấy cô đang rửa bát thì vội lên tiếng.
“Dì à, có một chút bát đũa, con…”
Chưa để cô nói hết, Dì Giang đã kéo cô sang một bên, nghiêm khắc nói: “Không nhưng nhị gì hết, con lên phòng tắm rửa đi, còn lại để cho Dì, Dì thấy sức khoẻ con cần tĩnh dưỡng nhiều hơn.”
Dì Giang nói vậy, Tố Thanh Thanh đành cảm ơn Dì, sau đó đi lên trên.
Tố Thanh Thanh dự định sẽ vào phòng hai con trước, rồi mới về phòng của mình. Lúc lên đến tầng hai, cô thấy cửa phòng hé mở. Hình ảnh hắn nằm giữa Zi và Bo, tay cầm quyển truyện cổ tích đập vào mắt cô.
Hắn say sưa ngồi đọc cho hai nhóc nghe, thỉnh thoảng hắn còn trêu Bo khiến bé con cười giòn tan.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Tố Thanh Thanh dâng lên một cảm giác khó tả. Hắn dịu dàng như vậy, yêu thương các con như vậy….
Cô đóng nhẹ cửa lại, sau đó đi lên phòng.
Màn đêm hôm nay đẹp đến lạ thường. Ánh trăng sáng chiếu qua cửa kính ban công, hài hoà quyện cùng màu đen hành lang lờ mờ, len qua khẽ hở rơi xuống nền đá, điểm lên đó là những vệt ánh sáng dài.
Đến cả không khí cũng mang theo đủ sắc hương hoa.
Cô mở cánh cửa kính dày, đi tới ban công.
Trăng hôm nay rất to và tròn, kiêu hãnh giữa bầu trời đêm rộng lớn. Không còn bị cản bởi tấm kính dày, ở đây Tố Thanh Thanh có thể thấy rõ vẻ đẹp của màn đêm. Nhìn những bông hoa đang nở rộ, được tắm mình vào ánh trăng khiến cô không khỏi thốt lên một tiếng.
Có một số người, chỉ mới gặp qua vài lần, cũng sẽ biết rằng mình không có cách nào quên được. Có một vài chuyện, chỉ trôi qua rất nhanh cũng có thể khắc sâu vào tâm can. Có một số nơi, dù mới đặt chân đến nhưng lại thân thuộc đến lạ thường.
Hít một ngụm khí trong lành, cô thu lại tầm nhìn, thoạt rồi đóng của lại sau đó đi vào trong.
Nhìn hai bên phòng, cô không khỏi cười khổ, lẽ ra lúc Dì Giang nói, cô nên hỏi xem phòng cô ở bên nào mới phải. Quan sát kĩ lưỡng một lúc cuối cùng coi mở phòng bên trái.
Căn phòng trống được bao phủ bởi bóng tối, nhưng đôi khi lại được chiếu sáng bởi ánh trăng lấp ló qua rèm cửa.
Tố Thanh Thanh an tâm thở dài một tiếng.
Nhưng chưa kịp vui mừng khi đã vào đúng phòng, thì cửa phòng tắm bất ngờ mở ra, đập ngay vào mắt cô là khuôn ngực vạm vỡ của Cố Nguỵ, nhìn thấy cảnh này, Tố Thanh Thanh không khỏi đỏ bừng mặt, vội quay lưng lại.
“Em…em tưởng đây là phòng em…” cô ấp úng giải thích.
“Sao lại tưởng, đây vốn dĩ là phòng em mà.” trên môi Cố Nguỵ là nụ cười cực kì vui vẻ. Giọng điệu mang thêm phần chọc ghẹo: “Không, là phòng của hai ta mới đúng!”
Cái gì mà phòng hai ta?
Hắn đi đến gần cô, tiện tay kéo cô lại đối diện với hắn.
Tố Thanh Thanh vội cúi mặt xuống, cái tên này không biết ngại sao?
“Em xem, đâu phải chưa từng nhìn thấy?”
“Anh…” cô trừng mắt lên nhìn hắn, căng thẳng phủ nhận. “Chưa từng thấy!” Cô nhấn mạnh, hận không thể đập đầu xuống đất.
Cái tên này, có phải muốn bức cô chết vì xấu hổ mới hả dạ không?
“Thật là chưa từng thấy?” Cố Nguỵ không bỏ qua, hắn cong môi, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ trước mặt, kéo cô sát lại vào người mình: “Nếu quên….vậy anh sẽ khiến em nhớ lại.”
“Anh….vô sỉ!” Tố Thanh Thanh thẹn đến nóng bừng, vội đẩy hắn ra, sau đó đi nhanh về hướng cửa.
Cánh cửa đang hé, trong tích tắc bị chốt lại ngay trước mặt cô.
“Cố Nguỵ…anh bỏ tay ra.” nhìn cánh tay hắn đang giữ chốt cửa, cô tức nghẹn, nói.
Cố Nguỵ khẽ mỉm cười, không những không để ý đến câu nói của cô mà ngược lại còn bước lại gần cô hơn.
“Anh muốn gì?” Tố Thanh Thanh vô thức lùi lại mấy bước. Thấy Cố Nguỵ ngày càng tiến gần, cô hoảng sợ xua tay: “Anh đi ra, đi ra mau!”
“Nếu như anh nói không thì sao?”
Khoảng cách giữa hai người được rút ngắn khiến Tố Thanh Thanh không có đường lui. Khi lưng cô chạm vào cánh cửa, hắn thuận thế vây cô lại trong vòng tay của hắn. Ánh mắt ung dung của hắn hoàn toàn đối lập với ánh mắt hoảng hốt của cô.
“Anh tưởng mối quan hệ của chúng đã khác trước rồi….hoá ra là anh hiểu lầm.” Cố Nguỵ bày ra vẻ mặt có chút tiếc nuối, khe khẽ lắc đầu. Sau đó hắn cúi xuống vành tai cô, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
“Khác….khác gì?”
Cơ thể Tố Thanh Thanh chợt rùng mình trước hành động bất ngờ của hắn, cô lắp bắp, hai má nóng ran, vội vã chuyển tầm nhìn ra hướng khác để tránh ánh mắt của hắn.
Cố Nguỵ không buông tha, hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt vốn đang chấn động của cô. Hơi nước vẫn còn đọng trên đôi mi của hắn, sống mũi cao tinh tế, hoàn hảo cùng với đường cong nơi khoé miệng, kết hợp với mái tóc đen nhánh, quả thực hắn đẹp đến mê người.
Tố Thanh Thanh không thể phủ nhận điều đó!
Bàn tay của Cố Nguỵ lại bắt đầu mất kiểm soát, trượt xuống trước ngực cô.
“Không… Cố Nguỵ…!” Tố Thanh Thanh sợ hãi hét lên.
Cố Nguỵ cười khan một tiếng, hắn cố định tay cô trên đỉnh đầu, khiến cô nhất thời không thể cử động được.
“Thanh…” Cố Nguỵ khẽ thì thầm bên tai cô. Từng ngón tay nóng rực rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa, hòa với tâm tư không ngừng cuộn trào như dòng nước xiết, dọc theo vòng eo của cô mà luồn vào trong, chậm rãi hướng lên.
“Đừng…!” Tố Thanh Thanh cố tránh hành động của hắn, dường như kết quả lại ngược với mong muốn, nên thân thể của cô vô tình càng sát lại gần hắn hơn.
Cố Nguỵ khẽ cười, đôi môi nóng bỏng dọc theo cằm của cô nhẹ nhàng hôn xuống. Đầu của hắn di chuyển càng ngày càng thấp. “Tiểu Thanh, đồ của em anh mang hết sang đây rồi, không phải ngủ ở đây sẽ đầy đủ hơn sao?” Nói xong, hắn liền cúi đầu, nhanh chóng mở miệng cắn nhẹ xuống cổ cô.
“A…” Tố Thanh Thanh giật mình thốt lên.
Cố Nguỵ lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sớm trở nên nghiêm túc. Hắn buông hai bàn tay cô ra, không đợi cho cô kịp có phản ứng liền trực tiếp đè sát cô lên cửa, nhấn mạnh từng lời:
“Tố Thanh Thanh, anh yêu em. Câu nói này của anh chưa bao thay đổi! Dù là 7 năm trước hay hiện tại, thận chí là khi anh chết đi.”
Lời của Cố Nguỵ khiến cô không khỏi rung động, tim cũng đập nhanh hơn như thể muốn phá lồng ngực mà nhảy ra ngoài.
“Em không cảm nhận được sao?” Cố Nguỵ khẽ mỉm cười, đôi mắt cũng tràn đầy tình yêu thương nhìn cô.
“Cố Nguỵ…. Mai rồi nói chuyện được không? Giờ em muốn về phòng…”
“Không phải anh đã nói rồi sao, phòng của em đây?”
“Vậy anh về phòng mình đi…em muốn đi tắm, không muốn ở đây nói chuyện với anh”
“Chỉ không tắm một hôm thôi mà?” Hắn cười một tiếng: “Nhưng anh muốn nói chuyện với em, đây là phòng của chúng ta, sao lại đuổi anh?”
Trái tim cô lúc này như chực nhảy ra khỏi cổ.