Màn đêm vẫn luôn mang theo sự lãng mạn đa tình, nhất là khi người đàn ông đã không cách nào kìm lòng mà đặt nụ hôn triền miên lên môi người phụ nữ. Khoảnh khắc đó cảm giác như đất trời giao hòa làm một, vạn vật xung quanh dường như cũng biến mất chỉ còn lại đôi nam nữ thâm tình.
Nụ hôn từ dịu dàng nhanh chóng chuyển thành triền miên. Nụ hôn của hắn khiến Tố Thanh Thanh có thể cảm nhận được sự dịu dàng, khiến cô không có cách nào trốn khỏi. Phần lưỡi của hắn cũng cực kỳ linh hoạt, lúc mạnh mẽ, lúc nhẹ nhàng, tốc độ được kiểm soát cực kỳ tốt. Hô hấp của Cố Nguỵ cũng bắt đầu trở nên rối loạn, một bàn tay to vươn ra giữ lấy phần gáy cô khiến cho phần lưỡi bá đạo của hắn càng xâm nhập điên cuồng triền miên hơn, khiến hô hấp của cô càng lúc càng khó khăn.
“Uhm…” thân thể Tố Thanh Thanh khẽ run lên. Cô không hiểu tại sao lại như thế này, cô cố giữ lại chút ý trí còn sót lại vô lực đẩy hắn ra:
“Không thể…”
“Không thể cái gì?” Hắn nhẹ nhàng tỳ trán của mình vào trán cô, dịu dàng cất tiếng hỏi.
Tố Thanh Thanh kiên định đẩy hắn ra, nhưng lại bị âm thanh dịu dàng kia mê hoặc. Hô hấp có chút rối loạn, ngay cả ánh mắt cũng trở lên mơ hồ.
“Em…không thể ngủ ở đây!”
“Tại sao lại không, anh đâu làm gì em!”
“Cố Nguỵ, anh để tay như vậy, lại nói không làm gì?” Tố Thanh Thanh uất ức nhìn hắn, cái tay của hắn không phải đang luồn qua sau áo của cô sao? Như thế nào mới gọi là làm gì đây?
“Thanh….chỉ gọi tên anh thôi được không? Anh không thích nghe em gọi như thế kia.” thanh âm thâm trầm phát ra từ giọng nói của hắn vang lên bên tai cô.
Tâm tình của Tố Thanh Thanh càng lúc càng loạn, “Nguỵ…” âm thanh này vô thức bật ra khỏi miệng khiến cô không khỏi giật mình sửng sốt.
Tố Thanh Thanh, mày điên rồi, tại sao lại nghe theo lời của hắn.
“Thanh, em gọi anh như vậy….thật sự nghe rất mê người, anh rất thích!”
Bàn tay nóng rực của Cố Nguỵ lại nâng cằm cô lên, hắn đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt trên môi cô. Dưới nụ hôn cuồng nhiệt vừa rồi của hắn, dù không nhìn thấy, nhưng Tố Thanh Thanh có thể cảm nhận được hai má cô đang đỏ. Cố Nguỵ cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Nếu như nụ hôn lúc trước dịu dàng hệt như dòng nước hiền hoà thì nụ hôn lần này lại mạnh mẽ như cơn lốc lớn, khiến cho Tố Thanh Thanh có chút khiếp sợ không chịu nổi. Hai chân vừa mềm nhũn ra lại bị Cố Nguỵ trực tiếp bế bổng lên khiến cô có cảm giác như mình đang chìm vào giữa đại dương bao la, chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ hắn mới khiến bản thân không chìm trong làn nước.
Tố Thanh Thanh cảm thấy như trời đất khẽ rung chuyển, hô hấp cũng bị hơi thở đàn ông mạnh mẽ lấp đầy.
Mãi cho đến khi nụ hôn kết thúc Tố Thanh Thanh mới nhận ra bản thân bị hắn bế đến chiếc giường rộng lớn.
Trái tim cô không khỏi đập loạn lên
Làn môi của hắn tỉ mỉ hôn lên gương mặt cô, hôn lên cằm, lên cổ cô rồi lưu luyến hôn lên phần xương quai xanh. Một lát sau, làn môi nóng bỏng của hắn lại dời đến phần ngực đang phập phồng kia, cách lớp vật liệu may mặc mỏng manh, chuẩn xác ngậm lấy nụ anh đào mềm mại nơi đó…
“A….” Hành động bất ngờ của Cố Nguỵ khiến Tố Thanh Thanh giật mình hét lên. Một cảm giác tê dại mãnh liệt hệt như dòng điện cực mạnh nhanh chóng đánh thẳng vào đại não, khiến cô có cảm giác chết lặng chỉ trong nháy mắt. Thân thể cô vô thức cong lên, mười đầu ngón tay vô lực lùa vào trong mái tóc hắn như muốn chống đỡ làn môi cuồng dã của của hắn đang không ngừng làm loạn trên ngực cô và khơi lên những cảm giác khó nói nên lời.
“Thanh….” Hắn khẽ ngẩng đầu lên, tiếng thở dốc cùng hô hấp của hắn càng lúc càng nặng nề, bàn tay cũng mang theo một luồng nhiệt năng cực lớn, thậm chí trong mắt hắn cũng bắt đầu phát ra ngọn lửa si mê cuồng dại.
“Anh muốn em…Thanh” Giọng nói của Cố Nguỵ đã trở nên thô cát, mang theo một sự kiên định cực độ, giống như một lời thông báo nhưng cũng giống như một loại mệnh lệnh vô hình.
Lời nói của hắn khiến người phụ nữ tỉnh táo lại đôi chút, một mực lắc đầu.
Hai tay Tố Thanh Thanh tự vệ mà đặt ngay trước ngực. Cho dù cô đã ly hôn, hay mối quan hệ hiện tại giữa cô và hắn đang rất tốt đi chăng nữa cũng không thể như thế này được. Không phải vì cô không thích hắn, cũng không phải vì cô không cảm nhận được tình yêu của hắn dành cho cô….mà vì cô sợ, một nỗi sợ khiến cô không cách nào có thể đặt tên cho nó.
Sự sợ hãi của cô cơ hồ viết rõ ràng trên gương mặt khiến khoé môi Cố Nguỵ không khỏi cong lên lộ rõ nụ cười nhẹ. Bàn tay to của hắn lại lần nữa vươn ra, áp vào một bên má của cô, mang theo nguồn nhiệt nóng hổi cùng hơi thở đầy nam tính giao hoà cùng mùi hương bạc hà thanh nhã.
“Em sợ anh?” Giọng nói của Cố Nguỵ lúc này cực kỳ dịu dàng, dường như hắn đang tận lực đè nén cảm xúc của bản thân mình.
Tố Thanh Thanh không chút do dự gật đầu.
Hắn cúi đầu, tiếng cười trầm khàn từ trên môi bật ra.
Hắn ôm chặt lấy cô, cười khẽ, xoay người lại rồi ghì cô vào trong ngực, khẽ hít một hơi thật sâu như muốn đem khát vọng của bản thân hoàn toàn áp xuống.
Hành động của hắn khiến cô không khỏi bất ngờ. Là cô đang mơ sao? Hay hắn còn bày trò muốn trêu chọc cô? Hắn không nói gì, nhưng…hắn ôm quá chặt rồi. Tố Thanh Thanh ngọ nguậy, muốn nới lỏng một chút.
“Đừng động! Để cho anh ôm em như vậy đi. Em có biết anh rất muốn, rất muốn em tới nhường nào hay không?” Hắn cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
Tố Thanh Thanh im lặng, cắn chặt môi, đến thở cũng không dám thở mạnh, cô biết nếu lúc này mà nói gì đó thì rất có thể hắn sẽ không nhường nhịn cô như bây giờ.
Cố Nguỵ khẽ nở nụ cười mê người, đem người hắn yêu ôm thật chặt.