“Thanh…” Dưới ánh đèn màu từ màn hình vô tuyến, đáy mắt Cố Nguỵ sớm đã không còn tỉnh táo, hơi thở hắn phả sau tai cô, pha lẫn mùi rượu, gấp gáp và nóng bỏng. Ngón tay mát lạnh mơn trớn trên đùi cô, tới giữa hai chân cô…
Tố Thanh Thanh luống cuống, vội vàng giữ bàn tay to lớn của hắn.
Ngữ khí và cử chỉ của hắn hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh và kiềm chế: “… Em sợ điều gì? Sẽ không ai vào đây.”
Rượu quả thật là quá kỳ diệu, nhất là với Tố Thanh Thanh trong lúc này. Dưới những lần đụng chạm của hắn, cả người cô gần như tê dại. Cô ngã vào lòng hắn, lý trí lúc này cũng sớm bị những lời nói kia dìm xuống.
Ngón tay cô vô thức vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Cố Nguỵ như ngầm đồng ý.
Khoé miệng hắn cong lên, thoạt rồi nhanh chóng ôm ngang thắt lưng cô rồi bế lên, tiến đến ghế sofa rồi để tôi xuống. Không đợi Tố Thanh Thanh ngồi ấm chỗ, hắn đã kéo áo ngực không dây của cô xuống dưới bụng mà không tốn chút sức lực nào. Sau đó, dùng sức kéo chiếc quần lót của cô xuống đầu gối.
Khi bộ váy ngắn bó sát không thể che đậy được nữa, hắn lại xoay đầu gối của cô ra, để hai đùi cô mở rộng…
Dưới ánh sáng phản qua từ màn hình, Cố Nguỵ vén mớ tóc dài xõa trước ngực cô, nhìn cô chăm chú, không khỏi thốt lên một câu tán thưởng. “Thanh, em rất đẹp!”
Tố Thanh Thanh ngại đến đỏ mặt, tim đập loạn lên như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhịp thở dồn dập nhìn cảnh tượng đang diễn ra. Lúc này hắn nhanh chóng tháo thắt lưng, kéo khóa quần. Sau đó cởi cúc áo, ngồi bên cạnh cô.
“Thanh….ngồi lên người anh.” Cố Nguỵ kéo tay cô, cất giọng trầm khàn ra lệnh.
Tố Thanh Thanh im lặng, một lúc sau, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cả người cô lảo đảo ngồi quỳ trên người hắn. Nơi bí ẩn giữa hai đùi không có gì ngăn cản cọ xát bộ phận đã cương cứng của Cố Nguỵ, kích thích một cảm giác trống rỗng khó tả…
Cố Nguỵ để tay ra sau gáy cô, phủ nụ hôn mãnh liệt xuống môi cô. Đầu óc Tố Thanh Thanh sớm đã không còn nghĩ được gì nữa, theo trái tim mà đáp lại nụ hôn mãnh liệt ấy… Một cảm giác ngọt ngào từ cánh môi lan rộng…. Nụ hôn mỗi lúc một nóng bỏng hơn, từ sâu trong cổ họng Cố Nguỵ, Tố Thanh Thanh có thể nghe rõ tiếng ‘gừ’ nhẹ của hắn…
Lần này không có ai làm phiền. Cố Nguỵ đỡ thắt lưng của cô, cơ thể ngập tràn ham muốn của hắn tiến sâu vào người cô không chút cản trở.
Nỗi đau đớn pha lẫn hưng phấn khiến Tố Thanh Thanh bất giác lấy lại được chút lý trí: “Cố Nguỵ….chúng ta không thể như thế này được.”
“Thanh…đến bước này em còn muốn dừng lại sao?” Hắn gục xuống vai cô, cất giọng khàn khàn. “Cho dù em có khóc lóc cầu xin, anh cũng không thể dừng lại.”
Môi hắn phủ xuống, mơn chớn từ cần cổ của cô xuống đến vai….
Giờ khắc này lý trí cũng không còn tác dụng nữa, một cảm giác vô cùng thỏa mãn lan tỏa đến nơi sâu nhất, khiến Tố Thanh Thanh bất giác nhấc cao người. Nụ hoa nhạy cảm trên ngực lướt qua môi hắn. Sự kích thích khác thường khiến đầu óc cô hỗn loạn.
Cố Nguỵ ngậm lấy nụ hoa mềm mại, sau đó nhẹ nhàng cắn mút.
“Không…” Tố Thanh Thanh chưa từng trải qua cảm giác bị cơn khoái cảm nhấn chìm tất cả như vậy. Cơ thể căng lên đến mức sắp không chịu nổi, cô muốn giạng hai chân để giảm bớt cảm giác trướng và đau nhưng chiếc quần lót vẫn nằm ở đầu gối khiến cô không thể mở rộng hai chân, không thể vùng vẫy, đành để mặc sự xâm chiếm liên tục của hắn…
Tiếng cười nói ở phòng đối diện ngày càng vang dội, trên hành lang vẫn có người qua lại. Tố Thanh Thanh còn nghe thấy tiếng của đám người Kỳ Diêm hỏi nhân viên phục vụ.
“Anh kia, có thấy Cố Tổng đâu không?”
Nhân viên phục vụ vội lên tiếng: “Dạ không…tôi không biết!”
“Lạ nhỉ….thôi, chúng ta vào uống tiếp…tỵ xử cậu ta sau!”
Tuy giọng đậm chất của người say nhưng Tố Thanh Thanh vẫn có thể nghe ra, đó là Trác Ninh.
Kỳ Diêm: “Anh đứng đây làm gì?”
"Bên trong… có người ạ.” Nhân viên phục vụ ấp úng đáp.
“Có người?” Giọng nói nhàn nhạt của Kỳ Diêm vang lên.
Tố Thanh Thanh hơi hốt hoảng, giãy giụa định né tránh nhưng Cố Nguỵ dường như chẳng để tâm đến phiền não của cô, hắn cố định cô một chỗ, động tác càng kịch liệt. Mỗi cú nhấn của hắn đều vào nơi sâu nhất, kích thích điểm nào đó càng khó chịu đựng.
Nỗi căng thẳng trong lòng và cơ thể bị kích thích khiến cô lập tức bị nhấn chìm bởi một đợt sóng khoái lạc. Biết rõ bên ngoài có người nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được tiếng rên rỉ.
Ở bên ngoài, Trác Ninh chán nản trách móc Kỳ Diêm: “Cậu vô duyên quá rồi đó….Đang yên lôi tôi ra ngoài này tìm Cố Nguỵ….tôi nhũn cả chân rồi….”
Sau một lúc, tiếng nói chuyện nhỏ dần, rồi biến mất.
“Không… không được… Đừng… sâu quá… ahh… ahhh…". Cao trào đến như thác lũ khiến Tố Thanh Thanh quên cả e dè. Cô bám vào vai hắn, ra sức phối hợp với động tác kịch liệt của hắn trong tiếng thở hổn hển và tiếng rên rỉ mờ ám.
Sau một đợt cao trào, cơ thể cô mềm nhũn trong lòng của Cố Nguỵ. Bên dưới vẫn chưa co rút hết, thần kinh nhạy cảm không dung nạp bất cứ sự tiếp xúc nào. Nhưng hắn không chịu dừng lại, hắn đặt cô nằm xuống sofa, nhấc cao hai chân cô rồi lại đâm mạnh vào.
“Anh… Em… Không được… Chậm….Chậm lại đi…”
Cố Nguỵ kìm chế nhìn người con gái đang không ngừng khóc lóc dưới thân, khó khăn điều chỉnh tốc độ nhưng vẫn khiến cô khó có thể chịu đựng. Tố Thanh Thanh hét lên van nài nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự tiếp xúc của Cố Nguỵ, thậm chí còn khiến hắn tăng nhanh tiết tấu, cho đến khi lại một lần nữa đưa cô lên cao của khoái cảm…
“Thanh…” hắn vuốt ve mặt cô, đáy mắt là khao khát bị dục vọng nhấn chìm. Hắn thở hổn hển. “Thích không…. Nói em thích đi”
“Em…” Tố Thanh Thanh mơ hồ trả lời. “Thích…” Tốc độ mang sự hưng phấn và những cú đâm của hắn khiến cô không chịu nổi. Cô say sưa ôm chặt hắn.
“Nguỵ…”
Một lúc sau….
Căn phòng trở lại yên tĩnh. Cố Nguỵ lau mồ hôi trên trán cô, trầm khàn hỏi:
“Thanh, anh có làm em đau không?”
Tố Thanh Thanh mím chặt môi, ngại ngùng không thốt lên lời.
Khoé miệng hắn cong lên, đôi bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc cô.
“Chúng ta quay lại thôi.” Cố Nguỵ đỡ cô ngồi dậy, chỉnh lại trang phục cho cô rồi nhẹ nhàng nói.
—————-
Lúc cả hai quay lại phòng VIP, thời gian trôi qua khá lâu rồi, đám người Kỳ Diêm đã say mèn, mấy cô gái hát karaoke bằng giọng khản đặc. Thấy cô và hắn quay về, Kỳ Diêm nhìn đồng hồ. “Ôi, còn tưởng hai người ngủ quên ở đâu rồi cơ chứ?”
Cố Nguỵ vờ như không nghe thấy Kỳ Diêm nói, ôm cô ngồi xuống…
“Đừng…đừng nói là cậu chốn…không muốn uống rượu với tụi này?” Tề Trịnh đã say đến mức cầm lấy chai rượu rỗng đưa lên miệng, chỉ trỏ trách móc.
“Vừa rồi hơi say nên ra ngoài cho tỉnh táo.” Cố Nguỵ cười cười, thong thả rót một cốc nước cho cô uống.
“Bây giờ tỉnh chưa?” Tề Trịnh ngà ngà hỏi lại.
“Tỉnh nhiều rồi. Các cậu đang nói chuyện gì mà có vẻ sôi nổi thế?”
Kỳ Diêm tiếp lời: “Em đang kể cho mọi người nghe quá trình gặp ‘định mệnh’ của đời mình.”
“Cậu mà cũng nói được câu này sao, chán trêu hoa ghẹo bướm, giờ lại đổi khẩu vị à?” Cố Nguỵ không ngờ câu nói kia lại phát ra từ miệng của người vốn mệnh danh là ‘đào hoa’ như Kỳ Diêm.
Kỳ Diêm hận hực, một hơi uống cạn ly rượu vang đang cầm trên tay: “Cố Nguỵ, đừng làm em mất mặt trước chị dâu chứ….em là người vô cùng đàng hoàng!”
Câu nói ‘Đàng hoàng’ của Kỳ Diêm vừa bật ra, cả đám người cười vang lên, Cố Nguỵ đang uống cốc nước cũng bị câu nói đó làm cho sặc.
Dù mới quen biết, nhưng Tố Thanh Thanh đoán cậu ta là người tốt, chỉ là….nếu khiến Cố Nguỵ cười đến như vậy thì cô cũng không chắc nữa….
Sau đó, mọi người tiếp tục uống rượu, trò chuyện đến lúc tờ mờ sáng mới tan cuộc.