Nghe Tố Thanh Thanh nói vậy, Cố Nguỵ có chút bất ngờ bởi có lẽ đây chính là lần đầu tiên hắn thấy Tố Thanh Thanh nói như thế, khoé môi cong lên. Khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ thâm tình.
“Thanh….chúng ta hẹn hò đi.” Cố Nguỵ dụi dụi mũi mình vào mũi cô, nhỏ giọng thủ thỉ.
“Hẹn hò?” Tố Thanh Thanh có chút bất ngờ.
“Phải, chúng ta vẫn chưa có buổi hẹn hò nghiêm túc nào.” Cố Nguỵ nghiêm túc nói, ánh mắt mong chờ nhìn cô.
Trước những lời nói của hắn, Tố Thanh Thanh khẽ cười, thoạt rồi gật đầu.
Cố Nguỵ vui vẻ ôm chặt lấy cô.
“Anh tưởng em không đồng ý.” Giọng hắn có chút khàn, âm lượng không to nhưng đủ để cô nghe thấy.
Tố Thanh Thanh vòng tay ôm lấy hắn:
“Tại sao lại không?” Cô hỏi, hai tay giữ lấy khuôn mặt tuấn tú có chút đỏ kia, “Em đang nghĩ buổi hẹn hò sắp tới chúng ta sẽ đi đâu? Đi công viên, sở thú hay buổi ra mắt hoạt hình mới?”
Cố Nguỵ khẽ cau mày, giọng điệu hờn dỗi như một đứa trẻ “Không…anh muốn buổi hẹn hò chỉ có anh và em thôi.”
“Vậy còn Zi và Bo, anh không cho hai con đi cùng?”
“Chúng chơi với Dì Giang….”
Vừa nói hắn vừa cúi mặt xuống, ngón tay nghịch nghịch vạt áo cô.
Tố Thanh Thanh bật cười thành tiếng, lại giữ lấy khuôn mặt hắn để hắn không tránh đi:
“Đừng nói là anh đang tỵ với tụi nhỏ nhé…ha ha, được rồi, vậy chỉ có hai chũng ta đi thôi.”
Cố Nguỵ nghe vậy trên môi liền nở nụ cười thoả mãn, sau đó tự nhiên đẩy cô xuống ghế sofa, cả người đè nhẹ lên người cô. “Thanh, em cứ đáng yêu như thế, chỗ này…tự nhiên rất khó chịu.”
Tố Thanh Thanh không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn, ngây thơ hỏi.
“Hả? Anh khó chịu chỗ nào….”
Khoé môi hắn cong lên, thoạt rồi cúi xuống hôn cô, lời nói còn chưa kịp thoát ra hết đã bị nụ hôn của hắn nuốt lấy. Tố Thanh Thanh khẽ cười, đôi bàn tay thon dài nhẹ nhàng luồn qua tóc hắn, đáp lại nụ hôn mãnh liệt.
Khi cả hai ôm chặt lấy nhau, cơ hồ cô cảm nhận được vật giữa hai đùi hắn đã cứng lên từ lúc nào.
“Anh…ý anh là cái đó?” Bấy giờ Tố Thanh Thanh mới ý thức được lời nói vừa rồi của hắn, giọng cô có chút run, mắt không dám nhìn xuống.
Cố Nguỵ không nói gì, hơi thở nóng phả lên mặt cô. Một lúc sau mới lên tiếng: “Thanh, một lúc thôi…”
“Nhưng…đây là công ty…đợi về nhà được không?”
“Anh không nhịn được….chỗ đó như sắp nổ tung…”
Khuôn mặt Tố Thanh Thanh vì câu nói của hắn mà đỏ bừng, cô không dám nói gì nữa, đến cả nuốt nước bọt cũng khó khăn.
Cố Nguỵ lại một lần nữa cúi xuống, nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể đàn ông như thiêu đốt. Tố Thanh Thanh cơ hồ cảm giác tê dại từ trên ngực truyền tới khiến cánh tay, ngay cả hai chân cũng bị dòng điện kia làm cho run rẩy.
Khi Tố Thanh Thanh còn đang suy nghĩ nên nói gì để hắn dừng lại thì Cố Nguỵ đã không nhịn thêm được nữa, hắn nhanh tay cởi thắt lưng, kéo váy cô xuống, một cú nhấn người đâm mạnh vào.
“Nguỵ…” hai chân cô vô thức quấn chặt lấy eo Cố Nguỵ, động tác của hắn dường như nhanh hơn, hai tay không ngừng công kích đôi gò cao kia.
Tố Thanh Thanh mơ màng, chỉ có thể phối hợp theo từng động tác của hắn.
Khi khoái cảm lên đến đỉnh điểm, bên ngoài bỗng có tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa cùng với giọng nói của quản lý nhân sự: “Tôi mang tài liệu đến.”
Tố Thanh Thanh giật bắn mình, định đẩy Cố Nguỵ ra, nhưng còn chưa kịp di chuyển đã bị hắn thúc mạnh vào nơi sâu nhất, cả người cô run lên không ngừng, động tác của hắn lại càng nhanh hơn, Tố Thanh Thanh nhịn không được, ngay khi suýt rên thành tiếng cô liền cắn vào bả vai hắn.
Cố Nguỵ ‘hừ’ nhẹ một tiếng, sau đó cúi xuống liếm nhẹ tai cô, giọng nói mê hoặc đến chết người: “Anh không ngại để người khác nghe thấy đâu….”
Đầu óc Tố Thanh Thanh nhất thời trở nên mơ màng, cơ hồ không cách nào thoát ra khỏi cơn khoái lạc mà hắn mang đến.
“Chậm…nhanh quá…em không chịu nổi.” Tố Thanh Thanh khó khăn, nhỏ giọng cầm xin.
Đáy mắt Cố Nguỵ tràn ngập dục vọng nhìn cô âu yếm, đôi bàn tay to lớn ấn nhẹ xuống bụng cô, giọng khản đặc: “Đâm đến tận đây…nơi đó không phải đang siết chết anh sao?”
Tố Thanh Thanh thẹn đến mức không nói được gì nữa, cô mím chặt môi, cả người mềm nhũn chỉ biết quấn chặt lấy hắn, mặc cho hắn di chuyển.
Tiếng gõ cửa nhỏ dần rồi dừng hẳn. Có lẽ do không được người bên trong phản hồi nên quản lý đã rời đi.
Không biết sau bao lâu, khi hắn hoàn toàn giải phóng dục vọng trong cơ thể cô, hai đùi cô đã tê cứng đến không thể khép lại, cả người không ngừng run lên.
“Thanh…em không sao chứ?” Cố Nguỵ thấy vậy có chút lo lắng, hắn lấy giấy lau thành quả để lại giữa đùi cô.
“Chỗ này…hình như hơi sưng rồi.”
“Im miệng.” Tố Thanh Thanh hừ lạnh.
Cố Nguỵ mím chặt môi không dám nói thêm lời nào nữa. Lau xong liền chỉnh lại áo và váy cho cô.
“Đừng giận….anh không cố ý.”
“…” Tố Thanh Thanh im lặng đứng dậy, cơ hồ cảm nhận được cơn đau nhức nhẹ từ hạ thân.
“Em đi đâu đấy…không phải là chỗ đó đang đau sao?”
“Tôi đi uống nước!”
Nói xong Tố Thanh Thanh vịm tay vào tường rồi đi ra ngoài, trước khi ra còn không quên lườm hắn, sau đó đóng cửa một cái ‘Rầm’.
————
Ra khỏi phòng làm việc, Tố Thanh Thanh tự hỏi, ở độ tuổi sắp bước vào giai đoạn trung niên đó của Cố Nguỵ, rốt cuộc hắn ăn gì mà nhu cầu lại cao đến như vậy, hại tôi di chuyển cũng khó khăn…
Đi một lúc, cuối cùng Tố Thanh Thanh cũng đến được phòng trà của công ty, vừa mở cửa cô đã nghe thấy tiếng của Cẩn Mai:
“Mẹ khiếp, cậu bị điên thì làm ơn hãy đến bệnh viện điều trị giùm cái, tôi còn phải làm việc, không có thời gian rảnh mà ngồi đôi co với cậu….haha, mặc xác cậu, tôi nói rồi, cậu tìm được tôi lại đổi, đổi đến khi cậu không tìm được thì thôi.”
Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì mà khiến Cẩn Mai giận tím người, thoạt rồi hét lớn một câu: “….Im ngay!”
Dứt lời liền tắt ngay điện thoại, tháo sim bẻ làm đôi rồi ném vào thùng rác. Sau đó vừa quay ra thì liền thấy Tố Thanh Thanh.
Bốn mắt nhìn nhau, Tố Thanh Thanh cười ngượng, chỉ tay vào bình trà bên cạnh Cẩn Mai: “Tớ….tính đến uống chén trà.”
Vốn định hù Cẩn Mai, ai ngờ lại bị cô ấy doạ ngược lại.
Đây là lần đầu tiên Tố Thanh Thanh thấy cô ấy nghe điện thoại với tháo độ tức giận như vậy, hung dữ đến mức khiến cô không dám bước lên cũng chẳng dám lùi xuống.
Cẩn Mai thấy Tố Thanh Thanh đứng bất động ở cửa thì nhoẻn miệng cười, vừa rót trà vào chén vừa nói:
“Cậu đừng để ý, vừa rồi chỉ là một thằng nhãi khiến mình bực thôi.”
Tố Thanh Thanh nhận lấy chén trà, thắc mắc hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Cẩn Mai ngồi xuống ghế, bắt đầu kể: “Tuần trước mình đi công tác, xui xẻo bị đám côn đồ giật túi xách, đuổi kịp tụi nó thì bị chúng xô xát. Cũng may lúc đó có một cậu nhóc đi qua, cậu ta đánh đám côn đồ đó một trận tơi tả rồi đưa lại túi sách cho tớ.”
Kể đến đây, Cẩn Mai bất ngờ nắm lấy tay Tố Thanh Thanh, ánh mắt đang long lanh đột nhiên trở lên hùng hổ: “Để tỏ lòng biết ơn mình đã mời cậu nhóc đó ăn cơm…ai mà ngờ cái thằng nhóc đó là ác quỷ đội lốt thiên nhiên, đeo bám tớ dai dẳng không tha. Hại tớ có chỗ ở không dám về, ăn không ngon ngủ không yên.”
“Cậu báo cảnh sát chưa. Nhỡ là kẻ bám đuôi thì sao?”
Cẩn Mai vò đầu bứt tai, lên tiếng: “Báo rồi chứ, mà cái tên điên đó vào rồi lại ra y như cá cảnh ý. Mình thay số chục lần rồi, ngay cả khách sạn cũng ở tạm mấy rồi rồi đổi, vậy mà cái tên này như âm hôm bất tán, không biết làm sao mà cậu ta biết được số mới của mình…”
“Cẩn Mai, hay câu về nhà đi, nhà cậu bảo vệ nghiêm ngặt…tên đó nhất định không làm gì được đâu.” Tố Thanh Thanh lo lắng nói.
“Mãi mình mới ra ngoài ở được, giờ mà về khác gì chui vào hang cọp đâu. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, không được!”
“Đúng rồi…Cố Nguỵ có quen một cảnh sát, mình sẽ nhờ anh ấy, nhất định sẽ bắt được kẻ quấy rối kia.”
Nếu nhờ Cố Nguỵ nhất định hắn sẽ giúp. Cẩn Mai bị đeo bám như thế, trong lòng Tố Thanh Thanh bất an vô cùng.
Cẩn Mai cười tươi, hai mắt sáng lên: “Cậu nói thật chứ, sẽ giúp được đúng không?”
“Nhất định!” Tố Thanh Thanh khẳng định.
Cẩn Mai ôm lấy cô, oà lên: “Cậu đúng là bạn tốt nhất của tớ! Huhu”
Tố Thanh Thanh vỗ nhẹ vào lưng Cẩn Mai, an ủi nói:
“Vậy nên cậu phải ăn uống vào đấy, người ốm đi nhiều lắm.”
Cẩn Mai gật đầu lia lịa.
Cả hai trò chuyện một lúc rồi cũng tạm biệt nhau trở về phòng làm việc.