Phía sau vườn bệnh viện thi thoảng mới có một vài người lui tới, tuy mặt trời đã lặn dần về phía tây nhưng cái nắng vẫn còn khá gay gắt, phản chiếu hình ảnh hai cô gái ôm nhau khóc nức nở đổ dài xuống mặt đất.
Tố Thanh Thanh khóc rất lâu, Cẩn Mai bên cạnh khoé mắt cũng cay xè, chỉ biết xoa lấy lưng của cô bạn thân, ngầm an ủi.
Cô không nhớ bản thân đã khóc trong bao lâu, chỉ là khi bình tĩnh lại, đôi mắt đã sớm sưng đỏ.
Sau đó Cẩn Mai đưa cô ra bến xe. Hơn ai hết, Tố Thanh Thanh biết bản thân lúc này cần phải thật mạnh mẽ, bởi cho dù bây giờ trời đất có sập đi nữa thì bên cạnh cô vẫn còn hai nhóc thiên thần, các con chính là chỗ dựa tinh thần to lớn nhất của cô.
Trong lúc đợi xe tới, Cẩn Mai nhìn cô, thấy sắc mặt nhợt nhạt của Tố Thanh Thanh thì không khỏi lo lắng.
“Thanh này, mày đã đi rất lâu để được như bây giờ, mày cũng có hai nhóc nữa. Dù sao cũng cần phải giữ hạnh phúc gia đình.”
Tố Thanh Thanh buồn bã cười nhẹ. Giữ gìn như thế nào trong khi chồng cô đang muốn huỷ hoại nó?
Một mình cô la hét liệu có đủ không?
Tố Thanh Thanh thầm hít một sâu một hơi thật sâu, cố gắng che giấu những mất mát trong lòng.
“Yên tâm, dù sao tao cũng biết hiện giờ bản thân nên làm cái gì mà.”
Trong xe, tầm mắt của Tố Thanh Thanh lơ đãng mà nhìn ra bên ngoài, theo tốc độ chạy của xe, những cảnh vật nhanh chóng lướt qua, thời gian là một thứ vô cùng tàn nhẫn, nhưng chính nó lại giúp chúng ta biết mình cần trân trọng những gì mà bản thân đang có....
Thoáng cái đã hết một tuần, chiều đó Tố Thanh Thanh sắp xếp đồ đạc rồi dẫn hai nhóc con trở lại thành phố.
_________________
Vừa đi ra khỏi Gas Tố Thanh Thanh đã nhìn thấy Sở Đông Quân đang đi dần về phía này. Bo đã ngủ gật trên tay cô, cô con gái vừa nhìn thấy anh thì vui vẻ chạy ra đòi anh bế....
Một tuần không gặp, Sở Đông Quân dường như đã gầy hơn trước, cô tự hỏi liệu có phải vì cô gái kia?
Sở Đông Quân không phát hiện ra sự thay đổi trong ánh mắt của Tố Thanh Thanh, anh đi tới cạnh cô, khoé môi cong lên nụ cười ấm áp.
“Nhớ ba mẹ con quá cơ.”
Tố Thanh Thanh gượng cười, buông nhẹ một câu, thoạt nghe như đang lo lắng cho người chồng cả tuần không gặp. “Em thấy anh gầy hơn trước thì phải.”
“Ừ, tại dạo này thiếu hơi vợ nên anh gầy hẳn đi.” Sở Đông Khẽ cười, giọng nói theo ngữ điệu đầy trêu chọc.
Tố Thanh Thanh có chút ngây người nhìn anh, thái độ này của anh đối với cô so bữa cơm tối tuần trước là hoàn toàn khác nhau. Cô cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đến tối, trong khi Sở Đông Quân đang chơi cùng các con trong phòng của tụi nhỏ thì Tố Thanh Thanh về phòng mở máy tính ra. Trên thanh công cụ tìm kiếm là dòng chữ:
‘Cách để giữ chồng!’
Vô số trang web lần lượt hiện ra, Tố Thanh Thanh kéo xuống xem qua một lượt, thoạt rồi nhấp chuột vào trang có lượt view cao nhất.
Mở đầu là dòng chữ được in nghiêng bắt mắt:
*‘**Các bạn đang gặp trục trặc trong cuộc sống gia đình? Vậy thì yên tâm, bạn đang tìm đúng địa chỉ rồi đó! Đây chính là nơi hội chị em chúng ta cùng nhau bàn luận, nhằm đưa ra một vài bí quyết giúp các chị em nâng cao bản thân hơn, khiến các cánh mày râu không thể ra ngoài ăn ‘Phở’ được nữa!!’*
Tố Thanh Thanh lướt qua từng bài chia sẻ của mọi người. Càng đọc cô càng phát hiện ra rằng, ngoài cô ra thì ở ngoài kia còn có rất nhiều người gặp phải những tình trạng khó khăn khác nhau. Nào là hiến muộn mãi không thể có con; chồng mải đi kiếm tiền mà bỏ bê vợ; bạo lực gia đình…..
Qua một lúc, con chuột trên tay cô bất ngờ dừng lại, Tố Thanh Thanh giật mình nhìn bài chia sẻ của một người phụ nữ, nội dung cơ bản là như thế này:
‘Tôi phải làm sao đây mọi người ơi, chồng tôi ngoài mặt thì hết mực yêu thương vợ con, nhưng không ngờ sau lưng tôi anh ta có tình nhân bên ngoài. Hiện tại tôi chưa biết phải nên làm gì cả, tôi yêu anh ấy, các con cũng cần anh ấy….’
Cảm giác chột dạ không ngừng lan rộng khắp cơ thể, ngón tay thon dài của Tố Thanh Thanh khẽ run lên, cô mím chặt môi, click vào phần bình luận.
Mở đầu là một dòng chửi rủa chói mắt:
‘Mẹ nó, hai mặt một lời với anh ta đi! Tên khốn khiếp ấy xứng đáng bị đánh, thứ người than lam, có vợ rồi mà vẫn bê thân lết ra ngoài. Cho tôi xin địa chỉ của con hồ ly đó, tôi sẽ thuê người đánh con khốn ấy giúp bạn…’
Ngay sau phần bình luận nảy lửa này thì có thêm khá nhiều người hưởng ứng, đa số đều ủng hộ việc làm đó.
Tố Thanh Thanh nuốt nước bọt, cho dù cô thất vọng với Sở Đông Quân nhiều như thế nào thì cô cũng không thể chửi rủa anh, huống chi còn đánh đập người con gái đó.
Tuy nhiên dưới phần bình luận lại chia thành hai luồng ý khiến, ngoài những phần bình luận tiêu cực đó thì vẫn còn nhiều số đông đi theo hướng khác. Có thể nói là mềm dẻo hơn - Lạt mềm buộc chặt!
Một người khác cũng lên tiếng chia sẻ, trả lời cho phần bình luận của người phía trên:
‘Này bạn gì ơi, đôi khi bạo lực không phải là cách giải quyết đâu. Chủ tus nói chồng vẫn rất yêu thương vợ con, điều đó chứng tỏ vợ và các con vẫn chiếm một vị trí nhất định trong lòng. Đàn ông đôi khi thích tìm của lạ, nhưng nếu biết quay đầu, thì vẫn có thể cắn răng bỏ qua.’
‘Phải đó, tôi khá đồng tình!’ Một người khác bình luận.
‘Tôi trách anh chồng kia, nhưng đôi khi cũng chính bản thân chúng ta cũng phải biết cách gìn giữ hạnh phúc gia đình. Tôi mách nhỏ cho các bạn một vài bí quyết đây: Thứ nhất, đàn ông rất thích được bảo vệ, chúng ta cần phải biết cách nịnh chồng, như vậy trong mắt anh ta sẽ chỉ còn mình bạn. Thứ hai, bạn cần phải làm đẹp cho bản thân, không thể vì chồng con mà bỏ bê bản thân! Thứu ba, không kiểm soát, ghen vừa đủ và biết làm chồng ghen ngược lại. Thứ tư….thứ năm….’
Tố Thanh Thanh đọc một hồi, đầu óc sớm cũng trở nên choáng váng, nhưng dòng chữ in đỏ cuối cùng lại khiến mặt cô đỏ bừng lên:
‘Chuyện ấy…cũng rất quan trọng!’
Đúng lúc này Sở Đông Quân từ ngoài đi vào, Tố Thanh Thanh bị doạ, vội vàng gập máy tính lại.
“Vợ làm gì mà lén lút vậy?” Thấy cô nhất thời trở nên luống cuống, Sở Đông Quân không nhịn được mà trêu cô.
“Không có.” Tố Thanh Thanh đáp, thoạt rồi thấy anh chuẩn bị đi tắm thì cô mở tủ, chuẩn bị sẵn đồ cho anh.