Bức Màn Hôn Nhân

Chương 50:




Ngày hôm đó, hắn có hẹn với một vài khách hàng ở phòng Vip tại một Hộp Đêm. Sau khi kí hợp đồng xong, họ bắt đầu chuyên mục “chêu hoa ghẹo bướm”, hắn vốn không có hứng thú nên đã lấy đại một lý do rồi ra ngoài. Xuống tầng một, dưới này người đông như kiến, họ đang nhảy nhót theo tiếng nhạc, âm thanh sôi động phần nào át đi những suy nghĩ mông lung của hắn. Hắn đi đến một góc khuất, tựa người vào tường. Lúc này đám người đang lấp ló phía cửa sau hướng đối điện đã vô tình thu hút sự chú ý của hắn.
“Mật khẩu ngân hàng? Tao đếm đến ba, nếu không đám bạn mày tới số rồi!” Một tên đàn ông cao to, khoảng chừng 27-30 tuổi lên tiếng, hắn mặc chiếc áo phông màu trắng làm nổi bật lên nước da màu đồng. Khuôn mặt ưa nhìn nhưng vẫn không che nổi nét côn đồ.
Nhìn ba người bạn mặt mày đã sớm sưng đỏ, tím bầm của mình, Kỳ Diêm tức đến đỏ mặt, bản thân còn thì đang bị hai tên cao to ghìm chặt, hận không thể một cước đá chết hết bọn chúng.
“Không bỏ ra thì làm sao tao mở cho mày được?” Kỳ Diêm bức xúc gằn lên từng chữ.
“Thằng ôn con này, mạnh mồm mạnh miệng phết nhỉ, còn ngọ nguậy tao cho gãy xương.” một tên khác tiếp lời.
Cơ thể Kỳ Diêm bị ghìm mạnh xuống sàn, đau đến mức mặt tái lại.
“Hai đứa mày bỏ nó ra đi” Người đàn ông đưa điện thoại ra trước mặt của Kỳ Diêm thoạt rồi cảnh cáo: “Còn dở trò nữa thì mày chết chắc!”
Kỳ Diêm mím chặt môi, vừa nãy cậu ra ngoài nghe điện thoại, bố nói mới chuyển tiền vào thẻ, bảo cậu đừng tiêu tiền như cỏ nếu không sẽ để cậu tự sinh tự diệt ở Luân Đôn. Trong lúc than thở với đám bạn, cậu không biết rằng cuộc trò chuyện của mình đã bị mấy tên vừa thua bạc nghe được.
Một lúc sau đám bạn của cậu đi vệ sinh mãi không quay lại, cậu thấy lo nên ra ngoài tìm, không ngờ bị hai kẻ lạ mặt chặn lại. Thân thể vốn được học võ từ nhỏ lại gặp hai tên côn đồ có chút to xác này đối với Kỳ Diêm mà nói là chuyện nhỏ, đánh đấm một hồi cũng thấm mệt, nhìn hai tên đang ôm người lăn lộn dưới đất, Kỳ Diêm thoả mãn cười nhẹ.
Nhưng ngay khi cậu định quay người bỏ đi thì bị đá mạnh từ phía sau. Lực đánh bất ngờ khiến Kỳ Diêm không phòng bị mà ngã nhoài về phía trước.
“Còn đánh nữa là mấy đứa này không còn răng mà húp cháo đâu.” Vừa nói tên đó vừa túm lấy đám bạn của Kỳ Diêm đẩy về một góc, sau đó đi đến trước mặt Kỳ Diêm, thoạt rồi đá chân vào mấy tên đang nằm ôm người dưới đất. “Tụi mày đến một thằng ôn con cũng không đánh lại, aiza….đúng là thất vọng! Còn nằm đó, túm thằng nhóc này lại.”
Sau đó mới có cảnh cậu bị hai tên kia ghìm dưới đất.
Kỳ Diêm cầm lấy điện thoại, ánh mắt nhìn về ba người bạn người dính đầy máu, bị đánh đến mức miệng lắp bắp không ra tiếng. “Thả bạn tao ra trước, một mình tao ở lại là được rồi. Muốn có tiền? Tao sẽ cho hết!”
“Gin, mày tính thế nào? Thả tụi kia không, tiền cũng lấy hết từ người chúng rồi.” một tên nhìn người có nước ra màu đồng lên tiếng hỏi.
Kẻ được gọi là Gin nhếch miệng cười, nhìn Kỳ Diêm với vẻ mặt thích thú: “Mày nghĩ tao ngu à.” Sau đó đi về hướng đám bạn của Kỳ Diêm “Tụi mày bị nó đánh thế kia mà không biết thằng này thân thủ thuộc dạng khó chơi à?”
Thấy kẻ tên Gin kia định động thủ, Kỳ Diêm vội nói: “Điện thoại đây, tao mở xong rồi!”
Tên Gin nhoẻn miệng cười phá lên, đi về phía Kỳ Diêm, lúc này Kỳ Diêm nhanh mắt nhìn về đám bạn của mình, như hiểu ý, ba người họ cố kìm đau đớn, ôm người chạy vào bên trong.
“Chà, xem tụi bạn mày kìa, không phải là sợ chết chạy trước sao?” Gin chỉ ngón cái về phía cửa, cợt nhả nói. “Xem lại tình bạn như thái bình dương của mày đi, ha ha!”
“CÓ NGU MỚI Ở LẠI ĐỂ TỤI MÀY ĐÁNH!” Kỳ Diêm gằn lên từng chữ, sau đó bật người lên, dứt khoát cầm điện thoại trong tay đập thẳng xuống đầu của Gin, chiếc điện thoại phút chốc vỡ tan. Hắn ôm đầu, loạng choạng lùi lại, hét lớn.
Hai tên còn lại chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Kỳ Diêm hai cước đá ra xa.
Gin ôm đầu, thấy từ đầu chảy ra chút máu thì nổi điên lên, “Tụi mày đứng yên đấy, để một mình tao đánh nó!” dứt lời, hắn cầm lấy thanh gỗ ngay đó lao về phía Kỳ Diêm. “THẰNG OẮT CON!”
Tên này khác hai tên kia, động tác rất nhanh, dù võ của Kỳ Diêm có là đai đen đi nữa, nhưng với tốc độ áp sát này, Kỳ Diêm căn bản không phải đối thủ của hắn. Hơn nữa cậu chỉ là một cậu thiếu niên 18 tuổi.
Bị Kỳ Diêm đấm liên tiếp vào mặt, máu nóng trong người hắn nổi lên, hắn dùng lực, đập mạnh thanh gỗ xuống.
Kỳ Diêm đưa tay lên đỡ, không ngờ trên thanh gỗ có đinh, máy từ cánh tay không ngừng chảy ra, cậu rên lên đau đớn, hắn rút mạnh thanh gỗ ra, sau đó đơ cao lên.
“LẦN NÀY MÀY CHẾT CHẮC!” vừa định giáng một đòn vào đầu Kỳ Diêm thì tay hắn bị một lực giữ chặt lại, hắn quay ngoắt sang bên, nhìn người đang giữ tay mình hét lớn: “MẸ NÓ! MÀY LÀ THẰNG CHÓ NÀ…O….”
Chưa kịp nói hết câu Gin đã bị Cố Nguỵ đá văng ra, “Ngậm mồm lại, tao không muốn bẩn tay.” Cố Nguỵ lạnh lùng vứt xuống một câu, sau đó cởi áo khoác ngoài đưa cho Kỳ Diêm: “Cầm máu!”
Kỳ Diêm nhanh chóng nhận lấy chiếc áo vest màu đen, hai mắt mở to nhìn người con trai trước mặt. Dáng người anh cao lớn, khoảng m87, dù có là con trai nhưng cậu cũng phải công nhận rằng người này có ngũ quan phải nói là đẹp đến mê người. Thái độ hết sức bình tĩnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn ba tên côn đồ trước mặt khiến cả người Kỳ Diêm không rét mà run, cậu lấy áo quấn chặt vào miệng vết thương: “Anh…cẩn thận đấy!”
Cố Nguỵ quay lại nhìn cậu thiếu niên mặt mũi non choẹt, khoé môi nhếch lên. “Lo cho mình đi.”
Kỳ Diêm thẹn đến đỏ mặt, chỉ có thể lùi lại về phía sau, cả người cậu đau nhức, sau gáy cũng bắt đầu giật giật.
“TỤI MÀY ĐỨNG NGÂY RA ĐÓ LÀM GÌ…LÊN HẾT CHO TAO!”
Cố Nguỵ không nhanh không chậm, động tác dứt khoát né đòn của hai tên lao tới.
Trái với tình hình ở đây, bên trong âm nhạc vẫn sôi nổi, cơ hồ không hề nhận ra ngay lúc này ở cửa sau đang xảy ra cuộc ẩu đả.
Nhìn hai thằng đàn em bị cái tên không biết từ đâu chui ra đánh cho không đứng lên được, Gin tức đến hai mắt đỏ ngàu, hắn cầm thanh gỗ, lao nhanh vào Cố Nguỵ.
“DÁM ĐỘNG ĐẾN THẰNG GIN NÀY! MÀY ĐI CHẾT ĐI! ĐI CHẾT ĐI!”
Cố Nguỵ né thanh gỗ, dơ tay đấm vào mặt tên đó khiến miệng hắn bật máu, Cố Nguỵ gằn lên từng chữ: “Để tao nhắc lại, tao không muốn bẩn tay!”
Gin lần đầu bị một người sỉ nhục đến vậy, tuy là côn đồ nhưng hắn vẫn là một tên công tử nhà giàu. Lần này hắn xui đánh bạc quá tay thua hết tiền, gọi cho ông già thì bị chặn số. Đang không biết làm thế nào thì túm được con mồi ngon, ai mà ngờ lại khó nhuốt đến vậy, lại còn bị đánh tơi tả, bị kinh thường.
Gin như hoá điên lao vào đánh Cố Nguỵ.
Cái tên da màu đồng này vốn không phải là đối thủ của Cố Nguỵ, hắn bị Cố Nguỵ đá liên tiếp vào người, ăn đấm cũng không ít nhưng dù có đánh hắn đến đâu, cái tên này vẫn cứng đầu cầm gậy xông đến, Cố Nguỵ bị dính vài đòn, khoé miệng bị rách ra một ít.
Hai tên kia thấy đại ca của mình bị đánh tới mức sắp không trụ được thì cố bò dậy, đi đến đống bao đựng vỏ rượu rồi dứt khoát đổ ra, cả hai cầm lấy vỏ rượu lao về phía Cố Nguỵ.
Cố Nguỵ nhanh mắt, đấm thẳng vào mũi của Gin, tiếng xương gãy ‘rắc’ một tiếng khiến hắn hét lên đau đớn, vứt thanh gỗ xuống, hai tay ôm lấy mũi, máu chảy ướt đẫm.
Sau đó, một chân Cố Nguỵ đá một tên, một tay dơ lên đỡ đòn chai rượu đang đập xuống, mảnh vỡ thủy tinh cứa vào da, chiếc áo sơ mi màu trắng của Cố Nguỵ vì thế mà nhuộm đỏ một mảng lớn.
“ANH ƠI…CẨN THẬN!” Kỳ Diêm ở phía sau bất ngờ hét lên.
Cố Nguỵ chưa hiểu chuyện gì đã thấy cậu nhóc lao nhanh về phía mình.
Một con dao đâm mạnh vào vai của Kỳ Diêm, cậu nhếch miệng, hai mắt mờ mờ nhìn người con trai thần sắc hốt hoảng trước mặt “Bất cẩn…quá!”
Gin thấy mình tuy không đâm chết được cái tên bao đồng kia nhưng vẫn đâm được Kỳ Diêm thì vô cùng sảng khoái, hắt rút con dao ra. Máu theo đó mà bắn ra không ít.
Cố Nguỵ đỡ lấy cậu nhóc, tay giữ chặt miệng vết thương, nhìn vào vị trí vết đâm, nếu cậu bé này không chạy ra đỡ cho hắn thì con dao đã ghim thẳng vào tin hắn rồi. Cố Nguỵ tức giận, với lấy thanh gỗ vung mạnh lên. Chiếc đinh trên thanh gỗ cứa một đường sâu vào mặt của tên Gin, máu chảy đầy mặt.
Ngay sau đó cảnh sát ập vào, Cố Nguỵ ôm lấy cậu nhóc người dính đầy máu chạy ra ngoài, còn tên Gin và bồng bọn bị cảnh bắt đi.
Trước đó, khi Cố Nguỵ đang nhìn về hướng cửa sau, thì vừa hay thấy ba đứa nhóc mặt mày tím bầm, áo quần dính máu chạy vào. Hắn liền bước tới hỏi thăm, sau khi nghe xong mọi chuyện, hắn bảo đám trẻ nhanh tới bệnh viện còn mình sẽ báo cảnh sát.
———
Đó là chuyện của 6 năm trước, cũng là lần đầu tiên Cố Nguỵ gặp Kỳ Diêm. Nhưng không ngờ, tên này nuôi thù lâu đến như vậy. Tại sao lại biết được mà tìm đến tận đây? Nhưng Zi, con bé đâu liên quan gì?
“Đứng đần ra như vậy chắc mày nhớ ra rồi đúng không?” Gin cười ha hả, gõ thanh sắt vào tường: “Năm đó vì mày mà gia đình tao phá sản. Tao bị án tù 6 năm, nhưng nhờ ơn mày mà tao nỗ lực cải tạo, án tù cũng giảm xuống còn 4 năm. Dù ở trong tù tao vẫn không ngừng dựa vào các mỗi quan hệ để tìm kiếm mày. Bản mặt mày báo nào cũng có, trên truyền hình cũng không thiếu. Tao mất hơn một năm để thu xếp từ Luân Đôn về đây, là ông trời ủng hộ tao, thật không ngờ lại có dịp hội ngộ mày trong tình huống này. Làm tao còn tưởng sẽ phải mất công đặt bom vào biệt thự của mày nhưng thế thì đơn giản quá, tao muốn mày sống không bằng chết hơn.”
Cố Nguỵ cười lạnh, chán ghét nhìn kẻ đang kể lể trước mặt: “Bản thân gây ra chuyện lại muốn đổ lên đầu người khác. Mày muốn báo thù? Được! Tao sẽ thoả mãn mày. Nhưng đến một đứa bé 7-8 tuổi mày cũng không tha? Bỉ ổi!”
Giọng nói của Cố Nguỵ vang lên trong căn phòng, âm lượng không quá lớn nhưng từng câu từng chữ phát ra lại lạnh đến thấu xương.
Gin thấy sự khẩn trương trong lời nói của Cố Nguỵ thì rất hài lòng. Thấy lần làm ăn này cũng không tệ, vừa kiếm được khoản tiền lớn, vừa báo được mối thù năm xưa.
Gin từng bước tiến về phía Cố Nguỵ, thanh sắt trên tay dưới tác động của hắn mà ma sát vào tường, tạo nên thứ âm thanh kêu ‘ken két’.
Hắn vung thanh sắt lên, Cố Nguỵ phản ứng mhanh, né đòn.
“Xem ra mày vẫn như xưa.” Gin gằn lên từng chữ.
Cố Nguỵ cau mày, vừa định lên tiếng thì sau gáy bất ngờ bị vật gì đó đập mạnh vào, Cố Nguỵ loạng choạng vài bước, cảm giác choáng váng rất nhanh liền ập tới. Cố Nguỵ khẽ lắc nhẹ đầu để lấy lại bình tĩnh thoạt rồi quay người lại.
Phía sau có khoảng gần chục tên, tay cầm gậy sắt lao về phía của Cố Nguỵ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.