Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 2: Cá nhỏ tắm nắng




Thẩm Đông cảm thấy trong mấy năm mình lên đảo này, chuyện thần kỳ nhất gặp phải chính là nhìn thấy một con cá hề ngày ngày không hề động đậy nằm trên cùng một tảng đá ngầm.
Mỗi ngày! Đều ở đó!
Chuyện này, so sánh với chuyện gà nuôi trên đảo năm ngoái mỗi một quãng thời gian lại không chút dấu vết bị mất một con, nuôi tới cuối năm còn chưa kịp ăn đã chỉ còn lại một con gà mái chưa tới một cân, còn khiến hắn không thể nào chấp nhận được hơn.
Hắn nhìn chằm chằm con cá hề một lúc lâu, còn nằm nhoài người xuống tảng đá ngầm nhìn chăm chú thêm một lúc, chắc chắn đây chính là hoa văn hôm qua hắn đã nhớ kỹ, cùng một con!
“Mẹ nó chứ, ai chơi mình đây…” Thẩm Đông nhìn qua bốn phía, trên đảo này nếu như không có chú Trần, vậy cũng chỉ có một mình hắn, trong một năm có thể sẽ có vài lần ngư dân lên đảo trộm trứng chim biển, nhưng ai lại rảnh rỗi đến mức ngày ngày thả một con cá ở chỗ này đùa?
“Không vui gì cả đâu biết không!” Thẩm Đông vô cùng bực dọc mà nói to.
Đương nhiên, không có ai đáp lại hắn, ngoài vài tiếng chim hót cùng với tiếng gió biển thổi qua, ngay cả tiếng vọng cũng chẳng có.
“Ngài cứ nằm đó đi,” Lần này, Thẩm Đông không vội vàng ném con cá lại xuống biển, hắn chỉ vào con cá hề, “Thành làn da màu đồng, phơi nắng thành trắng đen xen kẽ là ngài làm xong nghiệp lớn rồi, thành con ngựa vằn.”
Con cá hề chẳng nhúc nhích, vẫn yên tĩnh nằm đó, không hiểu tại sao, trạng thái này lại có gì đó rất hưởng thụ, Thẩm Đông cảm thấy, nếu như không phải mắt cá không nhắm lại được, hiện giờ con cá này nhất định sẽ làm ra vẻ mặt tắm nắng đến đắc ý híp mắt.
“Không chết thật à?” Thẩm Đông đứng bên cạnh một lúc, có hơi không yên lòng, tuy rằng hắn cảm thấy mình không có lòng thương, nhưng mặt trời đã lên rồi, trơ mắt nhìn một con cá nhỏ nằm phơi nắng chết trên rặng đá ngầm, vẫn không đành lòng.
Con cá hề vẫn cứ nằm như vậy, thật ra cũng chẳng khác đã chết rồi là bao, Thẩm Đông thở dài, nhảy lên tảng đá ngầm, nhấc con cá lên ném lại về trong biển.
“Đừng có nhảy lên đây nữa, không có bản lĩnh nhảy lại được, mày không sợ phơi nắng chết nhưng tao cũng thả thấy phiền…” Thẩm Đông nói với nước một câu, rồi quay người bỏ đi.
Cả buổi chiều của Thẩm Đông trôi qua rất phong phú, sửa thuyền cũng không phải công việc cần kỹ thuật, thế nhưng người không thành thạo sửa thuyền như Thẩm Đông bắt tay vào làm cũng rất vất vả, chỉ lật thuyền qua lại thôi cũng đã làm hắn toát mồ hôi đầy người, nhưng tốt xấu gì cũng đã sửa xong, thêm mấy tháng nữa cũng không thành vấn đề.
Hắn tắm gội sạch sẽ quay về phòng trực, kiểm tra theo quy định xong liền mở máy tính ra ngồi xuống ghế.
Cái máy vi tính này… Thẩm Đông mỗi lần nhìn nó khởi động sẽ đều cổ vũ nó, tiếng quạt kêu như thể giết lợn, còn kèm theo âm thanh lạch cạch vì linh kiện nào đó không biết sắp rơi mất, từ lúc ấn phím khởi động cho tới lúc khởi động xong, đủ cho Thẩm Đông đi ra đảo đếm xong gà một lần.
Cái máy vi tính không thể lên mạng, còn vừa mở tệp ra liền chết máy này, chính là công cụ giải trí duy nhất của hắn và chú Trần, từ lúc Thẩm Đông lên đảo tới giờ, nội dung chơi của bọn họ chưa từng thay đổi, chú Trần chơi bài solitaire, Thẩm Đông chơi dò mìn, luyện mấy năm, đều đã thành cao thủ.
Thẩm Đông bình thường đều chơi tùy chỉnh, đánh kín màn hình, sau đó châm điếu thuốc chậm rãi dò, có thể dò cả một đêm, cơm cũng bớt luôn, dù sao cũng đều là cá, nghĩ tới là thấy chẳng ngon lành gì.
Chơi một mạch tới lúc trời tối, Thẩm Đông mới đứng dậy chậm rãi xoay người, bật đèn trong phòng lên.
Gió biển buổi tối hơi lạnh, thổi cũng mạnh hơn ban ngày nhiều, Thẩm Đông đi tới bên cửa sổ, định đóng lại cánh cửa sổ đang hé ra một khe nhỏ.
Mới vừa đưa tay ra, đã nghe thấy có tiếng động dưới tầng.
Cửa vang lên một tiếng lạch cạch.
Đây là tiếng của cánh cửa sắt đi vào ngọn hải đăng, Thẩm Đông đã nghe tiếng động này được mấy năm rồi, thuộc nằm lòng như nấu cháo, kể cả hiện giờ hắn ở trên mấy tầng nữa, cũng chắc chắn sẽ không nghe nhầm.
Tuy bình thường hắn không khóa cửa, nhưng cửa sắt rất nặng, một khi đóng lại là coi như sẽ đóng chặt, không thể nào bị gió thổi đến mức kêu lạch cạch vậy được.
Trừ phi là có người đã đi vào…
Thẩm Đông không nghĩ nhiều, tiện tay nhặt một cây gậy gỗ bên tường rồi đi ra khỏi phòng trực. Kiếp trước của cây gậy gỗ này là cái cuốc, sau đó không hiểu làm sao mà biến thành gậy, Thẩm Đông cảm thấy cầm cũng vừa tay, nên giữ lại.
Cầu thang từ dưới tầng lên đây làm bằng sắt, người đi lên sẽ tạo nên chấn động vang lên rất to, Thẩm Đông đứng trên đỉnh cầu thang không đi xuống, hắn vểnh tai nghe ngóng, cầu thang đang chấn động, mà lại không giống như là ngày thường có người đi tới, âm thanh nhỏ hơn nhiều lắm, cũng không có tiếng đế giày chạm lên sắt.
Có hai khả năng, một là người này đi rất cẩn thận, hai là người này không đi giày.
“Ai!” Thẩm Đông hô một tiếng, đập gậy trong tay lên tay bám cầu thang.
Phía dưới không có ai trả lời, tiếng bước chân dừng lại một chút, rồi rất nhanh đã tiếp tục vang lên, rất nhanh liền chạy lên tầng.
“Đệt…” Thẩm Đông lùi về phía sau một bước, nắm chặt gậy gỗ.
Nói thật, trong lòng hắn hơi bồn chồn, trên đảo không có ai, mấy hòn đảo vụn vặt bên cạnh cũng không có người, nếu như quả thật có ngư dân gặp nạn trôi tới trên đảo, cũng sẽ chẳng thể không nói không rằng mà lao lên trên, vả lại mấy ngày nay hắn đều không nhận được thông báo gặp nạn.
Cướp biển?
Quái vật biển?
Người cá?
Trong đầu Thẩm Đông chợt lóe lên đủ loại suy đoán không căn cứ, mà không chờ hắn động não xong, từ chỗ rẽ cầu thang đã đột nhiên lao ra một người đàn ông.
Sau khi Thẩm Đông thấy rõ người này, liền ngây người, cứ đứng đực ra tại chỗ.
Đáng lẽ ra, nhìn thấy xông ra là một người, còn là một người không có vũ khí trên tay, hơn nữa trên người người này cũng không có thứ gì trông có thể dùng để đánh nhau, hắn nên thở phào một hơi mới đúng.
Mà trên người người này, có hơi gọn gàng quá.
Gọn gàng đến nỗi Thẩm Đông không biết bước tiếp theo nên làm gì nữa.
Đừng nói có cầm thứ gì hay không, trên người kẻ này, ngay cả một mảnh vải cũng không có!
Trần!
Trần truồng!
Một người đàn ông cả người trần truồng!
Thẩm Đông cảm thấy, khung cảnh này còn càng khiến người ta bối rối hơn so với nhìn thấy quái vật biển, một người đàn ông trần truồng cứ như vậy lao ra!
Có điều, người đàn ông này trông có vẻ trấn định hơn Thẩm Đông, ngay cả nhìn cũng không thèm ngước mắt lên nhìn, cứ như vậy mà lao thẳng tới.
Mãi cho tới lúc người này đã lao tới đỉnh cầu thang rồi, Thẩm Đông mới lấy lại được tinh thần, giơ tay nhấc gậy gỗ lên, vừa khéo chỉ thẳng vào mặt người này.
Người này dừng bước, nhìn chằm chằm vào gậy gỗ, cuối cùng ngẩng đầu lên, rất ngang ngược mà cùng Thẩm Đông nhìn nhau.
Cậu là ai!
Làm gì!
Từ đâu tới!
Thẩm Đông có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên dùng cái nào để mở đầu, suy nghĩ hồi lâu quyết định im lặng, dù sao thì nói ra cũng là nói lắp, chi bằng không nói gì.
Thẩm Đông nhìn chằm chằm vào người này, đề phòng người này lại đột nhiên tấn công. Nhưng nhìn rồi, hắn lại bắt đầu cảm thấy không hiểu nổi, bởi vì cái người trần truồng lao tới như một cơn gió này, đang cùng hắn trừng nhau, cả quá trình đều một mặt mờ mịt.
“Cậu…”, Thẩm Đông thực sự không nhịn được, một tay cầm gậy chỉ vào y, mở miệng, “Làm,…làm gì!”
Nghe câu nói này của hắn xong, trên mặt người kia lại càng mờ mịt hơn, trừng nhau nửa buổi mới nói một câu: “Quên rồi.”
Cái gì?
Thẩm Đông hơi híp mắt lại, không lên tiếng, mà gào thét trong đầu đã sắp đâm cả trán xông ra, một người đàn ông cả người trần truồng chạy tới phòng trực bên trong ngọn hải đăng, sau đó nói rằng mình quên mất định làm gì rồi!
Đùa đồ ngu chắc!
Thẩm Đông lười nói thêm, hắn đã hạ xuống kết luận với người trước mặt, người này chính là lên đảo để ăn trộm trứng chim.
Mùa này trên đảo sẽ có không ít loài chim biển quý hiếm, trứng của chúng nó bán được không ít tiền, năm nào cũng sẽ có người tới đây trộm, mà cũng ít khi tới chỗ bọn họ, dù sao thì nơi này cũng có hải đăng, lại có người trông coi.
Gan không nhỏ!
“Cút.” Thẩm Đông nhẹ nhàng đâm gậy gỗ trong tay lên ngực người này, ra hiệu cho người đàn ông trần truồng này đi ra ngoài, hắn không phải người bảo hộ động vật, nhưng hắn biết, chim trên đảo cứ năm sau lại ít đi so với năm trước, hắn ghét những kẻ trộm trứng bắt chim.
Người kia không nhúc nhích, chỉ là lấy tay kéo gậy gỗ ra, như thể hơi khó chịu mà nhìn hắn: “Anh bảo ai cút?”
“Cậu.” Thẩm Đông hơi thiếu kiên nhẫn, hắn không muốn nói chuyện.
“Vì sao?” Người kia không nhìn hắn nữa, đàng hoàng đĩnh đạc cứ như vậy đi qua người hắn vào trong phòng trực, “Tôi còn chưa nhớ ra được tôi định làm gì nữa.”
Thẩm Đông bắt đầu điên lên rồi, người này chắc chắn là có vấn đề về đầu óc!
Hắn nhìn chằm chằm cái mông người kia một lúc, vóc người cũng không tệ lắm, da dẻ từ trên xuống dưới đều là màu lúa mạch…. Không chừng chính là hành nghề trộm trứng!
“Này,” Người kia quay đầu lại nhìn Thẩm Đông, “Đèn ở đâu thế, hôm nào tôi cũng nhìn thấy trên này sáng, mà lại không biết sáng ở đâu…”
“Tôi bảo….bảo cậu ra, ra ngoài!” Thẩm Đông đột nhiên cảm thấy cần phải loại bỏ phán đoán người nọ là lên đảo trộm trứng, không có kẻ nào đến trộm trứng lại có thể nhiệt tình hăng hái như thể đi xông nhà thế này cả, người này nếu như không phải bị điên thì chính là…bị điên.
“Tôi…tôi không, không ra ngoài,” Người nọ bắt chước một câu, cười rộ lên, “Thật sự có người căng thẳng rồi sẽ nói lắ…”
“Cút!” Thẩm Đông chưa chờ cho cậu ta nói xong đã nhấc gậy gỗ trong tay mình lên, không hề do dự đập lên người cậu ta.
“Ai____” Người nọ kêu một tiếng, xoay người vừa trở tay ra sờ lên lưng mình vừa lùi lại, “Anh làm gì thế! Đau đấy!”
Thẩm Đông không nói gì, hắn vốn đã bị cái người con trai trần truồng không hiểu ra sao này làm cho rất bực mình, người này còn đổ thêm dầu vào lửa nhại theo hắn nói, chuyện khác hắn có thể nhịn, chỉ riêng cái giọng điệu cười nhạo này đã khiến hắn nổi điên trong nháy mắt.
Lúc hắn đập gậy thứ hai xuống, xem như là đã kiềm chế, không đập lên vai hay đầu người này, mà chỉ đập lên chân y một cái.
“Này!” Người này ôm chân nhảy lên, quay đầu liền chạy về phía cửa sổ, “Sắp đánh chết người rồi!”
Đánh là đánh cậu đấy! Thẩm Đông lại đập một cái lên cánh tay cậu ta, cho cậu trộm trứng này, còn phát điên nữa!
Có điều, hành động tiếp theo của người này đã làm cho Thẩm Đông giật mình, tay cũng ngừng lại.
Cậu ta đẩy cửa sổ ra, rất nhanh nhẹn nhảy lên, ngồi xổm trên bệ cửa sổ, nhìn dáng dấp như thể định nhảy xuống, điều này khiến Thẩm Đông lập tức sốt sắng.
Hải đăng thật ra cũng không cao lắm, đèn là năm mươi sáu mươi mét, còn thân tháp khoảng chừng hơn ba mươi mét.
Chỉ là, thân tháp xây trên rặng đá, nếu như nhảy xuống từ nơi này, trừ phi nắm giữ lực bật siêu mạnh, có thể nhảy ra ngoài phạm vi đá ngầm, còn phải chuẩn xác mà nhảy vào chỗ nước biển không có đá ngầm, nếu không thì mười người nhảy ra ngoài nhất định chết mất mười một người.
“Đừng đánh nữa!” Người kia nhíu mày bám lên khung cửa sổ, nhìn Thẩm Đông, mặt mày bất đắc dĩ như thể tao ngộ tai hoạ bất ngờ.
“Cậu…” Thẩm Đông chỉ sàn nhà trong phòng, ý bảo cậu ta xuống dưới, người này từ sau khi bị hắn đánh thì cũng không phản kháng, chỉ trốn, hắn cho rằng người này không có lực sát thương gì, nên cũng không muống làm cho phiền phức to ra.
“Không, tôi đi đây!” Người kia nhìn ra ngoài cửa sổ, ngừng mấy giây liền quay đầu lại kêu to một tiếng, “A!!!!!!”
Thẩm Đông đang nghĩ xem làm thế nào để xông tới túm người này về lại bên trong phòng, kết quả là bị một tiếng kêu to này làm sợ tới mức suýt nữa lao tới đẩy luôn cậu ta ra ngoài.
“Tôi nhớ ra rồi!” Người kia cười rất vui vẻ, buông lỏng bàn tay vẫn luôn bám lên khung cửa sổ ra, chỉ vào Thẩm Đông nói, “Chính là anh, tôi tìm anh là để nói với anh, đừng có rảnh rỗi không có việc gì làm thì ném người ta xuống nước, có thấy phiền hay không hả!”
“Hả?” Thẩm Đông không hiểu câu nói này của cậu ta có ý gì, ném người vào trong nước? Hắn ném người vào trong nước lúc nào, trên hòn đảo này tổng cộng chỉ có hai người, chú Trần còn rất béo tốt, hắn có muốn ném cũng không ném nổi, muốn đẩy xuống nước còn phải dựa vào chút bản lĩnh.
Hắn chưa kịp suy nghĩ cho rõ ràng, người kia đã nghiêng đầu đột nhiên ngả người ra ngoài cửa sổ, rồi nhảy xuống.
“Này!” Thẩm Đông chỉ nhìn thấy một bóng người vẽ ra một đường vòng cung rất dài bên ngoài cửa sổ, tiếp đó liền biến mất, hắn ném gậy gỗ đi nhào tới bên cạnh cửa sổ, “Này!”
Thẩm Đông nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn xuống một lúc lâu, ngoài sóng không ngừng đánh lên vách đá ngầm bên dưới tháp thì chẳng nhìn thấy gì cả, vừa không thấy có người ngã chết trên đá, cũng không thấy có người ló đầu ra từ dưới nước.
“Ôi đệt thật sự!” Thẩm Đông cắn răng đập một cái lên bệ cửa sổ, quay người chạy ra khỏi phòng, hắn gần như là nhảy xuống mấy bậc thang, cầm thiết bị cứu hộ và đèn pin bên trong tủ bên cạnh cánh cửa tầng một rồi chạy ra khỏi ngọn hải đăng.
Trên đảo không xây đường, bên ngọn hải đăng lại càng không có đường, chỉ có chỗ đậu thuyền còn có một chồng đá xem như là bến, chỗ khác đều là đá ngầm ở trạng thái nguyên sơ, đi giày cũng có thể cảm giác cộm chân.
Chỗ người nọ nhảy xuống là phía sau ngọn hải đăng, ngoài lúc bảo vệ phải lên gác đèn từ chỗ đó, từ trước tới nay, Thẩm Đông bình thường chẳng bao giờ đi về phía này, nhất là buổi tối.
Bước thấp bước cao mà vừa leo vừa nhảy vòng ra phía sau tháp, Thẩm Đông cầm đèn pin đầu tiên chiếu qua lại trên đá ngầm nửa buổi, không thấy bất cứ dấu vết gì, lại tính toán vị trí rơi, chiếu lên mặt biển gần đó.
“Có ai không——,” Hắn gọi về phía ngoài khơi, “Cậu không sao chứ——“
Không có ai đáp lại, cũng không tìm được bất kỳ dấu hiệu nào là có người nhảy từ phía trên xuống, Thẩm Đông đi qua đi lại tìm gần hai tiếng, sóng biển đánh cho quần áo ướt đẫm rồi mới chầm chậm trở về trong tháp.
Trở về phòng trực thay quần áo rồi, Thẩm Đông ngồi trước máy vi tính cũng chẳng có tâm trạng nữa, cau mày nghĩ ngợi chuyện này.
Vừa mới đầu hắn rất lo lắng.
Cho dù người nọ tới đây làm gì, nhảy ra ngoài như vậy đều rơi không có gì tốt, bị thương gãy tay gãy chân còn tính là số may, hắn không biết người này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng dù đây là trộm hay là phát điên, hắn cũng không muốn có ai xảy ra chuyện.
Hiện giờ, đến cái bóng của người này cũng không tìm ra được, hắn tìm hai tiếng cũng không thấy có người ra khỏi nước, cho dù là rơi xuống biển chết rồi, thi thể cũng nên bị sóng biển cuốn lên bờ mới đúng…
Nghĩ tới đây, hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Một đêm tối, trên đảo đột nhiên xuất hiện một người con trai trần truồng cả người, đầu tiên nói rằng mình quên mất chạy tới đây là định làm gì, tiếp theo bị đánh rồi liền nói cái gì mà bảo hắn không được ném người vào trong nước, đây toàn là cái gì không đâu?
Cả một đêm, Thẩm Đông đều sững sờ nhìn máy tính, đây là lần đầu tiên hắn trực ban mà không thấy buồn ngủ, giữa chừng hắn còn đi ra ngoài loanh quanh vài vòng, trước sau vẫn không hề tìm thấy tung tích người kia, như thể chuyện này từ trước tới giờ chưa từng xảy ra.
Rạng sáng, Thẩm Đông đi ra khỏi phòng trực, đứng trước cửa sổ cao nhất trên ngọn hải đăng, nhìn ra mặt biển phía đông, mặt trời đang lên như thể lòng đỏ trứng gà vừa mới được đập ra.
“Chào buổi sáng.” Thẩm Đông nhìn mặt trời, chậm rãi xoay người, cảm giác đầu óc đã tỉnh táo hơn rất nhiều, thế nhưng xoay thắt lưng mỏi mệt đến một nửa, hắn đưa tay ra giữ lại.
Hắn nhớ tới một chuyện.
Nếu nói là hay ném người xuống nước, hắn chắc chắn không làm.
Thế nhưng mấy hôm nay, đúng là hắn vẫn luôn ném thứ gì đó vào trong nước.
Liên tục ba ngày nay, hắn đã ném một con cá hề xuống biển.
Không thể nào.
Thẩm Đông lắc đầu một cái, tuyệt đối không thể.
Tuy rằng lúc còn bé, có một quãng thời gian rất dài, hắn vẫn luôn chấp nhất mà muốn đến bờ biển nhặt một nàng tiên cá, sau đó còn hạ thấp tiêu chuẩn xuống, cảm thấy nhặt được ở bờ sông một nàng tiên cá cũng không tệ.
Mà cho dù là lúc đó, hắn cũng biết việc này là không thể.
Thẩm Đông đứng trước cửa sổ nhìn về phía mặt trời đấu tranh tư tưởng, một mặt cảm thấy mình đã ở trên đảo quá lâu, tinh thần hơi hơi không bình thường, một mặt lại không tài nào ngừng lại suy đoán nhàm chán này của mình.
Đấu tranh gần nửa tiếng, hắn rốt cuộc bị thua bởi tinh thần mình không bình thường, hắn quay người đi xuống tầng, ra khỏi ngọn hải đăng.
Đầu tiên là lại đi xung quanh ngọn hải đăng vài vòng, vẫn không tìm được người tối hôm qua như cũ, hắn bất đắc dĩ chèo thuyền nhỏ trở lại đảo.
Mà sau đó, hắn không trở về phòng của mình như mọi khi, mà đi đến bờ khác của đá ngầm.
Trên tảng đá ngầm này không có cá.
Thẩm Đông đứng ngây ngẩn nửa ngày, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn sóng biển đánh lên rặng đá ngầm rồi cười: “Thẩm Đông à, trí tưởng tượng của mày đúng là phong phú.”
Ngồi xổm một lúc, hắn cảm thấy hơi mệt, định lại đi loanh quanh trên đảo vài vòng, nhìn thử xem người nọ có bơi đến bên này không.
Mới vừa đứng lên, còn chưa kịp quay người, hắn đột nhiên nhìn thấy nước biển bên cạnh rặng đá ngầm trào lên mấy đóa bọt nước.
Tiếp theo, một cái bóng nho nhỏ trắng cam xen kẽ nhảy lên từ dưới biển.
Một con cá hề.
Nhảy lên từ dưới biển, nhảy lên trên rặng đá ngầm.
Cả người Thẩm Đông cứng đờ ngay tại chỗ, hơi nhếch miệng không biết nên gào lên hay là nên chửi má nó.
Cá hề nhảy lên tảng đá ngầm xong liền nhẹ nhàng quẫy cái đuôi, như thể đang điều chỉnh lại tư thế, sau đó nằm trên tảng đá như mọi khi.
Mà giữ bất động tư thế này chưa được ba giây, nó đã như thể giật mình một cái, đột nhiên dùng sức quẫy đuôi, nhảy ra bên cạnh đá ngầm.
Không thể để cho nó chạy!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Thẩm Đông, hắn không thèm để ý tới gì khác, cứ thế nhảy thẳng từ trên bờ xuống biển, lao tới bên cạnh đá ngầm nắm lấy đuôi con cá hề xách nó lên.
Con cá hề lần này khác với những lần trước, sau khi bị xách lên liền điên cuồng giãy dụa, Thẩm Đông không thể không dùng một tay khác giữ lấy thân cá, tránh cho nó trượt đi.
Con cá hề bị hắn chộp vào tay rồi vẫn giãy dụa, đuôi đung đưa trái phải, đôi vây ngực liều mạng đập như thể muốn cất cánh bay lên.
Lúc Thẩm Đông nhảy xuống nước không chú ý tới tình hình dưới chân, kết quả là vừa khéo giẫm lên mấy mỏm đá sắc bén, cộm chân làm cho hắn đứng không vững, lại bị sóng đẩy mấy lần, hắn không thể không đưa tay ra bám lấy một vách đá bên cạnh.
Vừa mới mất tập trung, con cá hề trong tay đã trượt ra ngoài, vẫy đuôi trên không trung rơi trở về trong nước biển.
“Đệt!” Thẩm Đông hơi tức giận, nhanh chóng lặn xuống nước nhìn thử, đã chẳng thấy bóng con cá hề đâu nữa.
Hắn tìm trong nước cả buổi cũng chẳng có thu hoạch, đành phải bực bội mà chậm rãi leo lên bờ.
Quần áo trên người lẫn giày đều đã ướt, Thẩm Đông rất ngột ngạt cởi quần áo xuống, vừa định vứt xuống đất, phía sau đã vang lên tiếng nước ào ào.
Đây không phải tiếng sóng biển, đây rõ ràng là tiếng có thứ gì đó ra khỏi mặt nước.
Thẩm Đông đứng im tại chỗ không nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy cả người mình lạnh toát.
Tiếng động này không nhỏ, nếu như là có cá nhảy lên từ mặt nước, tạo ra được tiếng động này, ít nhất cũng phải là cá mập hoặc cá heo.
Mà cá mập thì không nhảy ra khỏi mặt nước, cá heo cũng sẽ không chơi cá nhảy ở nơi gần bờ như vậy.
“Anh đừng đi!” Một giọng nói đầy tức giận vang lên lẫn trong tiếng nước.
Cả người Thẩm Đông đều run lên, đệch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.