Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 13: Điệu múa ballet trên mũi dao (1)




Mất ngủ một đêm rồi trải qua buổi sáng kinh hãi và mệt mỏi, Bành Tri Hàn vừa ngủ một cái là mê man đất trời. Khi nhỏ tỉnh lại thì mặt trời đã lặn về Tây.
“Tiểu Quang đâu rồi?” Ra khỏi phòng, phát hiện hai người luôn như hình với bóng chỉ có Tuyền mỹ nhân ở trong phòng khách. Bành Tri Hàn không khỏi thấy lạ.
“Ẻm mệt, đang ngủ.” Tô Tuyền không ngẩng đầu, chỉ lo viết cái gì đấy.
“À.” Dùng ngón chân nghĩ cũng biết là sao rồi, Bành Tri Hàn lại gần xem.“Cậu đang viết cái gì?”
Không đáp lại. Tô Tuyền tiếp tục sự nghiệp của mình. Bành Tri Hàn cũng quen khi không có Lý Nhược Quang thì lạnh lùng, quan sát việc trên tay Tô Tuyền.
Thì thấy Tô Tuyền đang viết lên tờ giấy.
1. Chim cổ đỏ, ruồi, chim sẻ, bồ câu và K.
2. Tạ Du và Gaea.
3. Tạ Cẩn và dì Trần, đã chết.
4. Bạn gái Tạ Cẩn, không biết.
5. Mưu sát.
Bên cạnh còn có rất nhiều đường cong lộn xộn, rất nhiều chữ trên đó, cũng có khoanh tròn, như bạn gái Tạ Cẩn thì bị khoanh nhiều vòng đen.
“Đây là?” Bành Tri Hàn láng máng có chút cảm giác.
“Ừ, những câu then chốt và nhân vật trong vụ án.” Tô Tuyền rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn Bành Tri Hàn. “Lúc trước Tiểu Quang nói theo cậu chơi, cho nên tớ không suy nghĩ nghiêm túc, giờ rảnh rỗi nên sắp xếp lại.”
“Cậu nói chuyện thật là thẳng thắn…” Lườm một cái, Bành Tri Hàn hỏi. “Cậu nghĩ thế nào?”
“Một đống lộn xộn.” Tô Tuyền lắc đầu. “Cái gì cũng không biết. Lá thư của Cẩn vẫn không thể hiểu, chuyện phát triển đến bây giờ cũng hoàn toàn không có bất cứ đầu mối nào.”
“Đúng vậy… ” Bành Tri Hàn cũng suy tư.
“Tiểu Hàn.” Đột nhiên Tô Tuyền hỏi.
“Hả?”
“Lúc Tạ Du nói dì Trần không đóng cửa, có phải cậu cũng thấy dì Trần gặp chuyện không may rồi?”
“Ừ… ” Bành Tri Hàn nhớ lại lúc ấy cái cảm giác lạnh lẻn vào người. “Tớ không biết tại sao, từ khi nhận cú điện thoại của dì Trần cứ cảm giác không tốt lắm, sau đó lúc Tạ Du nói không thấy dì Trần, tớ liền nghĩ không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ, ai biết thật… ”
“Tiểu Hàn.” Vươn tay sờ đầu nhỏ an ủi.“Thật ra tớ cũng như cậu.”
Bành Tri Hàn cảm ơn cười một cái.
“Khi tớ nghe nói Tạ Cẩn có bạn gái, liền có cảm giác rất kỳ lạ.” Tô Tuyền thần sắc nghiêm túc, đôi mắt phượng nhìn thẳng Bành Tri Hàn.
“Tiểu Hàn, cậu không cảm thấy cô bạn gái này rất kỳ lạ sao?”
“Ừm… ”
“Trừ dì Trần, không ai biết sự tồn tại của cô gái này.”
Tô Tuyền chớp mắt.
“Xem từ ảnh chụp, không thể chắc là mấy tuổi. Coi như cùng tuổi với bọn mình đi thì với diện mạo và phong cách nổi bật thế này.” Tô Tuyền hơi cúi đầu. “Tớ không nhớ từng gặp ai như vậy.”
“Đúng vậy, người quen Cẩn vốn ít, cậu ấy từ đâu quen cô gái thế này?” Bành Tri Hàn cảm thấy có lý, đẹp như vậy, ngay cả Tô Tuyền nổi tiếng trường X cũng không biết, vậy cô gái này từ đâu ra? 
Bèn lấy tấm ảnh, lật lại nhiều lần xem.
“Dì Trần định cho bọn mình xem thứ gì đó liên quan đến cô gái này.” Tô Tuyền vươn tay, lấy tấm ảnh. “Sau đó thì bị giết.”
“Cẩn và cô gái này ở bên nhau. Sau đó Cẩn chết.” Bành Tri Hàn nói tiếp.
Vậy cô gái này rốt cuộc là ai? Bây giờ đang ở đâu?
“Xem ra.” Tô Tuyền lấy ngón tay vẽ theo nét mặt của cô gái.“Chúng ta phải ra tay từ đây.”
Đây thật sự một cô gái rất đẹp.
“Mặt mũi cứ như búp bê sứ.” Tô Tuyền thốt lên.
Quả thật, làn da trắng ngà dưới mái tóc đen huyền gần như là màu tuyết, cánh môi mỉm cười phấn hồng mềm mại, lộ ra cái răng nanh xinh xắn, cái cằm nhỏ thon dễ thương có chút giống em bé.
“Hừm… Tớ cứ cảm thấy cô gái này rất giống ai đó…” Bành Tri Hàn cố gắng nhớ lại.
Rốt cuộc là giống ai nhỉ? Gaea? Có chút nhưng không phải, càng giống hơn, là ai nhỉ?
Tính toang tính toang ──
Một hồi tiếng chuông cửa cắt đứt suy nghĩ của cô nàng.
“Ai vậy!” Chẹp chẹp miệng, Bành Tri Hàn mở cửa.
“Quang Quang, tớ tới lấy poster nè!” Xuất hiện là khuôn mặt to của bạn học Tôn Dần.
“Đây, poster.” Tô Tuyền đem poster đã gói gọn gàng ném cho hắn, cũng không thèm nhìn hắn một cái. “Cút đi.”
“!!!! Quang Quang đâu?” Liều mạng chen vào trong cửa, bạn học Tôn tìm bóng dáng người nào đó.
“Quang quang cái gì?” Tô Tuyền nhướn mày. “Mau cút!”
Tiểu Quang không ở, hắn liền hoàn toàn đổi thành người khác, thật đáng sợ. Bành Tri Hàn nghĩ thầm.
“A, cậu cầm ảnh ai vậy? Tớ xem xem!” Rõ ràng chẳng hề bị hơi thở lạnh băng của Tô Tuyền dọa sợ, Tôn Dần lại nhảy đến trước mặt Tô Tuyền, cướp tấm ảnh trên tay hắn.
“Cậu ──” Hai mắt nheo lại, Tô Tuyền rõ ràng bắt đầu không vui.
“A, là cô gái này à!” Câu nói kế tiếp của Tôn Dần lại làm cơn giận của Tô Tuyền hoàn toàn biến mất.
“Cậu nói gì? Cậu biết cô gái này?” Bành Tri Hàn và Tô Tuyền cùng nhau lớn tiếng hỏi.
“Hả?” Tôn Dần ngốc một chút. “Cũng không biết, chỉ là có từng thấy rồi.”
“Nhìn thấy ở đâu?” Tô Tuyền theo sát không buông.
“Ờ, để tớ nghĩ coi.” Tôn Dần gãi gãi đầu.
“Thì ở mấy con đường tớ thường tìm đề tài chứ đâu.” Tôn Dần vừa nói, vừa từ trong bao phía sau lấy ra máy ảnh. “Hai ngày này hình như có thấy đó, để tớ xem.”
Bành Tri Hàn và Tô Tuyền liền nhìn Tôn Dần bật máy ảnh kỹ thuật số, bắt đầu bấm từng tấm ảnh.
“…Cậu toàn đi chụp lén người đi đường sao?” Sau khi thấy nhiều tấm gái đẹp Bành Tri Hàn nhịn không được hỏi.
“Cậu nói gì vậy, mình đây là đang tìm đề tài, tìm đề tài! Tớ là thành viên câu lạc bộ Nhiếp ảnh đó!” Sao càng nghe càng thấy có tật giật mình.
“Khoan đã!” Lướt nửa ngày, Tô Tuyền đột nhiên hô. “Trở lại!”
“Tuyền cậu thấy à?” Bành Tri Hàn đột nhiên thấy hồi hộp lên.
Tô Tuyền không nói, đoạt cái máy ảnh tự mình trở lại tìm.
Sau mấy tấm phong cảnh bình thường, tấm ảnh một thiếu niên bật ra.
Không, phải nói là tấm ảnh đám đông đang chen lấn trên lối đi bộ, mọi người đang đi qua một đoạn đèn xanh. Nhưng vừa thấy tấm ảnh này, ánh mắt bạn sẽ không tự chủ được tập trung vào thiếu niên này.
Thiếu niên này khác với tất cả mọi người, tuy chỉ tựa nghiêng vào cột đèn mặt không chút thay đổi nhìn phía trước, lại làm người ta cảm giác hắn như là Tinh Linh rơi xuống cõi trần gian, tỏa ra từng làn hương vị xuất trần.
Đôi mắt trống rỗng như mãi mãi che phủ lớp sương mù, đôi môi và cái mũi đẹp đẽ, đẹp đến không có chút cảm giác nhân gian. Nếu nói Tô Tuyền như là bức tượng tuyệt mỹ vạn năm không tan trên núi băng, chỉ có ấm áp của Lý Nhược Quang có thể làm hắn tan chảy; nếu nói Gaea như là nhân ngư mĩ miều trong biển xanh sâu thẳm, chỉ có Tạ Du mới ngăn cản tiếng ca ma mị của hắn; thì thiếu niên này như là sứ giả không có cảm tình nhân gian được thần linh xác định, thờ ơ quan sát mạng sống người trần bị chà đạp.
“Đây chẳng phải là… ” Bành Tri Hàn con mắt trừng lớn.“Không thể nào, hắn ta rõ ràng đã chết.”
“Mặc kệ hắn.” Tô Tuyền dáng vẻ hoàn toàn không quan trọng. “Tớ muốn cậu nhìn là bên này.”
Dưới hào quang của thiếu niên, những người khác trên tấm ảnh đều không thể để lại ấn tượng cho người khác. Cho nên dù Tô Tuyền có chỉ vào phía sau thiếu niên, Bành Tri Hàn vẫn mất cả buổi mới tìm được người bọn họ muốn tìm.
Cô gái đứng ở chỗ cách thiếu niên hơn năm mét, mái tóc đen dài đến tận đầu gối, tuy là mùa hè nhưng vẫn mặc bộ đầm ren dài tay, trên cổ áo cao cột nơ bướm làm cho người ta có một cảm giác cổ điển lại cao quý.
“Woa, Tô Tuyền mắt cậu là cái gì vậy!” Bành Tri Hàn khâm phục.
“Đúng vậy đúng vậy!” Tôn Dần phụ họa nói. “Tớ đã nói mấy ngày nay có thấy cô gái này mà, quả nhiên!”
“Cậu thường xuyên thấy cô gái này?” Tô Tuyền truy hỏi. “Thường thấy ở đâu?”
“Không, chỉ vài lần thôi.” Tôn Dần suy nghĩ một chút rồi đáp. “Nhưng cô gái này rất xinh nhưng khá kỳ quái, cho nên có ấn tượng thôi!”
“Người này cũng như thế.” Chỉ chỉ thiếu niên trong ảnh. “Gần đây tớ cũng có thấy cậu ta vài lần, quả thật làm người ta không quên được, cho nên hôm qua mới chụp cậu ta lại.”
“ …Cậu còn nói cậu không chụp lén…”
“A, ha ha…” Cười khan vài tiếng, Tôn Dần bàn chân bôi dầu. “Tớ nhớ mình còn phải đưa poster xét duyệt, các cậu mau tìm ảnh đi, tớ phải đi nhanh đây!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.