Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 54: Không muốn nhìn thấy, không thể nhìn thấy nữa (6)




Nghe bên ngoài yên tĩnh, Lý Nhược Quang cũng dần bình tĩnh trở lại. Tô Tuyền mới rời đi, cậu liền lập tức hối hận. Sửa sang lại quần áo trên người cậu mở cửa.
Phòng khách trống rỗng.
“Bọn họ đi hết rồi.” Trên sô pha, Thea ngồi mang kính mắt, sửa sang kiểu tóc kỳ quái.
“A.” Nghĩ vừa rồi người này nhìn thấy cảnh mình và Tuyền hôn nồng nhiệt, Lý Nhược Quang không khỏi mặt đỏ.“Xin lỗi, bây giờ lung tung quá, không chào cậu được.”
“Không sao.” Thea cười.“Tớ tới là hỏi bạn học Bành số điện thoại của cảnh sát Tần. Tớ muốn mấy tấm poster.”
“A, di động của cậu ấy chắc còn ở trong nhà, tớ lấy cho cậu.” Lý Nhược Quang cười cười, tìm di động Bành Tri Hàn.
“Đây, 13xxxx78549.”
“Vậy cám ơn, không có gì chuyện gì nữa tớ đi trước đây.” Đẩy kính, Thea cười nói cảm ơn.
“Thật ngại quá, lần sau lại đến đây chơi đi.” Cảm thấy xin lỗi nhăn lại mặt, Lý Nhược Quang nhìn theo Thea đi ra cửa.
“Không sao đâu, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Tiễn bước Thea, Lý Nhược Quang ngồi xuống sô pha, nhìn cánh cửa đóng ngẩn người.
Tô Tuyền khi nào sẽ trở về?
Hoảng hốt, như nhìn thấy bóng dáng Tô Tuyền cười rực rỡ, tựa vào cạnh cửa.
“Ai ──” Nửa ngày mới thở dài, cậu đứng lên chuẩn bị sửa soạn lại nội dung sắp thi.
“Lát đi xin lỗi Tiểu Tuyền vậy.” Mím môi, có chút xấu hổ mà tự cười mình.
“Hửm? Đây là cái gì.” Có gì đó dính ở sô pha, lấy tay cầm lên, Lý Nhược Quang hiếu kì nhìn.
“Lông mèo?”
Trong nhà không nuôi mèo, mèo từ đâu ra nhỉ! Nghiêng đầu, Lý Nhược Quang suy nghĩ.
Đúng rồi, nhà Gaea có nuôi mèo.
Nghĩ đến con mèo bị Tạ Du trêu đùa.
“Chắc là ở trên người Tạ Du để lại.” Tiếp tục lẩm bẩm, một mình ở trong căn nhà luôn ồn ào thật đúng là không quen.
“Khoan đã ──” Nheo mắt, một hình ảnh chợt hiện trong đầu ── Bành Tri Hàn cầm quần áo ầm ỹ lung tung.
Đây là ──
Tí tách.
Trong chốc lát, xung quanh yên tĩnh.
Lý Nhược Quang đã chìm sâu vào suy nghĩ. Bắt đầu từ lông mèo, lời Gaea nói, cô gái trong tấm ảnh, Tạ Du, Chaos… Từng gương mặt như đèn kéo quân chợt lóe qua trước mặt.
Ánh mắt chậm rãi rơi vào đồng hồ đang chạy.
Một ký ức đột nhiên nhảy ra.
Ngày đó, người đó nói, thứ đó.
“Là hắn… ” Chân tướng đột nhiên hiện ngay trước mắt, không khác gì tìm được lối thoát trong sương mù dày vậy, tất cả đều rõ ràng mà sáng tỏ.
“Sao lại… Là hắn… ”
Mở to mắt, Lý Nhược Quang chấn kinh. Cái người nghĩ thế nào cũng không phải, trông không có bất cứ động cơ nào.
“Sao lại… ”
Cậu nghĩ mê mẩn, hoàn toàn không chú ý tới.
Sau lưng, tên kia mỉm cười.
……
“Tô Tuyền!”
Cửa thành phố Bạch đại học X, Bành Tri Hàn rốt cuộc tìm được mặt lạnh như băng Tô Tuyền. Hắn mặt giống như bị đông lạnh vạn năm vậy, tỏa ra hơi lạnh dọa người.
“Tô Tuyền cậu!” Hoàn toàn bị Tô Tuyền như vậy dọa đến, Bành Tri Hàn lùi bước.
“Làm gì?” Giọng điệu hoàn toàn là không tốt, giờ đây Tô Tuyền có thể nói là hoàn toàn lộ bản tính.
“Cậu… Tiểu Quang…” Quanh co, không biết nên nói gì mới tốt, Bành Tri Hàn chỉ có thể cúi đầu nhìn giày của mình.
“Tiểu Quang? Cậu đừng nhắc tới cậu ta! Tại sao tớ phải bắt ép Tạ Du và Gaea đến vậy? Còn không phải là vì cậu ấy sao!” Nhắc tới Lý Nhược Quang Tô Tuyền như bị đổ dầu vậy, ồn ào lên.
“Cậu nói xem, giờ tên hung thủ kia biến thái như vậy, lỡ may hắn tìm tới chúng ta thì làm sao? Ngược lại còn nói tớ không nhân tính, còn nhắc lại chuyện cũ.” Phồng má, Tô Tuyền mặt thay đổi. “Còn bảo tớ cút! Cậu ấy bảo tớ cút cậu biết không?”
“Uhm… ” Bị Tô Tuyền trừng mắt nhìn lại lui ra sau mấy bước, Bành Tri Hàn nhỏ giọng nói. “Thì lúc đó chẳng phải bởi vì… Tiểu Quang yêu cậu sao… người ta nói quan tâm sẽ loạn… nếu không thấy cậu nữa, chắc cậu ấy sẽ đau lòng chết mất.”
Nghe câu này, Tô Tuyền im lặng.
“Thôi… trở về đi.” Trận trầm mặc này không duy trì bao lâu, Tô Tuyền lại mở miệng, chỉ chỉ bữa sáng mang trong tay. “Tớ đã mua bữa sáng, sắp mười giờ rồi. Tiểu Quang dạ dày không tốt, chúng ta trở về cùng ăn sáng đi.”
“Ừ được.” Đáp lời Tô Tuyền, Bành Tri Hàn an ủi vỗ bả vai gầy teo của hắn. “Tiểu Quang nhất định không còn giận nữa, không sao đâu không sao đâu.”
“Ừm… ” Nghĩ đến Lý Nhược Quang, Tô Tuyền hơi nở nụ cười. Trên tay mang, sữa cố ý dặn đun nóng còn đang bốc hơi. “Nhanh lên đi, Tiểu Quang không thể uống sữa lạnh.”
Bước nhanh rời đi, hoàn toàn không bận tâm phía sau người thấp chân ngắn Bành Tri Hàn.
“Này, Tô Tuyền, cậu chậm thôi. Này!!!”
Tình yêu và vận mệnh, là một đôi anh em tốt luôn thương yêu nhau.
Tình yêu, có thể quyết định vận mệnh. Mà vận mệnh, cũng có thể ảnh hưởng đến tình yêu.
Nói không muốn gặp lại nữa, nhưng đâu biết rằng tình yêu sẽ sắp đặt vận mệnh, con đường của hai người, sẽ luôn sóng gió.
Có khi không thể gặp được nữa, vừa khéo là vận mệnh sắp đặt, tình yêu có nồng nàn mấy, cũng khó thể quay lại.
Đó, chính là tình yêu và vận mệnh, đùa giỡn người đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.