Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 62: Bão đến (8)




Nhìn đồng hồ, mới là 4h chiều nhưng sắc trời đã tối như ban đêm.
“Bão sao?” Hắn ngồi ở trong căn phòng trống rỗng, hai mắt nhìn mây đen dày đặc ngoài cửa sổ. “Ha ha, thật sự là thời điểm thích hợp nhỉ?”
Trên khuôn mặt luôn anh tuấn không có thần thái tiêu sái ngày xưa, đôi mắt phủ đầy tơ máu cùng môi mỏng khô khốc, đều đang lộ ra hắn tiều tụy mỏi mệt.
“Sao còn chưa đến vậy?” Vẫn toét miệng cười, hắn nhìn tấm ảnh trong tay. Trên ảnh, cô bé tóc dài cười dễ thương và trong sáng như thế. “Không phải muốn phạt tội anh sao? Nếu không phải anh, sao em sẽ chết chứ? Savannah!”
Dường như rơi vào hồi ức, trong mắt từng sáng sủa bao phủ một lớp sương mù.
“Đều là tội của ta, bởi vì ta tồn tại, mới làm cho các người đau khổ như thế!” Đầu ngửa ra sau, chống tường, mặc tóc đen bị vôi tường nhuộm trắng. “Tới đây! Giết anh, để mọi thứ chấm dứt hết đi!! Savannah!”
Kêu tên người chết, hắn đau khổ nhắm mắt lại, thiên thần mắt đỏ lại hiện lên trước mặt. Bất tri bất giác, vành mắt đã hơi ướt át.
“Gaea… ”
Khe khẽ gọi, chỉ có mình mới có thể nghe được.
Kẽo ──kẹt ──
Tiếng cửa mở.
Không mở mắt ra, hắn toét miệng, im lặng cười.
“Rốt cuộc đến rồi sao? Savannah? Thật ra ngay từ đầu nên tới tìm anh, không phải sao?”
“Du!” Giọng nói lạnh lẽo, ngay sau đó, hắn liền bị ôm vào lồng ngực ấm áp mạnh mẽ. “Em quả nhiên ở đây!”
“Gaea!” Mở bừng mắt, Tạ Du ngẩn ngơ, rồi dùng lực giãy dụa.“Không phải tôi nói không muốn gặp anh nữa sao? Anh đi, đi khỏi tôi! Anh đi!”
Gần hai ngày không uống một giọt nước cơ thể suy yếu, đối Gaea mà nói Tạ Du giãy dụa không đáng kể chút nào, y một bàn tay ôm chặt vai Tạ Du, một tay khác nắm cằm hắn, đôi mắt mảnh dài xinh đẹp nhìn mặt Tạ Du.
“Du! Có phải em không uống nước không? Sao môi khô thế này, sắp nứt rồi!” Nhìn thấy người Tạ Du tiều tụy, Gaea đau lòng đến mức nhăn lại mày. “Từ hôm qua tới nay, em có ăn uống gì được không?”
“Anh mặc kệ tôi!” Xoay qua tránh thoát Gaea nhìn chăm chú, Tạ Du như không muốn nhìn thấy khuôn mặt trước mắt này.
“Du!” Gaea mặt bắt đầu nhăn lại, thả Tạ Du ra bắt đầu tìm cái gì trong túi.
Nhân cơ hội này, Tạ Du loạng choạng đứng lên định đi ra ngoài. Mới đi hai bước liền bị kéo về lồng ngực ấm áp.
“Buông tôi ra!” Nâng tay muốn hất cánh tay ôm chặt mình, Tạ Du chịu đựng không đi xem mặt Gaea.
“Uhm…” Gaea lại càng dùng lực ôm hắn, cũng tới sát đôi môi mềm mại của mình, hôn hắn.
“Ha… không…” Trong veo nước từ môi lưỡi Gaea chảy vào trong miệng, Tạ Du giãy dụa muốn tránh né, đầu đã bị đè lại chỉ có thể nhận cam lộ này.
Thành công đút Tạ Du một hớp nước, Gaea thuận thế hôn sâu hắn một trận, môi lưỡi nóng rực dùng lực quấn Tạ Du, giữ chặt đầu lưỡi hắn quấn quýt với mình, như muốn hút hết không khí trong miệng hắn mà nỗ lực hút. Khi hai người rốt cuộc tách ra, Tạ Du chỉ có thể ngồi phịch trong lòng Gaea, không ngừng thở dốc.
“Du…” Thấp giọng gọi tên người yêu, Gaea lại nhân cơ hội đút Tạ Du vài hớp nước. Khi y dừng lại, đôi môi khô khốc ban đầu của Tạ Du đã căng bóng nước, nước bọt nuốt không kịp cũng ở khóe môi. Nhìn biểu tình mê người Tạ Du, Gaea nhịn không được lại gần, khẽ liếm cánh môi hắn.
“Ưm…” Gaea vẫn cứ liếm môi mình, Tạ Du trong âu yếm dịu dàng chậm rãi hồi thần. “Anh… buông ra… Uhm… Thả tôi ra!”
“Du, em cứ vậy nhìn anh, còn bảo anh buông em ra, không phải rất không có sức thuyết phục sao?” Rời đôi môi bị liếm hôn đến hồng nhuận, Gaea nở nụ cười.
“Anh!!!” Quay đầu, Tạ Du không cách nào che giấu khuôn mặt đã đỏ đến tai của mình. Tựa vào ngực Gaea, Tạ Du thậm chí có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh mẽ mà sức sống của y.
Thình thịch ── thình thịch ──
Sinh mệnh tươi đẹp như vậy, Tạ Du chỉ cảm thấy trái tim bỗng quặn thắt. Lấy lại bình tĩnh, hắn quay đầu lại, cố gắng cong môi cười với Gaea.
“Anh tiện thật, tôi nói không yêu anh, không muốn gặp anh, anh vẫn không buông tay. Mấy cô kia đều biết hảo tụ hảo tán xong hết mọi chuyện. Chỉ có anh, còn lằng nhằng hơn gái! Buông tôi ra!” Dùng hết sức nói ra những lời nhục nhã, Tạ Du mở to mắt, tầm mắt lại mơ hồ, thấy không rõ khuôn mặt đối diện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.